Hai người bọn họ ở bên ngoài “thương lượng”, kẻ ở trong đương nhiên nghe thấy hết. Diêm Thông là người nhanh chân nhất, vọt đến bên, lớn tiếng hét: “Oa nha nha! Thật may quá, rốt cục cũng tóm được các ngươi…”
Lộ Á Phi chẳng thèm để ý đến hắn, đẩy bật Diêm Thông ra, rảo bước đến cửa nham động, chỉ thấy các cao thủ bên trong đều kéo hết ra ngoài, vây tròn xung quanh hắn
Hoa Lân lộ vẻ thản nhiên, hướng về phía sau lưng họ quan sát, phát hiện “phòng ngự trận” đã sớm được kiến tạo lại, ngoài chín người bọn Bồ Tùng Huy, còn có thêm một gã cao thủ áo xanh lạ mặt.
Diêm Thống nóng ruột, rống lớn: “Mọi người mau giữ lấy bọn họ, chớ để họ chạy mất!”
“Ây! Chờ chút nào!” Chu đại ca lập tức cất lưòi ngăn lại: “Mọi người đừng vội, hai vị bằng hữu này đã quay lại, chắc chắn là có lý do của mình. Để họ giải thích xem đã!”
Lộ Á Phi cười ha hả nói: “Các ngươi nhìn xem, có kẻ thân phận phi thường, thần thái khoáng đạt. Chẳng như những người khác, chỉ có thể nhìn thấy sự việc trước mắt, chẳng bao giờ chịu động não, có thể nói tầm nhìn quá hạn hẹp!”, hắn trước sau vẫn chẳng ngó ngàng gì đến Diêm Thông, hiển nhiên thái độ rất rõ ràng.
Thế nhưng Diêm Thông cũng chẳng có phản ứng gì, lại còn tưởng những lời trên là nhằm vào tất cả mọi người đương trường, lúc này thấy mọi người đang đồng thời ngó nghiêng mình, mới đột nhiên tỉnh ngộ, rống lớn lên: “Uy! Xú tiểu tử! Ngươi ám chỉ ai đấy?”.
Hoa Lân cũng phối hợp theo ăn ý vô cùng, đứng trước mặt Lộ Á Phi, lấy ra năm viên tinh tệ màu lam mà nói: “Trước tiên Hoa mỗ xin có lời tạ tội cùng mọi người, “phòng ngự trận” kia chính là do Hoa mỗ trong lúc vô ý phá huỷ mất. Bởi vì không hiểu rõ lắm về kết cấu trận pháp nên chẳng thể sửa lại được. Vì vậy chúng ta đành phải ra ngoài tìm kiếm tinh thạch để bồi thường. Số tinh thạch này là công sức cả ngày trời của chúng ta, mong mọi người thu nhận”
Diêm Thông đang cố nén lửa giận trong lòng, thấy Hoa Lân bỗng nhiên tỏ ra lễ phép, lại ngỡ hắn cố ý châm chọc mình nên gã gào tướng lên: “Trước tiên chúng ta không bàn đến việc này, “truyện tống trận” ngoài kia có phải do các ngươi….”
Nào ngờ, Hoa Lân còn nhanh nhẩu hơn hắn nhiều, xua tay cắt ngang lời: “Đừng nói nữa, “truyện tống trận” bên ngoài cũng do chúng ta phá huỷ, hai ta xin được nhận lỗi! Cho nên, ta định đi “Dung nham bình nguyên” một chuyến, chúng ta sẽ chịu hết thảy trách nhiệm”.
“Ách…” Lúc này Diêm Thông mới nhận ra người này thực sự rất khó đối phó nên thét lớn: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, ngươi muốn tới “Dung nham bình nguyên” là tới ngay được à? Ngươi có biết được nơi đó ẩn chứa biết bao nguy hiểm không chứ? Ngươi muốn chết thì đã đành nhưng cũng đừng làm lãng phí thời gian của mọi người! Hiểu không?”
Bồ Tình Huy bực nhất đối với Diêm Thông chính là ở điểm này, nói thì nhiều mà lời lẽ cũng rất hay đả kích người khác nên, cất giọng ngăn hắn lại: “Nhiều lời quá đi mất! Ngươi có thể ngừng tranh cãi đi được không? Người ta đã đủ sức để phá huỷ “phòng ngự trận” của chúng ta, có thể thấy công lực người ta vượt hẳn cả ngươi. Chưa kể bọn họ đều là người tu chân hoả hệ, chưa biết chừng từ “Dung nham bình nguyên” trở về, tu vi của họ càng cao hơn. Đến lúc đó rồi ngươi sẽ được mở rộng tầm mắt…”
Diêm Thông lập tức vung cước lên nói: “Ngươi…Xú tiểu tử, có phải ngươi lại muốn đấu với ta?’
Bồ Tình Huy khoanh hai tay trước ngực, nhạt giọng nói: “Gần đây, xương cốt ta có điểm nhức mỏi, bây giờ hoạt động một chút có khi lại rất thoải mái đó!”
Diêm Thông nâng kiếm lên, định ra tay thì Chu đại ca lớn tiếng ngăn lại: “Các ngươi làm trò gì thế? Đã còn nhiều sức lực như vậy thì đi mà đào khoáng!”, đoạn hắn quay lại nói với Hoa Lân: “Sự việc “truyện tống trận” hiện rất khẩn cấp! Như thế này đi, sáng mai bốn người chúng ta cùng lên đường, đến “Dung nham bình nguyên” nhờ Lam Diễm tiền bối hỗ trợ. “Phòng ngự trận” hư hỏng đã được chúng ta sửa lại rồi, các ngươi cũng chẳng phải bồi thường gì nữa”, nói xong đưa trả lại Hoa Lân số tinh thạch lúc trước.
Hoa Lân vẫn khăng khăng nói: “Không được! Chúng ta nhất định phải chịu trách nhiệm với việc này. Thêm vào đó, chẳng phải các ngươi cần tinh thạch để duy trì phòng ngự trận ư? Năm khối tinh thạch này coi như để dùng trong hai ngày đi. Còn nữa, việc tới “Dung nham bình nguyên”, để một mình ta lo là được rồi. Ta là người tu chân hoả hệ, sức nóng cơ bản chẳng làm tổn hại gì được ta, nói không chừng còn có thể là điều kiện tốt để tu luyện một phen. Hắc hắc…”
Lộ Á Phi lập tức nói: “Ta cũng có thể kháng cự được hoả diễm, nếu hai người bọn ta cùng đi, nhất định sẽ cầu viện được Lam Diễm tiền bối!”
Tất cả mọi người đều vui mừng, đã có hai người tình nguyện nên bọn họ cũng trút được gánh nặng trong lòng.
Nào ngờ, Chu đại ca vẫn lắc đầu nói: “Không ổn! Các ngươi không có khả năng duy trì vòng phòng hộ cả ngày trời, cho nên phải có người đi cùng để bố trí “phòng ngự trận”. Theo ta…”
Hoa Lân tâm tư biến động, xen lời vào: “Như thế này đi! Nếu ngươi không ngại thì hãy truyền cho ta cách bố trí “phòng ngự trận”. Nếu thêm một người tham gia, e rằng nguy hiểm lại gia tăng thêm một bậc”.
Thực ra Hoa Lân mưu mô “mượn gió bẻ măng”, thầm tính nếu thừa cơ học được “phòng ngự trận”, biết đâu sau này có nhiều dịp cần dùng đến cũng nên. Nhưng bản thân hắn cũng tự hiểu, người khác đâu sẵn lòng truyền thụ cho mình.
Ai ngờ, Chu đại ca chỉ lưỡng lự chốc lát, phóng khoáng trả lời: “Được thôi! Ta sẽ đem phương pháp bày trận truyền thụ cho ngươi! Sau đó, mỗi người chúng ta sẽ đưa cho ngươi một ít tinh thạch để dùng!”
Hoa Lân quay đầu ngó nghiêng xung quanh, phát hiện có mấy người vẻ mặt dường như không được tự nhiên lắm, hiển nhiên không muốn đem cho tinh thạch của mình, vì vậy hắn bật cười ha hả nói: “Xem ra…tinh thạch chính là trở ngại của chúng ta!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, một gã cao, gầy trơ xương đứng bên cạnh liền nói với vẻ tò mò: “Không sai! Các ngươi đã đào được năm tinh thạch này ở chỗ nào? Chẳng lẽ các ngươi đã phát hiện được mỏ khoáng lớn?”
Lộ Á Phi gật đầu nói: “Đúng vậy! Tại “Hãm không địa đái”, chúng ta tìm được một mỏ khoáng với trữ lượng lớn. Chi bằng ngày mai mọi người cùng nhau tới đó khai thác?”
“Ây? Các ngươi chán sống rồi à?” Xung quanh ào lên một tràng thất thanh.
Lộ Á Phi nhún vai nói: “Thực ra, ta cũng đoán trước các ngươi thể nào cũng phản ứng như vậy mà!”
Hoa Lân nghiêm sắc mặt nói: “Được rồi! Quyết định thế này đi, ngày mai chúng ta lại đi đào khoáng tiếp, ngày kia xuất phát. Bây giờ ta cũng đã thấm mệt rồi, vào trong nghỉ ngơi một chút đã.”.
Chu đại ca cười cười mà nói: “Thật sơ suất quá, ta vẫn quên chưa hỏi danh tính các ngươi, chẳng biết xưng hô thế nào?”
Hoa Lân cùng Lộ Á Phi thông báo cho mọi người tên tuổi xong xuôi, lúc này tất cả mới tin tưởng, lần lượt từng người tự giới thiệu bản thân. Hoá ra Chu đại ca vốn tên là Chu Cận Tảm, khí độ phi phàm, làm người khác không khỏi tôn kính. Nam tử cao gầy tên là Lạc Khắc La, có ngoại hiệu “Lập thiên thương”, nhìn vẻ ngoài quả thật danh bất hư truyền. Lại nhìn gã thiếu niên “dáng vẻ non nớt”, hắn tên là Lôi Vượng, tu vi cao thâm khó lường. Nhưng người còn lại lần lượt là: Ức Kiếm Phi, Hạ Lan Quân, Mại Nhĩ Đặc…
Mọi người trở vào trong “phòng ngự trận”, Hoa Lân lập tức tới bên Chu Cận Tảm, trực tiếp thỉnh giáo hắn về phương pháp bố trí “phòng ngự trận”.
Chu Cận Tảm này quả nhiên phóng khoáng, chẳng những giải thích cho hắn một lượt về nguyên lý của Bát quái, mà còn đem “Cửu Cung Huyền Thuyết” ra trình bày cho Hoa Lân hiểu. Thanh âm hắn sang sảng, căn bản chẳng sợ ai nghe lén. Chỉ vì “Trận pháp chi học” tương đối tẻ nhạt, người thường nghe qua một lần, tuyệt đối không thể thấu hiểu nổi. Hơn nữa nếu không tận mắt thấy đồ án thì chỉ càng thêm rối rắm.
Nhưng Hoa Lân lại khác, hai người bọn họ viết lách, vẽ vời trên mặt đất một hồi, tất cả đều là những đồ án thập phần kì lạ.
Nhận thức của Hoa Lân vốn thông minh hơn người nhưng sau hai canh giờ miệt mài cũng chỉ hiểu được đại khái. Cũng may là hắn thường nắm được các điểm chính yếu, hỏi xoáy sâu vào những vấn đề quan trọng, làm Chu Cận Tảm toát hết mồ hôi, thầm nghĩ: tiểu tử này quả nhiên rất đặc biệt, được trời ban cho tài năng phi phàm.
Trong khi bọn họ đang trao đổi về phương pháp bày trận, những người khác đã ngồi xuống bắt đầu luyện công, chỉ có Bồ Tinh Hoa đang cùng “Lập Thiên Thương” chuyện trò. “Lập Thiên Thương” đột nhiên nói: “Bồ huynh đệ, trước đây, ở Trừng Lam Tinh, ta đã gặp một nhóm tiên tử rất xinh đẹp. Qua lời tâm sự của họ thì biết được Tiên Lăng Cung của các nàng có một tuyệt đỉnh cao thủ, hình như đã đột phá đến cảnh giới “Bàn Niết Kì”. Ngươi có cho đó là sự thật không?”
Bồ Tinh Huy nằm dài trên một tảng đá, miệng ngậm một nhánh cây nhỏ, nói: “Thật vậy đó! Gần đây, thanh danh của Tiên Lăng Cung nổi lên như cồn. Thất Đại Thánh Môn đều rất quan tâm đối với sự việc này. Ta còn nghe nói, Tiên Lăng Cung cùng với Thất Đại Môn Phái đã trải qua mấy ngàn năm bất hoà, các nàng có thể đối địch với Thất Đại Thánh Môn như vậy, đâu phải chỉ là may mắn không thôi?”
“Lập Thiên Thương” thở dài nói: “Ta thấy Tu Chân Giới sắp lâm vào cảnh loạn lạc rồi! Sau trận chiến năm xưa tại Phiêu Miểu Hà, mặc dù Phần Âm Tông lĩnh thất bại nặng nề, nhưng những tên ma đầu sống sót đều thâm nhập vào Tu Chân Giới chúng ta. Gần đây, trên giang hồ lại xuất hiện “Ám Ảnh Chi Môn” vô cùng lợi hại, thêm vào đó là sự vùng lên của Lăng Tiên Cung, Thất Đại Môn Phái e rằng cũng khó đối phó nổi…”.
Bồ Tinh Huy ngồi bật dậy nói: “Ngươi đã quá coi thường thực lực của Thất Đại Môn Phái rồi! Trong trận chiến Phiêu Miểu Hà năm xưa, Phần Âm Tinh chỉ vì trọng phản Tu Chân Giới mà thôi, nên Thánh Môn đương nhiên không ngăn cản nổi. Thiên hạ rộng lớn nhường vậy, Thánh Môn không thể quán xuyến từng ly từng tý một. Nhưng nếu một ngày nào đó có phát sinh đại sự, ngươi sẽ nhận thấy được ngay, Thánh Môn đột nhiên xuất hiện một số cao thủ. Ví như Nhược Phong đại hiệp thực ra cũng chỉ là cao thủ bậc hai mà thôi…”
“Ách…Điều này cũng đúng thôi!”
Hoa Lân nhếch mép lộ ra một nụ cười lạnh lẽo nhưng cũng chẳng tham gia câu chuyện, chỉ đến cạnh Lộ Á Phi, chậm rãi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Bồ Tinh Huy vốn định chạy lại hỏi han nhưng lại nghĩ chắc Hoa Lân mệt mỏi nên cũng không dám quấy rầy.
Ai ngờ, Hoa Lân nào có nghỉ ngơi, trong tâm trí đang miệt mài ôn lại những kiến thức về kỳ môn trận pháp vừa học, cũng như điểm lại một số phần trọng yếu của “Phạm Mật Tâm Kinh”. Lúc này đột nhiên nhớ tới “Khống vật tâm pháp” mà Lộ Á Phi từng đề cập tới, hắn mơ hồ hiểu được bản thân có thể khống chế được hoả diễm. Nội tâm hắn trào dâng niềm hưng phấn, rất muốn ra ngoài thử phát động một trận đại hoả xem sao. Nhưng Hoa Lân lại nghĩ, nơi này toàn bộ trống trơn, lấy đâu ra nguồn lửa để hắn thi triển? Vì vậy trong đầu hắn lại ngẫm đến một việc: trong khi giao chiến với kẻ địch, lấy đâu ra cơ hội tìm nguồn lửa. Mà sức mạnh của Phần Tinh Luân cũng chỉ bộc phát được vài lần, nếu gặp đối thủ cường đại, chỉ e dùng vài ba chiêu thì chẳng thể thành sự được. Như vậy xem ra mình phải nghĩ ra biện pháp dẫn xuất ra hoả diễm mới xong.
…….
Tinh Nguyên Tinh kì thật chẳng hề có ngày hay đêm, chỉ là do mọi người theo thói quen quan sát sắc trời, coi “Thiên Lang Tinh” như mặt trời mà thôi.
Ngày hôm sau, Hoa Lân cùng Lộ Á Phi quay lại “Hãm không địa đái”, quét sạch đất đá nhằm thu hoạch tinh thạch phía dưới, dĩ nhiên khối tinh thạch lớn màu xanh biếc mới chính là mục tiêu hàng đầu của họ.
Vừa đào xới xong, ngẩng đầu lên, thấy “Thiên Lang Tinh đã sớm lặn xuống đằng tây, Hoa Lân lập tức đập tinh thạch xanh biếc kia thành nhiều mảnh nhỏ, cười hì hì rồi cùng với Lộ Á Phi chia chác chiến lợi phẩm.
Lộ Á Phi cũng chẳng phản đối, dùng “Ô kim sa” bọc lấy phần của mình rồi buộc lại bên hông, nói: “Chúng ta mau trở về nào, mấy gã đó mà không thấy chúng ta đâu, không chừng nóng ruột lắm đấy!”
Hoa Lân nhét tinh thạch vào Phần Tinh Luân, gật đầu nói: “Đặc biệt là gã Diêm Thông kia, lúc nào cũng nhặng xị. Ha ha ha…”
Còn chưa vào tới trong thạch động, quả nhiên đã nghe thấy một tiếng người oang oang phàn nàn: “Ta nghĩ không trông chờ gì được vào bọn họ đâu, khuya vậy rồi mà chưa thấy trở lại, chưa biết chừng bọn họ đã trốn đi rồi cũng nên!”.
Mọi người bên trong đều đã quá quen với giọng điệu đó nên đều lờ đi, chỉ có Bồ Tinh Huy vừa lau chùi bảo kiêm vừa nói: “Ta chẳng phải đã nhắc ngươi bao nhiêu lần rồi à? Cứ đi tới, đi lui, làm ta hoa hết cả mắt!”
Diêm Thống sửng sốt, đột nhiên mừng rỡ nói: “Bọn họ về rồi kìa!”
Tất cả mọi người đều ngẩng hết đầu lên, thấy Hoa Lân cùng Lộ Á Phi đang song song tiến vào trong động. Dù bất ngờ nhưng Bồ Tinh Huy cũng nén giận nói: “Nhị vị đại sư! Rốt cục hai ngươi cũng đã về rồi? Nếu không, có lẽ ta đã cho tên quỷ lắm mồm một trận rồi!”
Mọi người thầm buồn cười, đều hiểu được Diêm Thống và Bồ Tinh Huy thật là một đôi oan gia, hai người này không ai chịu nhịn ai, xô xát với nhau là chuyện thường như cơm bữa.
Chu Cận Tảm chậm rãi tới trước mặt bọn họ nói: “Các ngươi về vừa đúng lúc. Vừa rồi có người đến, nói là Thiên Hồ Thành chừng hai tháng nữa sẽ phái người tới, bảo chúng ta không cần phải lo lắng. Các ngươi tính toán lại xem có nên đi “Dung nham bình nguyên” không…”.
Hoa Lân cùng Lộ Á Phi đều đưa mắt nhìn nhau rồi hai miệng cùng đồng thanh nói: “Cần…đương nhiên cần phải đi chứ!”
Chu Cận Tảm cầm một chiếc túi, gật gật đầu nói: “Về sự tình của các ngươi, ta cũng có nghe qua. Nếu đợi thêm hai tháng nữa, có lẽ Phần Âm Tông cũng sẽ đuổi đến nơi! Như vậy đi! Đây là mười hai tinh thạch, khi các ngươi đến “Dung nham bình nguyên”, nhất định phải chú ý đến núi lửa phun trào, phi hành ở tầm cao nhất có thể…Hơn nữa, tốt nhất trước tiên bố trí một “phòng ngự trận”, nếu không chống đỡ nổi thì còn có chỗ mà nghỉ ngơi một lát.”
Hoa Lân đẩy đám tinh thạch trên tay Chu Cận Tảm lại rồi nói: “Thực sự đa tạ ngươi! Chỉ có điều tinh thạch của chúng ta cũng đủ dùng rồi. Ta còn thắc mắc, không rõ rốt cục làm thế nào để đến đựoc “Dung nham bình nguyên” ?”
Chu Cận Tảm chỉ tay về phương nam nói: “Các ngươi cứ đi thẳng theo hướng nam, khi nào nhìn thấy cả bầu trời rực đó, thì là đã đến được “Dung nham bình nguyên”. Ta còn nghe nói, Lam Diễm tiền bối đã tu luyện đến Chứng Ngộ Kì, đối với chân nguyên hoả hệ cực kì hứng thú. Tính tình ông ta tuy có điểm điên cuồng nhưng tâm địa lại rất tốt. Các ngươi cũng là người tu chân cùng hệ với ông ta, nếu muốn thì cứ mạnh dạn thỉnh giáo, ông ta nhất định sẽ vui lòng hỗ trợ…”
Lộ Á Phi nghe vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh thắc mắc, thầm nghĩ: Phần Âm Tông không ngừng truy bắt những người tu chân hoả hệ, vì sao chỉ mỗi mình tiền bối này may mắn thoát khỏi? Đằng sau chuyện này chắc hẳn có điều nghi vấn?
Mà Hoa Lân đối với “Dung nham bình nguyên” thì rất tò mò, hắn thậm chí rất nóng lòng đến đó để còn thử nghiệm tâm pháp hoả hệ của mình nên không nghĩ đến điểm đáng ngờ kia.
…….
Hoa Lân không đợi mọi người tỉnh lại, kéo theo Lộ Á Phi lặng lẽ ra ngoài “phòng ngự trận”. Hai người ngự kiếm phi hành, nhằm thẳng hướng nam xuất phát.
Dọc đường, phong cảnh bên dưới thập phần tráng lệ, núi đá trùng trùng nối tiếp nhau tạo thành một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Hoa Lân bỗng cất giọng hỏi: “Lộ Thiểu! Ta đang thắc mắc một chuyện, “truyện tống trận” đã hỏng rồi, cớ sao người của Thánh Thanh Viện vẫn tới đây được?”
Lộ Á Phi gật đầu nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết trên đời này có thứ gọi là “Tốc Tinh Luân” ư? Nó có thể bay ra ngoài tinh vực, tốc độ nhanh như thiểm điện. Chỉ có các cao thủ đã qua Thần Hợp Kì mới có thể chế luyện được thứ đó. Lần trước ta đã từng quan sát Thánh Thanh Viện cùng Phần Âm Tông giao chiến, sau cùng bọn họ đều xuất ra “Tốc Tinh Luân”, tựa như một chùm sao băng, trong nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Ài! Ta vẫn nhớ mãi quang cảnh lúc đó!”.
Hoa Lân trong lòng rung động, lúc bản thân bị Phần Âm Tông bắt giữ, gã ma đầu Hiên Dĩ Thừa quả thật có nhắc tới “Tốc Tinh Luân” gì đó. Thấy Lộ Á Phi lộ ra vẻ thương cảm, đoán rất có thể đó là lúc hắn tận mắt nhìn thấy cha mình ngộ nạn nên an ủi: “Chỉ cần chúng ta nỗ lực thì cũng có thể luyện tới Thần Hợp Kì. Đến lúc đó, ta cùng ngươi liên thủ, nhất định sẽ làm cho bọn Phần Âm Tông mở to mắt…”
Lộ Á Phi buồn rầu nói: “…Ta cũng chỉ mong được như vậy!”.
Hai người hiện đều ngự kiếm lướt đi trên không trung với tốc độ cực nhanh, so với nhau không hơn kém là mấy.
Tu vi của Lộ Á Phi cao hơn một bậc, chẳng nhưng chân nguyên hùng hậu mà phản ứng cũng thập phần nhanh nhẹn. Trong khi đó, Hoa Lân lại dựa vào Hà Chiếu Kiếm, nhìn qua thì chỉ như một thanh kiếm tầm thường, nhưng tốc độ của nó lại cực kì thần tốc, chỉ cần Hoa Lân phát động tâm niệm là nó cảm ứng được theo đó vận hành.
Cứ như thế phi hành được khoảng ba canh giờ, hai người đồng thời phát hiện không thể thắng được đối phương nên đều giảm tốc độ.
Lộ Á Phi hỏi: “Rốt cục thanh kiếm này do ai luyện cho ngươi? Quả thực phi thường!”
Hoa Lân nhạt giọng: “Không phải ta không muốn nói cho ngươi mà chỉ sợ nói ra ngươi chẳng tin thôi!”
Lộ Á Phi: “Không sao! Ngươi cứ nói đi!”
Hoa Lân nói: “Thanh kiếm này là do ta luyện thành trong khi ngủ. Ha ha ha…”
Lộ Á Phi dậm chân nói: “Câm miệng…từ trước đến nay chưa nghe được ngươi nói một câu tử tế nào cả!”.
Hoa Lân cười hắc hắc nói: “Đã bảo ngươi sẽ không tin, nhưng ngươi cứ nằng nặc bắt ta nói mà!”.
Kỳ thật, bản thân Hoa Lân cũng chẳng rõ thanh kiếm này là như thế nào. Bởi vì hắn sớm quên mất rằng, lúc trước khi nhìn thấy Hà Chiếu Kiếm, bọn họ đã phát sinh cảm giác hoà hợp. Đương nhiên, hắn nào hay, một thanh bảo kiếm trải qua giấc ngủ bảy trăm năm, bản thân nó cũng tự có linh tính. Khi một thanh bảo kiếm cô độc gặp được một thanh niên đơn côi, huyền ảo bên trong sự tình, sao hắn có thể hiểu rõ cho được. Hơn nữa, Hà Chiếu cũng chẳng phải là bảo kiếm của người thường, còn ẩn chứa bí mật, không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó.
Hai người phi hành nửa ngày trời mới nhận ra Tinh Nguyên Tinh có lẽ rộng lớn hơn rất nhiều so với họ tưởng tượng. Cứ thế bay mãi, ánh mắt Hoa Lân đột nhiên phát hiện xa xa có một khu phế tích, hắn kinh hãi kêu lên: “Oa! Lộ Thiểu, ngươi nhìn xem kia có phải là một toà thành không?”
Lộ Á Phi đang chỉ chú tâm dõi về phía chân trời, lúc này nghe thấy Hoa Lân hô hoán liền lập tức ngoái lại. Quả nhiên, trên một huyền nhai xa xa, dường như có toạ lạc một toà nhà phảng phất vẻ quái dị. Hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên khôn tả, nói: “Gì vậy nhỉ, chúng ta xuống xem sao!”
Hai người chuyển hướng, bay sang bên phải, đồng thời dừng lại bên bờ huyền nhai. Chỉ thấy trên vách núi hiện diện mấy bức tường đổ nát, phỏng chừng là vết tích của một khu đô thị xa xưa, qua một số đặc điểm, có thể khẳng định bức tường kia nhất định là do con người xây dựng nên.
Dựa vào tình trạng hiện thời, rất khó để đoán được niên đại của nó. Nhưng điều nghi vẫn cốt yếu là Tinh Nguyên Tinh căn bản không hề có dưỡng khí, người thường chắc chắn không thể sinh tồn tại nơi này, vậy toà thành này sao lại xuất hiện tại nơi này?