Ngọc Tiên Duyên


Lần này, Hoa Lân lặng lẽ thi triển âm nhãn, vận công lên hai mắt, đảo qua toàn bộ cảnh vật ở bốn phía. Với khả năng của hắn, cho dù có là "Quỷ vực kỳ thuật" lợi hại đến mấy cũng sẽ bị hắn phát hiện. Hoa Lân liền rút ra Hà Chiếu Kiếm, lại một hồi phách trảm dọn đường, rời bỏ đường lớn, nhằm phía thành thị phía trước tiến đến.
Trên đường đi, Hoa Lân cẩn thận quan sát xung quanh, tránh một lần nữa phải trở lại đường cũ. Cứ thế mà tiến bước, cũng trải qua nửa canh giờ. Nhưng vào lúc này, phía trước không ngờ lại xuất hiện một đại lộ rộng mở, mọi người cả kinh, chỉ thấy xa xa lại xuất hiện dãy cư xá quen thuộc, cho nên liền bước nhanh tới cửa, nhưng vừa nhìn, không khỏi tránh được toàn thân lại một lần nữa chấn động.
Chỉ thấy trên cửa có hàng chữ to: "Hoa mỗ đã đến đây một lần!", "Lôi Hinh Đình đã đến đây một lần ", "Đỗ Bôn Lôi đã đến đây một lần "……
Hoa Lân sờ sờ vào bút tích trên cửa, cười khổ nói: "Xem ra là muốn bức ta đại khai sát giới rồi ……"
Điện chủ run giọng nói: "Giờ …… bây giờ nên làm gì đây?"
Hoa Lân suy nghĩ một chút, nói: "Các ngươi ở đây chờ ta, để ta trước tiên …tiến vào thành xem sao ……"
Mọi người hoảng sợ nói: "Cái gì? Vào thành?…… Không được, đã đi thì cùng đi!"
Hoa Lân lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi cũng đi, ta khó mà chu toàn hết được. Nếu không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được tự ý ra khỏi vòng tròn này!"
Điện chủ nghi hoặc nói: "Cái gì …… vòng tròn nào?"

Hoa Lân không trả lời, trở tay rút ra Hà Chiếu Kiếm, rồi vẽ trên mặt đất tạo ra một trận pháp lớn. Tại bốn góc xa đặt bốn quả năng lượng tinh thạch, chung quanh lập tức khởi lên một vòng nhàn nhạt, chính là vòng bảo hộ của trận pháp. Cuối cùng, Hoa Lân đem Hà Chiếu Kiếm cắm vào trung tâm "phòng ngự trận", nói: "Các ngươi nghe đây, thanh kiếm kết hợp lôi điện cùng hoả diễm làm một, nó dùng để giám sát trận, các yêu ma quỷ quái gì cũng không thể vượt qua được. Trước khi ta trở về, các ngươi không để cho bất cứ ai rút kiếm này ra, cũng cấm tự ý ra khỏi trận, nếu không ta sợ rằng cũng không cứu được các ngươi ……"
Điện chủ vội la lên: "Vậy chính ngươi bây giờ định làm gì?"
Hoa Lân ngạo nghễ nói: "Ta ư?……Các ngươi cứ yên tâm, bổn thiếu gia người mang Phần Tinh Luân, nếu kẻ nào muốn đụng đến ta, nhất định là nó đã chán sống rồi."
"Phần …… Phần Tinh Luân?" Trịnh Sĩ Trùng suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: "…… cái này hình như ta đã nghe qua ở đâu rồi!"
Điện chủ thấy Hoa Lân muốn đi một mình, biết ngăn cản không được nên đành nói: "Vậy nếu chúng ta thất lạc nhau, bọn ta làm thế nào để liên lạc với ngươi?"
Hoa Lân đứng thẳng thân thể, quay đầu nhìn thành thị xa xa, thản nhiên nói: "Nếu các ngươi gặp nguy hiểm, chỉ cần phát ra tín hiệu cầu cứu, ta sẽ lập tức phản hồi. Ta đi đây ……" Nói xong thân ảnh nhoáng lên, thoáng một cái đã ở xa mấy trượng. Điện chủ vội la lên: "Uy! …… Vậy ngươi chừng nào mới quay lại?"
Một lúc lâu, thanh âm của Hoa Lân mới truyền đến, nói: "Nếu năm canh giờ sau ta không trở về, các ngươi lập tức phản hồi Mê Tiên Trấn, ngàn vạn lần không được đi vào quỷ thành ……"
Điện chủ nhìn hướng Hoa Lân đã biến mất, thì thào lẩm bẩm: "Các ngươi nói xem, ta đã sai rồi chăng?…… Kể từ khi lên đường, toàn là hắn một mình chiến đấu. Chúng ta chẳng phải đã trở thành gánh nặng cho hắn ư?"
Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ba người liếc mắt nhìn nhau, đều buồn bã cúi đầu không nói gì.
Lại nói Hoa Lân dọc theo đường lớn rộng mở một mạch chạy vội, đưa tay lấy từ Phần Tinh Luân ra một thanh Phân quang kiếm, tùy cơ ứng phó. Một đường như vậy đi tới, đã thấy xa xa xuất hiện một con đường đá xanh bằng phẳng, hai dãy nhà cửa hai bên ngày càng dày đặc, rốt cục đã tiến vào phạm vi thành thị.

Hoa Lân bước trên đường cái, chỉ thấy đây là một nơi phồn hoa đô thị, ở bên cạnh các quầy hàng nhỏ, quán trà, cái gì cần có đều có. Hoa Lân giống như một du khách đang đi dạo, ưu nhàn từ giữa đường cái ngắm nhìn xung quanh, phảng phất như đang ung dung đi dạo ở quê nhà.
Chốc lát sau, phía trước xuất hiện một ngã tư đường. Hoa Lân lửng thững đi tới ngay giữa, quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy chung quanh một mảnh yên tĩnh, thành thị này rất là quy mô, rộng lớn, nhìn thật hoành tráng. Vì vậy hắn cảm thán than thở: "Ài! Đô thị này phồn hoa nhường vậy, mà lại sa vào quỷ vực, thật sự là uổng phí quá. …… Mà kỳ quái nhỉ, thế nào mà đến một người, một cái quỷ ảnh đều cũng không thấy? Chẳng lẻ bọn chúng cũng đều sợ bổn thiếu gia ……"
Hoa Lân nói những lời này, tuyệt đối là có ý công khai đích khiêu khích. Quả nhiên, vừa dứt lời, bên trái đột nhiên bóng trắng nhoáng lên, thoáng một cái, Hoa Lân quay đầu nhìn lại, đã thấy bóng trắng biến mất. Còn đang nghi hoặc, sau lưng lại có một bóng trắng lướt qua, Hoa Lân xoay người lại xem, cũng không thấy gì cả. Trong lúc đang buồn bực, ngay bên trái lại hiện lên một bóng trắng, Hoa Lân lớn tiếng mắng: "Các ngươi thật sự là nhàm chán! Có can đảm thì đến đây cho ta xem, cứ bay tới bay lui, có phải là sợ mình xấu xí quá, không dám cho người khác thấy diện mạo thật của mình?"
Vừa mới nói xong, xa xa ở trên đường đột nhiên bay tới một cái bóng trong suốt, chân không chạm đất, toàn thân trắng bệch, đúng là u hồn dã quỷ trong truyền thuyết. Hoa Lân lắc đầu, thấy thủ đoạn dọa nạt của chúng nó hết sức ngây thơ.
Có lẽ sự trấn tĩnh của Hoa Lân đã làm cho bọn chúng có chút tức giận. Phút chốc, từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện mười đạo bóng trắng, phiêu phiêu đãng đãng, tại trên đường cứ bay qua bay lại như con thoi. Nhưng nhìn xa tại một trên một gian tửu lâu, đột nhiên nổi lên lam quang u ám, lập lòe chớp lóe, hết sức quỷ dị.
Hoa Lân thấy thế, liền chậm rãi đi tới trước thềm một tửu lâu, đẩy cửa đi vào, cất giọng nói: "Chủ quán, đem cho ta một hồ liệt tửu ……"
Bên trong tửu lâu vẫn một bầu không khí u ám, ở giữa bay đên mười mấy u hồn trong suốt, thấy Hoa Lân tiến đến, lập tức nhe răng há miệng nhào tới. Chung quanh lập tức âm phong tỏa ra, Hoa Lân khước lại hoàn toàn không để tâm, vỗ quầy nhìn chủ quán nói: "Ta cần một hồ Nữ nhi hồng thượng đẳng ……"
Các u hồn chúng quanh thấy hắn cũng không có ý bỏ đi, sợ rằng trên người Hoa Lân có dương khí, cho nên chỉ có thể chạy tròn xung quanh vây hắn. Chủ quán thấy thế, âm lãnh nói: "Chúng ta nơi này không phục vụ người sống, mời ngươi bước ra ngoài!"
Hoa Lân vốn đùa giỡn hắn một hồi, mục đích để hắn đưa mình đi gặp thủ lĩnh. Không ngờ thái độ của tên này lại quá thô lỗ như vậy, hắn liền rút ra trường kiếm, "Tranh" một tiếng, đã chém quầy rượu ra thành hai mảnh, lạnh lùng nói: "Ta không nói hai lần, hay ngươi muốn ta hủy đi tửu lâu này thì mới mang rượu cho ta?…… Đem rượu tới đây!"

Bỗn chữ cuối cùng, thanh sắc vang dội, chấn đắc tên chủ quán làm cho thân ảnh hắn nhất thời rung động. Hoa Lân tiện tay đặt ngay trường kiếm trên cổ nó, nói: "Mở quán thì nên giữ hòa khí để phát tài, ta chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện, nhưng ngươi lại đuổi ta ra ngoài. Nếu ta không hủy đi quỷ điếm này, ta phải đặt lại tên khác cho phù hợp! …… Nói mau, chỗ này là do ai chưởng quản, ta muốn gặp đầu lĩnh các ngươi!"
Đột nhiên, một thanh âm âm lãnh ở sau lưng phát ra: "Không cần phiền phức như vậy, chúng ta bây giờ sẽ đưa ngươi đi gặp thành chủ. Dát dát dát ……"
Hoa Lân chậm rãi xoay người, chỉ thấy bảy u hồn mặc chiến giáp từ phía trên tường xuyên xuống tiến đến. Tên cầm đầu cầm trong tay một cây Câu hồn Tác, không nói thêm một lời, nhanh chóng hướng vào cổ Hoa Lân định tròng vào.
Hoa Lân cử kiếm ngăn cản, nhưng mắt như hoa lên, bảy u hồn đột nhiên không thấy bóng dáng, chỉ thấy một mảnh bóng đen xoay quanh người mình, càng ngày càng xoay nhanh, phút chốc, chúng nó cũng dừng lại. Hoa Lân cúi đầu nhìn lại, đã thấy trên người mình đã bị trói bằng một sợi dây thừng màu đen, làm cho chính mình cũng không cử động được bèn cười nói: "Xem ra, ta không thể làm gì khác hơn là đi với các ngươi một chuyến!"
Nào ngờ tên u hồn cầm đầu âm hiểm cười nói: "Chỉ có người chết, mới có thể gặp được thành chủ của chúng ta …… động thủ!"
Đúng lúc này thì ở xa xa liền "Phanh phanh phanh phanh" truyền đến bốn tiếng nổ, chính là tín hiệu cầu cứu của Mê Tiên Trấn phát ra. Hoa Lân cả kinh, nhưng vào lúc này bảy tên u hồn cũng đã đánh tới. Chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, bảy u hồn đã bị chém làm hai đoạn rồi lập tức tiêu thất. Liền nghe "Phanh" một tiếng nổ, trên tường đối diện đã xuất hiện một lỗ thủng, Hoa Lân đã biến mất không còn bóng dáng.
Chỉ còn lại trong điếm mười cái thân ảnh, người này nhìn người khác, cũng đều lộ ra kinh hãi.
Hoa Lân lao ra tửu lâu, ngẩng đầu nhìn phía bầu trời, chỉ thấy bốn đóa lửa đang sắp tắt, đúng là tín hiệu cầu cứu của Mê Tiên Trấn. Nhìn theo hướng, thấy bọn họ đang gặp nguy hiểm ở thành nam. Hoa Lân thật không rõ, bọn họ như thế nào lại thoát đi khỏi cấm ma đại trận? Lập tức không dám nghĩ thêm, thân thể bay lên trời, đạp khẽ vào mái hiên, rồi liên tiếp điểm trên nóc các ngôi nhà thành thị ung dung bay đi.
Phút chốc, chỉ thấy trên tế đài nghiêng về phía nam, đang có ba người bị hơn mười u hồn vây quanh. Tại giữa tế đài, có một hắc động sâu không thấy đáy, bọn họ tùy thời cũng có thể bị rơi xuống. Điểm chết người chính là tại đây chưa thấy gì nguy hiểm, nhưng không hiểu sao ba người bọn họ lại đang chém giết lẫn nhau nhau, đao quang kiếm ảnh, chiêu chiêu phát xuất cũng đều nhắm người mình giáng xuống.
Hoa Lân sửng sốt, không biết bọn họ vì sao lại như vậy, vì vậy từ trên đỉnh nhà nhảy xuống. Đang chuẩn bị ngăn cản bọn họ, nhưng tại đây thì lại thấy cảnh sắc trước mặt đột biến, vô số bóng ma từ bốn phương tám hướng đánh tới. Hoa Lân trong lòng cả kinh, biết là huyễn tượng, đột nhiên "Tranh" một tiếng, trở tay đặt thanh kiếm cắm ở mặt đất, quát lớn: "Dừng tay hết cho ta!"
Ảo ảnh ở chung quanh lập tức tiêu tán, rốt cục lại hiện ra diện mục của tế đài. Ở ngay trung tâm, hắc động cũng đã biến mất không còn tăm hơi. Điện chủ, Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi ba người tất cả đều sửng sờ, giờ mới phát hiện chính mình đang tự giết nhau, quay đầu hướng bốn phía nhìn lại, chỉ thấy tế đài đang đứng hơn mười u linh, đoàn đoàn vây quanh bọn họ.

Đương nhiên, bọn họ cũng đã thấy Hoa Lân. Nhưng không biết vì sao, điện chủ lại không lộ ra vẻ mừng rỡ, ngược lại "Tranh" một tiếng đâm kiếm tới. Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi cũng đều nhảy lên, đồng loạt hướng Hoa Lân nhào tới. Biến hóa này quả thực là cực kỳ quỷ dị.
Hoa Lân nghiêng người tránh ra nửa bước, tay trái nhấc lên, điện chủ liền một kiếm đâm vào khoảng không, không kịp dừng lại liền ngã sang bên trái của Hoa Lân. Hoa Lân thấy thế, liền một tay giữ lấy bờ eo của nàng, quát lớn: "Là ta!"
Vậy mà điện vẫn quay lưng định đâm tiếp một kiếm, Hoa Lân một trận buồn bực, bởi vì thanh kiếm nàng cầm trong tay chính là Hà Chiếu của mình. Bất đắc dĩ, Hoa Lân không thể làm gì khác hơn là nắm lấy chuôi kiếm, ôm lấy nàng vào lòng. Điện chủ cố gắng vùng vẫy thoát ra, đồng thời Trịnh Sĩ Trùng cùng Đỗ Bôn Lôi lập tức phóng kiếm tới, Hoa Lân không thể làm gì khác hơn là ôm điện chủ lăng không bay lên, khó khăn lắm tránh được, vừa rơi xuống đất, Hoa Lân liền dùng chân phải phát ra một mảnh kiếm khí, phóng đến đánh văng bọn Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi ra xa hai trượng, lớn tiếng quát: "Các ngươi làm gì vậy?"
Trong lòng hắn, điện chủ cứ sững sờ nhìn hắn, run giọng nói: "Thật là ngươi?"
Hoa Lân cả giận: "Ngoại trừ ta ra, còn ai vào đây?"
Điện chủ mặt lập tức một mảnh đỏ ửng, thẹn thùng nói: "Còn không để ra xuống?"
Hoa Lân hai tay liền đồng thời thả ra, "Bịch" một tiếng, điện chủ đã rớt thẳng xuống đất. Nàng hét lên một tiếng, cả giận nói: "Ngươi …… ngươi ……"
Hoa Lân lại không để ý đến nàng, nhình vào hai người đang ở ngoài ... hai trượng xa chính là Đỗ Bôn Lôi, hỏi: "Các ngươi sao lại đến đây? Sao lại tự bỏ đi như vậy? Không phải ta đã bảo các ngươi ở tại chỗ sao? Như thế nào tất lại chạy đến trong thành này?"
Đỗ Bôn Lôi ngẩn mặt ra rồi oang oang nói: "Không phải là ngươi bảo chúng ta tới đây sao? Rồi còn đích thân đưa bọn ta đến nơi này ……"
Hoa Lân nghi hoặc đạo: "Là ta gọi các ngươi tới?"
Điện chủ đã từ mặt đất đứng dậy, cắn môi, hung hăng đá Hoa Lân một cước, nói: "Ngươi như thế nào bây giờ mới đến? Vừa rồi có một tên giả mạo ngươi, dẫn chúng ta từ xa đến đây, nói là nơi này có “truyện tống trận, muốn chúng ta từ nơi này đi ra ngoài. Ai ngờ …… hừ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận