Ngọc Tiên Duyên


Hoa Lân điều khiển Phần Tinh Lân rời khỏi Hắc Mang Tinh, mặc dù Thực Cốt Long đuổi sát theo nhưng nó chỉ dựa hoàn toàn vàp pháp lực phi hành của bản thân, xét cho cùng không thể hơn được Phần Tinh Luân. Khoảng cách giữa nó và Hoa Lân dần dần được nới rộng ra.
Sau hai canh giờ, Hoa Lân nghĩ nguy hiểm đã trôi qua nên quảnh đầu lại quan sát tinh lộ mé sau, chẳng những không thấy bóng dáng Thực Cốt Long đâu, mà đường về giờ cũng mất tung tích.
Hoa Lân đảo mắt một lượt xung quanh, ức vạn vì sao đang lấp lánh giữa tinh không bao la khôn cùng, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi liên hồi. Nhớ lại quãng thời gian vừa qua, mọi kế hoạch mà hắn định ra đều bị vượt ngoài ý muốn. Mặc dù đã nắm được lộ tuyến truyện tống đến Phiêu Miểu Hà nhưng giờ đây lại lạc ngoài tinh không mênh mông, thế mới biết Tu Chân Giới rộng lớn nhường nào, lần này nếu muốn trở lại nhân gian, có lẽ còn khó hơn lên trời. Còn nói gì đến chuyện trở lại “Long Thần Tinh” cứu Trữ Tiêm Tuyết nữa, cuối cùng bản thân thực sự đã đánh mất tất cả rồi.
Hoa Lân thở hắt ra một hơi dài, cảm giác tay phải nặng chĩu, cúi đầu nhìn xuống mới rõ, thì ra bản thân vẫn đang nắm chặt Hà Chiếu Kiếm. Điều kì lạ chính là, trên mũi kiếm Hà Chiếu vẫn còn dính lại một mảnh vảy giáp vẫn bê bết máu của ma long, mặt ngoài toả ra hắc quang rờn rợn, diện tích chừng hai thước vuông, tựa như một tấm khiên thập phần chắc chắn. Chỉ có điều long huyết đỏ sậm vương xuống dưới chân , lập tức ăn mòn mặt sàn, tạo thành một lỗ sâu hoắm, chút nữa đã “đục thủng” cả Phần Tinh Luân.
Trong lòng Hoa Lân cả kinh, giờ mới nhớ ra “Thực Cốt Huyết” có thể “đục thủng” bất kì phạm chú nào, chính là khắc tinh của các loại kết giới. Cũng may sức phòng ngự của Phần Tinh Luân vô cùng cường đại, hơn nữa độc huyết trên miếng vảy giáp đã đông kết lại, nếu không hậu quả thật khó lường.
Hoa Lân cười khổ một tiếng, căn bản chẳng hiểu được giá trị của vảy rồng, tuỳ tiện quăng sang một bên, quay đầu tìm Tiểu Bạch. Chỉ thấy nó đang nằm sóng soài một góc, bốn bộ móng vuốt ôm chặt lấy tất cả bảo vật, hơn nữa cặp mắt nó mở to tròn nhìn hắn, tựa như đang canh chừng tên trộm là hắn vậy.
Hoa Lân cảm thấy có phần thương hại, chậm rãi ngồi xuống bên nó, đã thấy Tiểu Bạch cuống cuồng thu đám bảo vật lại vì sợ hắn ra tay cưỡng đoạt mất. Hoa Lân bật cười ha hả nói: “Tiểu tử này, ngươi cũng nhỏ mọn quá đó!”, nói xong khẽ khàng vuốt đầu nó rồi ôn nhu nói: “Được rồi, được rồi. Tất cả bảo vật này đều dành cho ngươi, ta chỉ lấy năm món thôi, được chứ?”.

Tiểu Bạch cũng hiểu được thiện chí của hắn, thè lưỡi ra liếm liếm tay hắn, điệu bộ cực kì ngoan ngoãn. Vì vậy Hoa Lân lấy năm món từ đống bảo vật bên người nó: một chiếc “Luyện Hồn Đỉnh”, một cái “Phồn Tinh Nghi”, còn thêm cả ba mảnh “ký ức tinh phiến” nữa.
“Luyện Hồn Đỉnh” thì đương nhiên chẳng phải bàn, chứa bên trong là “Thực Cốt Huyết” mà hắn đã phải lao tâm khổ tứ lắm mới thu thập được, phải được ưu tiên hàng đầu. Tiếp đến, Hoa Lân nhặt “Phồn Tinh Nghi” bắt đầu ngắm nghía, chỉ thấy niên đại của thuỷ tinh cầu này đã rất lâu năm, bên ngoài đã bám một lớp bụi bẩn dày, đã ngả vàng, cho nên hắn cẩn thận lau chùi sạch sẽ, khẽ phát động một đạo tinh thần lực tiến vào dò xét, bỗng mừng đến muốn điên lên: “Hắc hắc…quả nhiên còn dùng được! Giờ phải tập trung nghiên cứu mới được!”.
Tiến vào thế giới của “Phồn Nghi Tinh”, hắn phát giác bên trong kí hiệu về các tinh vực cực kì rõ ràng, chẳng những chỉ có vị trí cụ thể của “Tiên diên tinh vực”, còn có cả “Long Thần Tinh”, “Phiêu Miểu Hà”, “Uý Lam Tinh”.v.v…Nhưng điều chính yếu lại là Hoa Lân không biết vị trí hiện tại của mình thuộc địa phương nào, giương mắt quan sát khắp tinh không đầy sao nhưng rốt cục cũng chẳng xác định được phương hướng.
Cực chẳng đã, hắn đành tạm thời ném “Phồn Nghi Tinh” xuống, đồng thời cầm lên ba mảnh “ký ức tinh phiến” xem xét. Nhưng một lần nữa Hoa Lân lại thất vọng, trong ba mảnh “ký ức tinh phiến” này căn bản chẳng có bí tịch tu chân hay bảo điển gì cả, mà chỉ lưu lại một chút bút kí rời rạc.
Hoa Lân bực mình nói: “Những kẻ này đúng là rỗi hơi thật, toàn ghi những thứ linh tinh. Thậm chí còn ghi chép lại cả thời gian một cuộc hẹn, rồi cả một cái sơ đồ loạn xạ…Di? Chờ chút nào!”. Đột nhiên toàn thân Hoa Lân chấn động, chỉ thấy một mảnh tinh phiến ghi thế này: tháng riêng năm 6964 Tiên Diên Lịch, khởi hành từ “Long Thần Tinh” qua “Nạp Lan Tinh”, sau đó là “Minh Tuệ Tinh”, “Giáp Vị Tinh”, “Hoả Vân Tinh”…trải qua hai trăm sáu mươi ba lượt truyện tống, rốt cục phát hiện tung tích của Thực Cốt Long tại Hắc Mang Tinh…
Hoa Lân đọc đến đây chợt giật mình, chăm chú dõi xuống, lại thấy bên dưới là một số phương pháp bố trí cơ quan cùng với vài trận pháp cao thâm và cả cạm bẫy nữa. Hắn vốn thông minh vừa nhìn thấy những thứ trên đã hiểu ngay kẻ này cũng định đối phó với Thực Cốt Long.
Quả nhiên, hắn thấy cuối cùng có ghi lại một câu cảm thán: “Đan mỗ đã tung hoành hơn ba trăm năm nay, chưa từng biết một thần thú nào như vậy. Chẳng ngán pháp thuật, không sợ đao thương. Mấy trăm cạm bẫy đều trở thành vô dụng cả, có lẽ chỉ còn cách liều mạng may ra mới lấy được “Thực Long Huyết”.

“Ha ha ha…!” Hoa Lân khoái trá cười nói: “Trữ Tiêm Tuyết ơi là Trữ Tiêm Tuyết! Trong vòng ba ngàn năm, ngươi mới gặp mặt bốn người, chẳng phải hầu hết đều đã nằm gọn trong bụng Thực Cốt Long rồi sao? Ha ha ha…Phải nói bổn thiếu gia lợi hại trên cả, đoạt được “Thực Cốt Huyết” đầu tiên!”.
Ngoài miệng cười cợt không ngớt nhưng trong lòng Hoa Lân cũng bồi hồi cảm xúc. Dù kì ngộ lần này rất dị thường tuy nhiên đều có nguyên nhân sâu xa bên trong cả. Chẳng hạn như, vì “Thực Cốt Huyết”, gã họ Đan này không gặp may, cuối cùng làm mồi cho Thực Cốt Long. Mà chính bản thân hắn, trước kia cũng định dùng cạm bẫy để tập kích ma long, nhưng hôm nay ngẫm lại thì ý định này quả thật quá ngốc nghếch. Nhớ lại khi nãy, mình phải huy động hoả diễm nội thể cực đại mới xuyên thủng được vảy giáp của Thực Cốt Long, mà toàn thân của con ma long này đao thương bất nhập, có lẽ tất cả các loại cạm bẫy đều vô dụng đối với nó.
Nghĩ vậy, Hoa Lân lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Sự việc thu thập Thực Cốt Huyết lần này quá đỗi nguy hiểm. Nếu không nhờ sự hỗ trợ của Tiểu Bạch, chưa biết chừng bổn thiếu gia…Ài!”.
Hoa Lân đang miên man hoài cảm bỗng thấy có luồng khí tức phả vào tay mình bèn cúi đầu nhìn xuống. Hoá ra Tiểu Bạch đang liếm tay hắn, hiển nhiên tiểu tử này hiểu rõ những lời vừa rồi của hắn. Hoa Lân vươn tay ẵm lấy nó, nhìn về phía tinh không bao la mà nói: “Tiểu Bạch! Chúng ta lạc đường mất rồi, ài…”.
Chỉ thấy Phần Tinh Luân cứ lao về phía trước một cách vô định, xuyên qua một đám tinh vân, xẹt ngang một tinh cầu hoang phế…Hoa Lân thầm nhủ: lần sau không nhất thiết phải dùng “Phần Tinh Luân” đào tẩu, có lẽ sử dụng “truyện tống trận” sẽ an toàn hơn.
Mùi vị của cảm giác lạc đường quả thực vô cùng khó chịu. Thoáng chốc đã năm ngày qua đi, Hoa Lân cùng Tiểu Bạch thay phiên nhau quan sát tinh lộ phía trước nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa phát hiện được địa phương nào có người sinh sống. Bất đắc dĩ hắn đành ngồi xuống, lấy “Thiên Cơ Đồ” ra bắt đầu nghiên cứu, hòng tự mình rèn lại Hà Chiếu Kiếm.
Hồi lâu sau, Hoa Lân bỗng khép “Thiên Cơ Đồ” lại, trong lúc đang bay qua một tinh cầu hoang vu thì hắn bất ngờ chuyển hướng, quyết định đáp xuống tinh cầu này. Dù sao bây giờ chưa tìm được nơi nào có người, chi bằng nhân dịp này luyện lại Hà Chiếu Kiếm một phen.

Vừa đặt chân xuống mặt đất, Hoa Lân đã thấy khắp nơi trên tinh cầu này đều hiện diện những hố sâu lớn, tựa như từng bị vô số sao băng oanh tạc. Nhưng hắn cũng chẳng quá lưu tâm, thu hồi Phần Tinh Luân, lấy ra Hà Chiếu Kiếm chuẩn bị chế luyện.
Qua mấy ngày nay trầm ngâm suy tính, Hoa Lân nhớ đến tuyệt kỹ “Kiếm luân chi vũ” của Nhâm Vi. Chiêu kiếm này quả thật lợi hại, hơn mười thanh kiếm bao vây quanh mình, làm cho mình vô phương tránh né. Nếu không có “Sư Vương Thuẫn” hỗ trợ phòng ngự, sợ rằng mình đã sớm bỏ mạng.
Cho nên lần luyện kiếm này, hắn hy vọng có thể lợi dụng đặc tính của “Hấp tinh thạch” để chế tạo một bảo kiếm khống chế hệ Kim. Sau đó lại lấy hơn một trăm thanh “Phi quỷ kích” còn thừa đem ra đúc lại, để chúng trở thành phi kiếm phụ, hỗ trợ cho Hà Chiếu Kiếm (Tử Mẫu Kiếm).
Nếu thành công, chưa biết chừng có thể sử dụng Hà Chiếu Kiếm để điều khiển chúng, như vậy uy lực công kích sẽ cực kì khủng khiếp.
Người đời thường nói: “Thiên hạ vô nan sự, chích phạ hữu nhân tâm”(Trên đời chẳng có việc gì khó, chỉ sợ chí không bền)! Từ xưa tới nay, tất cả thần binh lợi khí đều từ “thử nghiệm” mà ra. Ngay cả “Thập đại tiên kiếm” của Tu Chân Giới cũng là thành quả của những cao thủ sau bao nhiêu nỗ lực “luyện thử” – Hoa Lân cũng chẳng phải ngoại lệ!
Từ khoảng khắc hắn nảy ra ý tưởng luyện Mẫu Tử Kiếm kia, sự quật khởi của Hà Chiếu Kiếm đã trở thành hệ quả tất yếu. Lúc này, Hoa Lân mạnh dạn tôi luyện Hà Chiếu Kiếm với một lượng lớn “Hấp tinh thạch”, sau đó lại nung với “Phi quỷ kích”.
(Dựa theo những chỉ dẫn trong “Thiên Cơ Đồ”, nếu đem các phi kiếm luyện chung một lò thì thuộc tính của chúng sẽ rất giống nhau, thậm chí còn sinh ra linh tính với nhau). Cho nên Hoa Lân đem Hà Chiếu Kiếm chế luyện cùng năm thanh “Phi quỷ kích”. Khi hắn luyện xong đám “Phi kiếm kích” đầu tiên, không hề thu hồi Hà Chiếu Kiếm mà nhanh chóng thay năm thanh “Phi quỷ kích” khác vào. Cứ như vậy, hắn dự định luyện hoá bằng hết một trăm thanh “Phi quỷ kích”, có thể nói là “nhân tâm bất túc xà thôn tượng”(lòng người chẳng biết đâu là đủ, cũng như rắn muốn nuốt chửng con voi).
Trong khi hắn đang luyện kiếm, cả bầu trời đều sáng rực lên một màu đỏ ửng. Hồng quang của Phần Tinh Luân vốn truyền đi rất xa, lập tức thu hút sự chú ý của Thánh Thanh Viện. Nhưng Hoa Lân không hề muốn dừng tay, bởi vì hắn biết nơi này không có “truyện tống trận”, nếu muốn truy sát mình thì ít nhất cũng phải mất vài ngày mới có thể đuổi được đến nơi.
Vì vậy Hoa Lân dồn tâm trí vào việc luyện kiếm, chỉ thấy Hà Chiếu Kiếm đã kết hợp mỹ mãn với “Hấp tinh thạch”, mũi kiếm cũng đã được rèn thẳng ra. Nhưng thật đáng tiếc, do năng lượng của Phần Tinh Luân không đủ nên Hoa Lân mới chế luyện xong hai mươi thanh “Phi quỷ kiếm” đã cảm thấy mệt mỏi. Hoả diễm nội thể dường như tắt lịm, thậm chỉ còn làm hắn có cảm giác váng đầu, hoa mắt, nên đành phải dừng lại.

Ngoái đầu nhẩm đếm lại thì nhận ra mình đã làm xong hai mươi thanh “Phi quỷ kích”, hắn phấn khởi nâng Hà Chiếu Kiếm lên, chỉ về phía “Phi quỷ kiếm” nằm dưới mặt đó mà hô to: “Khởi!”.
Bởi vì Hà Chiếu Kiếm và “Phi quỷ kích” đều hàm chứa thành phần của “Hấp tinh thạch” bên trong nên “Phi quỷ kích” dưới đất lập tức lay động một hồi. Hoa Lân thập phần mừng rỡ, tưởng rằng tất cả chúng đều tuân theo triệu gọi của hắn mà bay lên. Nào ngờ thực tế lại làm hắn thất vọng một phen.
Chỉ thấy “Sưu sưu…” hai tiếng, có mỗi hai thanh kiếm vọt lên, số còn lại vẫn nằm im dưới đất, căn bản chẳng sinh ra chút linh cảm nào. Xem ra lần luyện kiếm này đã thất bại.
Hoa Lân bực mình, tiện tay vung lên một chiêu, hai thanh “Phi quỷ kiếm” lập trở bay trở lại, tay trái hắn nhẹ nhàng tóm lấy chúng, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại bật cười ha hả: “Trên đời sao lại có sự tình thuận lợi thế nhỉ? Mới lần đầu mà có thể luyện thành công hai thanh đã là may mắn lắm rồi, lần sau lại tiếp tục!”.
Nếu người khác gặp phải tình huống này, nhất định sẽ thất vọng, khổ đau cùng cực. Bởi vì luyện kiếm phải luyện liền một mạch nếu không Hà Chiếu Kiếm chẳng thể cùng chúng sinh ra linh tính tương thông. Tỷ như, lần này luyện được hai thanh “Tử Mẫu Kiếm”, lần sau nếu muốn tăng thêm số lượng thì lại phải một lần đưa toàn bộ chúng nó vào lò chế luyện, cứ như vậy muốn thành công thì phải tính toán lại.
Sao lại không thể luỹ tiến mà tiến hành? Bởi vì nếu Hà Chiếu Kiếm trải qua lần chế luyện thứ hai, thuộc tính của nó sẽ biến đổi, chính vì vậy hai thanh phi kiếm đã thành công trong lần đầu tiên sẽ không thể cảm ứng với Hà Chiếu Kiếm. Cho nên muốn tăng số lượng “Tử mẫu Kiếm” chỉ có cách là chế luyện liền mạch.
Cũng may, Hoa Lân vốn có tính lạc quan trời sinh, tính cách cực kì kiên cường. Mặc dù lần này chỉ luyện thành công hai thanh phi kiếm nhưng hắn vẫn thập phần cao hứng. Vừa cầm hai phi kiếm mới luyện thành hắn vừa nói: “Từ nay về sau, đặt cho các ngươi tên là “Ảo ảnh kiếm”. Vì các ngươi đều là kiếm ảnh của Hà Chiếu! Sau này, ta có thể từ từ tăng số lượng các ngươi, đến lúc đó, bổn thiếu gia có thể tung hoành thiên hạ. Ha ha…”
Chính vì thế, ngày sau, Hoa Lân ngẫu nhiên sáng tạo ra “Ảo ảnh thập lục kiếm” cùng với “Thiên trọng phân thân trảm”. Hai chiêu này là tuyệt chiêu bí truyền của Tiên Kiếm Phái, khiến cho kẻ địch mới nghe đã khiếp đảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận