Hoa Lân vẫn còn đang mơ tưởng đến núi vàng núi bạc, Lộ Á Phi đột nhiên huých huých vào tay hắn, nói: ”Còn phát ngốc ra đó làm gì? Nhanh động thủ nào!”
Hoa Lân bị huých vào người, lảo đảo một cái, vội nói: ”Thì động thủ, thì động thủ …” Nói xong liền xuất Hà Chiếu Kiếm, tay phải chỉ lên bầu trời, thét to lên một tiếng: ”Hà Chiếu Kiếm… Đi !”
“Sưu” một tiếng, Hà Chiếu Kiếm đột nhiên vọt thẳng lên trời, Lộ Á Phi nhất thời ngây ngốc, ngẩng đầu lên trời ngó, chỉ thấy phi kiếm của Hoa Lân tại không trung lóe lên vài đạo thiểm điện, sau đó liền biến mất. Đúng lúc Lộ Á Phi đang trợn mắt há miệng, đột nhiên trên thiên không một đạo hàn quang chợt lóe lên, một thanh phi kiếm ẩn hiện điện quang chói mắt đang lao xuống, tại đầu mũi kiếm, ẩn ẩn hiện hiện hiện tượng xẻ không hiếm thấy. Một cỗ áp lực cường đại đang lao xuống.
Lộ Á Phi lập tức lộn người một vòng về phía sau, không khỏi biến sắc nói: ”Ngươi có nhầm lẫn gì không thế?” lời nói còn chưa kịp dứt, chỉ nghe thấy một tiếng “tranh” lớn vang lên, mặt đất phía trước chấn động rung lên một cái, cường đại trùng kích đã đánh sâu xuống, làm vỡ vụn đá ở xung quanh.
Thanh phi kiếm kia đánh xuống, làm mặt đất hiện ra một hố to, trên mặt đất của hố to đó còn lộ ra hố nhỏ to bằng cổ tay được tạo bởi phi kiếm. Nói vậy, đây đich thị là tác phẩm được tạo ra bởi bảo kiếm của Hoa Lân. Lộ Á Phi ngó ngó nhìn, trong miệng thì thào: ”Lợi hại à nha… “
Ngay khi hắn vừa quay đầu lại, đã thấy Hoa Lân trên trán lấm tấm mồ hôi, vẫn còn đang đứng ở thế trung bình tấn, ngón tay hướng tới cái lỗ kiếm trên mặt đất, miệng lẩm bẩm: ”Trở về, trở về… mau trở về a!” Tình huống này, giống như là đang nhổ củ cải, cũng giống như là đang ngồi nhà xí, vẻ mặt thập phần cổ quái.
Lộ Á Phi thật sự không nhịn được, haha cười lớn nói: ”ngươi đang làm cái trò quỉ gì vậy? … tiện bí (táo bón) chăng?”
Hoa Lân hít thở trầm trọng một lúc, khi cảm giác thân thể đã tốt hơn một chút, lau mồ hôi trên mặt rồi nói: ”Không có việc gì, ta không có việc gì!... Chỉ là Hà Chiếu Kiếm đang nghỉ ngơi ở bên dưới đó một chút, ta cũng định đợi một lúc rồi mới gọi nó lên tiếp!”
“Há há há…” Lộ Á Phi cười đến rụng răng, lâu lắm rồi không có được cười như vậy.
“A a a” Hoa Lân cười ngây ngô, gãi gãi cái ót, lắp bắp nói: “Không có biện pháp rồi… ngươi đào trước đi, ta cần phải nghỉ ngơi một chút!”
“A?” Lộ Á Phi đột nhiên phản ứng lại, buồn bực nói: “Không phải chứ? Ta đào một mình sao?... Tên gia hỏa ngươi, ai biết đây có phải là chủ ý của ngươi không chứ?”
Hoa Lân than thở nói:” Cái này là ngươi không đúng, ta mà là giống loại người đó sao?”
Lộ Á Phi cả giận nói: “Ta xem ngươi cũng không phải loại người như thế. Nhưng vì, ngươi bản chất vẫn là loại ngươi như vậy!... Còn không mau tránh xa ra cho ta, ta phải động thủ rồi.”
Hoa Lân thối lui hai bước, Lộ Á Phi cũng đã nhanh chóng xuất thủ rút ra Xích Dương Kiếm, hướng xuống mặt đất chém “binh binh bàng bàng” loạn cả lên.
Bởi vì trên mặt đất đã có một lỗ kiếm, xung quanh cũng đã mở ra rất nhiều khe hở, Lộ Á Phi xem ra cũng đã cố gắng rồi. Chỉ trong chốc lát, Hoa Lân đã thấy khối đá trong “khanh lí” (hố khai khoáng) vỡ vụn làm đôi, đang muốn tiến lên phân khai hòn đá giúp cho Lộ Á Phi đào tiếp. Đột nhiên thấy Lộ Á Phi dừng đào, hai ngón tay kẹp lại, chỉ vào mặt đất quát lớn:” Kiền khôn tá pháp, sơn thạch di vị… khai!” (Mượn pháp lực trời đất, dịch chuyển vị trí đá núi… mở!)
Dưới chân Hoa Lân đột nhiên rung lên một trận “ca băng… ca băng” mấy tiếng, cái khe trên mặt đất đột nhiên được mở rộng ra. Đá vụn to nhỏ, dưới sức mạnh bài sơn đảo hải đã từ từ di chuyển sang bên phải, trong nháy mắt đã lộ ra một hố to “sạch sẽ”.
Lộ Á Phi sắc mặt tươi tỉnh, cười ha ha nói: “Không ngoài dự đoán của ta, quả nhiên là được rồi!”
Hoa Lân không khỏi động dung nói: “Ngươi thật sự học được … khống vật rồi sao?”
Lộ Á Phi gật gật đầu nói: “Ta vừa rồi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu ra được rằng “Phạm mật tâm kinh” nói vô cùng có lý. Thiên địa vạn vật đều có linh tinh, cái sai biệt chỉ là do quan niệm của con người làm cho sai lệch thôi. Tá vật di thần, tất vi sở dụng…”
Hoa Lân nhãn tình đột nhiên sững sờ, trong lòng dường như là đã có sở ngộ gì đó…
Nhưng thật đáng tiếc, nơi đây ngoại trừ nham thạch ra, căn bản không hề có hai loại “Thủy” “Hỏa” vật chất, xem ra khó có thể luyện tập được rồi.
Lộ Á Phi thấy hắn tự nhiên lại ngây người ra, đoán rằng hắn đang có lĩnh ngộ gì đó, liền không quấy rầy hắn, lại rút bảo kiếm ra chém lung tung một trận.
Cái khe trên mặt đất càng lúc càng được mở rộng ra, Lộ Á Phi thực sự đã hao tốn rất nhiều công sức. Đột nhiên Hoa Lân toàn thân run lên, lớn tiếng kêu:” Á Phi! Dừng lại… mau dừng lại!”
Lộ Á Phi liền không chém lung tung nữa, mơ hồ nhìn sang Hoa Lân.
Chỉ thấy trong mắt Hoa Lân hiện lên một trận hàn quang, ánh mắt khẩn trương, lạnh lùng nhìn bốn phía xung quanh, giống như có thứ gì không rõ ràng đã xuất hiện ở đâu đây quanh đó.
Lộ Á Phi cũng giật mình chấn kinh, cũng bởi vì hắn đã phát hiện xung quanh từng đợt âm phong đang cuồn cuộn thổi tới, tâm lý cũng liền cảm thấy kỳ quái không thôi, nơi đây vạn vật đều không thể sinh tồn, làm thế nào lại có lệ quỉ xuất hiện ở nơi đây vậy?
Kỳ thật, chính bản thân Hoa Lân cũng đã có chút hoài nghi, vì trong thân hắn có mang theo hàng ma chí bảo “Phần Tinh Luân”, do vậy bản thân hắn chính là khắc tinh của lệ quỉ, loại cảm giác này tuyệt đối không thể nhầm lẫn được…
Cả hai người đều nhìn ngó tứ phía không thôi, phát hiện nơi này đích thị là một nơi vô cùng u ám, chết chóc…
Bọn họ vạn vạn lần đều không nghĩ tới, sơn cốc này, bản thân là đã có vấn đề cực lớn rồi. Tại nơi này, do địa thế đặc thù, “tinh quang” tự nhiên vô cùng ảm đạm, nếu như hai người Hoa Lân không phải là tu chân giả, sợ rằng có khi còn không nhìn nổi năm ngón taytay của mình.
Hoa Lân ngó ngó xung quanh, nhưng không hề phát hiện ra nổi một thân ảnh nào cả, không cầm được cười lạnh lên một tiếng, nói: “Hừh hừh!... Nguyên lai ngươi cũng thông minh đấy, biết rằng bản thiếu gia thiên sinh là đã có hàng ma chi thể, không có dám hiện thân trước mặt ta, cũng tính ra là ngươi biết khôn!”
Nói xong, Hoa Lân lật tay mặt lên, phía trên chưởng tâm (lòng bàn tay), một ngọn hỏa diễm đỏ sậm dần dần hiện ra, hắn đột nhiên nắm tay lại, hỏa diễm nhất thời tiêu biến, sau đó từ từ nói: “Ta đào quặng của ta, ngươi đi đường của ngươi, hai bên không có can hệ gì cả, hi vọng ngươi đừng có làm phiền ta!”
Lộ Á Phi lại quét mắt nhìn bốn phía lần nữa, ngoại trừ cột đá u ám ra, hắn thật sự không có phát hiện thêm thứ gì nữa. Trong lòng không khỏi có chút gì đó hoài nghi.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng cười âm u, phảng phất từ chân trời truyền đến: “Dát dát dát! Ngươi nói dễ nghe thật đấy… thật dễ nghe…, các ngươi tự tiện xâm nhập địa bàn của ta…ta cũng không muốn truy xét… truy xét… nhưng các ngươi lại còn muốn đào tinh thạch của ta… tinh thạch, bây giờ ta lệnh cho các ngươi mau chóng rời đi, nếu không thì đừng có trách ta vô tình… vô tình… vô tình…”
Thanh âm lan ra xa, nhưng không hề nghe thấy phản hồi.
Lộ Á Phi và Hoa Lân cùng nhìn nhau, hai người đồng thời cười, nói: “Thật không nghĩ tới, nơi đây cũng có quỉ hồn!”
Tuy nhiên, Lộ Á Phi đang cười cười, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, biểu tình trở nên thập phần nghiêm túc, chậm rãi nói: “Ta nói này Lân thiếu, việc này có vẻ không phải là chuyện nhỏ đâu. Ngươi đã từng bao giờ nghe đề cập đến, nếu những người tu chân mất đi nhục thể, thì hắn chỉ có hai con đường để đi tiếp. Một là đi đến quỉ giới, hai là nguyên thần xuất khiếu, rồi tự luyện phệ hồn đại pháp, chỉ cần tu vi đạt đến một trình độ nhất định, thì có thể tiến nhập Tu La giới! Theo như ta thấy…”
Hoa Lân khẽ rùng mình, cơ hồ xuất ngôn cùng lúc với hắn: “… khẳng định y không cách nào tiến nhập quỉ giới, cho nên đã chuyển qua tu luyện Tu La đạo rồi!”
Lộ Á Phi gật gật đầu…
Hoa Lân lập tức nghĩ đến Tôn Yên Nhiên, đột nhiên nói: “Việc này quả nhiên không phải chuyện nhỏ!... Theo như ta biết, tu luyện Tu La đạo, thì cần phải sử dụng đến máu của thiên hồ để có thể hồi phục lại nhục thân, nếu không thì vĩnh viễn sẽ chỉ là một con quái vật mờ ảo mà thôi. Có điều nơi đây cách xa nhân gian, không có khả năng tìm được huyết của thiên hồ, có lẽ tên gia hỏa này đã sinh ra tà niệm gì rồi…”
Lộ Á Phi lại gật gật đầu nói:” Hừm hừm! Chỉ sợ tên gia hỏa này đã … “
Hoa Lân cười khổ nói: “Ai!... Có lẽ tên gia hỏa này đã bước lên con đường ma đạo, hắn đang tìm cách lén tiếp cận chúng ta, dụng ý dĩ nhiên là vô cùng rõ ràng!”
Lộ Á Phi nhẹ nhẹ nói: “May mắn là ngọn hỏa diễm của người có thể chế trụ hắn, nếu không hắn đã sớm ra tay với chúng ta rồi!... Lân thiếu, chúng ta có nên thay đổi địa phương không vậy?”
“Ách… “ Hoa Lân nhìn nhìn biểu tình của hắn, đột nhiên lắc đầu rồi nói: “Bảo bối Hà Chiếu của ta hiện tại còn đang nằm đây! Đợi ta lấy lại đã rồi lại nói tiếp nhé!”
Lộ Á Phi đưa kiếm gác lên vai, cười nói: “Tên gia hỏa ngươi, cái gì cũng tùy ý hết, thế nào cũng có ngày bị giáo huấn, ta thấy, hôm nay lão thiên gia có ý tốt đề tỉnh ngươi đó, nhắc ngươi lần sau chớ có làm càn! Há há há…” (nguyên văn “suất tính nhi vi”: tùy ý muốn mà làm)
Hoa Lân xấu hổ một trận, cả giận nói: “Nói vậy để làm gì, còn chưa bắt đầu đào bới đi?”
Lộ Á Phi ngây người, Xích Dương Kiếm trong tay cũng dương lên, tư thế như chuẩn bị chém hắn.
Hoa Lân lập tức vọt người qua một bên, rồi nghiêm mặt nói: “Là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi! Ta không có khả năng làm giám công …”
Lộ Á Phi trầm giọng mắng: “May mà là ta đấy, nếu là người khác thì đã tuyệt giao với ngươi rồi. Hừ, thế nào cũng có một ngày ngươi gặp báo ứng…” nói xong liền vất thanh kiếm, binh binh bang bang bắt đầu đào bới …
Đào một hồi, Hoa Lân lại thử gọi Hà Chiếu kiếm thế nhưng một chút phản ứng cũng không có. Hắn lập tức thi triển “sưu thần thuật” để dò xét bên dưới, cũng chỉ phát hiện được nham thạch bên dưới vô cùng rắn chắc, Hà Chiếu cắm vào một tảng nham thạch màu đen, hắn lại không thể cảm giác nổi một điểm phản ứng, hiện tượng kiểu này, thật sự quái dị!
Lộ Á Phi rốt cuộc đào bới cũng đã mỏi tay, liền đưa Xích Dương Kiếm cho Hoa Lân nói: “Đến lượt ngươi rồi đấy…”
Hoa Lân tiếp nhận bảo kiếm từ trong tay hắn, bỗng nhiên phát hiện thấy “Xích Dương Kiếm” rung động lên một lúc, giống như là có điểm không đồng tình. Trong lòng không khỏi cả kinh nghĩ thầm rằng bảo kiếm này có thể “sống” sao? Tương lai nhất định tung hoành bốn bể. (nguyên tác: “quang mang tứ xạ” - dịch cho thoát ý - tepga).
Lộ Á Phi mặc dù đã giao bảo kiếm cho Hoa Lân, nhưng ánh mắt của y vẫn không rời khỏi nó, rõ ràng là có điểm không yên tâm. Hoa Lân khua khua thanh trường kiếm, không hiểu sao lại không thể chém xuống được. Vì vậy liền nói: “Cái thanh kiếm hỏng chết tiệt này, thật sự là quá nặng đi mà. Ta có chút không quen lắm…”
Lộ Á Phi cũng là người thông minh, như thế nào mà lại không biết dụng ý của hắn? Thở dài nói: “Nhanh động thủ nào! … Ngươi không nghe thấy người ta nói sao? Bảo kiếm càng sử dụng nhiều thì càng có linh tính, càng sử dụng thì càng lợi hại. Tuy là luôn cầm theo, nhưng mỗi khi luyện, linh tinh của nó lại gia tăng thêm nửa phần, không cần phải lo ngại đâu…”
Hoa Lân gật gật đầu, đang muốn chém xuống, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng, trong lòng lập tức cảm giác có cái gì đó không đúng. Quả nhiên, xa xa đột nhiên có tiếng nói âm sâm truyền đến:” Các ngươi cứ chờ đi, ta nhất định sẽ làm cho các ngươi phải chết… chết đi… chết đi…”
Lộ Á Phi nhướng mày, lớn tiếng nói: “Chúng ta cũng đã định li khai rồi a! Có điều trường kiếm của bằng hữu ta còn bị kẹt ở dưới này, nếu như ngươi có lòng, thì xuống đây giúp chúng ta một tay đi.”
Không thấy thanh âm kia trả lời, cả một vùng xung quanh vẫn yên lặng vắng ngắt.
Hoa Lân đột nhiên ném trường kiếm trong tay ra, cười lạnh nói: “Bản thiếu gia từ trước cho đến này, chỉ ưa mềm mà không ưa cứng, đừng làm cho ta cáu lên, từ nay về sau ta sẽ lấy nơi đây làm nơi cư ngụ luôn đấy!” nói xong, Hoa Lân quay lại qua Lộ Á Phi nói: “….Ta nói Lộ đại thiếu gia này! Ngươi thật sự muốn thỏa hiệp với nó sao?”
Lộ Á Phi cùng hắn nhìn sâu vào mắt đối phương, đột nhiên cười nói: “Ngươi đã bao giờ thấy ta sợ chưa? Nó cho dù có lợi hại, chỉ sợ cũng chẳng bằng một nửa của Phần Âm Tông. Ta chỉ lo lắng là trong tay ngươi không có kiếm mà thôi…”
Hoa Lân ngạo nghễ nói: “Ngươi không phải là quá coi thường ta sao?.. Chỉ cần trong lòng có kiếm, cho dù chỉ là một cây gậy gỗ thì cũng có thể giết người được, ngươi nói đúng không?”
Lộ Á Phi ánh mắt hiện lên tia sáng kì dị, lớn tiếng tán dương: “Tốt!... với những lời này của ngươi, chúng ta không chỉ thu hồi Hà Chiếu, mà còn muốn đào tất cả ngũ mai (năm khối) tinh thạch phía dưới lên… há há há!”
Hoa Lân tay cầm Xích Dương Kiếm của Lộ Á Phi, hào khí đầy trời nói: “Không sai! Bắt đầu từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ không thỏa hiệp với bất kỳ ai, kể cả Phần Âm Tông cũng như vậy!”
Vì vậy, trận chiến chính tà này, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi…