Hoa Lân lần này tẩu hỏa nhập ma là kết quả tất yếu, Phần Tinh Luân trong cơ thể hắn dĩ nhiên là pháp bảo Hỏa hệ, nhưng hắn hết lần này đến lần khác không ngừng tu luyện thủy hệ chân nguyên. Lúc mới bắt đầu thì xung đột còn chưa biểu hiện ra, nhưng một khi tu chân giả bước vào cảnh giới thứ tám Thanh Hư cảnh giới thì chân nguyên trong cơ thể sẽ được dung hợp lại một lần, hơn nữa tại đan điền lại hình thành một tràng “khí phủ” hỗn độn, lúc đó chân nguyên mới có thể tuần hoàn luân chuyển, củng cố thủy nguyên, nên mới xưng là Thanh Hư cảnh giới.
Nhưng bất hạnh là Hoa Lân lại song tu hai loại công pháp Thủy- Hỏa xung khắc lẫn nhau, lúc này hai loại chân nguyên đối lập được dung hợp lại một chỗ, nếu không sinh ra xung đột mới là kì tích. Điều không may nhất là hắn lại đột phá Thanh Hư cảnh giới quá nhanh.
Mà tình trạng của Hoa Lân bây giờ, phóng mắt ra cả tu chân giới liệu mấy ai có đủ can đảm để động thủ cứu chữa? Còn may là bình sinh Hoa Lân tích đức không ít, Trữ Tiêm Tuyết cũng là một trong số những người chịu ân tình của hắn. Chỉ có điều bây giờ Trữ Tiêm Tuyết đang rất do dự, trong lòng nàng đã có sẵn hai phương pháp cứu chữa cho hắn, nhưng bất luận là cách nào cũng đều rất nguy hiểm, nửa lợi nửa hại, cho nên mãi vẫn chưa dám động thủ.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Trữ Tiêm Tuyết cũng quyết định để Hoa Lân tự mình làm chủ. Vì vậy khởi thủ bắt quyết, vận khởi tiên linh lực đưa thân thể Hoa Lân nổi lên giữa không trung, sau đó ngăn chặn chân nguyên trong cơ thể hắn, cuối cùng giúp hắn tỉnh lại từ trong cuồng loạn.
Hoa Lân từ từ mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là một khuôn mặt hoàn mĩ vô khuyết. Nhưng lúc này hắn đầu óc trống rỗng, chỉ si ngốc chăm chú nhìn vào cặp con ngươi trong sáng như nước kia, thật lâu mà vẫn chưa bình tĩnh lại.
Trữ Tiêm Tuyết thấy hắn đã tỉnh liền khởi ngọc thủ đánh lên trán hắn một phong ấn khiến cho chân nguyên trong cơ thể hắn không thể vận chuyển, sau đó nhẹ giọng hỏi:
-Ngươi có biết tình trạng của ngươi bây giờ rất nghiêm trọng không?
Chỉ thấy Hoa Lân mở to đôi mắt vô thần thì thào:
-Đẹp quá…
Trữ Tiêm Tuyết thấy hắn không chịu trả lời liền sẵng giọng nói:
-Ta đang hỏi ngươi đó!
Hoa Lân rốt cục cũng có phản ứng, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra một chút trì trệ, ngốc nghếch hỏi:
-Cái…cái gì?
Đôi mi thanh tú của Trữ Tiêm Tuyết không khỏi cau lại, nghĩ thầm hắn có phải là bị thiêu hỏng não rồi không? Nếu vậy thì thật là phiền toái lớn rồi. Vì vậy lại hỏi:
-Ngươi đã tẩu hỏa nhập ma rồi, bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Ngươi có muốn nghe không?
-Ta… ta tẩu hỏa nhập ma?
Ánh mắt ngốc trệ của Hoa Lân rốt cuộc cũng khôi phục được chút linh quang, suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng nhớ lại một ít chuyện, khôi phục lại bình thường. Hắn liền quay đầu nhìn bốn phía mới phát hiện mình đang nằm giữa không trung, toàn thân đau đớn, khó hiểu hỏi:
-Ta… ta bị làm sao vậy?
Bất đắc dĩ Trữ Tiêm Tuyết phải đem sự tình trước đó nói qua một lần, sau đó nói:
-Bây giờ ngươi có hai con đường để lựa chọn. Thứ nhất, ta có thể giúp ngươi hủy tán toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, sau này ngươi không phải chịu nỗi khổ thủy hỏa tương xung nữa, như vậy có thể an nhàn mà sống. Nhưng từ nay về sau phải tái tu luyện lại từ đầu…
Cái gì? Hoa Lân thiếu chút nữa nhảy dựng lên nhưng lại không thể động đậy, chỉ có thể lớn tiếng nói:
-Cách này vạn vạn lần không được, cách thứ hai thế nào?
Trữ Tiêm Tuyết đột nhiên nghiêm mặt lạnh lùng nói:
-Hừ, ngươi thật là suy nghĩ quá thiển cận!... Cách thứ hai là ta tạm thời phân cách Thủy – Hỏa hai loại chân nguyên ra làm hai đường, như vậy ngươi có thể tiếp tục tu luyện, nhưng chính là để lại một chỗ yếu chí mạng. Cuối cùng đến một ngày nào đó ngươi sẽ lại tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa công lực càng cao càng nguy hiểm, cho đến một ngày không thể khống chế rồi sẽ tự nổ mà chết. Cho nên ta khuyên ngươi…
Hoa Lân dĩ nhiên không thèm để ý nói:
-Mặc kệ, ta chọn cách thứ hai!
Trữ Tiêm Tuyết cả giận nói:
-Ngươi… ta còn chưa nói xong mà!
A? Hoa Lân đành phải truy vấn:
-Thế… Còn có chuyện gì nữa à?
Ngữ khí của Trữ Tiêm Tuyết trở nên cực kì lãnh đạm nói:
-…Nếu ngươi chọn cách thứ hai. Từ nay về sau dù có khẩn cấp đến đâu cũng không được dốc toàn lực so chiêu với địch nhân. Nếu không chân khí bị kích động lập tức tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó chỉ sợ không ai có thể cứu ngươi….Hơn nữa cho dù ngươi cố gắng thế nào, tu vi của ngươi cũng không thể đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, bởi vì ngươi tuyệt không thể vượt qua Bàn Niết kì, càng không mơ đến chuyện phi thăng. …thế đó, ngươi rõ ràng chưa?
A? Hoa Lân như bị chẹn ngang họng, trong ngực nổi lên một cỗ áp lực.
Từ khi Hoa Lân biết tu chân có thể Phi thăng thì tại tiềm thức của hắn đã cho Phi thăng là mục tiêu theo đuổi (đương nhiên đây cũng là mục tiêu của tất cả những người tu chân). Cho nên nghe thấy nàng nói thế đối với hắn mà nói chẳng khác nào sét đánh ngang mày. Trong lòng kích động, đối với sự lựa chọn của mình bắt đầu có chút do dự.
Trữ Tiêm Tuyết lắc đầu nhàn nhạt truy vấn:
-Thế nào? Ngươi vẫn quyết định chọn cách thứ hai chứ?
Ách… Hoa Lân bối rối, thiếu chút nữa quên hết những chuyện đã xảy ra. Sau nửa ngày suy nghĩ đột nhiên hỏi:
-Liệu… còn có cách thứ ba không?
Trữ Tiêm Tuyết cả giận nói:
-Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi nghĩ ta và ngươi đang mua bán à?
Hoa Lân muốn gãi ót một cái nhưng lại phát hiện mình không thể nhúc nhích, vì vậy lộ ra vẻ mặt đau khổ nói:
-Nhưng… Thôi, ta cuối cùng vẫn chọn cách thứ hai!
Trữ Tiêm Tuyết có chút giật mình, bất quá chỉ suy nghĩ một chút lập tức hiểu được nỗi khổ trong lòng Hoa Lân. Đối với tình trạng trước mắt của hắn thoáng lộ ra một tia đồng tình, liền ôn nhu nói:
-Vậy bây giờ ngươi ngủ một giấc nhé, chờ ngươi tỉnh lại thì đã là một con người khác rồi!
Hoa Lân nghe thế thì cảm thấy không ổn, nghĩ thầm rằng ta như thế nào khi tỉnh lại lại là người khác được? Nhưng lại không kịp đề xuất nghi vấn thì Trữ Tiêm Tuyết đã đột nhiên thi pháp. Hoa Lân chỉ cảm thấy cả người giống như rơi xuống vạn trượng vực sâu, ngay cả linh hồn cũng thoát li thể xác, nhất thời mất đi tri giác….
Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lâu …
Hoa Lân mang máng nhớ mình giống như vừa bị lôi vào trong địa ngục, xung quanh tất cả đều là ma hỏa mãnh liệt thiêu đốt mình không còn chỗ chạy. Sâu trong trí nhớ từ nhiều năm trước giống như ma bệnh đang ở bên người, hơn nữa lại tàn nhẫn tấn công mình. Loại cảm giác này phi thường chân thật, rốt cuộc hắn cùng không nhịn được đau đớn quanh thân, đột nhiên từ trong mộng tỉnh dậy.
Lúc này mới phát hiện so với mộng cảnh sự thật cũng có nhiều khác biệt, quanh thân không ngừng dấy lên những cơn đau đớn, giống như đang khảo sát sức chịu đựng của mình vậy. Nhưng nỗi đau đớn này cũng không phải là không tốt, nhờ đó mà hắn bảo trì được sự thanh tĩnh tuyệt đối. Cho nên lần này Hoa Lân cũng không phí nhiều khí lực, lập tức trở lại với thực tế.
Quay đầu nhìn lại chỉ thấy Trữ Tiêm Tuyết đang nhàn hạ ngồi ngoài một trượng, toàn thân linh khí bao bọc, giống như là đang đả tọa luyện công vậy. Ý niệm vừa hiện lên trong đầu chợt nghe âm thanh lạnh như băng của nàng hỏi:
-Tỉnh lại chưa?
Hoa Lân vốn đã quen với sự biến đổi thất thường của nàng, thấy lúc này nàng ngữ khí nghiêm túc, liền cố nén đau đớn trên thân thể, cố tỏ ra bình thản nói:
-Cảm ơn ngươi…
Trữ Tiêm Tuyết chậm rãi mở mắt nói:
-Ngươi không cần cảm ơn ta!... ta đã từng nói ai có thể cứu ta xuất quan, nhất định ta có thể thỏa mãn ba nguyện vọng của người đó. Hôm nay cứu ngươi một mạng cũng là tính vào một trong đó, cho nên bấy giờ ngươi có thể nói luôn ra hai nguyện vọng còn lại của mình.
Hoa Lân có chút bất đắc dĩ, hiểu được khoảng cách giữa mình và Trữ Tiêm Tuyết đã tăng lên rất nhiều. Chuyện này ban đầu mình cũng không có để ý kĩ, liền vội vàng hỏi:
-Chỉ cần ngươi làm được thì ngươi đều đáp ứng ư?
-Gần như vậy!... bất quá phải hợp tình hợp lí mới được, nếu không ta sẽ lập tức tự sát, ngươi đồng ý không?
Hoa Lân gật gật đầu ngưng thần nhìn nàng, muốn từ thần thái của nàng thu hoạch một chút thông tin, chỉ thấy trước mắt Trữ Tiêm Tuyết giống như được hơi nước bao phủ làm cho người ta nhìn không thấu, không thể biết nàng đang nghĩ gì. Hoa Lân khẽ rung động nói:
-Tốt lắm… Ngươi còn nhớ thiếu niên lần trước đến đây cùng ta không? Hắn là Lộ Á Phi!
Trữ Tiêm Tuyết cảm thấy có chút kì quái, khó hiểu nói:
-Ngươi nói hắn à? Đương nhiên nhớ rõ!... Hắn còn hứa đáp ứng ta ba chuyện, ngươi có nghĩ là chuyện gì hay không? Hắc hắc hắc…
Hoa Lân thấy nàng đột nhiên trở nên kiều mị không thể không mơ hồ, chỉ cảm thấy một trận rung động, toàn thân đau đớn không thôi, ý nghĩ lập tức thanh tĩnh lại một chút, liền cười theo nói:
-Ta thật sự muốn biết! Ta nghĩ chỉ cần là nam nhân đều thế cả!... Bất quá, chuyện này không tính là một trong hai tâm nguyện chứ?
Hoa Lân nói làm Trữ Tiêm Tuyết cũng phải bật cười vui vẻ, ít nhất vẻ mặt xinh đẹp đang tươi tắn cũng đã “chứng thật” cho hắn. Liền truy vấn:
-Rốt cục tâm nguyện thứ nhất của ngươi là gì? Tại sao lại nhắc đến hắn?
Hoa Lân lúc này mới trầm tư một lát rồi nói:
-…ta nhớ ngươi từng nói qua, ngươi tùy thời có thể đề thăng tu vi cảnh giới của chúng ta lên. Mà tên huynh đệ của ta đối với tu chân thập phần chuyên chú, nếu ngươi thật sự làm được có thể giúp hắn đề thăng một hai cảnh giới được không?
Trữ Tiêm Tuyết sửng sốt một lúc, có đôi chút mất hứng nói:
-Ngươi thật là kì quái! Tự nhiên lại lãng phí một tâm nguyện đem lợi ích cấp cho người khác. … ta có thể giúp các ngươi đề thăng cảnh giới nhưng ngươi cũng phải hiểu là làm như vậy ngược lại còn có thể hại hắn. Bởi vì tu chân phải tuần tự nhi tiến (tiến từ từ theo từng bước), nếu giác ngộ của hắn không đủ thì khả năng khống chế chân nguyên cũng có giới hạn, đến lúc đó không khống chế được nội tức vận hành, khác nào ở bên bờ vực thẳm… Hôm nay sở dĩ ta giúp ngươi đột phá Thanh Hư cảnh giới là bởi vì công lực của ngươi cũng đã tiếp cận đến cảnh giới đó, cho nên ta mới có thể phóng tâm mà thi thuật… Thế nào? Ngươi tưởng chuyện này dễ dàng lắm sao?
A? Hoa Lân lắp bắp kinh hãi, vội vàng hỏi:
-Ta đã đột phá Thanh Hư cảnh giới rồi ư? Tại sao ta lại không cảm thấy nhỉ?
Nghe thế, Trữ Tiêm Tuyết che miệng cười nói:
-Hắc hắc hắc… bởi vì bây giờ ngươi toàn thân đau đớn tận xương cốt, không thể vận công đương nhiên không thể cảm nhận được sự ảo diệu đó.
A? Hoa Lân nghĩ thầm nguyên lai Trữ Tiêm Tuyết đã biết trước mình đang chịu khổ, nhưng lại không chịu giúp mình tìm biện pháp, nghĩ lại thật bực mình mà. Nhưng bây giờ lại không thể chủ động cầu nàng ta giúp mình thi thuật, nói không chừng nàng ta lại coi đó là một trong hai tâm nguyện thì hỏng hết.
Hoa Lân nhớ tới mục đích cuối cùng của mình còn chưa hoàn thành, đành phải chịu khổ một chút vậy, liền tiếp lời nói:
-Được rồi, đến lúc đó chúng ta chỉ cần hỏi Lộ Á Phi một câu xem hắn có nguyện ý hay không thôi, a a! … Tốt lắm, bây giờ ta nói ra tâm nguyện cuối cùng, ngươi nhất định làm được chứ?
Trữ Tiêm Tuyết sắc mặt biến đổi, biết Hoa Lân muốn làm khó dễ mình. Bởi vì bất kể là ai một tâm nguyện cuối cùng đều phi thường nan giải, cho nên nàng không khỏi có chút khẩn trương, sợ Hoa Lân sẽ xuất cho mình một nan đề quá khó khăn.
Thật bất hạnh, Hoa Lân lúc này lộ ra vẻ mặt cực kì nghiêm trọng, hỏi:
-Tuyết nhi tỷ! …Ta nhớ ngươi từng nói chỉ cần có thể cứu ngươi ra, ngươi thậm chí có thể cho ta tùy ý trong mười hai canh giờ, chuyện này có thật hay không?
A? Trữ Tiêm Tuyết lập tức sửng sốt, kinh hãi nhìn Hoa Lân, nghĩ thầm không biết hắn đang nghĩ gì, hắn có phải là người tu chân hay không đây