Tuy Hoa Lân chỉ muốn đi ngay đến Long Thần Tinh cứu Trữ Tiêm Tuyết, nhưng hiện tại hàn độc trong người Dị Liên Thành vẫn chưa trừ hết. Hai việc quan trọng cùng phải làm khiến hắn xuất hạn khắp mình, đắn đo một lúc hắn chợt nghĩ ra cách.
Dị Liên Thành sống hay chết thì cũng chỉ là một sinh linh, còn Trữ Tiêm Tuyết nếu rơi vào vòng khống chế của Ma Giáo thì nguy hại đến không biết bao nhiêu sinh linh? Hàng ngàn, hàng vạn, hàng ức?
Nghĩ đến đó, Hoa Lân quay đầu nói với Chu thần y: “Chu tiền bối, tiểu bối nếu hành công một lần nữa thì có thể cơ bản trục hết độc trong người Dị đại hiệp, sau đó tiền bối có cách gì giúp đại hiệp hoàn toàn khỏi bệnh không?” Nói tới đây, biểu tình hắn có chút ngượng nghịu.
Mắt Chu thần y lóe sáng, cười nhạt: “Phải có chứ! Có điều ta phải đi tìm mấy loại thảo dược chí dương đã.”
Nghe đích thân Thần y nói có cách chữa khỏi cho Dị Liên Thành, Hoa Lân phấn chấn cười vang: “Hà… thế thì hau quá rồi! Tiền bối muốn thảo dược chí dương, may mà tiểu nhân còn nhiều lắm...”
Nói rồi lật tay một cái, hiệt ra một hòm gỗ, trong đó chứa rất nhiều “Mị nhi quả”:
“Đấy là Mị nhi quả, hái ở chỗ chí âm, dược tính rất mạnh. Người thường chỉ cần ăn một quả là nóng ra ba ngày không hết.
Toàn thân Chu thần y giật bắn lên, không thể tin nổi: “Ngươi nói gì? Tất cả đây là Mị nhi quả?”
Hoa Lân gật đầu: “Phải rồi!”
Dứt lời toan dốc cả hòm cho Chu thần y, không ngờ Dị Minh Huệ đi lại nhìn hắn kinh ngạc: “Long… Long đại ca, những thứ này của huynh từ đâu ra? Ta vốn không thấy huynh mang theo gì cả mà?”
Hoa Lân gãi tai: “À, chẳng phải mấy hôm trước tiểu thư đã đoán ra sao? Đoán ta có thể biến ra vô vàn bảo bối, lẽ nào đã quên rồi?”
Dị Minh Huệ nghĩ ngay Hoa Lân nói đùa, ngắt lời: “Nhưng mà… nhưng mà huynh…”
Hoa Lân được thể làm già: “Tiểu thư đoán đều đúng phóc! Ta không chỉ biến ra được đồ vật, còn tay không hạ cả một con Thần Long...”
Thực ra thì hắn cũng không hoàn toàn bịa đặt. Giả dụ Tiểu Bạch là một con Thần Long thì Hoa Lân sẽ hạ phục được ngay. Càng hơn thế nữa là, Hoa Lân còn có thể liều chết để đoạt lấy “Thực Cốt huyết”. Xét trên mặt ý nghĩa nào đó, thì Hoa Lân đã cùng lúc hạ phục được hai “Thần Long” chứ không phải là một.
“A...!” Di Minh Huệ kinh ngạc nhìn Hoa Lân, mãi cũng không nói thêm được câu gì.
Hoa Lân dốc hết Mị nhi quả trao cho Chu thần y, nói: “Tiểu bối nghĩ ở đây có hơn chín mươi quả, tiền bối xem đã đủ để chữa trị chưa?”
Chu thần y hết sức cảm kích, những thứ này đối với lão còn quý hơn cả vàng ròng. Một lát không nén được mới hỏi: “Long thiếu hiệp, những thứ này thiếu hiệp lấy từ đâu? Nếu ta nhớ không nhầm thì Mị nhi quả chỉ mọc ở Hắc Long Đàm. Lẽ nào thiếu hiệp hạ phục được cả Thần Long?”
Hoa Lân cười: “Tiểu bối chỉ muốn hỏi, có số quả này thì Thần y có thể chữa hết bệnh cho Dị đại hiệp không?”
Chu thần y mau mắn gật đầu: “Được chứ! Nếu thiếu hiệp ra tay trục độc một lần nữa thì ta đảm bảo chữa khỏi bệnh cho Dị lão!”
Hoa Lân thở phào, biết người như Chu thần y đã nói được thì ắt là được. Hắn nói ngay: “Tốt lắm, đêm nay tiểu bối sẽ hành công trục độc, sáng mai lên đường sớm.”
Lạc Gia Phong vẫn cho rằng Hoa Lân có ý đồ gì đó, lúc ấy lại hỏi vẻ khách sáo: “Long thiếu hiệp, thiếu hiệp hình như là Tu chân giả. Không biết thiếu hiệp đi Tật Phong Đỉnh làm gì? Có phải liên quan đến Kinh Thần Cung không?”
Hoa Lân nghĩ thầm liên quan quá đi chứ! Nhưng ngoài mặt vẫn bình thản trả lời: “Huynh không nên suy đoán vô căn cứ, khi Kinh Thần Cung bị trộm đi ta vẫn còn ở đây chữa bệnh cho Dị đại hiệp mà. Chuyện Kinh Thần Cung thì liên quan gì đến ta? Ta chỉ lo là khi Kinh Thần Cung bị mất thì Tật Phong Điện sẽ phong tỏa Truyền tống trận, thế thì ta hết đường đi lại rồi, đúng không?”
“Phải rồi!” Lạc Gia Phong đáp, nhưng lòng vẫn hoài nghi. Chu thần y không quan tâm tới chuyện đó, lạnh nhạt nói với đồ đệ: “Gia Phong, chớ vô lễ với Long đại hiệp!”
Dứt lời, lão nhìn Hoa Lân: “Long đại hiệp xin đừng bực tức, đệ tử này của ta cũng vì hết lòng với sư môn thôi. Nếu có gì đắc tội, xin đại hiệp bỏ qua cho!”
Hoa Lân bỗng được Thần y phong lên thành đại hiệp, giật mình lắc đầu: “Không sao không sao, tiểu bối đâu dám bực bội... hà hà...”
Vốn Chu thần y đã quan sát cách Hoa Lân chữa trị cho Dị Liên Thành, biết phải đạt đến cảnh giới Nguyên Anh sơ kết thì mới có thể vận dụng chân nguyên trục độc như vậy. Từ đó lão đã có phần kính nể Hoa Lân hơn.
Và thế là, ngoài Lạc Gia Phong lúc nào cũng khổ não thì chúng nhân đều nói cười vui vẻ. Dị Liên Thành cũng dần dần phục hồi, nhìn đã khỏe khoắn hơn hẳn.
… …
Đêm hôm đó, Hoa Lân lại lần nữa giúp Dị Liên Thành trục độc theo bí thuật “Phần cốt trục hàn”, hắn dùng Ma phì tán gây mê nên việc trục độc diễn ra rất yên ả. Làm xong việc đã là rạng sáng, Hoa Lân không đánh thức Dị Minh Huệ nữa mà lặng lẽ ra khỏi phòng đến thẳng đại sảnh. Thấy Chu thần y vẫn cặm cụi sắc thuốc, hắn bèn đến trước bái chào: “Chu tiền bối, tiểu bối có việc phải đi, đành cáo lỗi với ngài vậy. Bệnh tình của Dị đại hiệp xin trông cậy ở tiền bối!”
Chu thần y nghi hoặc: “Nghe khẩu khí của đại hiệp, lẽ nào đại hiệp không chào từ biệt mấy người đó?”
Hoa Lân lắc đầu: “Tiểu nhân không muốn gây phiền não, nhờ thần y chuyển lời là được rồi!”
Chu thần y nghiêm mặt, trịnh trọng: “Long đại hiệp quả có phong thái bậc hiệp sĩ. Thi ân xong là rũ áo ra đi, nhưng như thế mới được người mến phục!”
Hoa Lân cảm thấy toát mồ hôi lạnh, vội xua tay: “Chu tiền bối quá quan trọng rồi! Tiểu bối chỉ vì có việc cần kíp nên mới phải đi trước...!”
Chu thần y nhìn vẻ thành thật của hắn, cảm mến: “Đại hiệp đi đi! Ta sẽ chuyển lời hộ.”
Hoa Lân chắp tay bái chào: “Đa tạ tiền bối!” Đoạn quay người đi vội.
Ra khỏi Bách Thảo Cư hắn mới để ý, thời tiết sáng nay không thuận tiện một chút nào, từ phía đông mây đen đang ùn ùn kéo tới, xem ra chẳng mấy chốc sẽ có mưa to.
Một cơn gió mạnh nổi lên, chuông gió trong Bách Thảo Cư “tinh tang tinh tang” hỗn loạn. Nhìn hai khối đá khảm trên mặt đất, Hoa Lân nghĩ thầm trận pháp báo động này quả có tác dụng. Hắn dừng lại xem xét hồi lâu, tự bảo mình hẵng cẩn thận giữ gìn.
Phát hiện ra sự tuyệt diệu của “Cảnh linh trận pháp”, hắn tỉ mỉ ghi nhớ xong mới lên đường.
Tới con đường nhỏ trong rừng trúc, Hoa Lân đang định ngự kiếm bay đi thì chợt cảm giác bên phải có người mai phục, bèn quay đầu nhìn. Một trận gió mạnh thổi tới làm hàng trúc rào rào nghiêng ngả, từ trong rừng một người nam nhân đeo trường kiếm chậm rãi đi tới, thì ra là đại đệ tử của Chu thần y - Lạc Gia Phong.
Hoa Lân kinh ngạc: “Lạc đại hiệp ở đây đợi ta?”
Lạc Gia Phong gật đầu, lạnh lùng hỏi: “Thiếu hiệp định đi theo hướng nào? Sao phải vội vã như vậy?”
Hoa Lân trầm giọng: “Lẽ nào không thể đi khỏi Bách Thảo Cư? Hay còn phải nộp lệ phí gì nữa chăng?”
Lạc Gia Phong giơ tay nắm hờ chuôi kiếm, mắt lóe hàn quang: “Ta nghe nói Ám Ảnh Chi Môn có vô vàn tai mắt, thuật giấu mình càng cao siêu hơn, thường thì trông như không mang theo vũ khí gì. Lạc mỗ đã đi nhiều nơi, nghe khẩu khí của người không giống với người Thiên Quần Tinh, càng không giống người trong Thánh Môn. Bởi vậy mới mạo muội hỏi một câu, rốt cuộc thì người là người tông phái nào?”
Hoa Lân nhìn Lạc Gia Phong một lượt từ đầu đến chân, cười gằn: “Nhìn ngài ra bộ như thế, định ép ta nói ra lai lịch ư? Có phải muốn thăm dò võ công của ta? Nếu vật cần gì phải lãng phí lời nói. mời!”
Vừa nói hắn vừa khoát tay nhún mình, điệu bộ hết sức kiểu cách.
Lạc Gia Phong không nhiều lời, “soạt” một tiếng rút kiếm đâm thẳng về phía Hoa Lân.
Chớ coi chiêu này của Lạc Gia Phong là tầm thường, một chiếu đẫm ra có vẻ đơn giản nhưng mũi kiếm lại hư hư thực thực, dường như nhằm vào tất cả các huyệt trên người đối phương. Hoa Lân mỉm cười, lùi lại nửa bước, tay phải xoay chuyển lập tức ngưng khí tỏa ra, đánh thẳng vào mặt Lạc Gia Phong.
Vòng quang mang nhàn nhạt bắn ra không khác gì một màn kiếm khí, quả là tuyệt đỉnh võ công. Lạc Gia Phong lập tức biến chiêu, trường kiếm bật lên, “Cheng” cắt đứt màn kiếm khí của Hoa Lân, sau đó còn dư lực lướt tới, bổ thẳng vào mi tâm hắn. Chiêu kiếm kỳ diệu, thế kiếm mãnh liệt không thua kém gì chiêu vừa rồi của Hoa Lân.
Thì ra, kiếm pháp của Lạc Gia Phong bắt nguồn từ Kiếm Cương Tông, vốn là khắc tinh của “Tuyệt trần thất thập nhị thức” của Thượng Quan Linh.
Nhìn thế kiếm dường như vô tận của Lạc Gia Phong, Hoa lân không khỏi lạnh người, cảm tưởng mình đã nằm trọn trong phạm vi khống chế của đối phương, nên “Vù” một tiếng vọt lên không trung.
Nào ngờ, Lạc Gia Phong đã đoán trước phản ứng đó của hắn, trường kiếm tức khắc xoay tròn, từ dưới ép lên bắt Hoa Lân phải hạ xuống.
Đến lúc này hắn mới chân chính ngộ ra câu thiên ngoại hữu thiên!
Không thể chịu rơi trở lại mặt đất, Hoa Lân chỉ còn cách lên cao thêm, giữa lưng chừng trời hắn lật tay phải lấy ra Hà Chiếu Kiếm.
Tức thời vang lên một loạt tiếng “tinh tinh tang tang” đao kiếm giao nhau. Hoa Lân ra tay chậm hơn một chút nên dần dần yếu thế. Sau hơn mười chiêu, thấy Lạc Gia Phong càng đánh càng hăng, đe dọa phá vỡ thế phòng ngự, Hoa Lân không đành được phải từ từ hạ xuống, hét to một tiếng: “Gãy!”
Thanh kiếm trong tay hắn rực lên, nghe thấy một tiếng “Choang” cụt ngủn, trường kiếm của Lạc Gia Phong quả nhiên gãy làm đôi rơi xuống đất.
Lạc Gia Phong mặt tái mét, vội vàng xoay người tránh né, lùi lại mấy bước phòng Hoa Lân truy đuổi. Nào ngờ Hoa Lân thu kiếm vọt lên trên cao, nói lớn:
“Trên tay ngươi là bảo kiếm gì vậy?”
Không trách Lạc Gia Phong lại kinh ngạc đến như thế. Bởi hầu hết kiếm của Kiếm Cương Tông đều cứng rắn vô song, cả Tu chân giới đều cho là tuyệt thế. Lạc Gia Phong học kiếm pháp Kiếm Cương Tông, kiếm trong tay cũng là từ Kiếm Cương Tông mà ra, nào ngờ Hoa Lân bảo gãy là gãy, bản thân vận công chống đỡ đều vô ích. Như thế đủ thấy, phi kiếm đó nhất định phải được luyện chế từ một cao thủ nào mà Lạc Gia Phong không hề biết.
Hoa Lân lại thích trên chọc kẻ khác, “Hây” một tiếng, bốn chân tay cùng chạy, ngốc ngếch bò lên trên cao. Ở trên cao đó, Hoa Lân cười cợt: “Kiếm của thiếu gia tên là Hà Chiếu, chỉ cần Mặt trời lên là sắc vô cùng, kiếm nào cũng chém đứt, ha ha!”
Nói xong hắn mới bất chợt giật mình, hôm nay làm gì có Mặt trời? Thậm chí còn sắp mưa to nữa, bèn khoát tay: “Cũng không cần nắng, cứ ban ngày là sắc rồi.. hà hà...”
Lạc Gia Phong đau xót nhìn nửa thanh kiếm trong tay, lòng vô cùng hối hận. Trận giao đấu vừa rồi, y biết đối thủ không phải là thích khách của Ám Ảnh Chi Môn, nếu không thì bây giờ y cũng không toàn mạng đứng đây nữa, bèn vòng tay: “Thanh sơn không đổi, sông xanh luôn chảy, sẽ có dịp khác gặp lại!”
Hoa Lân cưỡi lên phi kiếm, cũng vòng tay đáp lễ: “Vậy thì cáo biệt, thứ cho không tiễn!”
Lạc Gia Phong không trở về Bách Thảo Cư mà phi thân đi luôn, chừng như vội vàng luyện chế cây kiếm khác.
Hoa Lân nhìn theo bóng y khuất dần, cười hà hà: “Không biết xấu tốt! Bảo kiếm của bản thiếu gia, thứi thép tầm thường của các ngươi sao đọ nổi!”
Lời Hoa Lân vừa dứt, trong rừng chợt vọng ra tiếng cười rinh rích: “Ái dà, nô gia hôm nay mới được mở mắt, hóa ra võ công của tiểu khiếu hóa lại dọa được người nha...!”
Hoa Lân ngoái trông, chỉ thấy một luồng nhã phong màu xanh biếc đang phất phơ bay đến, thì ra là Yến Thu Thủy. Hắn ngẩn người kinh ngạc, cố đoán vì cớ gì mà nàng ta lại tìm tới? Nhớ lại lúc ở Tập Bảo Huyên đã ngửi thấy mùi hương của nàng rồi, thì ra nàng đã truy tìm được tung tích của hắn.
Yến Thu Thủy không một chút lúng túng, trái lại còn cười vẻ thích thú: “Huynh tinh ý lắm, không ngờ lại nhớ được cả mùi hương của ta... ”
Hoa Lân chỉ còn biết thở dài: “Thế thời thay đổi rồi, nữ nhân đã nắm vai chủ động. Ây dà... xem ra tam cung lục viện tương lai là của nam nhân mất...!”
Yến Thu Thủy không lấy thế làm mếch lòng, ngự kiếm bay lên, cặp mắt ướt rượt nhìn Hoa Lân chăm chăm, đột nhiên cong ngón tay bật “tách” một tiếng...
Một luồng quái lực bỗng công thẳng vào thanh kiếm dưới chân Hoa Lân, miệng nàng ta lại kêu lên: “A! Huynh làm sao mà rơi vậy?”
Hoa Lân đâu có ý gì đề phòng, chỉ cảm giác thấy đôi chân nhói lên, cả người lẫn kiếm rơi thẳng xuống đất, cách nhau đến mấy trượng...
Đợi khi hắn nhặt lại kiếm, Yến Thu Thủy cười như nắc nẻ giữa không trung: “Ây a... hay chưa kìa… có mỗi đứng cũng không vững. Có cần người ta dạy lại cách phi kiếm không? Người đâu mà ngốc đến thế chứ...!”
Hoa Lân trừng mắt: “Ngươi…” thâm tâm chỉ muốn phi lên cho cô nàng một trận, nhưng rốt cuộc cố nén lại: “Đại trượng phu không thèm chấp con gái!”
Hắn thu kiếm, thở một hơi dài cho hả cơn bực tức.