Nhưng Hoa Lân vạn vạn lần chẳng ngờ đến, chiêu “Tinh Mang Trích Nhật” này không phải do kiếm khí hóa thành, nó rõ ràng là một loại pháp thuật hùng mạnh, đã thi triển là không hề có ý đình thủ.
Hoa Lân hiểu rằng phản kích là biện pháp duy nhất để xoay ngược thế yếu! Nhưng giờ đây, hắn căn bản không tiếp cận được đối phương, làm gì có đất mà đòi phản kích?
Mọi khán giả dưới đất đều cảm thấy Hoa Lân sẽ không kiên trì thêm được bao lâu, thầm nghĩ “Tinh Mang Trích Nhật” của Hách Văn Chân quả nhiên thiên hạ vô địch, một khi có cơ hội thi triển, bất kỳ ai cũng không tài nào thoát nổi!
Hoa Lân trong cơn lúng túng không còn cách nào khác, buộc lòng quát lớn: “Phong, Vân, Ngự, Lôi, thuật…”
Vừa chạy trối chết, hắn vừa niệm câu khẩu quyết này một cách đứt đoạn. Dưới đài đột nhiên vọng lên tiếng la hoảng hốt của Diệp Thanh: “Lân ca ca…! Huynh huynh…huynh tuyệt đối không được dùng chiêu này!”
Quan chúng ngạc nhiên tự hỏi: “Đây là chiêu thức gì? Sao lại không được dùng?”
Trong sát na, Hoa Lân đã cho họ đáp án chuẩn xác…
Trên bầu trời, phong vân chợt biến sắc, biển mây từ xa ùn ùn kéo đến, mây đen vần vũ dần dần bao phủ trên đỉnh đầu. Tầng tầng mây đen tức thì nuốt gọn dương quang, trong chốc lát, trời quang mây tạnh trên Lăng Vân đỉnh đã phải nhường chỗ cho mây đen, ban ngày bỗng biến thành đêm tối. Đặc biệt, Hoa Lân và Hách Văn Chân ở giữa không trung đã chìm mình trong mây mù cuồn cuộn, khiến khán giả dưới đất không sao nhìn ra vị trí của hai người.
Mặc dù “Tinh Mang Trích Nhật” phát ra ánh sáng chói lóa bức mây mù xung quanh không thể tới gần, nhưng Hách Văn Chân thực sự đã bị màn mây mù đột xuất này dọa cho giật bắn người, chớp mắt đã đánh mất tung tích của Hoa Lân.
Trong khoảnh khắc đó, một tia chớp xuyên qua lớp lớp mây mù, thấu qua muôn sông ngàn núi, từ tầng mây xa xăm bổ thẳng xuống, nháy mắt đã chiếu sáng cả bầu trời. Tất cả đều kinh hãi đờ người trước dị tượng, sau đó họ nghe thấy tiếng kêu lanh lảnh của một nữ tử: “Không được dùng sấm sét…” Nhưng thanh âm của nàng ngay lập tức đã bị tiếng sấm đùng đoàng át đi, tiếng sấm kinh hồn chấn động khiến mọi người đều thấy khí huyết nhộn nhạo.
Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong cả kinh, gấp rút chuẩn bị cứu người. Nào ngờ, sau một tràng sấm nổ, mây đen nhanh chóng tan đi, mây mù lập tức tách ra một khoảng trống, thoắt cái đã tan thành mây khói, trả lại một bầu trời trong sáng.
Sấm sét đến nhanh, rút còn nhanh hơn. Tưởng rằng sét đã đánh trúng ai đó, mọi người đều vô cùng lo lắng tìm kiếm hai nhân vật trên cao. Chỉ thấy Hách Văn Chân sững sờ lơ lửng giữa không, Hoa Lân đứng đối diện cách y một quãng xa, tựa như đạo thiểm điện vừa rồi chưa từng xuất hiện.
Đinh Tường tinh mắt, phát hiện ra một lớp sóng lôi điện lưu động trên Hà Chiếu kiếm trước tiên, liền kinh hô: “Mọi người mau xem kìa!...Trường kiếm của Hoa thiếu hiệp dường như hơi khác thường!”
Mọi người định thần nhìn, tuy khoảng cách khá xa nhưng vẫn có thể thấy rõ sóng lôi điện trên thân kiếm của Hoa Lân. Đạo “thiểm điện” đó không chỗ khơi thông, dập dờn từng đợt trên thân kiếm, khiến Hà Chiếu kiếm phảng phất như khoác lên mình một vòng sáng mỹ lệ. Những tiếng kêu kinh ngạc tức khắc vang lên rào rào, mọi người giờ mới biết rằng toàn bộ thiểm điện ban nãy đã đánh vào Hà Chiếu kiếm. Vậy mà Hoa Lân không bị sét đánh chết tại trận, đúng là hiện tượng kỳ lạ.
Ngay sau đó, họ lại nhớ đến trận sấm vang trời mấy hôm trước, hóa ra đều do tiểu tử này một tay tạo nên. Ai nấy đều lấy làm run sợ…
Mạnh Lôi thấy đồ đệ mình có phần ngẩn ngơ, cho rằng y đã bị sét đánh sinh ngốc, bèn phi tới vỗ vai Hách Văn Chân hỏi: “Đồ đệ ngoan! Con làm sao thế? Có phải thụ thương rồi không?”
Hách Văn Chân lơ mơ lắc đầu, không hồi đáp.
Thấy y không sao, Mạnh Lôi xoay người bay về phía Hoa Lân, mắng lớn: “Tên xú tiểu tử ngươi!...Tỷ võ thôi mà, có cần phải tấn công bằng sấm sét làm kinh thiên động địa thế không hả?”
Hoa Lân mỉm cười: “Ai bảo là đệ gọi sấm sét tấn công? Không tin huynh đi hỏi đồ đệ ngoan của huynh xem rốt cuộc đệ có dùng sét đánh hắn không nào.”
Mạnh Lôi đá hắn một cước, hung hăng đe dọa: “Được! Giờ ta đi luôn, nếu có, cứ chờ xem ta sẽ thu thập ngươi thế nào.”
Hoa Lân nhẹ nhàng tránh khỏi cú đá của lão, cười nói: “Hê hê!...Huynh đi hỏi đi!”
Mạnh Lôi lại phi tới chỗ Hách Văn Chân, còn chưa kịp lên tiếng, Hách Văn Chân đã lẩm bẩm nói: “Sư phó…đệ tử thua rồi!”
Mạnh Lôi nghe vậy ngớ người…
Nguyên lai, vào thời khắc mây đen kín mít, một tràng tiếng sấm vừa nổ ra, Hoa Lân đã thừa cơ vòng ra sau lưng Hách Văn Chân, vỗ vai y nói: “Ê!...Ngươi thua rồi!”
Khi đó bên tai Hách Văn Chân chỉ toàn lùng bùng tiếng sấm, đầu óc lại càng trống rỗng, nào biết Hoa Lân nói cái quỷ gì? Nay nghĩ kỹ lại, y không thể không nhận thua.
Nhận ra thần tình ủ rũ của Hách Văn Chân, Mạnh Lôi liền an ủi: “Thua thì thua, có gì ghê gớm đâu?...Con phải biết, trong tay Hoa Lân là một thanh tuyệt thế thần binh, tốt hơn Huyền Thiên Kiếm không biết bao nhiêu lần. Thua bởi một thanh ‘tuyệt thế thần binh’, có gì mà không cởi lòng được?”
Hách Văn Chân ngây ra chốc lát, buồn bã nói: “Nhưng Toàn Chân giáo chúng ta chưa từng chưởng quản Huyền Thiên kiếm, đệ tử lần này trùng xuất giang hồ chính là vì…”
Mạnh Lôi biết đồ đệ mình rất trung hậu, thất bại phen này có thể là một đả kích khá lớn với y, liền cười ha hả nói: “Huyền Thiên kiếm ta đã xem qua, trên đó chẳng có tu chân bảo điển đặc biệt gì đâu. Mặt trên của nó chỉ khắc hai bốn chữ: luyện hình hóa tinh, luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư, hoàn hư hợp đạo, vị chính thuần dương…Bỏ đi! Đừng nghĩ đến Huyền Thiên kiếm gì gì nữa, vì thanh kiếm đó sớm muộn sẽ phải quay về với chủ nhân của nó thôi!”
Hách Văn Chân nghi hoặc hỏi: “Chủ nhân của nó? Diệp Thiên Tông trở lại rồi sao?”
Mạnh Lôi gượng cười: “Con đó! Không biết đả thông tư tưởng gì cả…Thôi được, đêm nay vi sư sẽ truyền cả tuyệt học giữ vốn của mình cho con. Đi nào!” Nói xong phi xuống lôi đài.
Quả nhiên Hách Văn Chân không còn bận tâm, chắp tay với Hoa Lân nói: “Hoa sư thúc! Người thắng rồi…”
Tuổi Hách Văn Chân gần gấp đôi Hoa Lân mà cứ gọi hắn là sư thúc khiến hắn nuốt không trôi, vội nói: “Không dám không dám! Ta đi trước đây…” Dứt lời cũng chuồn mất tiêu.
Sau trận chiến này, Hoa Lân nhất định sẽ vang danh thiên hạ.
Tuy mọi người đều không hiểu hắn làm thế nào thắng được Hách Văn Chân, song nhờ trận “phong vân biến sắc” đó, kết quả trận đấu này là khỏi phải bàn cãi.
Từ khi Hoa Lân tham gia kiếm điển đến nay, hắn từ một kẻ lang thang không ai biết đến đã nhảy vọt thành một cao thủ tuyệt đỉnh danh chấn giang hồ. Điều này đã đem đến hy vọng cho rất nhiều thiếu niên hiệp khách. Tỷ lệ đặt cược cho Hoa Lân mà Hối Thông ngân trang đề ra cũng tăng nhanh từ một đền hai mươi lên một đền năm. Đến trận chiến hôm nay, Hối Thông ngân trang lại phải khẩn trương sửa đổi tỷ lệ đặt cược, nháy mắt đã biến thành hai đền một. Tỷ lệ này đã lấn át cả Thượng Quan Linh, hiển nhiên họ đều nhận định rằng Hoa Lân có thể giành được thắng lợi cuối cùng.
Thế nhưng, hắn thực sự có thể giành chiến thắng không? Ngay chính Hoa Lân lại không dám kết luận bừa.
Bởi vì hắn hắn hiểu rất rõ bản thân mình! Nếu tỷ thí với Thượng Quan Linh, hắn tuyệt đối không dám thi triển “Phong Vân Ngự Lôi thuật” để đối phó nàng. Lý do, nàng là nữ nhân của hắn!
Hắn có thể tham gia đoạt kiếm vì Diệp Thanh, cũng có thể vì Diệp Thanh mà động thủ với Thượng Quan Linh, nhưng hắn tuyệt không thể vì Diệp Thanh mà cố ý làm hại Thượng Quan Linh. Chiêu “Phong Vân Ngự Lôi thuật” đó uy lực quá lớn, nó không chỉ có thể dễ dàng đánh bại Thượng Quan Linh mà còn có thể khiến trái tim của một nữ nhân bị tổn thương sâu sắc. Do đó hắn không dám, cũng không thể thi triển chiêu này.
Đến mức trong tâm tưởng, hắn thậm chí còn không dám toàn lực đối phó Thượng Quan Linh. Chỉ vì, hắn đã có thể tham gia kiếm điển vì Diệp Thanh, vậy thì hắn cũng có thể bỏ cuộc vì Thượng Quan Linh, người hắn yêu.
Trong lòng hắn, hai người họ đều quan trọng như nhau, đơn giản vậy thôi!
Thế là, Hoa Lân quyết định đêm nay lại tìm gặp Thượng Quan Linh, không chừng có thể dùng “một phương pháp khác” để giải quyết vấn đề!