Với thân phận trọng tài, Thượng Quan Truy Vân đương nhiên không thể trơ mắt nhìn cả hai táng mạng, liền hét lớn “Dừng tay!”, rồi nhanh chóng lao tới. Nhưng ông vẫn chậm mất một bước, Hoa Lân và Thượng Quan Linh đã lướt xéo qua người nhau, kiếm khí dữ dội liếm sát vạt áo, đúng là nguy hiểm đến cực độ.
Thượng Quan Truy Vân thất kinh, chẳng những cứu người không thành mà còn phải đối mặt với Thiên Ảo kiếm của con gái mình rào rạt cuốn đến. May mà võ công ông đã đạt mức siêu phàm, không chút chậm trễ thi triển ngón Thiết Bản Kiều trên không mới tránh được kiếm khí của Thượng Quan Linh.
Qua chiêu này, Hoa Lân và Thượng Quan Linh càng cảm thấy vui sướng, tâm đầu ý hợp, vừa xoay người là lập tức đấu tiếp. Họ nhận ra giao thủ ăn ý cũng là một lạc thú lớn trong đời người. Kiếm pháp hai người đại khai đại hợp, hết sức ác liệt, trông xa tưởng như đã dốc toàn lực.
Nhưng vào lúc này, Thượng Quan Linh bỗng nhớ ra mục đích chiến đấu của Hoa Lân là vì Diệp Thanh, tim nàng nhói đau, bảo dạ: “Đằng nào thì mình cũng không đành lòng hạ thủ, vậy cứ để bị thương dưới tay hắn cho xong, để xem hắn có thương xót gì mình không.” Ngoài ra, việc nàng thụ thương còn đem lại lợi ích không ngờ tới, đây là điều mà Thượng Quan Linh tha thiết mong mỏi…
Kiểu suy nghĩ này của Thượng Quan Linh chính là một trong những ý nghĩ “kỳ quái” của riêng phái nữ.
Rất nhiều cô gái cắt mạch tự sát kỳ thực chỉ là muốn “chết cho hắn xem”, chứ chẳng phải định chết thật. Thượng Quan Linh, một mỹ nữ tựa thiên tiên, vậy mà cũng không thoát khỏi cách nghĩ này. Chỉ thấy nàng rung sáo ngọc, một màn kiếm khí lăng lệ nhắm vào Hoa Lân cuốn tới, kiếm pháp phiêu hốt bất định, thân hình nàng cũng phối hợp theo kín kẽ như áo trời, chặn đánh bảo kiếm của Hoa Lân.
Hoa Lân thấy sáo ngọc của nàng hàm chứa bóng dáng của Thiên Ảo kiếm, tuy thiếu mất nội lực phá tan mọi chướng ngại, nhưng chính vì vậy mà nàng có thể tùy lúc đón đỡ đòn tấn công của hắn, hơn nữa sáo ngọc trong tay nàng có thể công kích những chỗ yếu hại khắp thân hắn bất cứ lúc nào. Hoa Lân tung trường kiếm, không biến chiêu mà vẫn hất lên gạt sáo ngọc của Thượng Quan Linh. Đồng thời, hắn cũng đang do dự: “Đấu tiếp thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Thua thì thua, mình đâu thể vì Diệp Thanh mà làm Linh nhi bị thương được?”
Ánh sao ràn rụa trước mắt hắn, sáo ngọc của Thượng Quan Linh trong nháy mắt tóe ra mười lăm đóa kiếm hoa, chính là Thất Tinh kiếm quyết đã lâu chưa xuất hiện. Hoa Lân phát hiện ra trong mười lăm đóa kiếm hoa đó có một kẽ hở rất dễ thấy. Hắn khấp khởi mừng thầm, với tài trí thông minh tuyệt đỉnh của mình, đương nhiên hắn nghĩ ngay rằng đây là kế sách dụ địch vào sâu của Thượng Quan Linh, mà bản thân hắn vốn muốn cố ý thua nàng, nên không hề do dự đâm thẳng vào cái bẫy đó. Nhưng trong khoảnh khắc, Hoa Lân đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, liền vội vàng thu hồi trường kiếm, song đã không kịp nữa rồi…
Sơ hở này của Thượng Quan Linh là sơ hở thực sự. Nàng dùng chính thân mình tiếp bảo kiếm của Hoa Lân, “phụp” một tiếng, Hà Chiếu kiếm đã đâm vào vai trái nàng, Hoa Lân hoảng hốt không biết làm thế nào, luống cuống rút luôn trường kiếm, một màn máu tươi phụt ra, nhuộm đỏ cả vạt áo nàng. Hoa Lân còn chưa kịp phản ứng gì, Thượng Quan Linh đã nức nở ai oán: “Ngươi…ngươi nhẫn tâm lắm!...”
Đây rõ ràng là do nàng tự nguyện hứng chịu, thế mà còn trách Hoa Lân kiếm không lưu tình, hại hắn ruột gan rối bời, xông ngay đến ôm chầm lấy nàng, hỏi dồn: “Linh nhi…Linh nhi! Nàng có sao không?” Hắn rút khăn tay ra sức bịt vết thương của nàng. Mắt nàng long lanh từng giọt lệ mờ ảo, nước mắt chưa tuôn rơi mà dáng vẻ yếu đuối đáng thương đó đã khiến Hoa Lân lặng người, bỗng chốc quên hết tất cả, chẳng biết nổi họ, chẳng nhớ nổi tên…
Hoa Lân chăm chú nhìn vào mắt nàng, nhìn những giọt lệ long lanh, ngàn vạn chuyện quá khứ dồn dập kích động trong nội tâm. Nhu tình của nàng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng, không ngừng lóe qua trước mắt. Dù không thề non hẹn bể, biển cạn đá mòn, song trong thời khắc vĩnh hằng này, trong cái nhìn sâu thẳm này, đã chứa đựng tình yêu nồng nàn nóng bỏng, in đậm dấu ấn trong tim mỗi người…
Lúc đó, dưới đài chợt rộ lên những tiếng kinh hô, chẳng phải vì Hoa Lân giành chiến thắng, mà vì hắn đang ôm ngang lưng Thượng Quan Linh.
Mọi người lại nghe thấy hắn gọi “Linh nhi” mấy tiếng liền, hơn nữa còn vòng tay qua eo nàng, tay kia thì lau lau xoa xoa gì đó trên ngực nàng. Thượng Quan Linh chẳng những không phản kháng mà còn bật khóc trách Hoa Lân hạ thủ bất lưu tình. Đến nước này rồi thì kẻ đần thế nào cũng minh bạch sự tình ra sao. Tiên tử trong lòng mình lại ở trong vòng tay kẻ khác, cái cảm giác mất mát trống rỗng này, chỉ những ai đã từng thất tình mới có thể cảm nhận sâu sắc nỗi thống khổ ấy…
Thượng Quan Truy Vân tận mắt chứng kiến Hoa Lân ngang nghiên ôm ấp con gái mình trước mặt hàng vạn người, bất chấp lễ tiết nam nữ thụ thụ bất thân, là một người cha, ông đương nhiên rất tức giận, tức thì liền bay qua, toan kéo con gái khỏi tay Hoa Lân. Nhưng ông phát hiện thấy Thượng Quan Linh đang si dại nhìn Hoa Lân với dáng vẻ mong manh dễ vỡ, nào có ý muốn rời khỏi lòng hắn….
Tình cảnh này khiến Thượng Quan Truy Vân chần chừ hồi lâu, nhất là khi thấy Thượng Quan Linh nước mắt lưng tròng dựa sát vào người Hoa Lân, hiển nhiên đang trông đợi được hắn yêu thương.
Từ trước tới nay, Thượng Quan Truy Vân chưa từng thấy con gái mình bộc lộ vẻ quyến luyến như thế với ai cả, đến cả người làm cha như ông cũng chưa bao giờ được con gái làm nũng với mình. Mềm lòng thở dài, ông biết rằng hôm nay nếu không tách được hai người, e rằng mai này sẽ không còn cơ hội nào chia cắt uyên ương.
Đột nhiên, tâm niệm máy động, ông nhớ ra cách đây chưa lâu, khi ông và Hoa Lân bị kẹt dưới lòng đất, Hoa Lân đã hỏi: “Sau khi có quan hệ xác thịt với một người con gái, phải chăng cần chịu trách nhiệm với người ta đến cùng?”
Khi đó ông còn ngô nghê tỏ ý kiên quyết tán đồng, nay con gái ông quyến luyến với tiểu tử Hoa Lân đến vậy, chắc giữa bọn chúng đã có quan hệ xác thịt từ lâu rồi. Suy luận tới đó, Thượng Quan Truy Vân suýt nữa đã nổi trận lôi đình, thật không ngờ thằng ôn Hoa Lân đã cho lão nhạc phụ này vào tròng từ đời tám hoánh nào rồi. Hắn thậm chí còn lừa được tín vật đính ước của ông nữa chứ, mẹ kiếp, tên khốn này đúng là quá đáng quá thể…
Lúc này đây, Thượng Quan Linh mặc dù thụ thương nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Nàng đã triệt để vứt bỏ thân phận, không cần biết đệ tử Thiên Sơn nhìn nhận mình ra sao, giờ nàng chỉ cảm giác toàn thân nhẹ nhõm vô cùng. Nàng nhu thuận nằm trong lòng Hoa Lân, hưởng thụ ánh mắt quan tâm lo lắng của hắn, lòng ấm áp biết bao. Cuối cùng nàng đã đạt được một mục đích khác, từ nay về sau, nàng là người của hắn rồi…