Ngọc Tiên Duyên


Trong chốc lát, hai người đều đem hết công lực ngưng tụ vào hai lòng bàn tay, đứng xa xa chờ đợi. Hoa Lân hơi nghiêng người, trường kiếm chỉ xéo xuống mặt đất, hai mắt nhìn thẳng vào đối phương. Trường kiếm trong tay từ từ đỏ rực lên, chốt lát đã nổi lên từng cỗ liệt hỏa cháy rừng rực, nhiệt khí bức ra xung quanh đến mấy trượng. Người ở phía đối diện trong tâm chưởng hiện lên hai luồng chân nguyên lực tinh thuần màu đen, luồng chân nguyên lực này nhanh chóng bao trùm lên toàn thân thể hắn, từ ngoài xa nhìn lại không thể nào thấy rõ được chân dung diện mạo.
Sát khí xung thiên của song phương làm cho những người quan chiến không chịu được phải lui về sau mấy trượng. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua cuốn theo một đám lá khô trên mặt đất, ai ngờ đám lá khô này vừa chạm vào vùng kiếm khí đã lập tức tan thành mây khói.
Lúc này, Hoa Lân hoàn toàn tập trung. Tinh – Thần – Khí hợp nhất đạt tới Điên Phong trạng thái, chân khí tiêu hao tự nhiên là rất lớn. Hắn không dám chậm trễ, hét lên một tiếng, thân thể đột nhiên bay lên giữa không trung, vung kiếm chém xuống. Lập tức ba đạo kiếm ảnh nóng cháy hóa thành ba cơn lốc nhiệt cuồn cuộn hung hãn lao vào đối thủ. Nhưng Hoa Lân cũng biết, chiêu này không thể đắc thủ nên không chờ đối phương biến chiêu đã quát lớn:
-Phi kiếm… Xuất!
-Viu…
Hàn quang lấp lóe, cả bốn thanh kiếm như bốn tia chớp theo đầu ngón tay Hoa Lân bắn ra, nhằm thẳng vào bên trái đối thủ mà lao tới. Hắn đoán, đối thủ nhất định sẽ né theo hướng này.
Từ trước tới nay, Túy kiếm tâm pháp của Hoa Lân chưa từng thất thủ, thế nhưng hôm nay hắn lại gặp được một kẻ ngoại lệ. Trong ý nghĩ của hắn, Hắc y nhân kia là người của Minh giới, tất nhiên là thân thể thuộc về cực âm cực hàn, tự nhiên là phải cố kị với Phần Tinh hỏa của mình mới đúng, cho nên hắn sẽ tuyệt đối không dám đón đỡ kiếm khí của mình. Không ngờ người này không những khôgn né tránh mà còn tiến lên một bước, hai bàn tay bao bọc bởi hai luồng chân nguyên lực màu đen trực tiếp ba chiêu kiếm của Hoa Lân.
-Cong…
Một trận âm thanh va chậm trầm thấp vang lên. Kiếm khí mang theo liệt hỏa thao thiên đánh vào quang trụ của Hắc Y nhân giống như không có chỗ tiếp lực, chỉ gây nên một cơn rung động rồi tản mất.

Hoa Lân sững sờ, trong lòng khó hiểu. Đáng cười nhất là bốn thanh phi kiếm của hắn đều đã bắn tới cắm ngay trên nền đất bên phải của Hắc Y nhân, giống như đang đùa cợt với hắn vậy.
Hắc Y nhân nọ cũng sững sờ, khôgn hiểu chiêu này của Hoa Lân là có ý gì. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, thấy Hoa Lân đang ngơ ngẩn, hắn không chậm trễ tung người bay lên, thân ảnh nhanh như thiểm điện. Hắc Y nhân dừng lại giữa không trung, hai bàn tay chập lại ngưng kết một cỗ chân khí khổng lồ màu đen, lăng không đánh về phía Hoa Lân, miệng quát lớn:
-Hắc Long, đánh…!
Hoa Lân đã mất tiên cơ, lại thấy đối phương dùng thế Lôi đình áp đỉnh đánh tới, nhất thời hốt hoảng, không kịp hồi kiếm tiếp chiêu, chỉ có thể dùng hai tay chống đỡ. Hắn quát lớn một tiếng:
-Con bà nó… xem Kim Cương huyền của ta!
Bùng một tiếng, hai luông chân khí một đen một đỏ chạm vào nhau, không khí xung quanh kịch liệt co rút rồi nổ tung, một tầng sóng xung kích có thể thấy rõ ràng tràn ra tứ phía. Hiện trường lập tức cuồng phong bạo phát, đá chạy cát bay, nhất thời nơi nào cũng mờ mịt khói bụi không thể thấy được bóng người.
Đợi đến khi cát bụi đã lắng xuống, trên mặt đất hiện lên một cái hố to, Hoa Lân không ngờ đã không còn ở chỗ cũ. Sở dĩ như vậy không phải vì hắn dùng thân pháp tránh đi mà là vị kình khí cường đại chấn bay khỏi vùng tranh chấp. Khi vừa tiếp đất, cả người hắn nhộn nhạo, miễn cưỡng đứng thẳng lên, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Hắc Y nhân vẫn vững vàng đứng trên thai giai, chỉ có sắc mặt hơn tái một chút mà thôi.
Hoa Lân lần này bị đánh rơi khỏi tế thai, hoàn tòan không biết là vì sao. Lửa giận thiêu đốt, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, hắn chỉ cảm thấy hai loại chân nguyên Thủy – Hỏa đang kịch liệt chấn động; điên cuồng thét lên một tiếng:

-… Tới đây tìm chết!
Chưa hét xong hắn đã quay người lao tới, toàn thân được bao bọc trong liệt hỏa rừng rực. hai lòng bàn tay xuất ra hai luồng nhiệt diễm bức nhân đánh thẳng về phía trước. Hắn liều mạng thúc đẩy liệt hỏa trong người khiến cho cả Hắc Y nhân lẫn Minh Suất đều cảm thấy chói mắt.
Chỉ nghe ba tiếng chạm chưởng trầm đục vang lên, thân hình Hoa Lân lại bị chưởng phong chấn bay trở về, Hắc Y nhân cũng đã lui đến bên bờ tế thai, khóe miệng chảy ra một tia máu đen. Hoa Lân phóng tay bổ ra một chưởng, định hạ thân xuống trên đài.
Nhưng hắn bâu giờ là hữu tâm vô lực, chân khí trong cơ thể đang loạn động, toàn thân đau đớn tựa như lúc nào cũng có thể nổ tung vậy.
Lúc này trong óc đột nhiên lóe lên một ý niệm, hình như hắn đã từng nghe thấy Trữ Tiêm Tuyết nói tới. Hắn rùng mình, rốt cục cũng đã biết mình dụng công quá độ, dẫn tới tẩu hỏa nhập ma. Nếu lại tiếp tục ra tay như vậy sợ rằng kết cục cuối cùng cũng không tránh khỏi cái chết.
Hơn nữa chính mình cũng đã đánh cho đối phương hộc máu, lửa giận trong người cũng vơi đi quá nửa, linh tính cũng được kích thích, cuối cùng hoàn toàn thanh tĩnh trở lại. Hắn có chút sợ hãi, vừa rồi nếu như mình thật sự tẩu hỏa nhập ma thì chỉ sợ là đúng như Trữ Tiêm Tuyết đã nói: thần tiên cũng không cứu được. Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, không tránh được toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù tâm trí đã bình tĩnh lại nhưng chân khí trong cơ thể lại càng khó khống chế hơn. Hắn âm thầm vận khởi tâm pháp Trữ gia, phải mất một lúc sau mới có thể miễn cưỡng áp chế chân khí đang tán loạn trong cơ thể. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Hắc Y nhân đã sớm khôi phục, đang đứng lẳng lặng nhìn mình, giống như đang phân vân không biết có nên ra tay tiếp hay không vậy?
Trong tâm Hoa Lân đột nhiên vô thức sinh ra một tia hảo cảm với hắn, ít nhất là Hắc Y nhân này cũng không thừa cơ người ta gặp nguy mà ra tay đắc thủ.
Song phương lại đứng xa xa dè chừng lẫn nhau, nhưng hai người có chút phân vân, do dự; đều không biết có nên tiếp tục đánh nữa hay không.

Đúng lúc này, Minh Suất ở bên cạnh quan chiến cũng sợ bọn họ dừng tay giữa chừng, gấp gáp nói:
-Tí Hình, ngàn vạn lần không được nương tay, dùng Tu La chưởng mà đối phó với hắn! … tiểu tử này giám xông vào Minh giới chúng ta mà kiêu ngạo, đúng là không để ai vào trong mắt mà.
Ai ngờ lời này nói ra hiệu quả lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng. Tí Hình quay đầu lại, trừng mắt liếc Minh Suất một cái, lập tức triệt hạ công lực toàn thân, quay lại nhìn Hoa Lân quát lớn:
-Ngươi đi đi!
Khẩu khí hoàn toàn là mệnh lệnh cưỡng bức.
Hoa Lân sững sờ, hắn cảm thấy đối phương dường như là cố ý để cho mình một lối thoát, nhưng bản tính cao ngạo lại không chấp nhận nổi, lãnh đạm nói:
-Bổn thiếu gia muốn đi thì không ai có thể ngăn cản. Hắc hắc… chỉ bằng vào ngươi? Còn chưa có bản lãnh này, hắc hắc…
Hắn còn định nói, mối hận đoạn kiếm bổn thiếu gia nhất định phải tính toán đầy đủ với ngươi, nhưng nãy giờ khí huyết không thông, chân khí có chút yếu ớt. May mà tính tình của hắn cũng tùy hòa, nhớ tới vừa rồi đối phương không thừa cơ hắn gặp nguy mà ra tay, hơn nữa hắn cũng hiểu, có tiếp tục giao thủ nữa thì cũng không thể thủ thắng. Đánh nữa đối với mình chẳng có ích lợi gì, hơn nữa mọi người đang ở Mê Tiên trấn chờ đợi mình về, nếu mình chết ở đây, chỉ sợ bọn họ cũng khó sống. Vì vậy chỉ đành thở dài một hơi.
Hoa Lân đang muốn nói thêm vài câu lấy lại một chút mặt mũi thì Tí Hình bất ngờ khoát tay, lạnh giọng quát:
-Ngươi đi mau! … Bổn tọa không muốn bị kẻ khác lợi dụng, cho nên hôm nay ta không giết ngươi. Nếu như ngươi còn không phục, chúng ta có thể giao ước tái chiến.
Hoa Lân sửng sốt, sắc mặt liên tục thay đổi, trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên nhẫn nại nói:

-Thôi, bổn thiếu gia bên người có việc gấp, phải đi ngay. Chuyện đoạn kiếm ta cũng không so đo với ngươi nữa. Cáo từ!
Nói xong, liền xoay người định bay đi, không ngờ ngực tê rần, chút nữa là phun máu miệng. Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành hít sâu một hơi dương khí, ngẩng đầu ưỡn ngực, từ tốn rời đi.
Minh Suất dương dương tự đắc, nghĩ rằng nhất định bọn họ sẽ tiếp tục đánh nhau, không ngờ Tí Hình lại thả cho Hoa Lân đi dễ dàng như thế, tức giận đến mức cắn răng nghiến lợi. Lại sợ Tí Hình trở mặt, không biết làm gì hơn là lẳng lặng rời đi. Nhưng hắn chết cũng không bỏ, theo xa xa phía sau lưng Hoa Lân, nghĩ cách ám toán hắn.
Hoa Lân mới rời tế thai được khoảng mười trượng nhưng chân đã như nhũn ra, lúc này mới phát hiện mình bị nội thương nghiêm trọng. Hắn lại cảm giác có người đi sau theo dõi, lập tức hiểu được Minh Suất còn chưa chịu thôi. Tâm cơ máy động, đột nhiên dừng lại, cũng không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng:
-Ngươi nghe cho rõ, tốt nhất đừng để ta gặp lại. Nếu không, bổn thiếu gia nhất định sẽ giết không tha! Bằng vào chút tu vi này của ngươi, lau giày cho Tí Hình còn chưa đáng… Cút!
Minh Suất ở phía sau sững sờ, không nghĩ tới Hoa Lân lại phát hiện mình sớm như vậy, xem ra thương thế hắn không nặng như mình tưởng. Hơn nữa hắn đã từng thấy tiên thuật của Hoa Lân xuất chúng như thế nào, mặt khác, Phần Tinh Luân lại là khắc tinh trời sinh của hắn, cả người rúng động, âm thầm kinh hãi. Lập tức rút lui không dám theo đuôi Hoa Lân nữa.
Hoa Lân cũng tỏ vẻ không có việc gì, nhanh chóng tiến về phía trước, chỉ thấy hai chân càng lúc càng nặng trĩu, giống như đang kéo theo hai khối đá ngàn cân vậy. Cố gắng lắm mới đi thêm được mười trượng nữa, trong người đau đớn, chỉ có thể đến bên một tòa thạch tháp, vịn tay vào bờ tháp lạnh như băng, đứng đó thở dốc một trận. hắn cảm thấy một cơn choáng váng, liền tựa người vào bờ tháp, gian nan ngồi xuống.
Lúc này không cần biết là Minh Suất có quay trở lại hay không, hắn chỉ biết thương thế mình quá nghiêm trọng. Nếu không điều tức ngay, chỉ sợ không cách nào đối phó với những nguy nan trước mắt. Trong thế giới âm lãnh này, nếu không cẩn thận một chút thì chết rồi mà thân xác cũng chẳng còn. Hắn liền cắm Hà Chiếu xuống trước mặt, cả bốn thanh phi kiếm cũng đồng loạt cắm thẳng trước người, nhanh chóng khoanh chân bắt quyết tọa công trị thương.
Tháp lâm dần yên tĩnh trở lại, thiên địa vạn vật phảng phất như chìm vào trong hư không không một động tĩnh vậy.
Hoa Lân khi bắt đầu điều tức vẫn phân ra một tia thần thức, cảnh giác quan sát xung quanh. Nhưng về sau, vì thương thế quá mức nghiêm trọng, bất tri bất giác cả người đều chìm vào trạng thái không minh. Một bóng đen đang từ xa tiến lại gần mà hắn không hề phát giác…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận