Đỉnh Tật Phong nằm ở phía bắc dãy “Thiên Hoàn Sơn”, là đỉnh cao nhất của cả dãy núi, cách “Đông Nguyên Thành” vừa vặn một ngàn năm trăm dặm, ngự kiếm phải mất chừng nửa ngày mới đến.
Lòng Hoa Lân ngổn ngang dự định nên không thể chờ cho mưa tạnh, bèn giục Yến Thu Thủy và Ấn Tâm vội vã lên đường. Khi ba người đặt chân đến Thiên Hoàn Sơn, mưa đã ngừng, trời cũng bắt đầu tối. Nhìn ra xa chỉ thấy núi non trùng điệp vô cùng tận...
Ấn Tâm dẫn đường, cưỡi kiếm nhằm thẳng ngọn núi cao nhất giữa muôn vàn đỉnh núi trập trùng. Không gian bao la, gió bắc càng lúc càng mạnh khiến kiếm dưới chân không ngớt lắc lư, xiêm áo tung bay phần phật, cả người chao đảo...
Ấn Tâm giới thiệu: “Tật Phong Đỉnh bốn bề dốc đứng, phía bắc quanh năm tuyết phủ, trên đỉnh cũng băng giá lởm chởm nên người thường khó lòng mà lên đến nơi. Kiếm Cương Tông dựa vào bản lĩnh quỷ thần xây mới xây Thần điện đồ sộ, cung phụng Kinh Thần Cung ở đó. À... Long đại hiệp, ta muốn mạo muội hỏi một câu, huynh có phải là đệ tử Thánh Thanh Viện không?”
Hoa Lân hơi khựng người, ỡm ờ: “Chuyện này… Ấn Tâm huynh đoán thế nào?”
Ấn Tâm ngượng nghịu: “Ài... tiểu đệ âm thầm bám theo đại hiệp đã lâu rồi, nghĩ lại thật xấu hổ. Vừa nãy thấy đại hiệp thể hiện Khống thủy tâm pháp, lại đối đầu với Ám Ảnh Chi Môn nên đoán đại hiệp là sư huynh của Thánh Thanh Viện, không hiểu có đúng hay không?”
Da mặt Hoa Lân quả thật dày cả thước, giọng thản nhiên: “À, huynh đoán đúng rồi đó. Giờ thì ta nguyện làm đệ tử của Thánh Thanh viện rồi. Vốn ta bí mật theo chân một ma đầu đến đây, đang định điều tra xem chúng có mưu mô gì, nào ngờ giữa chừng lại để tuột mất. Giờ đây bị chúng đi trước một bước cướp mất Kinh Thần Cung, thật mất mặt. Ta về bây giờ nhất định sẽ bị đồng môn chê cười, ài...”
Ấn Tâm sững sờ: “Thế ư? Nghe nói Thánh Thanh Viện có Giáng Ma Điện, đệ tử điện này chuyên phụ trách dò tìm dấu vết của Ma tông. Lẽ nào huynh là một trong số đó? Phen này thì đệ quả là có mắt như mù rồi!”
Hoa Lân gãi gáy: “À... huynh cũng biết cả chuyện này...”
Yến Thu Thủy chợt cười khẩy “xì” một tiếng, Hoa Lân quay sang trách móc: “Cười cái gì? Đáng cười lắm hả?”
Yến Thu Thủy đưa tay bịt miệng, vẫn không giấu nổi tiếng cười: “Không, không phải thế! Muội chỉ muốn nói phen này huynh quả là mất mặt rồi... Thánh Thanh Viện nhất định không buông tha cho huynh đâu... hì hì…”
Hoa Lân chỉ muốn cho Yến Thu Thủy một đạp nhưng may mà kìm được, quay sang nói với Ấn Tâm: “Huynh đệ, liệu huynh đệ có thể giúp ta một việc không?”
Ấn Tâm cẩn thận: “Việc gì vậy? Huynh nói thử xem!”
Hoa Lân vờ nghiêm mặt: “Điều này… người không được để lộ thân phận của ta, đặc biệt là ở trước mặt Kiếm Cương Tông! Bởi cái mặt của ta nếu lộ ra thì sẽ muối chết mất. Còn chuyện nữa... Phàn Tinh Nghi của ta hỏng rồi, ta muốn mượn Kiếm Cương Tông một chiếc để tra tìm mấy hành tinh. Ngươi xem có thể giúp ta việc này không?”
Ấn Tâm sốt sắng: “Huynh yên tâm, chuyện vặt ấy mà! Sư thúc của đệ nhậm chức ở Khôn Hòa Đường, để đệ dẫn huynh đi Truyền tống trận cho gần...”
Hoa Lân cả mừng: “Hay lắm, thế thì đa tạ huynh đệ!”
Ấn Tâm bỗng nghĩ tới chuyện khác: “Mà này... lẽ nào huynh lại chẳng đã cưỡi Truyền tống trận đến đây là gì?”
Hoa Lân vội vã lắc đầu: “Không phải, ta dùng Tốc tinh luân đến chứ. Dọc đường bám theo một gã mặc hồng y nên lạc đến đây, vì thế mới không phân biệt được vị trí của Tật Phong Điện...”
Cả Ấn Tâm và Yến Thu Thủy cùng sững sờ: “Cái gì? Huynh còn có cả Tốc tinh luân à?”
Toàn thể Tu chân giới chỉ chừng mươi người sở hữu Tốc tinh luân, thế mà Hoa Lân lại có một, chẳng phải là kỳ lạ lắm ru?
Hoa Lân vội vàng khỏa lấp: “Giáng Ma Điện chúng ta có nhiệm vụ truy lùng tung tích Ma Tông, không có Tốc tinh luân làm sao có đuổi theo Ma tông được đây? Các ngươi nói xem, có phải thế không nào?”
Ấn Tâm nghi ngờ gật đầu: “Quả là như vậy!”
Vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng ba người đã đến phía nam Tật Phong Đỉnh. Đúng theo lễ, họ dừng lại dưới chân núi, thu phi kiếm rồi đi bộ về phía Kiếm Cương Tông.
Chỉ thấy một đường bậc cấp dài mất hút trong mây, nhìn lên không thấy được đỉnh núi, nhưng giữa lưng chừng trời lâu đài ẩn hiện cao lớn hùng vĩ, có thể thấy được khí thế của Tật Phong Điện, ước chừng có đến sáu ngàn đệ tử.
Ba người theo bậc cấp trèo lên. Mãi một lúc mới đến trước một đại môn có treo biển. Hoa Lân ngước nhìn, tấm biển treo ngang trước cửa lầu cao tới ba trượng, bên trên đề ba chữ lớn “Kiếm Cương Tông”, kiểu dáng nét sắc sảo khỏe khoắn, ý tứ sâu sắc.
Hai bên cửa, mỗi bên có hai đệ tử trẻ tuổi đứng canh. Thấy bọn Hoa Lân đi đến, một người phía trái tiến lên trước, hỏi: “Đây là Kiếm Cương Tông, không hiểu ba vị đến có việc gì?”
Ấn Tâm bước ra, cung kính: “Ấn Tâm bái kiến các vị sư huynh, tại hạ là nhị công tử của Kính Hồ Sơn Trang, sư thúc của tại hạ là Ấn Hiền Tư của Khôn Hòa Đường, hôm nay đến muốn…”
Một thiếu niên bên phải gật đầu: “Thì ra là người trong nhà, có điều sư thúc của huynh đang truy theo ma đầu Ám Ảnh Chi Môn, sợ là hôm nay khó về kịp.”
“Ồ!” Ấn Tâm có chút thất vọng nhưng vẫn vòng tay lễ phép: “Ấn Tâm đến đây chỉ hy vọng có thể dốc chút sức mọn cho sư môn...”
Hoa Lân nghe câu chuyện của hai người dài dòng, vội tiến lên trước tranh lời: “Làm phiền các vị sư huynh, tại hạ có việc cần kíp muốn mượn nhờ Truyền tống trận của quý vị, không hiểu có quá phiền phức không?”
Thiếu niên phía trước ngẩn người, quay đầu nhìn Ấn Tâm, hỏi: “Vị này là…”
Ấn Tâm cười: “Họ là bằng hữu của ta.”
Thiếu niên “À” một tiếng nhỏ, nhìn hai người một lượt, gật đầu: “Muốn dùng Truyền Tống trận cũng được, nhưng Kiếm Cương Tông vừa xảy ra chuyện không hay, ngay cả người của Kiếm Cương Tông muuốn sử dụng Truyền tống trận e cũng phải kiểm soát kỹ mới được dùng. Xin hỏi huynh đài thuộc đệ tử phái nào? Sẽ đi đến đâu?”
Hoa Lân nghe mấy câu hỏi kỹ càng, hơi chột dạ, trả lời: “Tại hạ là Long Hiểu Hoa ở Thần Kiếm Sơn Trang. Tuy chúng ta chỉ là một tông phải nhỏ của Tu Chân Giới nhưng tại hạ nghe nói Kinh Thần Cung mới bị cướp nên vội vàng quay về sư môn, thông báo cho chư vị tiền bối và môn đệ biết được lời hiệu triệu của tông phái, kiên quyết làm tốt việc canh chừng chống đỡ Ma đạo trà trộn vào.”
“À ra vậy..!”
Hoa Lân mồm miệng linh lợi, mấy lời nói ra khiến cho đối phương ù ù bên tai, thật giả khó đoán nhưng nghe đều rất có lý. Có điều mấy gã thiếu niên không nghĩ đến, chuyện Kinh Thần Cung bị cướp cả Tu Chân Giới đều đã biết, lẽ nào bây giờ vẫn có người phải chạy đi thông báo?
Nhưng với mấy đệ tử canh cổng này, những lời liến láu của Hoa Lân lại hết sức hữu dụng, không chừng còn nghĩ Hoa Lân chính là tín đồ kiên trinh nhất của Thánh Môn cũng nên.
Gã gật đầu lia lịa “Thế thì tốt quá! Theo ta, ta dẫn các vị đến Truyền tống trận!”
Theo đệ tử canh cổng, ba người Hoa Lân tiến vào sơn môn Kiếm Cương Tông. Sau mấy chục trượng xuất hiện một ngã ba, cả bọn rẽ sang phải theo con đường ghép đá, đi tiếp đến một thạch bàn phẳng lì.
Yến Thu Thủy đi sau cùng, thích thú nhìn ngắm quang cảnh hùng vĩ. Bây giờ nàng mới phát hiện ra, cái gã Hoa Lân này ngỡ là ngốc nghếch nhưng thực ra tính toán đâu vào đấy. Nàng nhủ thầm từ giờ ta phải chú ý từng câu nói của hắn, nếu không có ngày hắn bán mình mất mà còn phải đếm tiền cho hắn nữa.
Hoa Lân tất nhiên không thể biết Yến Thu Thủy nghĩ gì, chỉ chăm chú quan sát mọi kiến trúc trong Kiếm Cương Tông. Hắn phát hiện ra Tật Phong Đỉnh chia làm nội viện và ngoại viện, nội viện là chốn thâm sâu, người ngoài đương nhiên khó vào được, nhưng ngoại viện thì quản lý lại có phần lỏng lẻo, có thể nói Truyền Tống Đài chỉ cần hỏi han vài lời là dùng được, có điều hôm nay bảo vệ có phần nghiêm túc hơn, bởi Kiếm Cương Tông đang gặp sự biến.
Bốn người đi đến Truyền Tống Đài, hóa ra là một bãi rộng lát đá bày tổng cộng sáu cỗ Truyền tống trận, không gian hết sức rộng rãi thoáng đãng.
Lúc này có tám thiếu niên đeo kiếm đứng thành hai hàng bên trong, canh giữ rất nghiêm ngặt. Ngoài ra phía tây còn kê một chiếc bàn đá lớn, trên bàn có một quả cầu pha lê trong suốt, chừng như là một cỗ Phàn Tinh Nghi ngoại cỡ.
Sau bàn là một bia đá đồ sộ và một chiếc ghế lớn, ngả người trên ghế là một lão nhân áo màu tro, phong thái ung dung tự tại, khí phách không thường.
Lão nhân nhìn bọn Hoa Lân đi đến, chậm rãi hỏi: “Có phải ba vị muốn sử dụng Truyền tống trận?”
Hoa Lân bước nhanh lên trước, bái chào: “Trình tiền bối, vãn bối muốn mượn nhờ Truyền tống trận của Quý tông… trước hết muốn nhìn Phàn tinh nghi xem về Nạp Lan Tinh theo hướng nào...”
Lão nhân gật đầu, đôi mắt chăm chú nhìn Hoa Lân: “Tiểu hữu người môn phái nào?”
Hoa Lân bỏn cũ soạn lại, nghiêm túc bẩm báo: “Vãn bối là Long Hiểu Hoa của Thần Kiếm Sơn Trang, chỉ là một môn phái nhỏ trong Tu chân giới. Nhưng vãn bối nghe Kinh Thần Cung bị Ma Giáo cướp đi nên muốn lập tức quay về sư môn thông báo cho các trưởng bối, hưởng ứng lời hiệu triệu diệt ma vệ đạo của Thánh môn…”
Lão nhân từng trải tinh nhanh thế mà vẫn bị đánh lừa, gật đầu lia lịa: “Tốt, tốt lắm! Nếu Tu chân giới ai cũng lo lắng cảnh giác như tiểu hữu, Ma đạo ắt phải cúp đuôi bỏ chạy sớm!”
Hoa Lân vờ như một kẻ trung thành, lớn tiếng: “Lũ Ma đạo đáng nguyền rủa! Cám ơn tiền bối quá khen.”
Lão nhân vuốt râu hài lòng: “Hay lắm, tiểu hữu cứ đền Phàn tinh nghi mà xem!” Dứt lời, chỉ tay về phía chiếc quả cầu lớn.
Gã đệ tử Kiếm Cương Tông bên cạnh tiến lên, rụt rè: “Trung sư thúc, không cần kiểm tra gì sao?”
Lão nhân cau mày: “Lão phu nhìn người không có sai. Người này khí phách lẫm liệt đàng hoàng, nhất định là đệ tử chính phái. Ta bảo không cần soát, tuyệt đối không cần soát!”
Hoa Lân cười thầm, cố hết sức cung kính: “Tạ ơn tiền bối tin tưởng, đệ tử đi tra đường trong Phàn tinh nghi..” Nói đoạn đàng hoàng đi về phía Phàn tinh nghi, lòng ngầm tự đắc: “Nói đến chuyện bịp người, thiếu gia ta chỉ tự nhận bậc hai thôi, nhưng thiên hạ này kẻ bịp bợm hàng đầu vẫn còn chưa sinh ra nha!”
Tuy nhiên hắn không biết mình vốn là người đàng hoàng. Bản chât Hoa Lân chính nghĩa lương thiện nên dù nói hay làm gì hắn vẫn tỏ rõ là người quang minh chính đại. Cho dù Hoa Lân bôn ba nhiều nơi, chưa từng có ai tỏ thái độ xấu, càng không có ai nghĩ hắn là ma đầu...
Hoa Lân không bận tâm đến những chuyện rối rắm đó, đi đến trước Phàn tinh nghi, giơ tay phải đặt lên bề mặt pha lê, khẽ dồn vào một ít tinh lực.
Nháy mắt chỉ còn thấy không gian mênh mông, hiện rõ vị trí của từng hành tinh một, Hoa Lân không mấy vất vả khi xác định vị trí của mình. Hoa Lân nhăn mày khi nhận ra vị trí của mỗi tinh hệ đều cách nhau rất xa, đến Tiên Diên Tinh Hệ chí ít cũng phải mấy trăm lần truyền tống, với Long Thần Tinh ít ra cũng phải một trăm năm mươi lần.
Hắn cười gượng gạo, lấy bút ghi tỉ mỉ những đường đi, lẩm bẩm: “May quá, không cẩn thận là phải đi đường vòng rồi, ài…”
Đang lúc Hoa Lân đang đắc chí, Yến Thu Thủy sau khi làm thủ tục tra xét, đến bên Hoa Lân hỏi: “Huynh chuẩn bị đi những đâu vậy?”
Hoa Lân giật nẩy mình, trả lời hững hờ: “Ta định về sư môn một chuyến, còn cô nương định đi đâu?”
Yến Thu Thủy thản nhiên: “Muội nghe nói Nạp Lan Tinh có một người Ly Tán Chân, muốn đến đó bái kiến, như thế là cùng đường với huynh rồi!”
Hoa Lân kinh ngạc: “Ồ, cô nương sao biết Nạp Lan tinh có người Ly Tán Chân?”
Yến Thu Thủy cười thần bí: “Ông ta là cao thủ nhất trong Tu Chân Giới, muội đương nhiên là biết rồi!”
Hoa Lân cúi đầu cố nén tiếng thở dài, quả là phiền toái với cô nàng này. Yến Thu Thủy cứ bám riết lấy hắn, mãi cũng không có cách gì dứt ra được. Hắn nhủ thầm, trước hết hãy rời Thiên Quần Tinh chết tiệt này cái đã, việc thế nào về sau lại tính vậy, chẳng nhẽ dọc đường lại không thể cắt đứt được cái đuôi này ư?
Hắn quan sát tỉ mỉ lần nữa Phàn tinh nghi, trong lòng rộn rã, bởi cuối cùng thì cũng làm chủ được cách dùng cỗ mãy định vị không gian này.
Kỳ thực, chỉ cần phân biệt hình dáng đại để của các tinh hệ thì có thể phán đoán ra được vị trí hiện giờ của bản thân. Ví như nói mỗi một tinh hệ đều lớn bé không giống nhau, hình dáng cũng khác. Tuy đều xếp thành hình xoáy ốc nhưng các khu vực và số lượng hành tinh lại khác nhau xa. Bởi thế, chỉ cần so sánh một chút là có thể nhận ra vị trí của mình...
Hoa Lân chợt nhĩ ra một cách, phấn khởi nói: “Thế thì tốt quá, chúng ta cùng xuất phát!”
Ấn Tâm có chút lưu luyến: “Long huynh đệ, dọc đường hãy bảo trọng!”
Hoa Lân cũng nhè nhẹ gật đầu: “Đa tạ huynh, đa tạ mấy ngày đã bảo vệ ta!”
Nói rồi hắn quay về phía lão nhân, thi lễ bái biệt: “Vãn bối muốn xuất phát bây giờ, không hiểu còn phải làm những thủ tục gì nữa?”
Lão nhân cầm lên một quyển sách dày và cây bút: “Rất đơn giản, đăng ký vào đây là xong!”
Hoa Lân đón hồ sơ Truyền tống trận, viết: “Long Hiểu Hoa Thần Kiếm Sơn Trang, đi ngang qua đến Nạp Lan Tinh”.
Yến Thu Thủy viết: “Yến Nam Thế gia Yến Thu Thủy, đi ngang qua đến Nạp Lan Tinh”.
Đoạn đặt bút xuống nhoẻn cười lặng lẽ, nhìn Hoa Lân, không thể hiểu lòng nàng ta nghĩ ngợi tính toán gì.
Hoa Lân có giữ vẻ mặt đạo mạo, rủa thầm trong bụng: “Hừm, nếu dọc đường mà thiếu gia ta không cắt được cái đuôi nhà ngươi, ta thà đổi quách sang họ Yến!”
… …
Để xem Hoa Lân có thực hiện nổi chuyện đó không...?