Hoa Lân quay lại cười với Thượng Quan Linh rồi sải bước ra ngoài.
Người qua kẻ lại nhộn nhịp đường phố, với danh vọng hiện giờ của Hoa Lân quả là dễ bị người khác chú ý. Hắn đành chọn những con đường nhỏ mà đi, mãi mới về tới Quan Tinh các.
Quan Tinh các được xây dựa vào bờ tây của Ấn Nguyệt hồ, xung quanh toàn là hoa cỏ xanh mướt, cạnh đó chỉ có vài tòa lầu gác tao nhã, là nơi mà những nhân vật trọng yếu của Thục Sơn trú ngụ. Trong màn đêm, miễn cưỡng chỉ nhìn thấy xa xa vài đệ tử Thục Sơn ngang qua, bốn bề vắng vẻ lạ thường.
Thượng Quan Linh khoan thai đi tới, thấy khung cảnh vô cùng dễ chịu, vạn vật tĩnh lặng, chỉ loáng thoáng vài tiếng ếch kêu từ bờ hồ vọng lại, tâm trạng tự nhiên được thả lỏng.
Hoa Lân nãy giờ đã dừng bước chờ Thượng Quan Linh từ từ đến gần. Hắn nhận ra nàng có vẻ do dự, mặt còn vương nét ngượng ngùng, hiển nhiên đã minh bạch ý đồ xấu xa của hắn. Hoa Lân chỉ mặt hồ đằng xa, nói: “Hồ này tên Ấn Nguyệt hồ, là hồ nước ngọt do băng tuyết trên Tuyết Sơn tan chảy mà thành. Tên hồ mang ý nghĩa: tâm tâm tương ấn, nguyệt sắc túy nhân**.”
Thượng Quan Linh đến bên Hoa Lân, thấy hắn nói ra dáng ra vẻ, mắt đẹp cũng hướng ra mặt hồ phẳng lặng. Một làn gió nhẹ thoảng qua, mặt hồ gợn sóng sáng trong vắt, nàng ngỡ rằng hồ này đúng như lời hắn nói, lấy “tâm ấn nguyệt chiếu” để đặt tên, trái tim bất giác rung động mà không để ý rằng ma trảo của Hoa Lân đã lại đặt lên eo nàng…
Hoa Lân ngoảnh đầu ngắm đường nét tuyệt mỹ khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng, ngực nàng mềm, đầy đặn, căng chật áo, chết người nhất là dây lưng buộc quanh hông phác họa nên một thân hình quyến rũ, hương thơm cơ thể man mác luồn vào cánh mũi khiến Hoa Lân suýt nữa không nhịn được định bế nàng vào Quan Tinh các hành lạc. Nhưng hắn nhớ ra Diệp Thanh cũng đang ở trong Quan Tinh các, chỉ sợ Thượng Quan Linh vị tất đã bằng lòng theo mình, xem chừng phải phí thêm chút công sức mới xong.
Thượng Quan Linh dần rời mắt khỏi mặt hồ đằng xa, bắt gặp Hoa Lân mắt sáng rực nhìn chòng chọc vào ngực mình, mặt nàng nghiêm lại, vốn định mắng hắn vài câu song không nỡ, vì mục quang của Hoa Lân tuy có hơi càn rỡ nhưng đó cũng là một cách tán thưởng dung mạo của nàng. Nghĩ vậy, nàng chỉ gắt: “Chẳng phải ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?”
Hoa Lân nhẹ xoay người nàng lại, ôm chặt quanh eo nàng, để vùng bụng nàng ép sát vào người hắn, nói giọng thâm tình khẩn thiết: “Nói thực lòng…ta tưởng sẽ không bao giờ được gặp nàng nữa, không ngờ nàng cũng tham gia Thục Sơn kiếm điển….Vì vậy ta quyết định, ta sẽ bảo vệ nàng suốt đời, tuyệt đối không để nàng rời ta nửa bước!” Vừa nói, ánh mắt đưa tình của hắn xoáy sâu vào mắt nàng, phảng phật như muốn khiến nàng tan chảy bất cứ lúc nào…
Ngực thở phập phồng, đôi mắt sáng trong của Thượng Quan Linh tìm kiếm trong mắt hắn như muốn phân biệt thực hư mà không phát hiện ra mình đã bị hắn ôm vào lòng, hơi thở của nàng ngày càng dồn dập.
Ngón tay Hoa Lân dịu dàng vén tóc nàng, thì thầm: “Linh nhi…! Nàng là người con gái xinh đẹp nhất ta gặp trong đời. Ta xin thề, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, ta quyết sẽ không để kẻ nào làm thương hại nàng...” Thấy Thượng Quan Linh dần lộ thần sắc mơ màng, Hoa Lân lập tức cúi đầu hôn bờ môi hồng…
Thượng Quan Linh từ từ nhắm mắt, rên một tiếng như nói mơ, trong óc vụt hiện lên đêm phong hoa tuyết nguyệt trên Bích Vân đỉnh, hàm răng nàng cuối cùng đã bị Hoa Lân công phá phòng tuyến, lưỡi nàng bị tóm gọn, toàn thân run rẩy mềm oặt, phía dưới bụng âm ỷ truyền lại cơn kích tình nóng bỏng.
Hoa Lân tận tình hưởng thụ vị thơm ngọt, cách lớp váy trơn mượt, tay trái hắn vuốt ve ngực nàng, nhận thấy người nàng vô cùng yếu mềm, biết rằng thời cơ đã chín muồi, bèn bế xốc nàng nằm ngang, chậm rãi đi tới Quan Tinh các…
Khi Hoa Lân tiến vào trong sân Quan Tinh các, Diệp Thanh đang phơi quần áo. Trước sự kinh ngạc của nàng, Hoa Lân chỉ cười không nói lời nào, bước thẳng lên cầu thang. Thượng Quan Linh co người nép vào lòng hắn, hiển nhiên có chút ý loạn tình mê, dáng vẻ nhu thuận đó khiến Diệp Thanh cũng cảm thấy khác thường.
Hoa Lân lên gác, nhẹ nhàng đặt Thượng Quan Linh nằm lên đệm, từ tốn trút bỏ váy áo của nàng, cảm nhận được sự ướt át bên dưới, hắn không còn kìm nén nổi nữa, ôm hôn khắp người nàng, cởi bỏ y phục của cả hai, thân người ưỡn lên, hoàn toàn trượt vào giữa hai vỏ trai khép chặt…
…
Lúc này Diệp Thanh đã đi lên lầu, thấy cửa phòng của họ còn chưa đóng khít, mặt nàng đỏ rực như ráng chiều, vội vàng cài then cửa, vỗ nhẹ vào ngực mình: “Ài! Công tử càng ngày càng phóng túng…”
Bất ngờ bạch quang lóe lên, Tôn Yên Nhiên không hiểu từ đâu chui ra, tức giận hỏi: “Thanh Thanh! Ả ta là ai?”
Diệp Thanh liếc xéo một cái, đáp: “Còn ai được nữa? Thượng Quan Linh đó!”
Tôn Yên Nhiên vẫn lớn tiếng: “Thượng Quan Linh là ai?”
Diệp Thanh dùng ánh mắt kỳ quái săm soi Tôn Yên Nhiên, đến mức nàng ta cảm thấy toàn thân nhột nhạt mất tự nhiên. Nếu quỷ hồn cũng biết đỏ mặt thì Tôn Yên Nhiên chắc chắn sẽ bị Diệp Thanh bắt tại trận.
Tôn Yên Nhiên dậm chân nói: “Sao cô nhìn tôi kiểu đấy? Tôi cảm thấy không đáng cho cô thôi!”
Diệp Thanh cười ẩn ý: “Vậy sao?”
Tôn Yên Nhiên hổn hển vì tức: “Cô…”
Diệp Thanh cười nói: “Thực ra chuyện này cũng bình thường thôi, nếu cô xuất thân từ vương công hậu phủ, cô sẽ thấy như công tử nhà tôi là đứng đắn lắm rồi!”
Tôn Yên Nhiên thở phì phì: “Thế này mà cũng được coi là đứng đắn? Thôi…Cô không cứu được nữa rồi, tôi cũng chẳng hơi đâu nói với cô nữa!”
Diệp Thanh kéo tay nàng, rủ: “Hôm nay tôi không ngủ được, hay là chúng ta chơi vài ván vờ nhé?”
Tôn Yên Nhiên “A?” một tiếng, thầm nghĩ e rằng mình khó thoát khỏi kiếp nạn này rồi. Dù biết kỳ nghệ của mình kém Diệp Thanh đến hai bậc, nhưng vì chiều Diệp Thanh, Tôn Yên Nhiên đành cố hứng khởi theo nàng xuống phòng khách tầng một đấu cờ…
…
Trải qua trận xuân phong, sau hơn một thời thần triền miên, Thượng Quan Linh mặt ửng sắc đỏ kiều diễm, mắt mơ màng vô lực, bị Hoa Lân ôm trong lòng, chẳng còn chút sức lực phản kháng.
Hoa Lân hôn cuồng nhiệt lên gáy nàng, khẽ gọi: “Linh nhi…”
“Ừm?”
Hoa Lân nói: “Trận chiến ngày mai giữa ta và nàng, ta…” Hoa Lân nói được nửa chừng rồi thôi. Hắn vốn dĩ muốn nói, ngày mai hắn nhất định sẽ dốc hết sức giao thủ với nàng, nhưng hồi tưởng lại những năm qua, Thượng Quan Linh lúc nào cũng nhường nhịn, bảo vệ mình, thậm chí còn trao cả thứ quý giá nhất cho mình. Tình cảm sâu nặng như thế, bản thân hắn không có gì báo đáp thì thôi, lại còn đòi giao thủ với nàng sao? Thực không còn thiên lý gì nữa!...Vậy nên Hoa Lân rất khó mở miệng nói tiếp, ánh mắt đầy bối rối không biết giải quyết ra sao…
Thượng Quan Linh ép sát vào lòng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn không chớp: “Vậy chàng muốn thế nào?”…”
Khi Thượng Quan Linh hỏi câu này, kỳ thực tâm lý nàng rất mâu thuẫn, lo sợ hắn sẽ thỉnh cầu nàng nhường cho vài chiêu. Nếu vậy, nàng sẽ bị kẹp giữa một bên là niềm kỳ vọng của Thiên Sơn, một bên là tình yêu với Hoa Lân.
Hoa Lân nhẹ vuốt khuôn mặt không tỳ vết của nàng, nói: “Ta tham gia kiếm điển không phải cố ý muốn làm khó nàng, cũng không phải muốn nhắm vào Thiên Sơn!...Ta cũng biết nàng có nhiệm vụ đoạt kiếm về cho Thiên Sơn, do đó ta…”
Thượng Quan Linh cất tay ngọc áp lên miệng hắn, sợ hắn sẽ cất lời thỉnh cầu khiến nàng khó xử. Vì nàng biết rằng, một khi Hoa Lân lên tiếng đòi nàng nhường hắn, chắc chắn nàng sẽ khó mà cự tuyệt.
Không ai nói gì, cả hai cứ thế lặng lẽ nhìn nhau rất lâu…
Ánh mắt ôn nhu của đối phuơng lập tức khiến hai người minh bạch suy nghĩ của nhau. Và điều mà Hoa Lân muốn nói hoàn toàn không như Thượng Quan Linh nghĩ.
Thượng Quan Linh nở nụ cười xinh, dịu dàng hỏi: “Vậy vì sao chàng muốn đoạt kiếm?”
Hoa Lân tắc tị, câu hỏi này đâu có dễ trả lời. Nếu bảo rằng giúp Diệp Thanh đoạt kiếm ư? Chưa biết chừng ngày mai Thượng Quan Linh sẽ liều mạng với hắn thật ấy chứ. Nhưng không nói hả? Sau này cũng không giấu được nàng. Cuối cùng, Hoa Lân đành quyết tâm đáp: “Linh nhi…Nàng đã từng nghe nói đến Diệp Thiên Tông chưa?”
Thượng Quan Linh: “Diệp Thiên Tông? Huyền Thiên kiếm chính là bội kiếm của ông ấy, thiên hạ ai mà chẳng biết?...Chàng nhắc đến ông ấy làm gì?”
Hoa Lân do dự giây lát rồi nói: “Diệp Thanh là con gái của ông ấy…”
Thượng Quan Linh toàn thân chấn động, đoán ngay ra khả năng là Hoa Lân đoạt kiếm cho Diệp Thanh, trái tim nhói đau từng hồi…
Hoa Lân thấy nàng u oán nhìn mình, vội vàng bào chữa: “Linh nhi! Nàng là người con gái ta yêu nhất, ta vốn có thể tùy tiện bịa ra một cái cớ để lấp liếm, nhưng ta rất sợ sẽ mất nàng, vì vậy…”
Thượng Quan Linh không dễ gì gỡ được gút mắc trong tâm, lại thêm mệt mỏi quá độ, cảm thấy choáng váng, lấy tay chặn môi hắn, nói: “Thiếp thấy hơi chóng mặt, ngủ đi!...” Dứt lời, nàng rúc người vào lòng hắn, mí mắt dần khép lại.
Hoa Lân cũng không nói gì thêm, ôm thân thể nõn nà hoàn mỹ của nàng, cùng chìm vào giấc mộng…
…
Giờ mão hôm sau, trời còn chưa sáng, Thượng Quan Linh đã âm thầm rời khỏi vòng tay của Hoa Lân. Xuống lầu, cảnh Diệp Thanh đang chăm chú chơi cờ với một quỷ hồn khiến Thượng Quan Linh cả kinh, vốn định chất vấn Diệp Thanh tại sao lại quan hệ với quỷ hồn song chợt nhớ ra hoàn cảnh hiện giờ của mình có chút khó xử, toan quay lên lầu hai rồi thoát ra ngoài qua đường cửa sổ, nhưng Diệp Thanh đã ngẩng lên cười hỏi nàng: “Tiểu sư thúc đêm qua ngủ có ngon không?”
Thượng Quan Linh đỏ mặt lườm Diệp Thanh, đáp: “Cũng được!”
Nói rồi nàng thản nhiên vịn cầu thang đi xuống.
Tôn Yên Nhiên quay đầu nhìn nàng, lập tức bị thuyết phục bởi khí chất tuyệt trần của Thượng Quan Linh, những bất mãn trong lòng đều tan thành mây khói. Chỉ thấy Thượng Quan Linh mặc một bộ váy dài trắng tinh, như một áng mây trôi, tuyệt nhiên không giống nữ tử dưới trần gian. Với sắc đẹp của Tôn Yên Nhiên mà cũng không khỏi sản sinh cảm giác tự thẹn bản thân xấu xí, thật không hiểu nổi tại sao một tiên tử như Thượng Quan Linh cũng động lòng phàm, để cho con cóc Hoa Lân đó vớ bở?
Thượng Quan Linh cũng chăm chăm nhìn Tôn Yên Nhiên, nàng ta dám ngang nhiên hiện thân tại chỗ ở của Hoa Lân, hiển nhiên đã được Hoa Lân cho phép mới to gan như vậy, liền lạnh nhạt nói: “Đã qua giờ mão, sao ngươi còn không về địa phủ?”
Tôn Yên Nhiên tuy thập phần kính phục Thượng Quan Linh, nhưng vẫn không nhịn mà trêu nàng: “Ta thì không gấp. Chỉ sợ có người còn vội muốn về hơn ta cơ! Hi hi…”
Thượng Quan Linh thấy nàng ta không hề có địch ý nên cũng không gây khó dễ, liền xoay người đi ra cửa, không để ý tới ánh mắt khác lạ của họ nữa. Thượng Quan Linh đẩy cửa, ngoảnh đầu nhìn Diệp Thanh thêm lần nữa, không phát hiện ra Diệp Thanh có biểu lộ tức giận gì, nàng ngẩn người, dịu giọng nói: “Ta đi đây!”
Diệp Thanh chỉ gật đầu: “Vâng! Hy vọng lần sau tiểu sư thúc đến sẽ để Diệp Thanh chuẩn bị cho người, được chứ?”
Thượng Quan Linh đỏ mặt, đương nhiên nàng hiểu Diệp Thanh nói chuẩn bị ý chỉ lần sau sẽ sắp xếp hành phòng cho mình và Hoa Lân. Đánh mắt lườm Diệp Thanh, Thượng Quan Linh chuyển thân lướt về hướng Thanh Long biệt uyển.
Chú thích:
*Quyết chiến tiền tịch: đêm trước trận quyết chiến
** Tâm tâm tương ấn, nguyệt sắc túy nhân: tâm đầu ý hợp, ánh trăng làm say lòng người