Ngọc Tiên Duyên


Hoa Lân bị thương rất nặng, rớt xuống nham tương thiếu chút nữa thì bị luộc chín, cho nên lập tức phi lên. phòng ngự của "Phần Tinh Luân" cũng đã tới mức giới hạn, nếu rớt xuống nham tương thêm một lần nữa, có lẽ sẽ lập tức bốc hơi.
Nhưng Nhâm Vi cũng chẳng khá khẩm hơn gì, vừa rồi toàn thân bị một mảng lớn dung nham bắn vào, mặc dù bị "Định Tinh Châu" ngăn trở, nhưng toàn thân đã bị bỏng rát vô cùng đau đớn, cảm giác bỏng rát càng lúc càng tăng.
Lúc này, hắn thật sự rất muốn nhảy ngay lập tức vào trong nước, dùng "Băng trấn" để hạ nhiệt.
Nhưng khóe miệng Hoa Lân cũng dính một vệt máu tươi, dung nham dưới chân hình thành nên một vực xoáy hung mãnh. Lực lượng kinh khủng mới được gọi tới kia khiến Nhâm Vi cả kinh rợn tóc gáy.
Nghĩ thầm rằng, nếu như đây không phải là địa phương của nó thì mình tuyệt đối có thể nhất chiêu chế địch, nhưng ở chỗ này, ai chà……
Chỉ nghe Hoa Lân đột nhiên cười nói: "Hôm nay ta thua rồi, ta mệt chết mất, muốn nghỉ ngơi một chút. Nơi đây là nhà của ta, ngươi có thể tùy tiện ngồi xuống ……"
Nói xong chậm rãi lui về phía sau, đang lùi chợt phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này mới về tới bên bờ, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống ……
Nhâm Vi trong mắt hiện lên một tia dị mang, thật muốn lập tức đi tới cho hắn một kiếm chết tươi. Nhưng nhìn khoảng cách ba mươi trượng đầy "Dung nham" ở giữa này, nghĩ thầm rằng gia hỏa này vừa rồi có phải là cố ý dụ mình tiến lên không?
Nhâm Vi cân nhắc một chút, nghĩ rằng rất có thể.
Hơn nữa, toàn thân hắn đang bị bỏng rát, đau nhức, Nhâm Vi thật sự không thể chịu nổi nữa, rốt cục lớn tiếng nói: "Hôm nay xem như ngươi may mắn! …… Bất quá, ngươi tốt nhất nên nghe cho rõ, Nhâm mỗ chắc chắn sẽ quay lại tìm ngươi, lần sau ngươi sẽ không còn gặp may nữa đâu. Hừm…”
Hoa Lân nhếch mép cười nhạo, nghĩ thầm rằng cho dù ngươi có sống lâu đến một ngàn tuổi cũng phải uống nước rửa chân của bổn thiếu gia. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nhâm Vi đã phi lên không, hóa thành một vệt lưu tinh, trong nháy mắt biến mất trong bầu trời đêm.
Hoa Lân cũng biết gia hỏa này chỉ bị nham tương làm bị thương, có thể chỉ cần nghỉ ngơi vài canh giờ sẽ bình phục.
Gia hỏa này nhất định sẽ ở trên trời giương mắt theo dõi nhất cử nhất động của mình. Khi hắn quay lại, mình có lẽ thật sự sẽ chết không có chỗ chôn.
Đang suy nghĩ, máu tươi trong cơ thể Hoa Lân chợt sôi trào, ngực phảng phất như đã bị một đòn nghiêm trọng, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn lập tức cảm thấy trước mắt trăng sao bay toán loạn, biết sự tình không ổn, vội chống "Hà Chiếu Kiếm" đứng lên, quay đầu nhìn núi lửa ở phía sau, nghĩ thầm rằng, Lam Diễm tiền bối đã để lại một món đồ gì đó trong “phòng ngự trận", nói không chừng có thể giải trừ nguy cấp. Mình cũng nên nhanh tới đó nghiên cứu một chút, nếu không một khi Nhâm Vi quay lại, có lẽ hết thảy đều chậm mất ……
Hoa Lân bước trên phi kiếm, lắc lư bay đi, rất vất vả mới quay trở lại được đỉnh núi, hắn còn chưa kịp hạ xuống, thân thể đã nặg nề rơi xuống.
Hắn lập tức cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng, ý chí trở nên bắt đầu mơ hồ, ngực phảng phất như bị một tòa núi lớn đè lên, nhớ lại kiếm khí của Nhâm Vi chỉ nhẹ nhàng quét trúng, không ngờ lại bị thương tới mức này.
Phát hiện thấy trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, Hoa Lân biết mình sắp sửa hôn mê.
Nhưng lúc này tuyệt đối không thể ngủ được, nếu không chẳng biết sẽ ngủ thẳng đến khi nào nữa? Nhưng thương thế ở ngực thật quá nặng, hắn căn bản không thể tập trung ý chí kháng cự lại, mí mắt ngày càng nặng nề, đầu óc thiếu chút nữa biến thành trống rỗng.
Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức đưa tay vào trong đai lưng lục lọi một hồi, lấy ra một khỏa dược hoàn (viên thuốc) sáng lấp lánh như ngọc, cười lạnh nói:
"Hừ!…Thánh Thanh Viện ơi Thánh Thanh Viện, bây giờ ông trời cũng giúp ta rồi, một ngày nào đó sẽ khiến cho các ngươi không còn chỗ ẩn thân!"

nói rồi há mồm nuốt luôn khỏa dược hoàn đó ……
Khỏa dược hoàn này đúng là của Nhược Uyên cho hắn. Hoa Lân mặc dù không biết dụng ý của Nhược Uyên, nhưng khỏa dược hoàn này khẳng định là để đề cao "ý chí" gì đó.
Vì vậy, lập tức vận công hấp thu dược hoàn, một cỗ khí lưu thấm vào trong lòng, bốc lên tận óc, quả nhiên kích thích linh tính, lập tức lại trông thấy mọi sự rõ ràng trở lại.
Mặc dù Hoa Lân toàn thân bị thương, nhưng chỉ cần ý chí có thể chống đỡ, bị thương như vậy có là cái gì?
Tác dụng của dược hoàn này thật sự lớn ngoài ý muốn của hắn, khiến cho hắn cả người giống như thoát thai hoán cốt, trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
Nhưng Hoa Lân trong lòng phi thường biết rõ rằng một khi dược lực này hết đi, chính mình có lẽ sẽ hôn mê hơn gấp bội, có thể sẽ ngủ tám đến mười ngày.
Vì vậy vội vã quay lại phòng ngự trận, chỉ thấy trên mặt đất quả nhiên có một mảnh thủy tinh trong suốt rất tinh xảo. Trong lòng hắn cảm thấy một trận xấu hổ, chính mình lúc trước không ngờ lại không lưu ý tới cái này, thật là có điểm thất hồn lạc phách.
Hoa Lân nhặt mảnh thủy tinh lên, trong tự hỏi đây có đúng là thứ gì đó mà "Lam Diễm tiền bối" để lại cho mình không? Vì vậy chậm rãi xuất một tia tinh thần lực vào trong mảnh thủy tinh.
Chỉ thấy một "Quyển trục" hư ảo ở trong đó, trên mặt dày đặc các văn tự, còn có cả một ít đồ án hình thù kỳ lạ, rất giống với “Tu chân bí tịch” mà Nhược Uyên cấp cho mình.
Hắn nhớ tới “Tu chân bí tịch” của Nhược Uyên, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười vui. “Tu chân bí tịch” của Nhược Uyên đã để lại cho Diệp Thanh bảo quản, như vậy liệu nàng cũng có thể tham thấu (nghiên cứu hiểu rõ) bí tịch không?
Hoa Lân nghĩ, chỉ cần mình còn có thể sống sót, một ngày nào đó chắc chắn sẽ gặp lại Thanh Thanh của mình…
Lập tức ngừng suy tư, tập trung toàn bộ chú ý vào bí tịch trước mắt này, chỉ thấy câu đầu tiên viết: “…… dục bố truyền tống trận, tất tiên dĩ phồn tinh nghi định vị, tái tu thục tri lưỡng trận chi tinh tiêu, nhĩ hậu phương năng giá thiết không gian chi môn.…… thử địa danh vi tinh nguyên tinh, tinh tiêu vi (thượng giáp兌, tiền đinh khảm, hữu tân tốn), tại thử đông nam phương, hữu nhất ẩn bí chi địa, tu chân giới thiệp chi thậm thiểu, cố nhi an toàn. địa danh vi Úy Lam Tinh, tinh tiêu vi (hạ đinh càn, hậu tuất離, tả ất càn)……”
("Muốn bày bố Truyên tống trận, trước hết cần phải dùng Phàn Tinh Nghi định vị, rồi cần phải hiểu rõ tinh tiêu giữa hai trận, sau đó mới có thể dựng được các cửa không gian... Vùng này gọi tà Tinh Nguyên Tinh, tinh tiêu là (thượng giáp đoài; tiền đinh khảm; tả tân dực). Phía đông nam có một địa phương thần bí, người trong giới tu hành ít khi lai vãng, vì vậy mà an toàn. Địa phương có tên là Vệ Lam Tinh, tinh tiêu là (hạ đinh càn; hậu mậu li; tả ất khôn)...")
Hoa Lân thấy đầu óc choáng váng, hoa cả mắt bèn vỗ đầu, nửa ngày mới hiểu được. Nguyên lai, ý của "Lam Diễm tiền bối" chính là:
Ở rất xa về phía đông nam phương, có một tinh vực mà Tu Chân Giới không hề giao thiệp tới, tên gọi "Úy Lam Tinh". Ý của ông ta chính là mình kiến tạo truyền tống trận, trước hết phải thoát khỏi sự truy đuổi của Nhâm Vi, sau đó thì tìm biện pháp rời đi.
Hoa Lân không khỏi âm thầm bội phục, Lam Diễm tiền bối này thật sự lo lắng mọi việc rất chu đáo ……
Hoa Lân cẩn thận nghiên cứu nguyên lý của "Truyền tống trận", phát hiện"ký ức tinh phiến" này không chỉ giải thích phương pháp bày trận, thậm chí các hình vẽ cách bố trí "Truyền tống trận" cũng được vẽ rất cẩn thận.
Còn Tu Chân Giới mà mình đang ở, kỳ thật là một không gian lập thể. Cho tới tận bây giờ, vẫn chưa có ai thấy được bờ của Tu Chân Giới…
Hoa Lân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía đông nam, chỉ thấy tinh quang lấp lánh, cực kỳ đẹp mắt. Vì vậy lúc lắc đầu, lẩm bẩm: "Úy Lam Tinh a Úy Lam Tinh! Ngươi có thật sự ở hướng đó không?
Nhưng hôm nay thời gian gấp gáp, Hoa Lân sắp không thể cố gắng hơn đuợc nữa. Hắn biết rất rõ thương thế của mình tuyệt không có khả năng khôi phục chỉ trong một ngày. Nhưng Nhâm Vi thì khác, hắn có thể chỉ cần hai canh giờ sẽ bình phục.
Hoa Lân lập tức tham chiếu "ký ức tinh phiến", lập tức bố trí "Truyền tống trận" trên mặt đất.
Bởi vì hắn đã biết "chính xác thực" phương vị, cho nên hắn chỉ cần dựa theo đồ hình sẵn có để bố trí. Vì vậy mà không cần đến "Phồn tinh nghi" để định vị, đỡ được rất nhiều vấn đề.

Tốc độ bày trận này tự nhiên được đẩy nhanh lên rất nhiều.
Một lúc lâu sau, Hoa Lân lau mồ hôi trên trán, vừa rồi hắn sử dụng dược hoàn, nhưng dược lực đang nhanh chóng tiêu giảm. Nhiều nhất chỉ còn nửa canh giờ nữa, khẳng định hắn sẽ lập tức hôn mê.
Cũng may, một tòa "Truyền tống trận" đơn giản rốt cục cũng được bố trí xong, trên ký ức tinh phiến nói, chỉ cần sử dụng tinh thạch để khởi động là có thể mở ra " truyền tống chi môn”
Hoa Lân thở dốc, loạng choạng đứng lên, ngắm nhìn truyền tống trận ở trên mặt đất, trong lòng cảm giác có chút bất đắc dĩ. - truyền tống trận của người ta, bình thường đều có pháp bàn có thể tùy ý chuyển động.
Còn truyền tống trận của mình thì nằm chết cứng trên mặt đất, vô luận điều chỉnh thế nào cũng chỉ có thể đi tới một nơi mà thôi.
Hoa Lân không dám do dự thêm nữa, lập tức chuẩn bị phát động "Truyền tống trận", vì vậy lấy tay vào "Phần Tinh Luân" lấy năng lượng tinh thạch ra.
Ai ngờ, hắn lục lọi một trận, hơn một trăm khối "năng lượng tinh thạch" thế nhưng không cánh mà bay, tình cảnh khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Bất chấp tất cả, lập tức thi triển một tia tinh thần lực bắt đầu dò xét bên trong ...
Lúc này mới phát hiện ra, nguyên lai "Tiểu Bạch" đã gom tất cả năng lượng tinh thạch vào một chỗ, tất cả đều bị nó đưa tới góc sâu của Phần Tinh Luân.
Nó thấy Hoa Lân đưa tay vào, càng bướng bỉnh nằm trên đống năng lượng tinh thạch. Bốn chân giang ra, giống như muốn ôm tất cả tinh thạch vào trong người…
Nhưng thân thể nó thật sự còn quá nhỏ, căn bản không thể che được hết đống tinh thạch. Bộ dáng của nó tựa như một gã nô lệ tham tiền, trông cực kỳ buồn cười, như đang bị quấy rầy vậy.
Hoa Lân thấy bên cạnh nó có một vài khối tinh thạch bị rời ra, liền thò tay vào định lấy ra.
Không ngờ Tiểu Bạch đột nhiên giương móng vuốt liều mạng giữ lấy, hướng về hắn kêu gào mấy tiếng, giương đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chặp vào Hoa Lân, phảng phất như muốn nói: “Tất cả chỗ này đều là của ta...”
Hoa Lân buồn bực nói: "Ngươi có nhầm hay không vậy?…Đây là thương khố của ta, ngươi tưởng rằng tất cả mọi thứ đều là của ngươi sao?"
Hoa Lân nắm lấy gáy, đưa nó ra khỏi "Phần Tinh Luân".
Ai ngờ móng vuốt của Tiểu Bạch vẫn bướng bỉnh ôm chặt lấy mấy khối tinh thạch, giống như đến chết vẫn không chịu buông tay. Nhưng ra ngoài rồi, Tiểu Bạch đột nhiên thấy rõ tình hình "ngoại giới", nó sợ tới mức kêu gào loạn bậy, tất cả tinh thạch trong móng vuốt nó đều rơi xuống đất.
Hoa Lân chỉ vào thế giới “đỏ bừng” xung quanh nói: "Chúng ta hiện đang trong tuyệt cảnh, phải sử dụng tinh thạch để chạy trốn thật nhanh, ngươi có hiểu không?…Khôn hồn thì vào trong ngủ tiếp một giấc đi!”
Ai ngờ Tiểu Bạch lại hoảng sợ, gật gật đầu, giống như là hiểu được lời nói của Hoa Lân.
Phải nói rằng thế giới “đỏ bừng” chính là “địa ngục” đối với Tiểu Bạch. Nó vốn là thủy hệ linh thú, lúc này mà không bị tình hình hiện tại làm cho sợ chết khiếp thì cũng đã gọi là “kỳ tích” rồi.
Hoa Lân đem nó quay trở lại Phần Tinh Luân, vội vàng nhặt những tinh thạch trên mặt đất. Đang chuẩn bị khải động "Truyền tống trận" thì trong đầu đột nhiên hiện ra một ý nghĩ đáng sợ.
Nghĩ thầm rằng, "Truyền tống trận" này nếu không hủy đi, "Nhâm Vi" khẳng định sẽ lập tức nhờ đó mà đuổi theo, mình phải tìm biện pháp hủy diệt tất cả các dấu vết ỏ đây mới được.

Nhưng có biện pháp gì mà khi mình đi rồi, lúc đó mới lập tức phá tan truyền tống trận không?
Hoa Lân suy nghĩ, khóe miệng chợt mỉm cười ……
Hắn lê thân hình mỏi mệt đi xuống núi, huy động một khối lớn nham tương nóng bỏng, vận ý niệm biến "Nham tương" thành một hỏa cầu thật lớn, dùng tả thủ không chế, cố hết sức đem lên đỉnh núi.
Trở lại bên truyền tống trận, hữu thủ hắn nhặt tinh thạch trên mặt đất lên, lần lượt đặt vào các vị trí trong "Truyền tống trận".
"Truyền tống trận" này của hắn thật sự có điểm đặc biệt, bởi vì không có pháp bàn chỉ dẫn, năng lượng không thể nhanh chóng ngưng tụ, cho nên phải dùng bốn khối tinh thạch một lúc để phát động.
Hoa Lân đặt xong bốn khối tinh thạch, phát hiện thấy vẫn không hề có phản ứng gì, vì vậy bèn cầm lấy mảnh "ký ức tinh phiến" xem xét kỹ lại, lúc này mới biết còn phải dùng cả chân nguyên trong cơ thể để phát động.
Vì vậy dù chỉ còn một chút chân khí cũng đành rót vào trong trận, chỉ thấy bạch quang chợt lóe, một thông đạo trong suốt đột nhiên xuất hiện ……
Hoa Lân sắc mặt kích động, nghĩ thầm rằng "thông đạo" này đã có thể xuất hiện, nghĩa là "Truyền tống trận" phía bên kia đang ở trạng thái tốt.
Hắn lập tức nhớ tới Lộ Á Phi, quay đầu nhìn lại phía đông bắc, lẩm bẩm nói: "Hảo huynh đệ! Ngươi hãy bảo trọng. …… không có ta, tin rằng ngươi sẽ an toàn hơn!"
Cùng lúc này, phía trên đầu Hoa Lân có một khỏa Lưu Tinh lao thẳng đến, tốc độ nhanh như thiểm điện (tia chớp). Hắn khẳng định đó chính là Nhâm Vi truy đuổi đến đây, bạch quang của truyền tống trận phát ra, đừng nói Nhâm Vi có thể nhìn thấy, ngay cả Lam Diễm tiền bối đang ở cách xa hơn ba trăm dặm cũng có thể thấy được.
Hoa Lân không dám do dự, tả thủ nâng "Hỏa cầu" ném thẳng lên trời, rồi tiến nhanh vào trong truyền tống trận. Chỉ thấy "Truyền tống thông đạo" đột nhiên co rút lại, hóa thành một luồng bạch quang chói mắt, lóe sáng, rốt cục biến mất vô ảnh vô tung.
Cùng lúc đó, "Hỏa cầu" mà Hoa Lân vừa ném lên trời cũng rơi xuống, nham tương nóng bỏng văng ra khắp nơi, trong nháy mắt hòa tan luôn truyền tống trận trên mặt đất.
Không chỉ có thể, bốn khỏa tinh thạch của "Truyền tống trận" cũng bị dung hóa theo, bởi vì năng lượng không có nơi phát tiết nên nổ tung, thanh thế cực kỳ tráng lệ…
Chỉ tiếc, Hoa Lân đã bị truyền tống đi, căn bản không thể nhìn thấy tình hình lúc đó. Nếu không, với tài trí và thông minh của hắn, nói không chừng có thể nghiên cứu được một vài pháp bảo thần kỳ, quái dị nào đó.
Nhâm Vi cuối cùng vẫn chậm một bước, phẫn nộ đứng giữa không trung, trong mắt hiện lên một tia hàn mang, âm lãnh nói: "Khá lắm Lệ Ngạo, dám bày trò với ta, hừ!”
Nói xong, đem"Tốc Tinh Luân" ra, bạch quang chợt lóe, lao thẳng về hướng đông bắc…
Còn Hoa Lân lần này bị truyền tống đi, cũng là một sự kiện cực kỳ trọng đại trong cuộc đời hắn. Hắn từ một vô danh tiểu tốt phải trốn chạy, dần dần bước trên con đường của một kẻ tự cường ……
……
Ở "Úy Lam Tinh" xa xôi, có một ngọn núi cao tới tận trời tên gọi "Phi Tiên phong". Hơn một trăm năm qua, nơi này lưu truyền một truyền thuyết.
Truyền thuyết nói rằng “Phi Tiên phong” là con đường để lên trời, người có khả năng ngự kiếm thừa phong, sẽ có thể phi thăng lên tiên giới.
Nhưng đỉnh núi này, quanh năm mây mù bao phủ, bình thường chỉ lộ ra nửa ngọn núi, bốn mặt dựng đứng như lưỡi kiếm, vững vàng đứng giữa lưng trời. Cao đến mức ngửa đầu nhìn lên còn cảm thấy đau cả gáy…
Người ta vẫn nói "truyện văn (lời đồn đại)" không thể tin được, nhưng hôm nay, hết lần này tới lần khác có rất nhiều người đi tới chân ngọn "Phi Tiên phong", muốn đi lên đến đỉnh núi để cầu tiên lộ.
Hơn nữa, những người đến hôm nay có tận hơn ba mươi người, có thể nói đủ để dọa chết cả những người xung quanh.
Dưới chân núi, hơn hai mươi nam tử tay cầm binh khí, đề phòng sâm nghiêm bảo vệ các tiểu lộ (con đường nhỏ), mỗi người đều kình khí bức nhân, lưỡi dao sắc bén trong tay phảng phất như có thể rút ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
Dưới sự bảo vệ của bọn họ là hai nam nữ thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, giống như đang trông đợi cái gì đó.

Thiếu niên bên trái cực kỳ tuấn tú nhưng hai hàng lông mày nhíu lại, trên mặt đầy nét tư lự. Bên phải là một tiểu cô nương đáng yêu phi thường, thân vận trang phục hàng cung màu phấn hồng, đôi mắt to trong sáng như hai ngôi sao trên bầu trời đêm. Nằm dưới chân nàng là một con “Mãnh trĩ” (một loại quái thú) hung mãnh khiến cho kẻ khác nhìn thấy phải lạnh người.
Chỉ nghe thiếu nữ kia bĩu môi hỏi: "Điện hạ ca ca! Huynh nói xem trên đời thật sự có thần tiên không?"
Thiếu niên bên cạnh gật đầu nói: "Có, nhất định có! …… Muội xem đại quốc sư cho tới bây giờ vẫn không hề ăn cơm, bọn thị vệ nói ông ấy đã sớm tu tới bán tiên cảnh giới, hơn hai mươi năm rồi chưa hề nếm qua chút đồ ăn nào”
Thiếu nữ kia vẫn đang nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, bĩu môi nói: "Cũng chưa chắc? Nói không chừng quốc sư mỗi đêm đều ăn vụng cái gì đó, chẳng qua huynh không thấy thôi…"
Hai thị vệ bên cạnh không khỏi liếc nhìn nhau, cố gắng nín cười.
Thiếu niên bên trái cả giận: "Uyển nhi! Cẩn thận quốc sư mà nghe thấy được, chắc chắn sẽ không thích ngươi đâu……"
Thiếu nữ kia ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, dịu dàng nói: "Ông ta mà nghe thấy mới là lạ!"
Xuyên qua tầng tầng mây mù, dõi mắt nhìn lại, ở mặt vách đá phía nam của "Phi Tiên phong", có bốn gã "tuyệt đỉnh" cao thủ đang trèo lên vách núi cheo leo.
Người cầm đầu ước chừng khoảng ba mươi tuổi, thân vận trang phục màu xanh, lưng đeo trường kiếm. Lúc này dùng cả tay và chân, trong nháy mắt đã lên đến đỉnh núi. Hắn vừa lên tới nơi, lập tức buông một sợi dây thừng, kéo cả ba người kia lên.
Bốn người này rốt cục cũng bò lên tới đỉnh "Phi Tiên phong", đều thở hổn hển, người thứ hai bên trái lớn tiếng mắng: "Phi Tiên phong đáng chết này, sao lại dốc đến thế cơ chứ? thật khiến ta mệt muốn chết!”
Một gã nam tử lanh lẹ nói: "Đại ca! chúng ta thật sự có thể mời được tiên nhân không?"
Trung niên nhân cầm đầu ngạo nghễ xoay người, nhàn nhạt nói: "Lão quốc sư đã từng nói, 'Liệt Hỏa Tiên Nhân' đã phi thăng từ chỗ này. Bây giờ đã hơn một trăm năm, ta cũng không biết có thể thành công hay không. …… Nhưng hôm nay nước ta đã đến thời khắc trọng yếu, phải mời Tiên Nhân xuống, nếu không sẽ không thể ngăn cản nổi ám hồn tà thuật của 'Hàn Trấn Ly'…mặc kệ thành bại thế nào, chỉ cần chúng ta tận lực, cũng đã là báo đáp hoàng ân rồi."
Ba người kia cùng gật đầu nói: "Đại ca nói đúng, chúng ta tin tưởng rằng nhân định thắng thiên!"
Bốn người đồng loạt đi vào giữa đỉnh núi, chỉ thấy trên tảng đá giữa mặt đất quả nhiên có một tòa "trận pháp" kỳ quái. Bốn người lập tức lộ ra thái độ mừng rõ như điên.
Thần tình của nam tử lanh lẹ kia càng hưng phấn nói: "Thật sự có tiên trận ở đây này! Cao Hạ quốc chúng ta được cứu rồi!"
Trung niên nhân cầm đầu cũng thoáng có một tia hưng phấn, nhưng hắn vẫn tỉnh táo, cúi xuống xem xét trận pháp một hồi, rút từ trong ngực ra một mảnh vải trắng rách, nhìn nhìn rồi trầm giọng nói:
"Lão quốc sư đã nói, phải cần tới bốn cao thủ cùng lúc phát công mới được, ta thấy đúng là ở đây rồi. Lại đây… Chúng ta cùng thử một lần.”
Bốn người xông tới, trung niên nam tử chậm rãi lấy từ trong ngực ra một phong thư, cung kính đặt vào giữa trận pháp, lớn tiếng nói: "Mọi người bắt đầu…”
Bốn người cùng án trụ trên mặt đất ở bốn vị trí, hét lớn một tiếng, chỉ thấy bạch quang chợt lóe, “phong thư” ở giữa trận pháp chợt biến mất vô ảnh vô tung.
Bốn người hưng phấn nhìn nhau, nghĩ thầm rằng phương pháp của lão quốc sư quả nhiên hữu hiệu, lúc này thật sự được cứu rồi…
Bọn họ trèo cả ngày trên vách núi, bây giờ đã phi thường mệt mỏi, vì vậy ngồi bệt cả trên mặt đất, thở hổn hển.
Ai ngờ "Tiên trận" phía sau đột nhiên hiện lên bạch quang chói mắt, bốn người đều bị dọa cho nhảy dựng lên, tất cả đều ngã sấp xuống.
Nam tử lanh lẹ kia lập tức quỳ trên mặt đất, lớn tiếng hô: "Tiên nhân đến rồi …… Tiên Nhân thật sự đến đây rồi!" giọng nói run run, thần thái thập phần kích động…
Bốn người đồng loạt quay đầu nhìn lại, nhưng khi bạch quang tan hết, một gã thiếu niên quần áo lam lũ đột nhiên xuất hiện. Trên người hắn tràn đầy máu huyết, đây mà là hình dạng củaTiên Nhân sao?
(Hết quyển 6)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận