Lộ Á Phi giúp đỡ Hoa Lân đi vào trong nham động, phát hiện bên trong rộng phi thường, trên đỉnh đầu mở ra vài động khẩu có thể thấy bầu trời đầy sao, một vài tia sáng yếu ớt lọt xuống nhưng không đủ để chiếu rõ thạch bích phía đối diện.
Bên trong không gian rộng lớn của thạch động có rất nhiều nham thạch. Một cỗ “Phòng hộ tráo” tạo thành một nửa vòng tròn vây bọc lấy tất cả. Tám khỏa “năng lượng tinh thạch” tỏa sáng lập lòe phân biệt khảm tại tám phương vị, tại bờ của phòng hộ trận tạo thành một tầng quang mang trong suốt, thật là một chuyện kì thú không thể bỏ qua.
Chỉ thấy bên trong có chín tu chân giả (người tu chân) nhưng bọn họ đều nhắm mắt, trên người đầy tro bụi, giống như đang ngồi nghỉ ngơi vậy. Lộ Á Phi liếc qua Hoa Lân thì thấy tầng phòng hộ trên người hắn đã trở nên cực kỳ ảm đạm, biết hắn vô cùng chật vật đối phó, không ngừng chống đỡ nên vội vàng hướng đến trung tâm phòng hộ trận chạy tới. Nhưng gã vẫn chậm một bước!
Hoa Lân sắp hôn mê, khẽ “hừ” lên một tiếng, tầng phòng hộ trên người lóe sáng rồi biến mất vô ảnh vô tung. Lộ Á Phi chưa kịp cảm thấy tuyệt vọng đã thấy trên người hắn hồng quang tăng vọt, toàn thân hiện ra một chuỗi các chú văn bao bọc. Ngay sau đó một ngọn lửa chắn trước mặt như một bức tường vô hình mà hắn trong lúc nguy nan đã vô tình khởi động vậy…
Lộ Á Phi bị hiện tượng này dọa cho sợ tới mức thiếu chút nữa ngã ngửa ra mặt đất; chỉ thấy cánh tay hắn nóng rực lên, may mà hắn cũng là hỏa hệ tu chân, hơn nữa tấm chắn này lại không có lực lượng phản phệ nên hắn có thể miễn cưỡng chi trì. Nếu đổi lại là người khác thì chỉ sợ đã sớm cướp đường bỏ chạy mất rồi.
Nhưng bọn Bồ Tinh Huy và Diêm Thông thì khác, phát hiện nhiệt độ quá cao, không tự chủ được lui lại một bước. Nét mặt hai người tỏ ra cực kì sợ hãi, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, thiếu chút nữa quên đi đối phương và mình có xích mích.
Lộ Á Phi bị thiêu đốt cảm thấy rất khó chịu, ôm Hoa Lân cất bước tiến vào “phòng ngự trận”. Cũng thật kì quái, khi hắn tiến vào vùng quang mạc của trận thì áp lực cường đại bành trướng bên ngoài đột nhiên biến mất. Hồng quang và lớp chú văn trên thân mình Hoa Lân cũng dần mờ đi tựa như là chưa từng xuất hiện vậy.
Lộ Á Phi tuyệt không làm kinh động đến chín tu chân giả đang ngồi kia, mang Hoa Lân tới góc sáng sủa bên phải đặt hắn ngồi xuống. Hắn cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong lòng đột nhiên nhớ tới một tin đồn, không khỏi toàn thân chấn động, cúi đầu nhìn Hoa Lân tự nhủ: “ Không thể nào? Chuyện này chắc chỉ là tin đồn nhảm mà thôi…?”
Diêm Thông đi tới ngoài hai trượng nhìn nhìn nói:
-Cũng có chút thực lực, xem ra hắn còn chưa chết được…
Người này trời sinh đã to mồm, nhưng hắn thích huyên thuyên hết lần này đến lần khác, chuyện gì cũng tùy tiện “bình lọan” (chữ của người dịch) vài câu, tưởng rằng mọi người đều hân thưởng tốt đẹp vậy.
Lộ Á Phi trợn mắt nhìn hắn, Bồ Tinh Huy tiến lại vỗ vỗ vai hắn bảo:
-Ngươi đừng tức giận làm gì, người này trời sanh như thế, ngươi cứ coi như hắn không tồn tại là xong!
Lộ Á Phi gật đầu, Diêm Thông lập tức nhảy dựng lên:
-Bồ tiểu tử, ngươi nói vậy là có ý gì? Có phải là lại muốn đánh nhau một trận với lão nhân gia không?
Bồ Tinh Huy cười lạnh:
-ngươi tốt nhất đừng chọc đến ta …
Diêm Thông không phục nói:
-Nào, nào, có bổn sự thì đến đây …
Bồ Tinh Huy nhấc bảo kiếm, nhanh chóng đi ra, Diêm Thông cũng lập tức theo ra ngoài động. Lộ Á Phi thấy xảy ra chuyện, rất muốn ngăn cản nhưng hiềm nỗi thân mình vô lực, nghĩ thầm rằng mình có ra ngoài cũng vô tích sự. Vì vậy lại ngồi xuống, lẩm bẩm nói: “Ai da! Các ngươi cứ từ từ mà đánh nhau, ta cũng phải nghỉ ngơi một chút!”
Hắn liền huy thủ bắt quyết theo một tư thế kì lạ, chân nguyên trong cơ thể bắt đầu vận chuyển. Chỉ một lúc sau, từ bên ngoài quả nhiên truyền đến vài tiếng nổ, mặt đất rung lên nhè nhẹ. Lộ Á Phi ngược lại nhắm chặt mắt lại cố gắng điều tức khôi phục công lực.
Lúc này xa xa có tu chân giả lẩm bẩm: “Bọn họ ở bên ngoài làm gì? Chẳng lẽ lão Diêm với Tiểu Bồ lại đánh nhau à? …”
Liền có một âm thanh trầm thấp nói:
-Xem ra là đã động thủ rồi! Chúng ta cùng lại xem sao, hai người này động thủ sao như là liều mạng vậy chứ…
Tiếng bước chân của hai người đi qua bên người Lộ Á Phi, Chỉ nghe một người trong đó nói:
-Chà? Đây giống như là hai người mới thì phải, hi vọng bọn họ biết “sưu thần thuật”!
Tên còn lại nói:
-Bọn họ thương tích đầy mình thế này, chỉ sợ là đã khổ cực trốn chạy rồi? Nói như vậy, nếu Sưu thần thuật không lợi hại thì đã chẳng đến chỗ này… Chúng ta cũng nhanh ra xem, nói không chừng lão Diêm bị đánh cho nổi giận rồi cũng nên!
Lộ Á Phi nghe tiếng bước chân họ đi xa dần, trong lòng suy nghĩ, bọn họ nhắc tới Sưu thần thuật là có ý gì? Trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không cách nào làm rõ, cho nên từ từ chìm vào Không Minh cảnh giới…
Cũng không biết là qua bao nhiêu thời gian, Hoa Lân cũng tỉnh lại. Còn chưa mở mắt, chợt nghe cách đó không xa có rất nhiều người đang bàn luận chuyện “thất, bát, thiên địa” chi đó. Chỉ nghe một người nói:
-Tên Diêm Thông này thật lợi hại, giống như chẳng bao giờ mệt vậy. Vừa đánh nhau một trận xong, ở luôn bên ngoài tìm tinh khoáng cho đến giờ vẫn chưa quay trở lại…
Lại nghe một âm thanh giận giữ nói:
-Ngươi đừng nhắc đến tinh khoáng. Ai …từ sau khi đi khỏi ngọn đồi nhỏ đó, bọn chúng ta Sưu thần thuật thật quá kém, chỉ có thể tìm kiếm trong khoảng 6 trượng mà thôi, thật là quá lãng phí thời gian mà!
Người khi trước nói phản bác:
-Ngươi nói vậy cũng không đúng rồi! … Đào nham thạch nhiều cũng có lợi, cũng có thể coi là một loại tu luyện tốt, nói không chừng có thể đề thăng công lực của chúng ta thật cũng nên. Hắc hắc…
Lại có một âm thanh trẻ tuổi cảm than :
-Ai! Ngươi cứ nói như vậy chứ ta thật không tin là ngươi lại không muốn tăng tốc! … Hiện tại nghĩ lại thật thấy hâm mộ bọn đệ tử danh môn chính phái này. Bọn họ chỉ cần xuất môn tử tế, sư môn đã sớm chuẩn bị một lượng lớn tinh thạch rồi. Ra khỏi sư môn giống như là lữ hành đến đích vậy, đi đâu cũng kết bạn đồng hành. Thật không giống chúng ta, còn muốn tự mình động thủ tranh đoạt lẫn nhau… Các ngươi nói xem đây là loại đạo lí gì?
Hoa Lân đang mơ mơ màng màng, nghe đến đó nghĩ rằng Sưu thần thuật của mình cũng không tồi, lần trước trốn khỏi Huyền Băng Thiên mình có thể tìm được trong vòng 20 trượng, không biết ở chỗ này có tác dụng gì không?
Lúc này đột nhiên có một giọng trầm thấp trang nghiêm khuyên nhủ:
-Các ngươi không cần phải nản chí, Lạt Khắc La nói đúng, tìm kiếm tinh khoáng thật ra cũng là một phương pháp rèn luyện tốt!... Các ngươi xem bọn Tử Kim Điện đệ tử tinh thạch dùng không hết, nhưng bọn chúng vẫn tổ chức thành đội ngũ hơn bốn mươi người đông đảo, hùng hậu chạy đến đây tìm kiếm. Các ngươi nói xem bọn họ là vì cái gì?
Âm thanh trẻ tuổi khi trước đột nhiên lại hỏi:
-Chu đại ca! Ngươi nói mấy tên Tử Kim Điện, chẳng lẽ là những người đào khoáng ở phía tây Phục Ngưu Phong sao?
Vẫn âm thanh của tên than vãn, rốt cuộc cười nói:
-Sao có thể nói vậy được ? …bọn hỗn đản này trang bị đầy đủ, còn có cả chuyên môn tham trắc bàn (thiết bị dò tìm), thực khiến người ta hoài nghi rằng bọn chúng đi cướp đoạt tài nguyên của người khác. A a …
Tất cả mọi người bị một trận than thở, giọng nói của người đầu tiên vang lên:
-Tuy nói trong tu chân giới mọi người đều bình đẳng, nhưng xem ra có nhiều khác biệt a. Tỷ như đệ tử của Thất đại thánh môn, khi bọn họ ra ngoài tu luyện quả thực là thoải mái, không những có thể mang theo một lượng lớn tinh thạch, mà còn có thể mang theo các pháp bảo nữa. Loại đãi ngộ này, chúng ta chỉ có thể nhìn mà cảm thán, so sánh với bọn họ ta cảm thấy còn kém một bậc….
Hoa Lân nghe tiếng người lao nhao, không hiểu mình đang ở đâu? Sao lại đông người như vậy? Sao lại tập trung ở đây?
Hắn chậm rãi mở mắt, hướng về phía có tiếng nói nhìn lại, nguyên là mình đang ở trong một thạch quật (hang đá), ngoài Lộ Á Phi bên cạnh thì còn có chín người nữa.
Bọn họ chính là đang vây quanh cách đó không xa, dựa theo thanh âm mà phân biệt thì tên Chu đại ca kia ngồi ở giữa, chỉ thấy hắn ước chừng khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, không chỉ có tướng mạo đàng hoàng, ánh mắt nghiêm nghị tạo một cảm giác cứng cỏi khó khuất phục, quả nhiên dễ hiểu là người đứng đầu chúng nhân.
Bên trái hắn là một gã gầy trơ xương, người vừa gầy vừa cao trông như một cây trúc can (cây tre, trúc), bất quá hai mắt sáng ngời hữu thần, tu vi cũng cực kỳ hùng hậu. Người thứ ba lại là một thiếu niên, nhìn qua giống như còn chưa nhuốm nhiều bụi đời, nhưng Hoa Lân cũng thầm giật mình, có thể tới được nơi này tìm kiếm tinh thạch, tu vi nhất định là không nhược. Đừng thấy hắn trẻ mà nhầm, nói không chừng hắn đã sống hơn trăm năm rồi! … Còn lại năm người khác thì cũng chỉ bình thường không nổi bật, nhưng có thể thấy khí chất cũng rất lợi hại, vừa nhìn đã biết bọn họ tất cả đều tu luỵện tới ngoài Nguyên anh cảnh giới rồi.
Hoa Lân đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng chú ý một người ở trong góc…
Hoa Lân thấy hắn chính là tên Bồ Tinh Huy. Chỉ thấy hắn nằm trên một khối đá lớn, nằm vắt hai chân, ngửa đầu ngây ngốc nhìn bầu trời đầy sao, không biết đang suy nghĩ điều gì? Hoa Lân rất muốn đứng lên chào mọi người một tiếng, nhưng hắn vừa động thì ở bụng truyền lại một trận đau nhức, không muốn làm ảnh hưởng đến người khác nên đành nằm yên bất động…
Chuyện phiếm tiếp chuyện phiếm, sững sờ nối sững sờ. Hoa Lân phải nằm bất động thật không thấy thoải mái, quay đầu hướng Lộ Á Phi nhìn lại. Thấy hắn đang ở tư thế tọa công, trên người đầy vết thương; Hoa Lân âm thầm thở dài, trong lòng có chút cảm động…
Đúng lúc đó thì có một tiếng rống giận giữ từ bên ngoài truyền vào:
- Con bà nó, các ngươi mau ra đây! Truyền tống trận đã bị hủy rồi…
Hoa Lân nghe thấy lời này không khỏi cảm thấy nóng mặt, nhưng mọi người trong động đều cười rộ lên nói:
- Cái mồm của Diêm Thông tiền bối quả là to a, ngay cả phòng hộ tầng cũng không thể ngăn nổi tiếng hô của hắn. Ha ha
Chỉ có Bồ Tinh Huy vỗ vỗ bụi trên người, thản nhiên đứng lên nói:
-Này này! … truyền tống trận bị người ta hủy, các người tại sao không có chút khẩn trương nào vậy? A a …
Chỉ cần người nào chú ý một chút sẽ thấy người này giống như thở nhẹ ra một cái.
Tất cả mọi người đang sững sờ, đột nhiên Diêm Thông đã từ bên ngoài nhảy vào nói lớn:
-Các ngươi rốt cuộc có nghe ta nói gì hay không vậy? Truyền tống trận bị người ta phá hủy rồi …
- A?... Cái gì? Ngươi không gạt chúng ta đấy chứ?
-Có thật không, là ai làm?
Mọi người lúc này mới kinh hô.
Diêm Thông thấy mọi người phản ứng như vậy, tức giận đến xanh mặt. Hoa Lân thầm buồn cười, vị Diêm Thông này trời sinh to mồm, giọng như thiên lôi, cho nên người khác đối với tiếng rống của hắn phải chết lặng cả nửa ngày mới có phản ứng.
Người cầm đầu là Chu đại ca cũng có chút không tin nói:
- Ai phá hủy truyền tống trận? Chẳng lẽ hắn cũng không muốn thoát khỏi đây ư?
Diêm Thông nóng giận hét lên như sấm:
- Các ngươi muốn thế nào nữa? Truyền tống trận ở bên vách núi đối diện, không tin các ngươi tự mình xem đi ….
Tất cả mọi người chấn kinh, mới biết sự tình thực sự nghiêm trọng, trên Tinh nguyên tinh này có lẽ chỉ có một truyền tống trận, nếu không may hư hỏng, không cần nói cũng biết những người này sẽ không thể ra ngoài. Có lẽ tất cả mọi người trên Tinh nguyên tinh sẽ đều bị khốn tại nơi này.
Người thiếu niên kia chợt nói:
-Chuyện này có gì khó? Chúng ta xây dựng một truyền tống trận mới là được mà.
Chu đại ca lắc đầu nói:
-Ngươi không biết rồi! Muốn tạo truyền tống trận phải có phồn tinh nghi (dụng cụ định vị các vì sao), ta thấy ở đây không ai có bảo bối này. Cho dù có thì chúng ta cũng không biết vị trí cụ thể của Tinh nguyên tinh, làm truyền tống trận, đâu có dễ thế? … Đi, chúng ta trước tiên đi xem truyền tống trận hư hỏng mức độ thế nào đã rồi tính sau!
Hoa Lân hiểu được sự tình hết sức nghiêm trọng, vì vậy hướng bọn họ nhìn lại, thì thấy bọn họ tịnh không chút gấp gáp tựa như không để sinh tử vào trong lòng vậy… xem ra bị nhốt ở Tinh nguyên tinh không phải chỉ có mình bọn họ? ngoài ra còn có người của các đại môn phái khác!
Chỉ có Diêm Thông là cực kì giận dữ nói:
- Các ngươi không phải đi xem làm gì, tất cả đều hỏng cả rồi, không có khả năng khôi phục đâu! Ta quay về đây là muốn hỏi bọn họ vì cái gì mà hủy truyền tống trận …
-Ai? Ngươi nói ai?
Chúng nhân đồng thanh hỏi.
Diêm Thông nhìn sang thấy bọn Hoa Lân vẫn còn chưa tỉnh lại, đành phải chỉ vào Bồ Tinh Huy nói:
- Người này, hắn nhất định biết rõ!
Mọi người lập tức chuyển ánh mắt sang người Bồ Tinh Huy, hắn bất đắc dĩ phải nhún vai nói:
- A? Các ngươi đừng có nhìn ta như vậy có được không? …. Đúng vậy! Chuyện truyền tống trận bị hủy ta có biết, ta vốn định nói cho các ngươi, nhưng thấy các ngươi đang mải nói chuyện vui vẻ nên trong nhất thời quên mất. … thế nào, các ngươi sẽ làm gì ta?
Diêm Thông mừng rỡ nói
-Các ngươi xem, nhìn kĩ xem! Hắn đã biết trước sự tình mà vẫn giấu biệt, người như thế có phải chúng ta nên…
Bồ Tinh Huy cắt ngang lời hắn:
-Ta nói này đại lạt bá (bác to mồm), đúng là ta không nghĩ sẽ nói cho ngươi! thế nào?… nếu không ngươi không nhảy dựng lên mới lạ đó?
Dừng lại một chút Bồ Tinh Huy đột nhiên chánh nghĩa lầm lẫm nhìn mọi người lớn tiếng nói:
-Ta muốn hỏi các ngươi một vấn đề! … nếu các ngươi bị Phần Âm tông đuổi giết, trong tình huống không thể đào thoát, các ngươi có phá hủy truyền tống trận, tạm thời giữ mạng của mình hay không?... ta nghĩ, chỉ cần có một cơ hội khẳng định các ngươi cũng sẽ không bỏ qua… đúng không?
Hắn đột nhiên chỉ vào Lộ Á Phi và Hoa Lân ở phía sau nói:
-Các ngươi nhìn bọn họ xem, đều bị thương đến hình dạng này, đến Nguyên anh cũng không còn phát ra chút năng lượng nào, các ngươi có thể có lí do trách cứ bọn họ không? … Ta không biết các ngươi nghĩ thế nào, dù sao ta cũng vĩnh viễn đứng về phía bọn họ! Các ngươi đối xử với bọn họ thế nào, tự các ngươi xem lại đi…
Diêm Thông sững sờ, hắn không ngờ khẩu khí của Bồ Tinh Huy lại lợi hại như vậy, liền hung hăng nói:
-Ngươi nói thật dễ nghe nhỉ! Không được, ta nhất định phải hỏi bọn họ…
Nói rồi hướng về phía Hoa Lân đi tới. Nhưng Chu đại ca ngăn hắn lại rồi nói:
- Bọn họ thương thế chưa lành, để ngày mai hẵng nói!
Tất cả mọi người đều biết tính tình của Diêm Thông, ngay cả nam tử cao gầy cũng khuyên nhủ:
- Được rồi, được rồi! Đi thôi, chúng ta hôm nay còn phải đi tìm khoáng thạch nữa, hôm nay phải bổ sung lượng tinh thạch đã tiêu hao cho phòng ngự trận, trở về nói sau!
Diêm Thông mặc dù không chịu bỏ qua nhưng mọi người đều đồng ý, lúc ra ngoài liền kéo hắn theo ra luôn…
Hoa Lân nhắm mắt giả như mình đang ngủ, lúc này nghe tiếng bước chân họ đã đi xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cũng cực kì bất an, xem ra phải tìm biện pháp bồi thường mới được. Đang nghĩ lòng chợt máy động, có lẽ có thể bắt đầu từ Sưu thần thuật….