Ba người đi qua áp môn, hai bên thông đạo có những ngọn đèn nhấp nháy, kỳ quái là vách tường lại có màu lam nhạt, cảnh sắc cũng có phần đẹp mắt.
Bọn họ đi theo thông đạo được thêm vài chục trượng phía trước trở nên sáng sủa, không ngờ dưới đất lại có cả phòng nghị sự. Nhìn quy mô kích thước, ít nhất cũng có thể chứa hơn một ngàn người.
Hoa Lân mang theo hai người đi xuyên qua, hai bên đồ đạc ngăn nắp, có thể thấy trước kia nơi đây huy hoàng thế nào.
Đi đến cuối phòng, trước mặt xuất hiện ba thông đạo, Tiễn Duyệt chán nản nói:
-Nguy rồi, chúng ta chọn thông đạo nào để đi bây giờ?
Không ngờ Hoa Lân trực tiếp hướng về thông đạo bên phải đi tới, hạ giọng:
-Chúng ta mau cùng đi, bằng không để lâu quá ta sẽ không thể dò ra khí tức của hắn nữa đâu!
Thông đạo bên phải cực kỳ dài, đi qua vài đoạn rẽ, phía trước thông đạo quả nhiên có vài ngọn đèn dầu, điều này cho thấy đúng là Hàn Trấn Ly đã đi đường này.
Mở một cái cửa đá nặng nề, phía trước lại xuất hiện một không gian rộng lớn.
Nương xa xa theo ngọn đèn, có thể phát hiện đó là một binh khí khố lớn phi thường. Một loạt giá binh khí bày đầy cả phòng. Chỉ có điều các binh khí hư hỏng sót lại nằm bừa bãi trên mặt đất, trong đó còn có rất nhiều bộ xương người, hiển nhiên nơi này từng phát sinh đánh nhau kịch liệt khiến rất nhiều người chết.
Tiễn Duyệt hai mắt lóe sáng, toàn bộ tinh thần chăm chú tìm tòi đám binh khí trên mặt đất, muốn từ trong đó có thể tìm thấy “tuyệt thế thần binh”. Chợt nghe Hoa Lân nói:
-Ngươi đừng tìm nữa, chắc chắn thần binh sẽ không nằm trên giá binh khí đâu. Ngay cả cái đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao?
Tiễn Duyệt xấu hổ cười cười.
Đang nói, ba người đã đi qua vài giá binh khí, đi đến cuối binh khí khố. Lúc này đột nhiên phát hiện phía trước có một gã áo xanh ngồi xổm trên mặt đất, cực kỳ chăm chú vẽ những đồ án kỳ quái.
Bức tường sau lưng hắn có một phiến kết giới màu lam, bên trong phảng phất như có một không gian khác, cực kỳ giống với “Phong Ma Giới” của Thục Sơn.
Thu Uyển Ly nhất thời kinh hô:
-Sư phụ! chúng ta tìm được hắn rồi…
Hoa Lân gật gật đầu, hai mắt vẫn sững sờ nhìn chằm chằm vào kết giới trên tường. Nghĩ thầm rằng phía sau kết giới này rốt cuộc là địa phương nào? Chẳng lẽ phía sau lại có cái gì nguy hiểm sao?
Người áo xanh phía trước đúng là Hàn Trấn Ly, hắn như đang tính toán một cái gì đó cực kỳ trọng yếu, ngay cả khi ba người đi đến trước mặt cũng không hề để ý.
Mồm lẩm bẩm nói:
-Hợi thời tam khắc, sinh huyền nhất tuyến, dần mão quái li, thiên hàng thần minh…… chẳng lẽ giờ hợi ba khắc, ta thật sự gặp kiếp nạn? Mà giờ dần thế nào lại có tiên nhân hạ giới? Bói toán như thế nào mà lại tà môn đến vậy?
Hoa Lân nhìn thoáng qua đồ án hắn vẽ, phát hiện thấy quá mức huyền ảo, như là một kỳ môn quái thuật nào đó.
Lúc này, Thu Uyển Ly dậm chân nói:
-Sư phụ…
Hoa Lân quay đầu nhìn lại, thấy nàng dẩu cái miệng nhỏ nhắn, liền hỏi:
-Làm sao vậy?
Thu Uyển Ly thấy hắn lại còn giả bộ, lớn tiếng nũng nịu nói:
-Người mau giết hắn đi! Hắn… hắn đúng là cừu nhân đã giết cha của Uyển nhi!
Khi người ta gặp lại cừu nhân thì đỏ con mắt. Thu Uyển Ly đương nhiên rất lo lắng.
Nhưng Hoa Lân gãi gãi sau gáy lắp bắp:
-Chuyện này… để ta quan sát một chút, xem hắn rốt cuộc có phải luyện tà môn ngoại đạo không?
Nghe vậy, Thu Uyển Ly tức giận đến mức dậm chân liên tục.
Chỉ chốc lát, Hàn Trấn Ly trên mặt đất mới tính xong các thế biến của quái trận, lúc này mới dừng tay, ngẩng đầu nhìn bọn họ, nói:
-… không thể tưởng tượng được ba vị vẫn còn sống mà đi đến đây, thực khiến ta kinh ngạc!”
Hoa Lân và hắn đối mắt nhìn nhau, phát giác người này hai mắt thần sắc sáng ngời, hiển nhiên là tu chân cao thủ. Bề ngoài phi thường anh tuấn, bên người đeo một thanh trường kiếm hàn lãnh khiến người khác nhìn thấy có cảm giác lạnh người.
Hoa Lân cẩn thận dò xét thì phát hiện người này mới tu tới Đan thành kỳ mà thôi, so với mình còn kém cả một cảnh giới. Đương nhiên điều này là từ khí chất bên ngoài cơ thể của hắn cho thấy, bởi vì chính Hoa Lân vừa mới vượt qua giai đoạn này.
Lúc này Hoa Lân cũng đột nhiên hiểu được tại sao Lộ Á Phi từng nói: Chỉ cần tu vi của mình cao hơn so với đối phương thì nhất định có thể thấy được cảnh giới của đối phương.
Nguyên lai là như vậy!
Đương nhiên, Hàn Trấn Ly căn bản nhìn không ra cảnh giới của Hoa Lân, hắn còn tưởng rằng Hoa Lân là phàm nhân cho nên trong lời nói có ý giáo huấn, trầm giọng nói:
-Ta khuyên ba vị hãy quay lại. Nếu cứ tự hành động theo ý mình, có lẽ thần tiên cũng không cứu nổi các ngươi đâu!
Hoa Lân thấy cánh tay trái của Hàn Trấn Ly có quấn một vòng băng, hiển nhiên vừa rồi bị một vết thương nhẹ, vì vậy cười trêu nói:
-Thì ra cũng bởi Hàn đại hiệp đã nếm qua đau khổ rồi, khó trách cứ muốn bảo chúng ta quay đầu lại…
Ngôn ngữ của hắn mang theo ý khiêu khích, dụng ý thực sự sâu sắc…
Nguyên lai, Hoa Lân muốn xem hắn đối xử thế nào, thử xem tính cách Hàn Trấn Ly có tàn ác hay không, nếu có thì Hoa Lân đương nhiên sẽ ra tay sát thủ, lập tức giúp đỡ Thu Uyển Ly trừ khử cừu nhân sát phụ
Nhưng lúc này, Tiễn Duyệt ở bên cạnh đột nhiên kỳ quái hỏi:
-A? Sao phiến môn này lại trong suốt như vậy?
Nói rồi bước tới định dò xét kết giới lam sắc…
Hoa Lân và Hàn Trấn Ly cơ hồ cùng lúc lớn tiếng hô: “Đừng cử động…”
Tiễn Duyệt cả kinh, lập tức rụt tay về, chỉ nghe Hàn Trấn Ly lạnh lùng nói:
-Kết giới này chính là trở ma chi thuẫn (thuẫn để ngăn trở ma quỷ) ta vừa mới lập ra. Ở phía sau nó có một cửa đá bị vỡ đi thông qua đại sảnh luyện kiếm của Tiêu gia. Nhưng trong đó thập phần hung hiểm, ta khuyên các ngươi lập tức quay trở về mặt đất, nếu không chết không có chỗ chôn!
Tiễn Duyệt lập tức hỏi:
-A? Ở bên trong chẳng lẽ có cái gì đáng sợ sao?
Hàn Trấn Ly tịnh không trả lời, không biết rằng chính mình vừa rồi đã đứng bên bờ vực tử vong, nếu không có Tiễn Duyệt xen vào, nói không chừng Hoa Lân sẽ thật sự làm thịt hắn…
Lúc này vừa đúng “Hợi thì ba khắc” (giờ hợi ba khắc), Hàn Trấn Ly vừa bói rằng chính mình vào giờ hợi ba khắc sẽ “Sinh huyền nhất tuyến” (có một đường sống), không thể tưởng tượng được là hắn đã tính đúng.
Nhưng Thu Uyển Ly vẫn ương ngạnh nắm ống tay áo Hoa Lân, thấy hắn luôn không để ý tới mình, rốt cục nhịn không được nữa, lớn tiếng hô:
- Sư phụ…
Hoa Lân sửng sốt, đương nhiên hiểu được ý nàng. Vì vậy, thở dài nói:
-Này… Ta thấy không bằng thế này, ta dạy ngươi võ công, bảo đảm hai mươi năm sau tuyệt đối có thể đối phó với hắn. Ngươi thấy thế nào?
Thu Uyển Ly dùng sức thoát khỏi ống tay áo hắn, thân thể mềm mại đột nhiên hướng tới lam sắc kết giới vọt tới.
Thân thể Hoa Lân nhoáng lên, lập tức nắm eo nàng đưa trở về, trầm giọng nói:
- Ngươi không muốn sống nữa à?
Thu Uyển Ly ngửa đầu gào lên:
-Ta hận ngươi… buông ta ra! Ô ô…
Hai tay nàng đánh vào ngực hắn một trận, khiến Hoa Lân suýt nữa nghẹt thở.
Hoa Lân cũng không có biện pháp, hắn đã nhìn thấy Hàn Trấn Ly chính là tu chân giả chánh tông, mặt mày mặc dù lãnh ngạo nhưng chắc chắn không phải là hung thần ác sát.
Hơn nữa chính mình đã luyện Túy Tâm kiếm pháp, nhìn người cực kỳ tỉ mỉ chính xác, tự nhiên sẽ không nhìn lầm. Lúc này, nếu cố tình hạ độc thủ thực khiến hắn phải khó xử.
Chuyện báo cừu không thể nhờ người khác làm hộ được. Đáng thương Thu Uyển Ly chỉ là một cô gái yếu mềm, căn bản không hiểu được quy tắc giang hồ.
Thấy Thu Uyển Ly thương tâm dục tuyệt, trong lòng Hoa Lân cũng cảm thấy hối hận, vì vậy kéo eo nhỏ của nàng lại gần, hạ giọng nói vào tai nàng:
-Uyển nhi! Nếu ta giết hắn, người khác lại nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ… Hơn nữa, ngươi thật sự không muốn tự tay mình đâm chết hung thủ ư?
Hàn Trấn Ly vẫn lạnh lùng bàng quan, lúc này chợt rút trường kiếm ra, lãnh đạm nói:
-Khó trách tại sao ta lại thấy nàng có vẻ quen mặt, nguyên lai là thất công chúa giá lâm… Này huynh đệ, ngươi là sư phụ của nàng thì cũng nên báo thù cho nàng!... Nhưng để xem ngươi có bổn sự hay không đã!
Hoa Lân quay đầu nhìn lại, cười lạnh nói:
-Ta không đến tìm ngươi gây phiền toái đã là tiện nghi cho ngươi rồi, không ngờ ngươi lại chủ động đi tìm cái chết…. Tính ra, hôm nay bổn thiếu gia không muốn tranh đấu với ngươi, trước tiên ta phải xem ở đây có bảo bối gì không đã! Hắc hắc…
Hoa Lân cũng biết một khi động thủ với Hàn Trấn Ly thì phải giết hắn mới có thể xong chuyện được. Nhưng Hoa Lân phát hiện người này kỳ thật cũng không quá xấu xa, thậm chí còn ngăn cản khi Tiễn Duyệt bị nguy hiểm lúc tiếp cận với kết giới.
Cho nên Hoa Lân không thèm để ý đến hắn, ngược lại cúi đầu lấy lòng Thu Uyển Ly nói:
-Uyển nhi!... Sư phụ ngươi bây giờ quả thực cực kỳ nghèo khó, ngay cả cơm ăn cũng không có. Ngươi nói xem, phía sau kết giới có cái gì giá trị không? Hay là chúng ta đi vào tìm kiếm, không chừng có thể tìm được một hai kiện bảo bối, khi ra ngoài có thể đổi được ít tiền. Hắc hắc… Ngươi thấy thế nào?
Thu Uyển Ly nghẹn ngào nói:
-Uyển nhi … Uyển nhi không cần!
Hoa Lân thấy nàng vẫn tức giận, vì vậy quay đầu nói với Tiễn Duyệt:
-Tiễn huynh đệ! Ngươi không cần phải đi, trước tiên ở bên ngoài chờ, nếu ta có thể tìm được bảo bối, chắc chắn sẽ chia cho ngươi một nửa. Bằng không, ta khó lòng chiếu cố được cho ngươi…
Nói xong, nắm lấy Thu Uyển Nhi, trường kiếm hướng về lam sắc kết giới đi tới, ngay cả Hàn Trấn Ly cũng không kịp ngăn cản.
Tiến vào phía sau kết giới, chỉ thấy trong thông đạo còn có một cánh cửa đá, nhưng phiến đá đã bị hư tổn, nhìn xuyên qua khe hở thấy không gian phía sau tất cả đều một màu xanh lam rợn người.
Lúc này Thu Uyển Ly trong lòng quả nhiên đã không còn cáu kỉnh nữa, bởi vì sự chú ý của nàng đã tập trung vào nguy hiểm trước mắt. Hoa Lân thấy làm vậy đúng là có hiệu quả!
Nhưng không ngờ phía sau kết giới bỗng lại nhúc nhích, Hàn Trấn Ly đột nhiên tiến theo, thở dốc nói:
-Này! Ngươi không muốn sống nữa sao?
Giọng rất nhỏ, phảng phất như sợ sẽ đánh thức một cái gì đó! Theo sát hắn, Tiễn Duyệt cũng chui vào…
Hoa Lân quay đầu nhìn, nghĩ thầm rằng thế này thì mọi người chỉ có thể cố gắng tiến vào. Dù sao cũng đã vào đến đây, không bằng cứ to gan tiến vào tiếp, vì vậy Hoa Lân một chân đá vào cánh cửa đá.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, mảnh đá bắn tung khắp nơi, mọi vật bên trong hiện rõ ra trước mắt.
Hoa Lân vừa nhìn vào trong liền không khỏi hít một hơi lãnh khí. Chỉ thấy phía dưới là một động đá vôi cực kỳ rộng lớn, phía xa xa có một lò luyện kiếm cự đại, phía trên mở ra một giếng trời để đón nhận ánh sáng khiết bạch từ trên chiếu xuống.
Nhưng điều khiến hắn kinh hãi chính là phía dưới có vô số thanh trường kiếm đột nhiên bắt đầu lay động, tựa như những thi thể đang ngủ say bỗng nhiên tỉnh lại, đồng thời treo lơ lửng giữa không trung, hiển nhiên tất cả đều có ma tính, chính là “phi quỷ kích”…
Hàn Trấn Ly lớn tiếng trách:
-Ngươi điên rồi ư? Tại sao lại đánh thức tất cả chúng nó dậy? Chúng ta mau triệt thoái!
Hoa Lân nhớ tới tốc độ kinh khủng của “phi quỷ kích”, lại thấy phía dưới lơ lửng vô số phi kiếm, hắn cười khổ nói:
-Có thể thế này sao?... Thế nào mà có nhiều người luyện kiếm tự sát thế nhỉ?
Giọng Hàn Trấn Ly run run ở phía sau:
-Ngươi sai rồi!... Trong chúng nó có một thanh chí tôn phi hồn kiếm, nó có thể chính là hồn phách Sở Phụ của Tiêu Viễn Lâu. Theo ta tính toán, cứ như thế mà đi xuống, số lượng của chúng nó có thể gia tăng gấp bội. Một ngày nào đó sẽ là tai họa của thiên hạ….Nhưng điều kỳ quái chính là quẻ bói của ta còn nói, khoảng giờ dần tối nay sẽ có một nhóm tiên nhân đến nơi này, còn phi hồn kiếm thì đúng là tà bất thắng chánh…Về điểm này ta thật đang không rõ. Trên đời này thật sự có tiên nhân không?
Hoa Lân lập tức hỏi lại:
-Một nhóm tiên nhân hay chỉ một tiên nhân? Ngươi có lẽ tính sai rồi?
lời của hắn đã hàm ý chỉ mình chính là “tiên nhân”
Hàn Trấn Ly đang muốn trả lời, chỉ nghe Thu Uyển Ly thét lên một tiếng, nguyên lai là phi quỷ kích đột nhiên ào ạt bắn tới, thực khiến người ta hoa mắt…