Hoa Lân thấy bọn họ tỏ thái độ coi thường mình như vậy liền phủi sạch bụi bặm trên người, đứng lên ngạo nghễ nói: “Bổn thiếu hiệp vốn luôn hành động một mình, nào cần dẫn theo người khác bôn tẩu giang hồ?”
Thiếu nữ kia quả thật cũng rất tốt bụng, thấy hắn huyênh hoang như vậy, vẫn ôn nhu nói: “Ta là Nguyễn Thu Bình, Không Tốc Phái……Tên ngươi là gì, thuộc môn phái nào?”.
Hoa Lân trong lòng cả kinh, lúc này mới nhớ tới câu sấm cổ trong Tu Chân Giới “Thánh kiếm trường không tinh vô trần”. Không Tốc Phái này chính là danh môn đại phái đứng hàng thứ tư trong “Thất đại Thánh môn”, thầm nghĩ: vận khí mình quả là may mắn, vô tình thế nào lại gặp được quý nhân.
Nghĩ tới đây Hoa Lân lập tức giả bộ nói: “Ấy? Ngươi là tiên tử của Không Tốc Phái? Ai nha nha, được bái kiến chư vị thật là muôn phần vinh hạnh! Ta…Ta là Long Thiểu Hoa, Tiên Kiếm Phái.” Thanh âm hắn nghe chừng có chút tự ti, dường như tự nhận thân phận mình là kẻ dưới.
Quả nhiên, Nguyễn Thu Bình nghe được lời này, mát lòng mát dạ vô cùng, không khỏi cảm thấy niềm kiêu hãnh dâng trào nên xoay người lại giới thiệu danh tính hai nam tử phía sau. Hoá ra bọn họ đều là sư huynh của Nguyễn Thu Bình, thiếu niên bên trái là Lương Thuỵ Câu, nam tử bên phải có dáng vẻ khá điềm đạm, ôn hoà tên là Tằng Lộ Vi.
Hoa Lân hướng về phía bọn họ “hưng phấn” gật đầu bái chào, lại thầm nghĩ: mình nên hủ động dời khỏi bọn họ càng sớm càng tốt, đỡ lo bại lộ thân phận. Vì vậy hắn trở lại bên cạnh “truyện tống trận”, cúi người định phát động trận pháp.
Tằng Lộ Vi lập tức cất gọng nhắc nhở: “Tiểu huynh đệ! Phía trước chính là Hắc Mang Tinh, ngươi không nên đến đó làm gì. Lời đồn đại về bảo vật đa phần là bịa đặt, cần gì phải liều mạng như thế? Thêm vào đó, trước mắt với tu vi của ngươi thì chưa đủ để đối phó, ba người sư huynh muội chúng ta tới đây chủ ý muốn khuyên nhủ mọi người trở về mà.
Lúc này Hoa Lân đã đem theo tinh thạch năng lượng bước vào ao tào, nghe vậy toàn thân chấn động. Bản thân vốn định đến Phiêu Miểu Hà cứu Thượng Quan Linh, ai ngờ lại lạc đường tới Hắc Mang Tinh. Theo lời Tứ thúc của Lộ Á Phi từng nói, trên Hắc Mang Tinh có tồn tại một con Thực Cốt Long, thật không tưởng tượng nổi, bản thân lại bị quỷ thần đưa lối tới nơi này. Vì vậy trong tâm tư hắn đấu tranh kịch liệt, thầm suy tính rốt cục nên đi cứu Thượng Quan Linh trước hay thu thập “Thực Cốt Huyết” trước đây?
Thực chất hai việc này đều nguy hiểm như nhau, nhiều khả năng có đi mà không có về, thế nhưng Thực Cốt Long hiện giờ đang ngay gần trước mắt, điều này khiến hắn cảm thấy lưỡng lự vô cùng.
Lúc này, Nguyễn Thu Bình ở phía sau cũng khuyên can: “Tiểu đệ đệ! Ngươi không nên đi, bởi vì chúng ta nghi ngờ đằng sau sự việc này có ẩn chứa một âm mưu trọng đại. Rất có thể đây là cái bẫy mà “Ám ảnh chi môn” bày ra nhằm dẫn dụ chính đạo chúng ta vào chỗ chết. Ngươi suy ngẫm kĩ lại mà xem, “truyện tống trận” của Hắc Tinh Mang đã bị phá huỷ mười năm trước, lại còn trong cả Tu Chân Giới mấy người có được “Phồn Tinh Nghi”? Mấy người sở hữu “Tốc Tinh Luân”? Thực ra số cao thủ có được “Tốc Tinh Luân” tổng cộng chưa đến ba chục người…Giờ đây chẳng biết thế nào mà “truyện tống trận” trên Hắc Mang Tinh bỗng nhiên được mở, điều này chỉ có thể giải thích là có người đã chủ tâm đến đó sửa chữa “truyện tống trận”. Mục đích của kẻ này thật là đáng ngờ. Nhưng ngươi biết không? Cách đây bốn mươi năm, Thất Đại Thánh Môn chúng đã giao ước, đóng cửa vĩnh viễn “truyện tống trận” của Hắc Tinh Mang, vì trên đó hiện diện Thực Cốt Long tà ác, lợi hại phi thường. Cho nên ngươi thử nghĩ mà xem, “truyện tống trận” đã không phải do chính đạo chúng ta mở ra, hẳn kẻ làm chuyện này nhất định có dụng tâm khác, ngươi thấy đúng không?”
Hoa Lân sửng sốt, hắn hiểu được những lời lẽ của Nguyễn Thu Bình vừa rồi rất hợp lý, xem ra sự việc lần này còn ẩn chứa nhiều bí ẩn đằng sau. Nhưng Nguyễn Thu Bình thực sự đã chọn lầm người để khuyên bảo, thực chất hắn đến đó để truy tìm Thực Cốt Long chứ căn bản nào phải vì bảo vật gì đó.
Hoa Lân thầm cảm thấy buồn cười, lại nghe Nguyễn Thu Bình tiếp tục nói: “…Còn nữa, lời đồn đại về “Huyễn Quang Kính” thật vô căn cứ mà Thực Cốt Long lại hoàn toàn có thật. Ngươi thử nghĩ xem, mặc dù người tu chân chúng ta có thể thăng thiên, độn thổ nhưng Thực Cốt Long cũng là thiên địch của chúng ta. Nên biết rằng, nó chính là ma thú tối cao, căn bản chúng ta không có khả năng chống đỡ được. Điều này nói lên cái gì? Điều này cho thấy mục đích của kẻ địch rất rõ ràng, hắn nhất định muốn dẫn dụ chúng ta tìm đến cái chết mà thôi…”
Hoa Lân nghe tới ba chữ “Huyễn Quang Kính” thì toàn thân rung động kịch liệt, thầm nghĩ bảo vật này là tiên khí được liệt vào hạng thứ bảy trong “Thiên Cơ Đồ”, thất lạc trên nhân gian đã lâu. Nào ngờ có người lại lấy nó làm mồi nhử, chẳng trách mọi người động lòng tham. Nghiễm tưởng, cả Tu Chân Giới có mấy món tiên khí? Người thường chỉ cần có một món trong tay là đã có thể tung hoành thiên hạ. Huống chi, “Huyễn Quang Kính” là một trong mười tiên khí đệ nhất, nếu nó thực sự xuất thế, đảm bảo sẽ thu hút sự thèm khát của không biết bao người.
Lúc này trong lòng Hoa Lân kinh ngạc khôn cùng, thầm nghĩ: rốt cục là may mắn hay đen đủi đây? Thế nào mà trong khi đang định đi Phiêu Miểu Hà thì hàng loạt biến cố khác thường thi nhau xảy ra?
Nguyễn Thu Bình thấy Hoa Lân ngẩn người, đứng như trời trồng, lại tưởng lời khuyên của mình đã có tác dụng, trong lòng không khỏi hứng khởi.
Tằng Lộ Vi đứng bên phải cũng gật gù, nói với Hoa Lân: “Tiểu huynh đệ đã hiểu được ngọn nguồn sự tình, chi bằng bây giờ lập tức về nhà, để cho sư phụ ngươi đỡ phải lo lắng!”
Ba người bọn họ thấy bộ dạng Hoa Lân như vậy, đều tưởng đã thuyết phục được hắn (Dù sao từng câu từng chữ của Không Tốc Phái đều cực kì hợp lí). Nhưng bọn họ nào hay, Hoa Lân đã thầm quyết định ngược lại, hắn cho rằng đây là ý trời đã an bài, đã cố ý xếp đặt cho mình đến Hắc Mang Tinh, như vậy sự tình về “Thực Cốt Huyết” có thể sẽ tiến triển thế nên Hoa Lân vì hai mươi giọt “độc huyết” của Thực Cốt Long, vì Trữ Tiêm Tuyết, cuối cùng quyết định mạo hiểm thử vận may một lần.
Hoa Lân vỗ vỗ bụi bặm trên ống tay áo, đứng lên nói: “Đa tạ ba vị sư huynh, sư tỷ đã khuyên bảo, tiểu đệ thực sự cảm kích vô cùng. Chỉ có điều “truyện tống trận” đã được khôi phục, chúng ta cùng qua đó thám thính xem sao? Hắc hắc…”
Nguyễn Thu Bình, Lương Thuỵ Câu, Tằng Lộ Vi đều bất ngờ, sửng sốt. Trong đó, sắc mặt Lương Thụy Câu lập tức sầm xuống, lạnh lùng nói: “Ây! Nguyễn Thu Bình sư muội đã thực tâm, dốc lòng khuyên nhủ mất nửa buổi đều thành ra uổng phí, gã xú tiểu tử này thực là hạng người không biết trời cao đất dày là gì, chúng ta cứ kệ cho hắn tự tìm cái chết. Đi thôi…”
Nhưng Nguyễn Thu Bình vẫn cảm thấy do dự, mặc dù có đôi chút mất hứng, nhưng nàng vẫn nhẫn nại tiếp tục thuyết phục: “Tiểu đệ đệ! Đệ tử Không Tốc Phái chúng ta có sở trường, cho nên vừa rồi mới dám qua Hắc Mang Tinh điều tra. Thế nhưng chúng ta thực sự không đảm bảo được cho an toàn của ngươi, theo ta, chi bằng ngươi quay lại được không?”
Mặc dù, Hoa Lân có chút thiện cảm với Nguyễn Thu Bình , nhưng hắn vốn đang ở thế đối địch với “Thất Đại Thánh Môn” thêm vào đó Lương Thuỵ Câu lại buông lời xấc xược nên trong lòng hắn không khỏi có chút bực bội nên trịnh trọng nói: “…Đa tạ các vị đã quan tâm, chỉ có điều đã cất công tới đây, ta quyết định phải trải nghiệm một phen mới được. Hơn nữa một vị bằng hữu của ta đã đến đó, ta phải lập tức tới gặp mặt hắn.”
Nguyễn Thu Bình thoáng vẻ thất vọng, đây là lần đầu tiên nàng thất bại trong việc khuyên can người khác.
Chỉ thấy Hoa Lân vung tay phải ra, lựa chọn một hồi tại trung tâm “truyện tống trận”. Một đạo bạch quang hiện lên, lộ ra một “tống truyện trận” trong suốt.
Nguyễn Thu Bình bất đắc dĩ đành nói: “Thôi được rồi! Chúng ta xuất phát. Nếu gặp nguy hiểm ngươi nhất định theo sát bên ta, biết không?”
Hoa Lân quá đỗi ngạc nhiên, trong lòng rất cảm động. Hắn không ngờ Nguyễn Thu Bình lại đối tốt với mình như vậy, thầm nhủ: nếu tương lai nàng ta lâm vào tuyệt lộ, bản thân mình nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, cứu mạng nàng cũng nên.
Bốn người đã thoả thuận xong, đồng loạt bước vào “truyện tống trận”, chỉ thấy bạch quang loé lên, hình bóng bọn Hoa Lân đột nhiên biến mất, một quang mang bắn về phía tinh không rộng lớn xa xa.
“Hắc Mang Tinh” nghe đến tên đã làm người ta sợ hãi nhưng trên thực tế nó lại là một thế giới thực vật xanh ngắt, đến bảy phần mười diện tích bị bao trùm bởi rừng rậm, từ đằng xa nhìn lại, cảnh sắc nơi đây cực kì quyến rũ. Sở dĩ nó bị người ta gán ghép cho cái tên “Hắc Mang Tinh” cũng bởi vì phía Bắc của nó là một vùng núi non đen tuyền trải dài cả ngàn dặm (gọi là Hắc Tích Sơn). Một khi tiết trời chập choạng tối, ánh dương đổ xuống trên Hắc Tích Sơn, cả bầu trời dường như nhuộm một màu đen kịt, vì vậy mới có tên này. Theo lời đồn, mỗi khi trời tối, nơi đây sẽ trở thành thiên đường cho các loài độc vật.
Tuy nhiên vào thời điểm này, trời chiều đã dần khuất dạng, tại dãy Hắc Tích Sơn, trên đỉnh một ngọn núi hùng vĩ, đang có hơn hai mươi người đứng cạnh “truyện tống trận”. Mỗi người đều đeo binh khí trên lưng, khí tức trầm trọng. Bọn họ tản ra, đứng sát bên bờ lực, dõi về hướng tây phía xa xa, tựa như đang chờ đợi gì đó.
Chỉ nghe một người trung niên trong số đó lớn tiếng nói: “Đã đợi ở đây lâu như vậy mà chưa hề thấy bóng dáng Thực Cốt Long đâu cả, phải chăng lời đồn chỉ là nhảm nhí?”
Nam tử lưng đeo song kiếm, đứng ngoài cùng bên trái lắc đầu nói: “Thực Cốt Long chung quy cũng là một loài động vật, thì nó cũng phải nghỉ ngơi chăng? Ta nghĩ chúng ta nên đề cao cảnh giác mới được”.
Tất cả mọi người đều gật gù đồng tình, đột nhiên có người quát lớn: “Mọi người chớ tranh cãi nữa, mặt trời đã lặn xuống núi, mau nhìn kìa…”
Chỉ thấy trời chiều đang chậm rãi hạ xuống, khi những đạo kim quang cuối cùng tắt ngấm, thì Hắc Tích Sơn xa xa đột nhiên toả ra hắc mang vạn trượng, làm cho cả bầu trời thành một màn hắc ám. Không gian xung quanh bỗng trở lên yên lặng khôn cùng, bóng đêm trong nháy mắt buông xuống, tuyệt nhiên không sót lại chút ánh sáng nào cả dù là nhỏ nhất. Hiện tượng này thực sự khác thường, có cảm giác như yêu ma nào đó xuất thế.
Hơn hai mươi cao thủ trên đỉnh núi lập tức ngưng thần quan sát, dốc sức tìm tòi nơi khởi nguồn của quang mang hắc ám kia. Nhưng thật đáng tiếc, hầu hết mọi người đều thất vọng do màn hắc ám kéo tới quá nhanh cho nên bọn họ căn bản không kịp phản ứng.
Đương nhiên, có hai, ba người phát hiện được điểm khác thường nhưng tuyệt nhiên vẫn giữ bình tĩnh, lẳng lặng ghi nhớ lại địa điểm quang mang hắc ám phát ra với ý định tối muộn sẽ một mình tới nơi đó điều tra….