Lộ Á Phi nhìn nhìn phi kiếm dưới chân hắn, cười nói:
-Không thể tưởng được trình độ ngự phi kiếm của Long thiểu lại tốt đến vậy. Lúc trước thực sự thất lễ rồi.
Hoa Lân thấy hắn vẫn chăm chú nhìn vào phi kiếm dưới chân mình có ý dò xét, vội vàng chuyển mũi chân che lấy mũi kiếm, nói lảng sang chuyện khác:
-Huynh đệ! … Trước kia thật quá cảm tạ ngươi đó! Mang theo ta ngự kiếm phi hành chắc mệt chết hả?
Lộ Á Phi rời mắt khỏi chân hắn, chánh sắc bảo:
-Ngươi nói cái gì vậy? … Lúc trước nếu không có ngươi hỗ trợ, có lẽ ta tu luyện trăm năm cũng khó đột phá Thanh Hư cảnh giới. Chính bởi vì, có nhân thì có quả, giữa chúng ta không cần nói đến chữ cảm tạ
Hoa Lân cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thuận miệng nói:
-Cũng đừng gọi ta là Long thiếu! …tên của bổn thiếu gia là Hoa Lân, Hoa trong Hoa Sơn, Lân trong Kì Lân. Từ nay về sau gọi ta là Lân thiếu đi, gọi là Long thiểu thật chẳng thuận tai chút nào.
Lộ Á Phi cười nói:
-Họa Sơn đích họa?( họa trong họa như núi) Đúng là chữ Họa này chứ? Ách … tên này cũng thật hiếm thấy!
Hoa Lân cũng sửng sờ mãi đến lúc này mới có phản ứng, Hoa Sơn là chỉ gia hương (quê nhà) của hắn, Lộ Á Phi đương nhiên không biết điều này. Đang muốn giải thích lại, đã thấy trong mắt Lộ Á Phi lấp lánh ánh cười, nhớ tới hắn đã đọc qua lệnh truy nã của Thánh Thanh viện, lúc nãy chính là đang giả bộ không biết. hắn cũng không tức giận, chỉ hướng xuống dưới chân chỉ:
-Ngươi xem… Phía dưới có ánh sáng kìa!
Lộ Á Phi cúi đầunhìn xuống vực sâu không đáy, quả nhiên phát hiện từng đoàn bạch quang hiện lên, vì vậy nói:
-Không cần nhìn… đây khăng định là bọn Bồ Tinh Huy đang đào tinh thạch!
Hoa Lân đột nhiên “A?” lên một tiếng, có điểm khẩn trương nói:
-Kia … kìa, chúng ta mau đi nơi khác xem. Chờ cho bọn họ tu bổ xong Phòng ngự trận thì chúng ta quay lại!
Lộ Á phi nhàn nhạt nói:
-Cũng tốt! … trốn tránh cũng không phải là biện pháp, không chừng chỉ khiến họ thêm tức giận mà thôi!
Hoa Lân trong mắt hiện lên một tia tà ý nói:
-Điều này không nhất định! …Mỗi người đều chỉ tức giận có mức độ thôi, bốc hoả một chút, tâm tình ngược lại sẽ bình tĩnh hơn. Chờ ta kiếm cho bọn họ một ít tinh thạch, sau đó thừa nhận trách nhiệm, nói như vậy bọn họ chắc cũng không thể làm khó ta! Hắc hắc …
Lộ Á Phi bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm, tên này từ khi nào tới giờ, so ra, toàn là chẳng theo lẽ thường chút nào cả, Thấy hắn muốn đào tinh thạch, liền chỉ vào ngọn núi xa xa ở phía tây nói:
-Ta thấy bầu trời bên kia có vầng sáng, như vậy tinh thạch cũng nhiều, chi bằng chúng ta đi xem thử!
Hoa Lân gật đầu, chuyển phi kiếm, hai người nhằm hướng tây bay đi….
Ngọn núi ban đầu thấy gần, nhưng bọn họ bay đi, cũng tốn thời gian hai bữa cơm vẫn chưa tới. Chỉ thấy trên bầu trời xa xôi, có hàng lọat bóng đen, chính là một lộ nhân mã khác. Lộ á Phi không khỏi hiếu kì nói:
-Ai nha? Còn có người khác, chúng ta mau đi xem.
Nói xong thúc đẩy phi kiếm tăng tốc độ lên rất nhiều.
Hoa Lân đành phải đuổi theo, nhàn nhạt nói:
-Chuyện này có gì kì quái? Bọn họ có lẽ là người của Tử Kim điện rồi!
A? Lộ Á Phi quay đầu lại hỏi:
- Ngươi làm sao biết được?
Hoa Lân ngẩng cao đầu lên nói:
-Hừ! Trên đời này có chuyện gì mà bổn đại tiên không biết?
Lộ Á Phi nhìn hắn cực kì không thuận mắt, lập tức phản bác:
-Hừ! Ngươi toàn nói nhăng nói cuội thôi? Nếu không phải là ta nói cho ngươi một số sự việc trong tu chân giới, ngươi có lẽ đã … Ai, tính ra cũng không cần ngươi phải nói. Chúng ta cứ tiến chào hỏi xem sao đã!
Hoa Lân gãi gãi ót, lúc này mới tỉnh, “Nga” một tiếng, dưới chân phi kiếm cũng nhanh hơn rất nhiều, hai người đồng loạt hướng về phía trước vọt tới.
Phía trước quả nhiên có một nhóm hơn hai mươi người, bọn họ mặc y phục mày tím, bên hông có đeo một quả khấu trụy sáng lập lòe, liếc mắt đã biết là kiện không gian pháp bảo. Trong đó còn có sáu người là nữ nhân, nhìn qua đã biết là mĩ nữ, không thể nghi ngờ gì nữa. Hoa Lân ánh mắt sáng ngời, nghĩ thầm rằng tu chân giới có phải là nữ tử đều rất đẹp hay không? Ôm mớ nghi vấn này, phi kiếm dưới chân càng bay nhanh…
Lộ Á Phi buồn bực nói:
- Ngươi làm gì đó?
Nhưng Hoa Lân tịnh không có trả lời, chỉ thấy khoảng cách năm chục trượng trong nháy mắt đã đến, lúc này bọn tử y nhân đều nghiêng người trông lại. Hơn hai mươi người này hành động cực kì nhất trí. Lộ Á Phi vừa đến, hắn đột nhiên nắm lấy một bên vai của Hoa Lân, nhẹ giọng bảo:
-Không được làm loạn, bọn họ giống như không hoan nghênh ngoại nhân đến quấy rầy.
Hoa Lân tiếp xúc người vô số, lẽ nào lại không nhìn ra, phi kiếm sớm đã dừng lại, ánh mắt liếc về trộm về phía mấy nữ đệ tử vài lần, chậm rãi gật đầu bảo:
-Thôi! …mặc kệ bọn họ, chúng ta đến mặt nam xem thế nào!
Trong lòng nghĩ thầm, những “tiên nữ” này đều rất đẹp, nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ sẽ mắc chứng “ Thẩm mĩ bì lao” rồi.
Song phương vẫn cách nhau khoảng mười lăm, mười sáu trượng, bọn đệ tử Tử Kim điện đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, chỉ có hai cô gái hé miệng cười trộm, nhìn Tiểu Bạch đang ở trên vai Hoa Lân chỉ chỉ trỏ trỏ, hiển nhiên bị tiểu gia hỏa kia hấp dẫn.
Hoa Lân thấy có điểm kì quái. Theo lí thuyết, Tinh nguyên tinh người ở cực kì ít, người với người đáng lẽ ra phải cực kì thân thiện mới đúng, nhưng không biết sao bọn họ lại có bộ dạng lạnh lùng như vậy? Vì vậy cúi đầu nhìn xuống, lập tức phát hiện hơn mười tên đệ tử đang tìm tòi cái gì trên mặt đất, trên tay bọn họ đều bưng một cái đĩa hình tròn, tinh thạch ở giữa lấp lóe sáng, đưa qua đưa lại trên mấy phiến tinh thạch, dường như là đang dò xét xét cái chi đó.
Hoa Lân còn chưa hiểu là chuyện gì thì đã có một trung niên nhân phi ra khỏi hàng ngũ, chắp tay nói:
-Xin hỏi? hai vị thiếu hiệp có việc gì…
Người này nhìn qua có vẻ tuấn lãng phi thường, nhưng vẻ mặt cực kì lãnh khốc. Mắt sao mày kiếm, hai gò má nhô cao, trên lưng đeo một thanh trường kiếm; mặc dù hai bên cách nhau hơn mười trượng nhưng khí thế của hắn cũng rất cường đại.
Lộ Á Phi vội vàng hoàn lễ nói:
-A! Nguyên lai là cao thủ của Tử kim điện, may mắn gặp. Chúng ta chỉ là người qua đường mà thôi, cáo từ …
Nói xong nắm tay Hoa Lân kéo hắn đi trở về. Kiếm khách lãnh khốc kia căn bản là không hề có ý giữ bọn họ lại, chỉ là đưa ánh mắt nhìn bọn họ xa xa rời đi, sắc mặt yên lặng như nước.
Hoa Lânđi đã xa, lúc này mới hạ giọng hỏi:
- Lộ thiếu! Bọn người kia làm gì đó? Ta thấy không giống như tìm quáng thạch mà như là tầm bảo vậy…
Lộ Á Phi lắc đầu bảo:
-Lần này ngươi đoán sai! … Bọn họ tìm được một chỗ có trữ lượng tinh thạch vô cùng phong phú nên thái độ có phần lãnh đạm. Một khi chính thức khai thác, thái độ bọn họ có lẽ sẽ hòa hoãn hơn nhiều… Đi thôi! Chúng ta cũng phải dò xét núi non một chút, vừa lúc sử dụng Phạm Mật tâm kinh “Sưu thần thuật”, thử xem có hiệu quả không?
Hoa Lân cũng bị câu khởi hứng thú, gật đầu nói:
-Tốt đấy! Nhân tiện tập luỵện Phạm Mật tâm kinh một chút, lần này tầm quáng trở thành đối tượng tu luyện. Hắc hắc!
Lộ Á Phi gật đầu, hai người nhắm chuẩn mặt nam của tòa sơn cốc bay đi…
Bởi vì địa hình nơi này trăm ngàn kì quái nên bọn họ cũng không dám đi xa, đỡ bị lạc mất phương hướng. Vì vậy chọn chân sơn cốc hạ xuống, nhưng không tưởng được sơn cốc này so với ý nghĩ của họ còn hiểm tuấn hơn vài phần. Vừa đặt chân đã thấy quái thạch trùng trùng, ánh sáng ảm đạm. Ở trong đó, tự nhiên phát sinh ra một loại cảm giác bức bách.
Hoa Lân thu hồi Hà Chiếu, ngẩng đầu nhìn những cột đá chọc thẳng lên trời xung quanh, lẩm bẩm nói:
-Những cột đá này thật hoành tráng! … Ngươi nói xem chúng ta nên đào thử phía dưới chân chúng không, không biết chúng có đột ngột đổ xuống đè chết chúng ta không nhỉ?
Lộ Á Phi hít vào một ngụm lãnh khí, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn nhìn, run giọng bảo:
-Chuyện này có thể lắm! …Hay là chúng ta hạ đổ chúng xuống trước đi?
Hoa Lân gan lớn trùm trời, lại phải sợ cột đá này sao? Hắn cười cười, mắt đột nhiên nhắm lại, trên người phát ra một cỗ ba động khó có thể phát hiện, hướng bốn phía chậm rãi tỏa ra. Hắn đột nhiên phân thần mở miệng bảo:
-ngươi từ từ tiến về phía cột đá! … Trước tiên ta xem xét địa hình một chút, nếu có tinh quáng, ta sẽ nói cho ngươi!
Lộ Á Phi phát hiện mình bị hắn sai khiến. Đột nhiên thấy thần thức của Hoa Lân bao trùm diện tích quá lớn, vội vàng khuyên nhủ:
- Sưu thần thuật rất hao phí tinh thần lực, ngươi phải cẩn thận, không thể đùa được đâu!
Hoa Lân mặc kệ mọi chuyện, hắn dụng tinh thần lực đưa tình cảnh dưới mạt đất phản ánh rõ ràng vào trong đầu. Lúc này mới phát hiện, hắn chỉ có thể thăm dò ở độ sâu mười trượng, nếu xuống sâu hơn thì đầu óc bắt đầu có chút choáng váng. Hắn than thở:
-Mẹ ơi! Nơi này đá cũng thật là cứng a, ta chỉ tìm được trong khoảng mười trượng, so với ở gia hương thì thua xa!
Lộ Á Phi chỉ cười cười, nghĩ thầm rằng chuyện này còn phải nói sao, không thử nhìn lại xem đây là địa phương nào? Vì vậy cũng thử xuất ra Sưu thần thuật tìm kiếm. Hắn đột nhiên cả kinh, bởi vì hắn chỉ có thể tìm trong khoảng cách sáu trượng mà thôi, nếu xa hơn nữa thì có chút không tiêu hóa nổi… Nghĩ thầm rằng chuyện gì thế này? Tên Hoa Lân này tu vi rõ ràng kém mình một cấp, nhưng như thế nào mà tinh thần lực lại mạnh hơn mình nhiều như vậy? Hắn không biết tinh thần lực của mỗi người gắn liền với ý chí của người đó. Hoa Lân từ thuở nhỏ bị mười năm thống khổ, chuyện phải lo lắng không thể so sánh với phàm nhân được, tự nhiên tinh thần lực phải siêu cường …
Hoa Lân lúc này đã không còn nói chuỵện, nhắm một hướng chậm rãi đi đến. Được chừng thời gian một bữa cơm, hắn bắt đầu có cảm giác đầu váng mắt hoa, nhưng ngay cả một khối tinh thạch cũng đều không thấy. Trong lòng không khỏi buồn bực, nghĩ thầm chẳng lẽ tinh thạch này thật sự khó tìm như vậy? Hắn không phục, vì vậy nghi ngờ có phải mình không đủ khả năng hay không? Hoa Lân thu công lại nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ lại Trữ Tiêm Tuyết từng giảng Phạm Mật tâm kinh: “tham hư giả, tức tinh thần ngoại phóng, thần du hư vô. kì tâm pháp khả phân lưỡng chủng, nhất thị tập trung nhất diện, nhị thị bát phương sưu thần…( Người tham cứu, tức là phải đưa tinh thần ra ngoài (thân thể), để thần vào hư vô. Tâm pháp đó có thể phân ra hai dạng. Một là tập trung về một hướng, hai là sưu thần tám phương…) Hoa Lân lúc này mới giật mình đại ngộ, nguyên lai sưu thần thuật chỉ là tham hư một bộ phận mà thôi, xem ra thế nhân đã có điều ngộ nhận.
Lúc này, hắn liền chiếu theo Phương pháp của Phạm Mật Tâm kinh, cố gắng ngưng tụ tinh thần lực thành một đường hướng thẳng xuống dưới đất tìm kiếm. Quả nhiên lần này có thể tìm được sâu hơn hai mươi trượng, mặc dù phạm vi tìm kiếm bị thu hẹp nhiều nhưng độ sâu lại gấp đôi có thừa.
Hoa Lân lúc này đã không còn nói chuỵện, nhắm một hướng chậm rãi đi đến. đi được chừng thời gian một bữa cơm, hắn bắt đầu có cảm giác đầu váng mắt hoa, nhưng ngay cả một khối tinh thạch cũng đều không thấy. Trong lòng không khỏi buồn bực, nghĩ thầm chẳng lẽ tinh thạch này thật sự khó tìm như vậy? Hắn không phục, vì vậy nghi ngờ có phải mình không đủ khả năng hay không? Hoa Lân thu công lại nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ lại Trữ Tiêm Tuyết từng giảng Phạm Mật tâm kinh: “tham hư giả, tức tinh thần ngoại phóng, thần du hư vô. kì tâm pháp khả phân lưỡng chủng, nhất thị tập trung nhất diện, nhị thị bát phương sưu thần…( Người tham cứu, tức là phải đưa tinh thần ra ngoài (thân thể), để thần vào hư vô. Tâm phải chia làm hai đạo, một tập trung tại một mặt, đạo còn lại hướng ra bát phương truy tìm…) Hoa Lân lúc này mới giật mình đại ngộ, nguyên lai sưu thần thuật chỉ là tham hư một bộ phận mà thôi, xem ra thế nhân đã có điều ngộ nhận.
Lúc này, hắn liền chiếu theo Phương pháp của Phạm Mật Tâm kinh, cố gắng ngưng tụ tinh thần lực thành một đường hướng thẳng xuống dưới đất tìm kiếm. Quả nhiên lần này có thể tìm được sâu hơn hai mươi trượng, mặc dù phạm vi tìm kiếm bị thu hẹp nhiều nhưng độ sâu lại gấp đôi có thừa.
Thỉnh thoảng hắn lại dừng lại, truy tìm chừng nửa canh giờ, tinh thần lực hao mòn gần hết. Hoa Lân đang tuyệt vọng, chợt kinh hãi phát hiện, ở sâu dưới chân hắn có một quả tinh thạch màu lam lớn cỡ quả trứng gà, hắn hưng phấn kêu lên:
-Tiểu Lộ tử, tiểu Lộ tử! ngươi mau lại đây, ta phát hiện ra tinh thạch rồi!
Hắn qua cao hưng đến nỗi cả cách xưng hô cũng thay đổi. Cái tên tiểu Lộ tử này ở quê hương hắn chính là danh xưng của mấy vị thái giám hay dùng ().
Nhưng Lộ Á Phi đang ở ngoài xa tất nhiên không biết chuyện này, hắn chạy tới vội la lên:
-Ở đâu? Sâu bao nhiêu? Màu gì? Nhiều không?
Ách … Hoa Lân gãi ót, khổ sở nói:
-Có một quả, màu lam! Ước chừng sâu khoảng 19 trượng ở đây!
Lộ Á Phi lập tức mắng:
-Ta nói này huynh đệ! Ngươi có lầm không đó? Chỉ vì một quả tinh thạch mà ngươi muốn ta đào sâu xuống mười chín trượng nham thạch ? ngươi tự làm đi, ta mặc kệ! … A? cái gì? Sâu mười chín trượng? ngươi làm thế nào có thể tìm sâu như vậy?
Hoa Lân chỉ lo gãi ót chính mình, nói:
-Phạm Mật tâm kinh nói là chỉ tập trung vào một mặt thôi mà! … À? Thôi được rồi, để ta tìm lại một chút, nói không chừng bên cạnh quả này còn có quả khác cũng nên!
Nói xong thi triển Sưu thần thuật dò xét đi xuống, Vừa đi được hai bước, hắn bỗng nhảy dựng lên nói:
-Uy uy … còn thật, còn có thật nha! Một, hai, ba … năm khối, mau động thủ! Mau đào lên nào!
Hắn quá mừng rỡ tựa như một tiểu hài tử, nhất thời quên mất mình đã hơn hai mươi tuổi đầu .
Lộ Á Phi cũng mừng như điên, lớn tiếng hỏi:
-Có màu gì?
Hoa Lân sợ hắn không hài lòng lẩm bẩm:
-Tất cả đều là lam thạch, có lấy hay không?
Lộ Á Phi quả nhiên có chút thất vọng, nhưng cũng gật đầu:
-Lấy … đương nhiên lấy! Có năm khối tinh thạch này ngươi có thể trở về được rồi!
Đang nói đến đây thì, Hoa Lân đột nhiên hỏi một câu khiến Lộ Á Phi thiếu chút nữa ngất xỉu… Chỉ nghe hắn hỏi:
-Lộ… Lộ thiếu hiệp! Năm khỏa tinh thạch này đại khái đổi được bao nhiêu tiền vậy?
Thấy hai mắt Hoa Lân tỏa sáng như thấy cả kim sơn (núi vàng) trước mặt hắn, xem thần sắc, thái độ tỏ ra cực kì tham lam.
Điều này làm cho Lộ Á Phi nhãn thần muốn bốc hỏa, rất muốn đấm cho hắn một phát ….