Ngọc Tiên Duyên


Hoa Lân chuẩn bị tái luyện một thanh Ngọc Nữ kiếm. Vì luyện để cấp cho Uyển nhi nên hắn chuẩn bị cho thêm một ít "Hấp tinh thạch" vào. Đây là một lần thử nghiệm trọng yếu, cũng là bước đầu tiên của Hoa Lân bắt đầu trở thành "Luyện khí tông sư”.
Đầu tiên, hắn rút nửa bộ "Thiên cơ đồ" ra, cẩn thận tìm phương pháp "Chú kiếm". Vừa mới giở tờ đầu tiên chỉ thấy trong đó viết:
"Người luyện kiếm...chọn lọc huyền thiết, khéo tay gia công, lọc sạch tạp chất, giữ lửa vừa phải, định hình thần binh, không được cắt chặt, kiên trì mài dũa, không nên gắng gượng, nhúng qua nước sạch, vàng ngọc tất thành. Lại viết:
Huyền thạch sắc trắng thì cứng, sắc vàng lại dẻo, pha lẫn trắng vàng, vừa dẻo lại bền, bóng loáng tựa gương....”
Hoa Lân gãi gãi sau ót thấy phía dưới dày đặc chữ suốt mười lăm trang, chỉ liếc mắt đã thấy choáng váng đầu, nghĩ thầm rằng, "Kiếm tiên" đòi hỏi phải tinh thuần và có linh tính, vậy thì phải chú luyện theo hai hướng này, dù sao mình cũng có thể tùy thời chú tạo, vậy cũng nên thử một lần.
Nghĩ vậy liền dùng sức cầm Hà Chiếu Kiếm chém vào “Đại thiết cầu” cắt một mẩu "Hấp tinh thạch" để luyện...
Đinh một tiếng, bề mặt kim loại của hấp tinh thạch quả thực quá dày (là do bị quá nhiều phi quỷ kích bám vào mà), với công lực của Hoa Lân, lại còn có cả Hà Chiếu Kiếm sắc bén vô cùng, thế mà chỉ chém vào sâu được khoảng nửa thước.
Hoa Lân buồn bực nói: "Con bà nó, xem ra trước tiên phải rửa sạch cái lũ phi quỷ kích này mới được!"
Nói xong, bàn tay hắn đột nhiên toát ra một chùm lửa lớn màu đỏ sậm, đặt lên "Hấp tinh thạch". Hùng hùng liệt hỏa lập tức bao trùm lấy "Đại thiết cầu".
Chỉ thấy lửa cháy ngùn ngụt, vô số "Phi quỷ kích" toát ra một đám khói xanh lớn, mơ hồ truyền đến vài tiếng kêu rên ……
Hỏa diễm của Hoa Lân chính là khắc tinh trời sinh của yêu ma, "Phi quỷ kích" này sao có thể kháng cự nổi?
Trong chốc lát, tất cả "Phi quỷ kích" trên hấp tinh thạch đều trở nên an tĩnh, im lặng. Hoa Lân thở dài, vẹt đám loạn kiếm đã mất đi "linh tính" này, cắt một góc của khối hấp tinh thạch để dùng luyện kiếm.
Thu Uyển Ly vẫn chu cái miệng nhỏ nhắn đứng bên quan sát, lúc này mới mở thật to đôi mắt, nũng nịu nói: "Sư phụ! Người phải luyện cho Uyển nhi một thanh kiếm nha?" bộ dạng của nàng thực đã biết rõ câu trả lời nhưng vẫn cứ hỏi.

Hoa Lân gật gật đầu, dặn dò: "Ngươi đứng ở bên phải ta, ngàn vạn lần không được di động. …… Ta phải bắt đầu đây!" nói xong rút ra bốn thanh "phi quỷ kích”, hữu chưởng xuất ra một chùm hỏa diễm, vận khởi chân nguyên, hùng hùng liệt hỏa lập tức thiêu hồng bốn thanh phi quỷ kích.
Luyện kiếm lần này, hắn đã thấy rất quen thuộc và dễ dàng, trực tiếp đặt cả bốn thanh "Phi quỷ kích" cùng một chỗ để dung hóa. Nhiệt độ cao trong nháy mắt đã biến những thanh trường kiếm thành thiết thủy, một dòng chất lỏng màu hồng không ngừng biến ảo hình thể, thể tích cũng nhanh chóng thu nhỏ lại.
Hoa Lân thấy đã đến lúc, dứt khoát lấy một khối "Hấp tinh thạch" nhỏ ném vào. Ai ngờ "Hấp tinh thạch" này cứng rắn vô cùng, kháng nhiệt lại càng kinh người, hấp tinh thạch màu đen nằm trong thiết thủy dường như không thể dung nhập.
Luyện cả nửa ngày, hấp tinh thạch mới chỉ gần biến thành đỏ sậm mà thôi.
Hoa Lân quýnh lên, liều mạng thúc dục ngọn lửa trong cơ thể, cả chú kiếm đại sảnh bị hắn đốt cho đỏ bừng, cách đó không xa "Đại thiết cầu" bất tri bất giác cũng bị thiêu thành một khối lớn màu hồng.
Rốt cục, mặt ngoài của hấp tinh thạch cũng có những sóng gợn, chậm rãi dung hợp với thiết thủy xung quanh ……
Trên mặt Hoa Lân cũng lộ ra vẻ hưng phấn, liều mạng trộn đều thiết thủy lên, sau đó biến chúng thành một thanh kiếm thon dài.
Thu Uyển Ly đứng bên cạnh mắt thấy trường kiếm của chính mình sắp thành hình, hai tay che cái miệng nhỏ nhắn, giương đôi mắt to sáng ngời không nháy mắt nhìn hỏa hồng trường kiếm, ngay cả ánh mắt cũng không rời xa được.
Khi trường kiếm sắp thành hình, đúng thời khắc mấu chốt mũi kiếm sắp "Khai phong", đột nhiên trên đỉnh đầu oanh một tiếng nổ lớn, cả chú kiếm đại sảnh rung động mãnh liệt, tro bụi từ trên đỉnh đầu rơi xuống mù mịt.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên mái đại điện. Nhưng bọn họ nghe thấy chung quanh lại khôi phục yên tĩnh trở lại
Mọi người đang nghi hoặc, đột nhiên "Tranh tranh tranh ……" ba đạo hàn quang từ trên trời giáng xuống, mở giếng trời ra, bắn thủng tường, tiến thẳng vào trong điện.
Mọi người còn không kịp phản ứng, ba đạo hàn quang kia đột nhiên biến đổi trạng thái "Đương đương đương!" đều bị "Hấp tinh thạch" hút lấy
Mọi người đều thấy buồn cười, nghĩ thầm rằng "Hấp tinh thạch" này quả nhiên bá đạo, ngay cả phi kiếm ở bên ngoài cũng bị hút xuống.

Hoa Lân thấy vậy cả kinh, ngọn lửa trong cơ thể nhất thời bị tiêu diệt, đang sắp chú tạo xong "Ngọc Nữ kiếm", rốt cục chậm một bước, chưa kịp "Khai nhận".
Cũng may "Ngọc Nữ kiếm" đã thành hình, nếu không Hoa Lân thật sự phải ngã ngửa ra mất(chắc là bực mình chổng bốn vó lên trời nhỉ!!! ND). Hắn đau khổ thu hồi Ngọc Nữ kiếm, ngưng thần nhìn ba đạo hàn quang vừa rơi xuống, thấy rồi hơi nhíu đôi lông mày lại…
Thu Uyển Ly ở phía sau cười nói: "Kỳ quái thật, ba thanh phi quỷ kích này sao lại tự mình chạy về tìm cái chết vậy?"
Hàn Trấn Ly và Tiễn Duyệt đều từ phía sau lưng xông tới, đều nghĩ có chút không thể hiểu nổi.
Đột nhiên, thiên song trên đầu lại truyền đến "Sưu sưu sưu" ba tiếng, lại có ba đạo hàn quang từ bên ngoài bắn đến. Đương nhiên, chúng nó cũng bị "hấp tinh thạch” hút tới.
Hàn Trấn Ly ở phía sau hoảng sợ hỏi: "Chẳng lẻ bên ngoài vẫn còn có phi quỷ kích?"
Hoa Lân lắc đầu: "Ngươi sai rồi! …… Đây căn bản không phải là phi quỷ kích, mà chính là ‘phi kiếm’!" hắn trầm tư một lát, thấp giọng nói:
…… Xem ra, lại có tu chân cao thủ đi vào Thần kiếm sơn trang rồi.
Cái gì?…… tu chân cao thủ? Hàn Trấn Ly chấn động.
Hoa Lân nhếch miệng nhẹ nhàng cười, nói: "Hơn nữa, họ có lẽ đều là nữ tử. ……Ngươi xem, sáu thanh phi kiếm này tất cả đều mảnh mai, thon đẹp, chắc chắn không phải là của nam nhân”
Nói xong, hắn rút một thanh phi kiếm ra khỏi hấp tinh thạch, vừa nhìn đã thấy phi kiếm kia quả nhiên tinh xảo, thân kiếm không ngờ còn khắc những hoa văn xinh đẹp.
Thu Uyển Ly liếc mắt nhìn thấy, lập tức hưng phấn kêu lên: "Oa! Thanh kiếm này có vẻ tốt a! …… sư phụ! Uyển nhi muốn, Uyển nhi muốn thanh phi kiếm này!”
Hoa Lân buồn bực nói: "A? Này …… ta đây cay đắng khổ cực luyện bảo kiếm cho ngươi, ngươi lại không cần sao?"

Ách …… Thu Uyển Ly mở to đôi mắt nhìn hắn, trong lúc nhất thời quên cả trả lời.
Lúc này, đại điện đột nhiên "Oanh long" một tiếng nổ, cả mặt đất rung động một trận kịch liệt, thạch bích trên đầu lập tức vỡ ra một khe hở, tro bụi lại mù mịt rơi xuống.
Hoa Lân biến sắc nói: "Thật là lợi hại! Bọn người kia rốt cục đang làm gì vậy?…… Hàn đại hiệp, Tiễn Duyệt, các ngươi mau mau lui về thông đạo…”
Lời còn chưa dứt, trên đầu lại "Oanh" một tiếng nổ, phảng phất như bị một đại thiết chùy đập xuống. Lúc này, trụ cột của đại điện phải chống đỡ không ngừng, vách tường xung quanh lập tức truyền đến những tiếng "Ca …… ca sát" ầm ĩ.
Hoa Lân vừa thấy không ổn, nhanh chóng mở Phần Tinh Luân, động thủ động cước thu luôn "Hấp tinh thạch" vào trong không gian. Đương nhiên, tất cả phi kiếm cũng bị hắn thu lấy.
Vừa lúc từ trên đầu truyền đến một tiếng nổ, một tia chớp cường đại từ trên trời giáng xuống, cả đại điện đột nhiên vỡ tung, thật là lực phá hoại kinh thiên động địa khiến Hoa Lân cảm thấy run cả da đầu…
Hoa Lân nhanh chóng quay đầu lại, đã thấy Hàn Trấn Ly từ mặt sau thông đạo nhảy ra khỏi đại điện, nhưng Tiễn Duyệt vẫn chậm một bước, một cây xà nhà chuẩn bị sụp xuống đầu.
Thấy vậy, trường kiếm trong tay Hoa Lân nhanh chóng chém ra một kiếm quang đỏ sậm, "Oanh" một tiếng, xà nhà bị một kiếm đánh vỡ tung, Tiễn Duyệt rốt cục kinh hiểm chạy thoát ra ngoài.
Nhưng Hoa Lân và Thu Uyển Ly lại không kịp tránh né. Đá vụn đầy trời, cột trụ ầm ầm đổ xuống chặn mất đường lui. Hoa Lân bất đắc dĩ, hữu thủ giơ trường kiếm chỉ xéo lên bầu trời, quát lớn: “Kình thiên thuẫn!”
Toàn thân hắn hồng quang chợt lóe, "Sư Vương Thuẫn" trong cơ thể đột nhiên phát huy đến mức tận cùng, che chở hắn và Thu Uyển Ly.
Đồng thời, mũi kiếm hắn phát ra quang mạc chói mắt, phóng lên cao, đánh vỡ vụn bức tường trên đầu, ra hai phía. Hai tuyệt hoạt thủ này, Hoa Lân cũng là bất đắc dĩ phải thi triển, căn bản không có thời gian để cân nhắc!
Thu Uyển Ly trong ngực hắn sớm đã sợ tới mức mặt mày thất sắc, thấy cảnh tượng này không khỏi co người lại trong lòng Hoa Lân run rẩy ……
Rốt cục, tro bụi cũng tan hết.
Hoa Lân đột nhiên há mồm thổ ra một ngụm máu tươi, vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã bị ép thành cái bánh thịt, nếu không phải khả năng phòng ngự của "Sư Vương Thuẫn" cao tuyệt thì có lẽ hắn đã xong đời rồi.
Lúc này ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang đứng trong một cái hố sâu rất lớn. Trên đỉnh đầu không ngờ lại lộ ra bầu trời đêm sâu thẳm.
Hắn tập trung nhìn, phát hiện thấy trên bầu trời lơ lửng hơn hai mươi tuyệt sắc nữ tử, mỗi người đều ngự phi kiếm, nữ tử cầm đầu lại càng phong tư trác tuyệt.. Nàng vận quần áo màu xanh nhạt, quần lụa mỏng theo gió tung bay, đai lưng bên eo thon không ngừng tung bay, trông như tiên tử giáng trần.

Toàn thân nàng phát ra khí tức đạm nhã phiêu dật, phảng phất như có tiên khí. Khí chất đó khiến nam nhân nhìn thấy tự nhiên cảm thấy mình thấp kém.
Hoa Lân đứng trong hố sâu giữa mặt đất nhìn lên, thấp thoáng có thể thấy được phong quang trong váy nàng. Nếu đổi là ngày thường, hắn nhất định sẽ rất hân thưởng, nhưng hôm nay Hoa Lân chỉ cảm giác ngực rất khó chịu, thiếu chút nữa muốn hộc máu mà chết
Hoa Lân vừa kinh ngạc vì vẻ đẹp vừa cảm thấy thập phần khiếp sợ lực công kích của các nàng.
Nhưng không ngờ, "tiên nữ" này còn giật mình hơn hắn vạn bội. Chợt nghe một nữ tử kinh hô: "A? ma đầu này thật là lợi hại nha, ngay cả Cửu thiên thần lôi trận cũng không giết nổi hắn!... Oản nhi tỷ tỷ, chúng ta lại tiến đánh thêm một lần nữa chứ?
Tiên tử cầm đầu cúi đầu, liếc mắt nhìn Hoa Lân, hai người đối mắt nhìn nhau ……
Hoa Lân đang muốn nói chuyện thì nghe thấy Oản nhân tiên tử đột nhiên nhanh chóng hạ lệnh: "Tốt! chúng ta tái phát động một lần nữa! …… Cửu thiên thần lôi chuẩn bị ……"
Hoa Lân sắc mặt đại biến, nghĩ thầm rằng nữ tử này sao lại tâm ngoan thủ lạt đến thế?
Hắn thực không biết chính mình toàn thân tản ra “ám hồng chi quang” (ánh sáng đỏ sậm), cực kỳ giống hình thái của ma vương. Huống hồ Hoa Lân còn ôm trong tay một người con gái yếu ớt, thật đối nghịch với hành vi của người tu chân.
Hơn nữa, nơi này còn là quỷ trạch (chỗ trú ngụ của quỷ), người khác không tưởng hắn là yêu ma mới là lạ!
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy chín "tiên tử" đứng ở chín phương vị, mũi kiếm trong tay hiện lên một tia lôi điện gợn sóng, “tiên tử” cầm đầu lại quát:
“Cửu thiên lôi động …… thiểm!”
“Oanh …… “
Chín đạo thiểm điện đột nhiên hội tụ, hình thành một dòng điện chói mắt, hung mãnh bổ về phía Hoa Lân.
Đáng thương cho Hoa Lân lúc này thân bị hãm trong hố, tả hữu hai bên đều không đường thoát, cao thấp đều không có cửa ra, căn bản là không thể tránh né. Hắn sửng sốt nhưng vẫn dứt khoát giơ Hà Chiếu Kiếm trong tay lên, lớn tiếng quát: “Phong, vân, ngự, lôi, thuật ……”
Lôi điện giao chiến một hồi, trong tình huống ngẫu nhiên này, bọn họ không ngờ lại gặp đối thủ ngang tài ngang sức……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận