Hai bên giao chiến ác liệt lập tức thu hút rất đông đệ tử “Liên hợp thương hội” đến xem. Khi bọn họ nghe thấy Đằng tổng quản hô “Lên!”, đương nhiên phải dốc sức ra để cứu người.
Hoa Lân và Lộ Á Phi hai người rốt cục có thể thở được, đòn tiến công của hắc y nhân quả nhiên bị những người khác chế trụ. Lộ Á Phi đang lúc nghĩ thầm cuối cùng cũng giữ được tính mệnh, chợt nghe bên ngoài có tiếng người quát lớn: “Tất cả dừng tay lại cho ta!”
Tiếng quát này quả nhiên hữu hiệu. Tất cả mọi người đều sửng sốt, sững sờ, cả Đằng tổng quản và đệ tử Liên Hợp thương hội đều ngưng chiến, ngay cả Hoa Lân và Lộ Á Phi cũng đều muốn rút lui. Nhưng họ vạn lần không thể nghĩ rằng hai gã hắc y nhân vẫn không hề có ý định dừng tay mà lại càng tấn công điên cuồng, trông bộ dạng muốn bắt chúng thực sự là bất khả thi.
Tình hình này thực sự có điểm quái dị….
Có người hô tạm dừng, nhưng có người vẫn không chịu dừng tay. Hoa Lân và Lộ Á Phi thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu, tình thế đương trường lập tức lật ngược. Lúc này đệ tử Liên Hợp thương hội đột nhiên lùi lại, mở ra một khoảng đất trống, thành ra như đang xem cuộc giao tranh…
Hoa Lân tuy đang ra sức xoay sở, kháng cự nhưng cũng cố nhìn xem ai đã kêu gọi dừng tay…Chỉ thấy một gã bạch y kiếm khách đứng ở bên ngoài vòng tròn, trên lưng đeo trường kiếm, trước ngực thêu một đóa thủy tiên tinh xảo, trông bề ngoài đúng là người của Thánh Thanh Viện. Người này quả nhiên khí thế không nhỏ, chỉ tùy tiện đứng yên đã có một áp lực vô hình nhiếp trụ mọi người ở đương trường…
Lúc này hắn mới chậm rãi giải thích: “Mọi người đừng quản xen vào giữa cuộc chiến, bởi vì hai bên đánh nhau đều không phải là người tốt đẹp gì cả! Trong đó thì hai gã hắc y nhân ta không nói làm gì, bọn họ đương nhiên là công địch của thiên hạ, ma đầu Phần Âm Tông. Còn bên kia thì là đào phạm của thất đại thánh môn. Chúng ta cứ đứng một bên xem cuối cùng ai thắng ai thua?”
Hoa Lân và Lộ Á Phi vẫn đang không ngừng ngăn cản thế công của hắc y nhân, lại nghe thấy tên vô sỉ của Thánh Thanh Viện nói như vậy, lửa giận không thể phát tiết ra, yết hầu thực sự thiếu chút nữa là thổ huyết. Hai gã hắc y nhân kia nhân cơ hội đó lại càng sử dụng phi kiếm và pháp bảo tấn công mãnh liệt, bất kể tính mạng khống chế toàn cục…
Hoa Lân rốt cục cảm thấy tuyệt vọng, nhìn tình hình này, có lẽ kể cả đầu hàng cũng không giữ nổi tính mạng. Hắn toàn thân đột nhiên chấn động, lờ mờ nghĩ có điểm không đúng, nhưng dù vậy thì hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ…
Đúng lúc này đột nhiên có giọng một nữ tử từ bên ngoài quát: “Lộ đại ca! Truyền tống trận ở đại sảnh đã chuẩn bị xong, các ngươi mau trốn đi…”
Mọi người đều cảm thấy sửng sốt! Bởi vì bọn họ chỉ nghe tiếng mà không thấy người, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đồng thời, mọi người cũng nghĩ rằng Hoa Lân và Lộ Á Phi lúc này đã là cường nô chi mạt, cho dù có đường cũng chưa chắc đã chạy thoát được…
Sự việc phát triển thường là ngoài ý muốn của người ta!
Hoa Lân có chút không dám tin vào tai mình, hắn khốn khổ chờ đợi cơ hội, rốt cục cũng đã tới! Nãy giờ hắn vẫn kiên nhẫn cam chịu không để ngọn lửa trong cơ thể bộc phát ra, đó là bởi vì biết rõ rằng, vô luận mình trốn đến nơi nào, hắc y nhân nhất định có thể lập tức đuổi tới. Hơn nữa cho dù có trốn khỏi hắc y nhân kia thì Thánh Thanh Viện khẳng định cũng sẽ không buông tha mình. Vì vậy, tất cả hy vọng của hắn đều ký thác ở một kỳ tích xa vời. Chính là hắn hy vọng Vạn Thu Hồng có thể giúp mình mở truyền tống trận ra! Nhưng hy vọng này thực sự quá mỏng manh, hắn thậm chí không thể nhắc cho Vạn Thu Hồng được bởi vì điều này sẽ mang phiền toái đến cho Vạn Thu Hồng. Nhưng giờ đây kỳ tích cũng đã xuất hiện.
Lúc này, mọi người đều thở dài, bọn họ đều nghĩ rằng Hoa Lân kia chắc chắn sẽ chết trong nháy mắt, căn bản không một ai tin rằng kỳ tích có thể tái hiện lần nữa…
Trên mình đầy vết thương, Hoa Lân đột nhiên cười như điên dại, chống trường kiếm quát lớn: “Thiên bất tuyệt ngã…” (trời không tuyệt ta), nói xong, một ngọn lửa nóng cháy mãnh liệt đánh về phía hắc y nhân, thanh thế này đủ để khán giả trước mặt phải lùi xa ba xá, nhiệt độ bốc cao đủ để đốt cháy hết thảy mọi thứ. Điều này làm cho mọi người phát sinh ảo giác, tưởng rằng nhìn thấy chiến thần tái thế…
Hắc y nhân kia kinh hãi thất sắc khi phát hiện một dòng lửa cháy bỏng đang lao đến với nhiệt độ không thể ngăn cản được. Hắn vội vàng bạt không phóng ra, phản ứng thần tốc phi thường, nhưng biến hóa này thực sự ngoài ý liệu cho nên hắn vẫn chậm một bước. Tuy tránh được thân thể nhưng không thể né được hai chân, hắn cảm giác dưới mắt cá chân từ từ mất tri giác…
Nhưng hắn dù sao vẫn là cao thủ hiếm có, dù hoảng sợ nhưng phi kiếm trong tay vẫn phản lại một kích, một thanh hàn quan lòe lòe từ phi kiếm thoát ra, “sưu” một tiếng đón ngọn lửa nóng cháy, trước ánh mắt mọi người, thiểm điện nhằm hướng bụng Hoa Lân bắn tới…
Tất cả mọi người đều kinh hô, giọng nữ tử càng hét lên thất thanh! Bọn họ vạn vạn lần đều không nghĩ được cuối cùng lại lưỡng bại câu thương thế này. Chỉ thấy ngọn lửa của Hoa Lân đã đi qua hai chân hắc y nhân, còn phi kiếm của hắc y nhân cũng đồng thời bắn vào thân thể Hoa Lân. Nhưng bọn họ đều không ngã xuống…
Hoa Lân không để ý đến thương thế bản thân, kiếm chỉ trường không, lớn tiếng quát: “Phong, vân, ngự, lôi, thuật…”
Đây là Hoa Lân định sử dụng cửu đích chiêu thức. Trong tức khắc, trong trường đột nhiên phát khởi một trận cuồng phong, mây đen ùn ùn kéo tới bao phủ bầu trời. Hắc y nhân còn lại thấy tình thế không ổn, lập tức dùng trường kiếm đánh thẳng vào sườn phải Hoa Lân. Nhưng Lộ Á Phi cũng ăn ý phi thường, liều mạng dùng tia khí lực cuối cùng, đẩy bật hắn ra.
Trong nháy mắt, mây đen đã che hết tầm mắt, hai đạo thiểm điện (tia chớp) chói mắt xẹt qua phía chân trời, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì tia chớp đã trực tiếp nhắm mũi kiếm của Hoa Lân mà tới.
Không ai có thể hình dung được điều này và lúc đó thực sự kinh hãi, chỉ thấy tiếng sấm “oanh long long” làm sôi sục khí huyết của mọi người, mũi kiếm của Hoa Lân nhanh chóng hoành dẫn, hai tia thiểm điện phân chia hai hướng, một đạo lao thẳng tới hắc y nhân bên phải, một tia chớp không ngờ lại bắn về bạch y kiếm khách phía xa xa…
Bạch y kiếm khách kia đúng là đệ tử Thánh Thanh Viện! Thấy tình thế bất ổn, đang chuẩn bị phong tỏa đường lùi của Hoa Lân, nhưng hắn vạn vạn lần cũng không ngờ rằng Hoa Lân lại lấy hắn làm mục tiêu công kích. Nhìn thấy thiểm điện từ xa bắn tới đã khiến hắn cảm thấy lạnh người…
Lúc này, điện quang chói mắt đã đánh tới trước mặt, hắn tự thị thân phận, chết cũng không chịu lăn sang bên cạnh. Cho nên hữu chưởng lập tức tạo ra một tầng phòng hộ nhàn nhạt chắn trước người. Tu vi của hắn quả nhiên phi thường lợi hại, tia chớp này mặc dù cường đạo nhưng chỉ khiến toàn thân hắn run rẩy vài cái, một lát sau lại khôi phục bình thường…
Nhưng thế này đã quá đủ…
Thiểm điện đến nhanh, đi còn nhanh hơn. Phút chốc mây đen tan hết, mọi người định thần nhìn lại thì không còn thấy ai trong trường nữa. Không những bóng dáng của Hoa Lân và Lộ Á Phi bặt tăm mà ngay cả hai tên hắc y nhân và đệ tử Thánh Thanh Viện cũng đều biến mất một cách vô hình.
Lúc này trong đám người đứng xem cuộc chiến, có một thân ảnh mảnh dẻ, hướng về Vạn Thu Hồng cảm kích gật đầu. Thừa lúc mọi người không chú ý, kiều ảnh nhoáng lên, biến mất vô ảnh vô tung…
Khi mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng thì “phanh” một tiếng nổ, vách tường đại sảnh đột nhiên bị vỡ một mảng lớn. Một hắc y nhân ôm đồng bọn bị thương vọt đến, lập tức bước lên trên phi kiếm, hốt hoảng bay vọt lên bầu trời chạy trốn.
Ngay sau đó, trước mắt mọi người lại có bóng trắng nhoáng lên, đệ tử kia của Thánh Thanh Viện quả nhiên đuổi tới, hướng về phía hai gã hắc y nhân đang chạy trối chết trên không trung mắng lớn: “Hừ! Cẩu tặc Phần Âm Tông, lần này xem như các ngươi chạy nhanh, lần sau không có dễ dàng như vậy đâu!”
Diễn biến này xảy ra quá nhanh, đến nỗi đệ tử Liệp Hợp thương hội tất cả mọi người đều đứng xem nhưng hầu như không biết đã xảy ra chuyện gì. Đằng tổng quản phản ứng trước hết, hắn hướng bạch y nhân cẩn thận hành lễ nói: “Tại hạ là Đằng Hữu Hòa của Liên Hợp thương hội, chẳng biết vị thượng tiên này xưng hô thế nào?... Ngài có phải là môn hạ Thánh Thanh Viện?”
Mọi người cùng nhìn về phía hắn, chỉ thấy bạch y kiếm khách này trông thập phần anh tuấn, nhưng lại có một thân sát khí quá mức hùng hậu, bảo kiếm sau lưng vẫn đang kêu “ngâm ngâm…”, hiển nhiên đã rút ra khỏi vỏ.
Hắn lạnh lùng nói: “Không sai! Ta là Nhâm Vi thủ tọa Mậu Tinh Vệ của Thánh Thanh Viện! Lần này các ngươi bị tổn thất, ta sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Ta phải lập tức truy nã hai gã đào phạm vừa rồi, thỉnh các ngươi khẩn trương mở truyền tống trận!... Mau lên!”
Vừa nghe đại danh Nhâm Vi, tất cả mọi người đều choáng váng. Hắn chính là tam đại đệ tử Thánh Thanh Viện, tại phiến Long Thần tinh vực, danh vọng của hắn là hiển hách nhất.
Đằng Hữu Hòa sao dám có chút nghi vấn? Chỉ có thể gật đầu, nhưng hắn đột nhiên phát giác đám đệ tử đứng xem nãy giờ vẫn chưa tản đi, cảm thấy như vậy rất mất mặt, vì vậy quay ra lớn tiếng với bọn họ: “Các ngươi đều ở chỗ này làm gì? Còn không đi làm việc đi?”
Đám đệ tử vừa rồi được xem một trận đánh nhau tráng liệt, trong lòng đều hưng phấn dị thường, còn đang tranh luận với nhau, thấy tổng quát nổi giận đành phải hậm hực rời đi.
Đằng Hữu Hòa thấy tất cả mọi người đi khỏi, lúc này mới cung kính nói: “Thượng tiên, mời đi theo ta…”
Nhâm Vi cũng không nói nhiều, cùng hắn quay lại đại sảnh. Chỉ thấy ở giữa đại sảnh quả nhiên có một toàn truyền tống trận đặc biệt.
Đằng Hữu Hòa dừng lại trước mặt, cúi người đổi tới đổi lui trên ba pháp bàn, sau nửa ngày, trên trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi, nói: “Ai! Chậm một bước, truyền tống trận đi Tinh Nguyên Tinh đã mất hiệu lực… ta thực sự vô năng vi lực!”
Nhâm Vi vẻ như đã sớm biết kết quả, lạnh lùng nói: “Oh? Phải thế không?... Vậy lại phải phiền toái ngươi một chút, nói cho ta biết sao để đến Tinh Nguyên Tinh? Được chứ?”
Đằng Hữu Hòa do dự một chút, nghĩ thầm : Nói cái gì mà muốn ta hỗ trợ? Thái độ ngươi bây có khác gì như đang ra lệnh cho ta. Trong lòng nghĩ như vậy nhưng miệng hắn lại trả lời: “Được, được chứ! Bất quá việc này ta phải bẩm báo hội trưởng mới được, người chịu khó chờ một chút…”
Nhâm Vi trầm nét mặt, vốn định nổi giận, nhưng hắn dừng lại một chút, rốt cục nhẫn nại ghìm lại. Cũng bởi vì hắn cũng biết Truyền tống trận này cực kỳ không đơn giản. Nó chính là trung tâm bí mật nhất của Liên Hợp thương hội. Truyền tống trận này và truyền tống trận công cộng mà mọi người vẫn sử dụng không hề giống nhau, bởi vì nó chỉ có thể đi trước một địa phương thần bí, chính là Tinh Nguyên Tinh.
Nghe nói, cho tới bây giờ không ai biết Tinh Nguyên Tinh ở nơi nào, bởi vì tinh cầu này sản xuất tinh quáng, tầm quan trọng của nó bình thường đều được công nhận là thông tin tuyệt mật. Nếu không cẩn thận bị người thường biết, chỉ sợ tinh thạch lập tức sẽ bị cướp mất hết.Việc này đối với Tu chân giới mà nói thì chẳng phải là sự tình gì tốt đẹp cả.
Cho nên dù Nhâm Vi thân phận cao quý thế nào cũng đành phải chờ đợi một chút. Hơn nữa truyền tống trận đã bị hỏng, như vậy thì “đào phạm” của hắn cũng không thể thoát đi được.
Ít nhất thì hắn cũng cho là như vậy…..