Mặc dù Hoa Lân còn cảm thấy đôi chút mỏi mệt nhưng thấy mọi người đã sẵn sàng hết đưa không đòi hỏi gì thêm. Mà cứu người như cứu hoả, bản thân không nên làm ảnh hưởng tới tốc độ chung của mọi người được. Cũng may, sau hành trình vừa rồi, Hoa Lân phát hiện chân nguyên nội thể đã khôi phục lại như ngày thường, kinh mạch toàn thân cũng đã dãn ra, thầm nghĩ: vậy là lại lên đường được rồi.
Đến lúc này, điện chủ bước tới bên cạnh, nhìn Hoa Lân nói: “Hoa thiếu hiệp, ta coi sắc mặt ngươi bất ổn, có cần nghỉ nghơi thêm chút nữa không?”.
Hoa Lân lắc đầu đáp: “Không cần thiết, sắc mặt ta vốn trời sinh như vậy.”
Mạc hộ pháp chứng kiến điện chủ quan tâm tới Hoa Lân nhường vậy, tim như bị bóp nghẹt lại, chỉ mong cho gã tiểu tử kia mau mau chóng chóng quỵ ngã để tống khứ hắn trở lại Mê Tiên Trấn. Lúc này, Mạc hộ pháp quan sát thấy thần tình của Hoa Lân tở ra mệt mỏi nên thầm đắc ý trong bụng, qua thêm sáu tiên trận nữa xem ngươi còn chịu nổi không?.
Hoa Lân thực ra cũng chẳng có ý đồ gì với điện chủ, nào hay được âm mưu thâm trầm của gã kia?
Mọi người hết đi rồi lại dừng chân nghỉ, cả thảy đã qua bảy, tám toà tiên trận, ước tính thời gian cũng đã qua chừng hai ngày đường. Lúc này, sát khí của các tiên trận ngày càng dày đặc, mức độ nguy hiểm cũng dần dần tăng lên.
Trong khi mọi người đang toàn tâm, toàn ý, dốc sức kháng cự lại trận pháp bên ngoài, nhưng Mạc hộ pháp luôn để mắt đến Hoa Lân, thấy rõ ràng Hoa Lân dường như không chịu nổi nữa, nhưng vẫn chẳng có dấu hiệu chịu khuất phục, điều này thật làm cho Mạc hộ pháp không lí giải nổi.
Hắn ta căn bản không biết được tu vi thực sự của Hoa Lân so với mọi người ở Mê Tiên Trấn cao hơn hẳn một bậc. Mặc dù bây giờ mệt mỏi vô cùng nhưng kinh mạch sớm đã lưu thông trở lại nên mới có thể miễn cưỡng bám sát được đoàn người. Thế mà Mạc hộ pháp lại một mực nhận định rằng hắn nhất định chỉ đủ sức nhiều lắm là qua sáu tiên trận nữa là gục ngã, thậm chí hắn còn chuẩn bị sẵn, chỉ cần Hoa Lân kiệt sức là lập tức cho người đưa về Mê Tiên Trấn. Chỉ có điều một lần nữa hắn lại phải thất vọng.
Thế rồi mọi người đã xuyên quan mười hai tiên trận nhưng Hoa Lân vẫn chưa có dấu hiệu xuống sức. Mạc hộ pháp giờ đây mới nhận thức được mình đã lãng quên mất một điều trọng yếu: trong khi bản thân hắn cùng đoàn người dừng chân nghỉ ngơi cũng chính là lúc Hoa Lân tranh thủ hồi sức kịp.
Ngày đã gần tàn, điện chủ đang dẫn đầu đoàn người, bỗng dừng lại nói: “Được rồi, mọi người mau đi dựng lán trại. Trong bốn ngày qua, mọi người đều đã chịu nhiều vất vả rồi. Chỉ cần qua hai tiên trận nữa là đến “Trần Phong Trận”, một tiên trận cực kì nguy hiểm, nếu thực lực không đủ, e rằng khó thể đối phó được. Cho nên hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị đầy đủ cả thể lực lẫn tinh thần, tập trung cho trận chiến ngày mai.”
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Hoa Lân reo lên một tiếng mừng rỡ, lăn đùng ra đất, trong chốc lát đã ngày khò khò, chìm vào giấc ngủ. Quả thực hắn đã quá đỗi mệt mỏi, bốn hôm nay hành quân thần tốc, chỉ được nghỉ ngơi có vài canh giờ, tưởng chừng không còn chịu đựng được nữa.
Điện chủ thấy Hoa Lân nằm xoài xuống, đột nhiên giương giọng kêu lên: “Uy! Hoa thiếu hiệp, ta còn có việc muốn bàn bạc với ngươi! Uy….Hoa thiếu hiệp?”
Hoa Lân vẫn cứ nằm im trên đất, chẳng trả lời lại câu nào. Chu Hạo bèn khom lưng cúi xuống xem xét rồi lắc đầu nói: “Khải bẩm điện chủ! Hoa thiếu hiệp do lao lực quá mức nên giờ đây đã hôn mê đi. Theo ta, chi bằng để cho hắn nghỉ ngơi một chút ?”.
Mạc hộ pháp cảm thấy không vừa lòng, cắt ngang lời: “Gã này sớm đã chẳng kham nổi nữa rồi. Ta thấy nên để hắn lại đây dưỡng thần là an toàn hơn cả. Nếu không ngày mai nhất định làm vướng chân vướng tay chúng ta.”
Điện chủ ngờ ngợ hiểu được Mạc hộ pháp vốn có thành kiến với Hoa Lân. Nghe thấy đề xuất của Mạc hộ pháp, nàng ta chợt lớn giọng nói với mọi người: “Tất cả chú ý này, tiên trận tiếp theo là “Thuỷ Kính Chi Trận”, trước tiên ta phải giải thích cho mọi người một chút về đặc điểm của nó: địa hình của trận này nhẵn bóng tựa gương, trên bề mắt hiện diện rất nhiều khối băng đá, di chuyển trên đó có cảm giác như đang lướt trên mặt nước vậy. Nhưng nếu chỉ đi sai một bước chân, lập tức sẽ rơi nhào xuống nước. Mà bên dưới làn nước kia có vô số loài cá ăn thịt người, tốc độ của bọn chúng sánh ngang thiểm điện, trong nháy mắt là gặm trơ xương người xấu số. Ngoài ra, nếu chúng ta phản kháng dữ dội, gây tiếng động lớn thì thậm chí sẽ làm kinh động đến quái thú hung mãnh khác…”
Lí Mộng Lan chưa bao giờ qua “Thuỷ Kính Chi Trận”, nghe điện chủ nói vậy, liền kinh hãi kêu lên: “Dưới nước còn có quái thú? Chúng ta nên chăng đi vòng qua lối khác?”
Điện chủ nhất thời lắc đầu nói: “Không được! Nếu đi đường vòng, chúng ta sẽ phải vượt qua ba tiên trận hiểm ác hơn nhiều. Mà toà “Thuỷ Kính Chi Trận” này cũng không đến nỗi quá khó khăn. Chỉ cần chúng ta vòng qua mảnh đất trung tâm thì sẽ tránh được sự chú ý của thuỷ quái. Mọi người phải thật sự ghi tâm điều này, chẳng may bị thuỷ quái phát hiện, chúng ta phải chạy thật nhanh, bằng không sẽ chẳng giữ nổi mạng đâu. Mọi người đã hiểu cả chưa?”
Mọi người đồng thanh hô vang. Trừ Lí Mộng Lan, những người khác đều thầm nghĩ: trong “Thuỷ Kính Chi Trận” này có thể lướt trên mặt nước mà đi thì nhất định cảnh sắc phải tươi đẹp vô cùng, thật là nóng lòng được chiêm ngưỡng, nói gì đến nguy hiểm hay không, chỉ cần di chuyển chậm rãi, cẩn trọng là sẽ chẳng phải đối đầu với thuỷ quái.
Sau khi trao đổi xong, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi quá đỗi, cho nên đều sớm chìm vào giấc ngủ.
Mặt trời trên đỉnh đầu vẫn treo lơ lửng giữa không trung. Mười hai người nằm ngả nghiêng trên đất, chỉ cử lại một người ngồi trên khối cự thạch đảm nhiệm cảnh giới, luân phiên thay ca cho nhau quan sát động tĩnh xung quanh.
Tám canh giờ sau, Hoa Lân là người tỉnh dậy đầu tiên, hắn vươn vai, chậm rãi mở mắt ra. Hắn cảm thấy lúc này khí lực dồi dào, thần trí thập phần sảng khoái, bao nhiêu mệt nhọc trên người đã hoàn toàn tan biến. Hoa Lân nhẹ nhàng phủi sạch bụi bẩn trên người, từ từ đứng lên, đảo mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy mọi người vẫn đang ngủ say sưa, mỗi mình Đỗ Bôn Lôi đang ngồi trên phiến cự thạch xa xa, tập trung theo dõi động tĩnh xung quanh.
Đỗ Bôn Lôi thấy Hoa Lân đã tỉnh dậy thì thấp giọng nói: “Còn hai canh giờ nữa mới xuất phát, sao Hoa thiếu hiệp không tranh thủ chợp mắt thêm chút nữa đi?”
Hoa Lân bước đến kế bên hắn, uể oải nói: “Ta ngủ no giấc rồi, chưa bao giờ tinh thần lại thoải mái như hôm nay. Đỗ đại ca, ngươi cũng nên đi nghỉ luôn, ta sẽ thay ngươi canh gác.”.
Đỗ Bôn Lôi lắc đầu nói: “Không được! Ta chưa mệt, vẫn đảm trách được. Ngươi quay lại nghỉ ngơi tiếp đi!”
Hoa Lân nhận ra ánh mắt hắn không tự nhiên, rõ ràng là nói dối, hiển nhiên thực sự đã mệt mỏi lắm rồi nhưng vẫn cứng đầu, cứng cổ chịu nhịn. Bởi vậy Hoa Lân bật cười ha hả nói: “Đi ngủ đi, cứ yên tâm, nơi này đã có ta trấn thủ…”
Hoa Lân nhẹ nhàng nhảy lên phiến cự thạch, khoanh chân ngồi xuống, ngó nghiêng cảnh sắc xung quanh rồi nói: “Ài…Nơi đây quang cảnh thập phần đẹp mắt, nào ngờ lại tàng ẩn nguy hiểm trùng trùng. Thật là đáng tiếc…”
Lời than thở còn chưa dứt, đằng sau đã truyền đến một giọng nói dịu dàng: “Ài…Cư dân Mê Tiên Trấn chúng ta đã quá đỗi mệt mỏi trong hơn ba ngàn năm qua rồi. Cho dù nơi này có là tiên cảnh, kì quan nhưng bên trong tâm trí chúng ta liệu nó có thực sự tươi đẹp chăng? Hoa công tử có hiểu được điều đó không?”
Hoa Lân chẳng cần quay lại cũng biết đó đích thị là điện chủ: “Sao ngươi lại không ngủ?”
Thân ảnh của điện chủ rung lên, nhẹ nhàng đáp lên cự thạch, nàng đứng ngay cạnh Hoa Lân, nhẹ giọng thở dài: “Ài…Nếu nhờ vào ân huệ của công tử mà chúng ta có thể thoát khỏi trận này, Hinh Đình xin nguyện bái công tử làm sư phụ, trọn đời theo hầu!”.
Hoa Lân nghe vậy sững người, chỉ biết cười khổ nói: “Ài! Ta phát giác, thật ra ngươi cũng chẳng tin tưởng gì ta, sợ ta một mình chạy trốn đúng không? Ngươi đã quá coi thường ta rồi đó! Hoa mỗ hành sự luôn đường đường chính chính, nếu có cơ hội nhất định ta sẽ giúp các người thoát khỏi trận pháp. Căn bản đâu cần điện chủ phải báo đáp như vậy!”.
“Nhưng…” Điện chủ định nói rồi lại thôi, bỗng buông một tiếng thở dài, đôi mắt yêu kiều hướng về đằng xa, nhận thấy sao mà sự tự do lại xa xôi nhường vậy, khó mà với tay tới được.
Hai người đều chìm vào yên lặng, gió nhẹ phe phẩy lướt qua, thổi tung bay dải đai lưng của điện chủ, đem mùi hương quyến rũ phát ra từ cơ thể nào phảng phất đến mũi Hoa Lân. Hai người kẻ đứng kẻ ngồi tạo thành một phong cảnh tuyệt mỹ.
Thế nhưng, trong tâm trí của Hoa Lân, đối với nàng điện chủ bên cạnh chẳng có chút nào rung động. Bởi vì, hắn còn đang mải vọng tưởng tới Diệp Thanh lẫn Thượng Quan Linh, đương nhiên nhớ tới cả Trữ Tiêm Tuyết và Thu Uyển Ly, thoáng chút là cả Giáng Tuyết tội nghiệp kia nữa.
Ánh mắt của Hoa Lân bất chợt có điểm se lại, bản thân mình chưa từng dừng chân ở nơi nào quá một tháng trời. Đường đời phía trước hứa hẹn biết bao sóng gió, những bằng hữu đã từng kết giao trước đây sợ rằng trọn kiếp này chẳng còn dịp tái ngộ nữa rồi. Hoa Lân thầm quyết tâm, dù thế nào chăng nữa cũng không được phép phụ lòng Diệp Thanh lại càng không thể phụ bạc Thượng Quan Linh. Nhất định không cho kẻ nào làm tổn thương những nữ tử chung thân của mình.
Giữa người với người thường có một loại thần giao cách cảm thần kì. Điện chủ dường như hiểu được từng rung đông của tâm trạng hắn, nhưng nàng tuyệt nhiên không cất lời hỏi han chỉ đứng yên bên cạnh, cùng Hoa Lân trầm ngâm suy ngẫm về “tương lai”.
Người đầu tiên phá vỡ bầu không khí trầm mặc lại là Mạc hộ pháp, vừa mới tỉnh lại. Hắn thấy Hoa Lân cùng điện chủ đang cùng đứng trên cự thạch trông về phía xa xa, trong lòng liền cảm thấy bực dọc, quát lớn: “Tất cả mọi người mau tỉnh dậy, xuất phát luôn bây giờ!”
Thân phận của Mạc hộ pháp cực kì đặc biệt, hắn đã ra lệnh như vậy, chẳng ai dám dị nghị điều gì. Cơ hồ tất cả mọi người đều cuống cuồng bật dậy, thu thập binh khí, chuẩn bị sẵn sàng lên đường. Nhưng lúc này, duy nhất có một người vẫn ngáy khò khò, ngủ ngon – Đó chính là Đỗ Bôn Lôi.
Thực ra thì cũng thật oan uổng cho Đỗ Bôn Lôi, hắn bị Hoa Lân điểm vào huyệt ngủ, căn bản không thể nghe được động tĩnh bên ngoài. Nhưng Mạc hộ pháp liền trút hết tức giận đang bị đè nén trong lòng xuống đầu hắn, đi tới bên cạnh, tát mạnh vào hai má hắn, quát lớn: “Uy! Sao ngươi vẫn nằm ườn ra thế?”
Lúc này Hoa Lân mới sực nhớ, vội vàng từ trên phiến cự thạch nhảy xuống, giải huyệt cho Đỗ Bôn Lôi: “Ai nha! Thật sơ suất quá! Hắn vốn bị ta điểm huyệt mà. Ha ha ha…”
Đỗ Bôn Lôi từ từ tỉnh lại, ngơ ngác nói: “Chuyện…chuyện gì xảy ra vậy? Sao ta lại nằm ngủ thế này?”
Mạc hộ pháp lạnh lùng nói: “Hổ cho ngươi là cao thủ của Mê Tiên Trấn, đến bị người ta điểm huyệt mà chẳng hay biết. Nếu thực sự có nguy hiểm ập tới thì chúng ta đang ngủ chưa ngon giấc thì đều đi chầu Diêm Vương hết rồi ư?”
Đỗ Bôn Lôi ngó ngó Hoa Lân, tuyệt nhiên không giải thích chút nào, dường như nguyện bản thân nhận hết trách nhiệm. Nhưng Hoa Lân không nhịn nổi nữa, lập tức cãi lại: “Hắn là do bị ta điểm huyệt, muốn quở trách thì nhằm vào ta mà quở trách này, ngươi mắng mỏ hắn làm gì?”
Mạc hộ pháp cười lạnh nói: “Ta nào dám trách móc hắn? Ta chỉ yêu cầu hắn đề cao cảnh giác, lần này đã bị người ta chế trụ huyệt đạo thì lần sau chúng ta đâu có yên tâm mà ngủ cho được chứ?”
Hoa Lân nghe vậy, đang định cự nự lại thì điện chủ đã quát lên: “Mạc hộ pháp! Sự việc lần này không thể trách bọn họ được. Là do Hoa công tử thấy Đỗ đại ca đã mệt mỏi quá mức nên mới ra tay để Đỗ đại ca được nghỉ ngơi chốc lát. Ngươi chớ làm to chuyện…”
Mạc hộ pháp: “Điện chủ! Ngươi đã thay đổi mất rồi, câu này mà cũng nói ra được sao? Điều này làm cho ta vô cùng thất vọng. Phải biết rằng, chúng ta đang trong thời kì rất bất lợi, dân cư Mê Tiên Trấn ngày càng ít đi, chỉ còn sót lại ít tàn binh yếu ớt, tất cả đều trông chờ vào cả chúng ta. Cho nên chỉ còn cách phải thắt chặt kỉ luật mới có thể sống sót trở về! Chẳng lẽ ngươi đã quên hết rồi sao?”
Điện chủ cảm thấy khó chịu, ngoảnh mặt đi, nói: “Tính ra, ta chẳng muốn tranh cãi với ngươi nữa. Mọi người mau thu thập binh khí, chúng ta lập tức xuất phát!” đoạn quay đầu phăng phăng tiến lên phía trước.
Mạc hộ pháp đưa mắt dõi theo bóng lưng của điện chủ, rồi lại quay đầu nhìn Hoa Lân, sắc mặt càng thêm trầm trọng.
Hoa Lân quay về giữa đoàn người, sánh vai cùng Chu Hạo, vừa đi, vừa thầm nghĩ: gã Mạc hộ pháp này lòng dạ thật hẹp hòi, mình nên ít tiếp xúc với hắn thì hơn. Cũng may kế hoạch của mình chỉ có ít người biết được, nếu không có lẽ đám người này đã sớm tan rã rồi.
Chu Hạo thấp giọng hỏi: “Hoa công tử, rốt cục vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoa Lân lắc lắc đầu, nhỏ tiếng đáp lại: “Không có gì! Chỉ là Mạc hộ pháp của các ngươi trái nết một chút thôi.
Đoàn người vội vã xuất phát, chỉ thấy không gian trước mặt dao động một hồi, rốt cục cũng đã tiến vào “Thuỷ Kính Chi Trận”. Mọi người ngẩng đầu lên quan sát, một hồ nước mênh mông đến vô tận hiện ra trước tầm mắt, làn thu ba lăn tăn gợn sóng, chẳng nhìn thấy đâu là bến bờ. Mọi người thấy vậy nhất thời sững sờ, dừng hết cả lại.
Hoa Lân cúi đầu trông xuống, phát hiện bản thân đang đứng trên mặt hồ trong suốt, mà trong làn nước xanh biếc dưới chân, thỉnh thoảng có một đàn cá ăn thịt bơi qua, chúng lại há to cái miệng, bộ dạng thập phần gớm ghiếp.
Mạc hộ pháp đột nhiên ra lệnh: “Đỗ Bôn Lôi, ngươi phụ trách cõng Hoa tiểu tử, hắn chẳng tỏ tường được nơi này nguy hiểm nhường nào, chẳng may sơ suất lại làm hỏng mất đại sự của chúng ta.”
Hoa Lân cả giận nói: “Ta đã hồi phục hoàn toàn thể lực rồi, không cần ai phải giúp cả!”.
Mạc hộ pháp vốn có thành kiến với hắn, lúc này lạnh lùng nói: “Điều này không do ngươi quyết được, Đỗ Bôn Lôi! Còn không mau đưa hắn lên lưng?”
Hoa Lân còn định cãi thêm đôi câu, ai ngờ Đỗ Bôn Lôi đã khẩn khoản nói: “Hoa công tử, ngươi chịu uỷ khuất chút nhé? Ta chỉ là phụng mệnh hành sự thôi!”.
Hoa Lân thở dài, đành để Đỗ Bôn Lôi cùng mình lên lưng. Mạc hộ pháp lớn tiếng nói: “Mọi người nhất định phải lần theo bước chân của ta, ngàn vạn lần không được sơ suất. Ngược lại thì chẳng những bản thân bỏ mạng lập tức mà còn kinh động đến thuỷ quái, hại lây luôn cả người khác”, dứt lời hắn lao lên phía trước, dẫn đầu đoàn người tiến vào “Thuỷ kính hồ”, vẻ mặc rất trầm trọng.
Một hàng người bám sát theo nhau, tựa như chiếc đuôi của thần long, xông tới mặt hồ trong suốt, nhằm thẳng hướng đối diện mà đi.
Dưới đáy nước, một đàn cá ăn thịt quần tụ mỗi lúc một nhiều. Hiển nhiên chúng phát hiện trên mặt hồ đang có người bước qua cho nên gắt gao đuổi theo bên dưới. Nhưng do bị mặt kính trong suốt ngăn trở, chúng điên cuồng cắn đớp hòng phá tan lớp chắn này.
Lại nói mọi người bước đi trên mặt nước, thấy đám cá ăn thịt phía dưới tụ thành một mảng đen dày đặc, không khỏi lo sợ, nếu mình lỡ xảy chân lọt xuống hồ, chắc chắn lập tức trở thành một bộ bạch cốt.
Điểm chính yếu là: chưa đi được bao xa mà các mảnh kính nổi trên mặt hồ ngày càng thưa thớt. Rồi cuối cùng, cách hai trượng mới có một khối lục bình trong suốt, nếu không chú tâm quan sát thì rất khó phát hiện ra. Chỉ cần lỡ chân, mọi sự đều chấm hết!
Trong lòng Hoa Lân bực bội khôn tả, thầm nghĩ: võ công bổn thiếu gia cao cường mà lại phải nhờ đến mà người khác đưa qua hồ, chuyện này đồn ra ngoài thì bị người đời cười rụng răng mất. Nhưng Đỗ Bôn Lôi thực ra phục mệnh người khác hành sự, nếu mình không đáp ứng chỉ e bọn họ bắt bẻ. Chứng kiến mỗi lần Đỗ Bôn Lôi nhảy lên thì lục bình dưới chân lại bị ép mạnh xuống, kình lực đúng thật kinh người. Hoa Lân chỉ lo hắn lỡ chân hụt khỏi lục bình, bản thân mình lại rơi vào thảm cảnh làm mồi cho cá dữ…
Để đảm bảo an toàn, Hoa Lân lặng lẽ mở Phần Tinh Luân, mang ra một viên Hàn Băng Tuỷ lạnh ngắt thủ sẵn trong tay, nếu chẳng may rơi xuống nó có thể lập tức đóng băng cả hồ nước lẫn đám cá dữ xung quanh, tránh khỏi bị chúng nó cắn xé.
Nhưng nào ngờ, khinh công của Đỗ Bôn Lôi thập phần trác tuyệt. Dù trên lưng còn cõng người khác, từng bước nhảy của hắn vẫn cực kì chuẩn xác. Điều này làm cho Hoa Lân nhẹ nhõm được phần nào nhưng hắn vẫn nắm khư khư Huyền Băng Tuỷ vì còn đề phòng nhỡ người khác lâm nạn.
Mọi người nối nhau thành một hàng dài, bay nhảy trên mặt nước, bên dưới, đã có một mảng đen đặc cá dữ đang bám đuổi gắt gao. Chúng nó chỉ chực có người có xấu số ngã nhào xuống nước là ập đến.
Vội vã chạy được hơn nửa canh giờ, Đỗ Bôn Lôi đột nhiên cất giọng hỏi: “Uy! Hoa thiếu hiệp, sao cõng ngươi trên lưng, ta lại thấy lạnh buốt xương thịt. Ngươi đang làm trò quỷ gì thế?”
Hoa Lân cười nói: “Vì để đảm bảo an toàn, bổn thiếu gia đã thi triển một loại pháp bảo, phòng khi chẳng may chìm xuống nước”.
Đỗ Bôn Lôi bực bội nói: “Như vậy là ngươi chẳng tin tưởng chút nào vào khinh công của ta sao?”
Hoa Lân: “Nào phải vậy, chỉ là ta sợ người khác sơ suất nên đề phòng giúp họ thôi!”
Đỗ Bôn Lôi nghe thế, thầm nghĩ: có quỷ mới tin lời ngươi!
Đúng lúc này, đột nhiên phát sinh biến cố, hệt như lời nói gở của Hoa Lân. Người tiên phong dẫn đường là Mạc hộ pháp, bỗng ngừng bước, kinh hoảng khi phát hiện phía trước đã cụt đường, chẳng thấy một đám lục bình nào trên mặt nước cả. Chính vì vậy hắn mới khựng người lại. Thế nhưng, ai ngờ, những người theo sau đang đà tiến nhanh, chẳng kịp trụ lại, sợ hãi kêu ầm lên: “Mạc hộ pháp, mau tránh ra, sao ngươi lại dừng bước thế?”.
Nói thì chậm, liên tiếp ba người “Sưu sưu sưu”, lao qua người Mạc hộ pháp. Chợt nghe “Hoa lạp” một tiếng nước động, Lí Mộng Lan cùng Ô Tòng Dương đồng thời ngã nhào xuống nước. Trong khi đó, phản ứng của Mạc hộ pháp và điện chủ thập phần mau lẹ, kịp thời vọt lên, thi triển “Ngự Kiếm Thuật” phiêu đãng trụ lại giữa không trung.
Tại nơi đây, “Ngự Kiếm Thuật” nào thể duy trì được lâu, mặc dù bọn họ cũng hiểu được điều này, nhưng lại chứng kiến một đàn cá ăn thịt người đang lướt đi trong nước hướng tới Lí Mộng Lan cùng Ô Tòng Dương, nhất thời hồn vía lên mây, mặt mũi trắng bệch cả ra.
Đến thời điểm này, Hoa Lân đột nhiên từ trên không xẹt tới, quát lớn: “Ngưng!”.
Ánh mắt mọi người như đều hoa lên, mảnh Huyền Băng Tuỷ rời tay Hoa Lân nhanh chóng chui vào làn nước. Diện tích hơn năm trượng của mặt hồ quanh đấy phát lên “Ca sát” một tiếng, phút chốc kết thành một khối băng. Đàn cá ăn thịt người kia cũng cứng đơ, không hề cựa quậy được chút nào.
Nhưng thực tế Hoa Lân đã chậm mất một bước, Ô Tòng Dương ở bên dưới đã sớm bị rỉa, thân thể biến dạng đến nỗi chẳng còn nhận ra, một mảng lớn máu tươi loang lổ toàn mặt nước. Lí Mộng Lan thì may mắn hơn, nhưng vẫn bị thương nặng tại đùi phải. Trong lúc nàng vẫn còn đang bàng hoàng, hoảng sợ thì Hoa Lân đã đóng băng hồ nước.
Mặt hồ đột nhiên ngưng kết thành băng, sự vật dưới làn nước vẫn có thể trông thấy rõ ràng. Hoa Lân “Sưu” một tiếng, đã đáp xuống mặt băng. Tay phải nhanh chóng chặt xuống, mở ra một lỗ hổng lớn, lôi Lí Mộng Lan cùng Ô Tòng Dương lên bờ.
Ô Tòng Dương tội nghiệp kia đã gần như bị rỉa sạch, cơ hồ chỉ còn mỗi xương cốt, thảm thương đến nỗi chẳng ai dám quan sát. Tuy hắn cũng là một người tu chân, nhưng nhục thể đã bị huỷ, mạng sống cũng tiêu tan. Mặc dù Lí Mộng Lan may mắn sống sót nhưng chân phải đã bị gặm vào tận xương, nàng ta hoảng sợ quá đỗi, hét lên một tiếng rồi hôn mê đi.
Hoa Lân cúi người xuống, bắt mạch của Ô Tòng Dương rồi ảm đảm nói: “Hảo huynh đệ, thực sự tạ lỗi với ngươi, ta đã ra tay quá muộn!”
Những người khác trông thấy mặt hồ đã đóng băng lại nên tất cả đều đáp xuống. Điên chủ lập tức chỉ đạo: “Chu Hạo, ngươi mau đến chữa chạy cho Lí Mộng Lan ngay” đoạn nàng đến trước mặt Hoa Lân rồi nói: “Ngươi…ngươi…sao không sớm ra tay?”
Hoa Lân bực mình nói: “Hà cớ gì lại trách ta? Mạc hộ pháp của các ngươi bắt Đỗ Bôn Lôi cũng ta qua hồ. Lúc đó, Đỗ Bôn Lôi lại đang đi sau cùng đoàn. Sự tình phát sinh đằng trước, ta đâu có khả năng cứu viện kịp thời được. Cũng còn may là ta đã sớm có sự chuẩn bị, bằng không e rằng ngay cả Lí Mộng Lan cũng chẳng thoát khỏi kiếp nạn này!”
Mạc hộ pháp đứng bên cạnh, dù có chút áy náy trong lòng, nhưng hắn vẫn chẳng chịu phục, tức khắc há miệng cãi lại: “Ngươi đã có “Ngưng băng thuật” thì phải sớm báo cho ta biết chứ. Sao ngươi lại chẳng nói nửa lời là thế nào?”
Hoa Lân cả giận: “Ta nào hay được sẽ phát sinh tình huống thế này? Hơn nữa, ngươi khăng khăng bắt Đỗ đại ca cõng ta, nếu ta kháng cự, chẳng phải ngươi sẽ trách cứ Đỗ đại ca hay sao?”
Mạc hộ pháp nghe vậy, phừng phừng lửa giận, nói: “Theo ta thì chính là ngươi tâm tính bất chính, cố tình che dấu thực lực bản thân”
Hoa Lân càng trở nên tức khí: “Nói thẳng nhé, ta cho rằng ngươi không thích hợp chút nào với cương vị chỉ huy đội này, lòng dạ ngươi quá đỗi hẹp hòi, chẳng hề độ lượng. Nếu là người của Mê Tiên Trấn, ta chính là kẻ đầu tiên không phục ngươi!”
Mạc hộ pháp như bị đổ dầu vào lửa, rống lớn lên: “Xú tiểu tử! Ta nói cho ngươi hay, chúng ta không hề chào đón ngươi. Từ nay về sau, cấm ngươi quay lại Mê Tiên Trấn. Cút đi càng xa càng tốt, cho khuất mắt ta”
Hoa Lân vốn thường ăn nói lịch thiệp, nhưng hôm nay đã bị chọc giận đến quá độ nên điên cuồng cười nói: “Ha ha ha ha…Ta còn muốn bổ xung thêm một câu nữa. Ngươi không chỉ có bụng dạ hẹp hòi mà còn cuồng vọng, tự đại, ngỡ tưởng rằng cả Mê Tiên Trấn đều nằm dưới quyền định đoạt của mình. Ta thật sự thấy xấu hổ thay cho ngươi. Bổn thiếu gia vốn chẳng hề có ý định ở lại Mê Tiên Trấn. Nhưng hôm nay đã vậy, ta nhất định sẽ bám trụ lại, xem ngươi làm gì được ta nào?”
Mạc hộ pháp tức đến run người, quát lớn: “Được! Đã vậy thì ta thề quyết đấu sinh tử với ngươi, kẻ nào thua vĩnh viễn không được quay lại Mê Tiên Trấn. Ngươi có dám nhận lời chăng?”
Mạc hộ pháp nghĩ rằng, chỉ cần Hoa Lân rời khỏi Mê Tiên Trấn thì tuyệt đối chẳng sống được lâu. Cho nên hắn mới đưa ra ý ước định như vậy hòng đẩy Hoa Lân vào tiên trận mà bỏ mạng trong đó.
Nào ngờ Hoa Lân cũng không thèm để tâm đến Mê Tiên Trấn, chỉ lớn tiếng cười nói: “Muốn đấu với ta ư? Ha ha ha…Ngươi đúng là chán sống rồi!”
Mấy người điện chủ, Chu Hạo cùng Đỗ Bôn Lôi đều hoảng hốt. Bởi vì pháp thuật của Mạc hộ pháp đứng đầu Mê Tiên Trấn, nếu quyết đấu thì sợ rằng Hoa Lân chưa phải là đối thủ. Bọn họ cùng thét lên ngăn lại: “Không được! Có gì từ từ bàn bạc, sao lại động đến đao thương cơ chứ?”
Nhưng Mạc hộ pháp vốn đã có chủ tâm, bỗng hét lớn: “Các ngươi tránh hết ra, đây là chuyện riêng của ta với Hoa tiểu tử kia. Lui ra!”
Hoa Lân khoanh tay trước ngực, nở một nụ cười khinh miệt, nhạt giọng nói: “Nói thật cho ngươi hay! Ta từng tung hoành ngang dọc khắp Tu Chân Giới, ngay cả đến Thánh Thanh Viện cùng Phần Âm Tông còn chẳng làm gì nổi. Chỉ dựa vào ngươi mà đòi thủ thắng ta thì thật quá cuồng vọng. Các người cứ tránh hết ra, để ta giáo huấn con ếch ngồi đáy giếng này một hồi, cho hắn biết thế nào là “thiên ngoại hữu thiên”!(tương tự như câu: cao nhân tất hữu cao nhân trị).”