Ngọc Tiên Duyên


Bóng đen nọ đi tới trước mặt Hoa Lân, cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói:
- Ta còn tưởng ngươi thật sự lợi hại, xem ra cũng chỉ có thế…
Hoa Lân lúc này đã chìm sâu vào trong không minh, đừng nói là phản kháng, ngay cả chuyện đối phương nói lớn trước mặt cũng không biết.
Bóng đen nọ do dự một lát rồi tiến lên hai bước, đưa tay đặt lên đỉnh đầu Hoa Lân. Nhưng mãi vẫn chưa động thủ mà lại thì thầm lẩm bẩm:
- Ai, quả nhiên giống như ta sở liệu, thủy hỏa song tu. Chả trách công lực đột nhiên mãnh tiến, ngay cả một chiêu Thanh Long ba của ta cũng suýt bị phá. Bất quá vẫn còn may, ngươi coi như là cũng tự biết mình, không thi triển toàn lực. nếu không cho dù ngươi có thắng ta một lần thì cũng nhất định chết trước ta một bước, hừ…
Bóng đen nọ hình như tìm được đáp án rồi, trong mắt hiện lên vài tia hàn quang, nhưng rồi cũng từ từ bình tĩnh lại. Sau một lúc lâu mới lùi lại vài bước, đứng xa xa nhìn khuôn mặt Hoa Lân, tự nhủ:
- Ai! … Thôi đi, ngươi và ta không phải là cùng một loại người, con đường đi về sau cũng hoàn toàn tương phản. Ta thật muốn biết, rốt cục là ngươi tu luyện tới cỡ nào a…
Hắc Y nhân nọ nói xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự tin. Thân ảnh lóe lên rồi biến mất trong bóng đêm mênh mang.
Hoa Lân vẫn chưa biết rằng hắn mới vừa dạo một vòng trước quỷ môn quan trở về. Cũng không biết là đã qua bao nhiêu lâu, hắn cuối cùng cũng tỉnh lại, há mồm thở ra một ngụm trọc khí, chợt cảm thấy ngực nhói đau. Hắn biết, nội tức tuy đã bình ổn nhưng thương thế xem ra ít nhất hai ngày nữa mới có thể khỏi hẳn. Nhưng thời gian không chờ đợi hắn, bất đắc dĩ đứng lên tiếp tục đi sâu vào trong tháp lâm.
Hôm nay Hoa Lân đã hoàn toàn nắm được bố trí của trận pháp, biết trận nhãn là Vong linh tháp nằm giữa trung ương trận bèn thẳng đường đi tới, cực kì thuận lợi. Như vậy là Minh Suất cũng đã tự biết thân phận, không dám tiếp tục gây khó khăn cho mình.
Phút chốc, Hoa Lân cũng đã tới được trung tâm của Tháp lâm, chỉ thấy ở phía xa thấp thoáng một lá “Chiêu hồn kỳ” cắm giữa trung ương thạch trận, xung quanh cực kì trống trải. Nhưng hắn chưa đến gần mà đã cảm thấy một cỗ áp lực vô hình ngăn cản kịch liệt, hơn nữa còn khiến tâm ma nổi lên. Nhưng Hoa Lân biết sở dĩ như thế là vì, lá cờ này chính là trận nhãn của “Vong linh chi trận”. Hắn cẩn thận từng bước tiến lại gần, cầm lấy lá cờ nhanh từ từ rút lên.
Hắn vốn tưởng rằng đây sẽ có cơ quan lợi hại gì, không ngờ khi Hoa Lân rút lá cờ lên thì cũng không thấy có tình huống gì phát sinh, chỉ có lá “Chiêu hồn kì” trong tay lạnh thấu xương, chân khí trong cơ thể thiếu chút nữa cũng bị nó hút mất. May mắn là Hoa Lân thể chất dị thường, chưởng tâm ngưng tụ sẵn một cỗ nhiệt khí nên mới không bị vật đó ám toán.
Cẩn thận nhìn lại bốn hướng cũng không phát hiện ra động tĩnh gì. Hoa Lân tự giễu cợt mình một phen, cầm chắc lá cờ, ngược theo đường cũ trở ra.
Cầm lá cờ xuyên qua mê man sương lạnh, chỗ nào đi qua vạn vật đều khô rút lại, “Chiêu hồn kỳ” quả nhiên là lệ khí chi vật, trên đời hiếm thấy. Phải biết rằng thực vật ở Minh giới này đều cực kì cứng rắn, không ngờ lại bị lá tiểu kỳ trong tay Hoa Lân xuyên qua như cắt đậu hũ, quả thật khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Mất nửa canh giờ thì Hoa Lân cũng đã ra được rìa tháp lâm. Chỉ thấy ngoài xa tụ tập đại quân đông đảo gồm Minh Vương, Pháp Vương, các Minh tướng, đương nhiên là tên đáng chết Minh Suất cũng có trong đó.
Hoa Lân hung hăng trừng mắt liếc Minh Suất một cái, tay cầm Chiêu hồn kì đưa cho Minh Vương nói:
- Trận đã phá, không hay là Minh Vương đã hài lòng chưa?

Minh Vương nhận lấy lá cờ, hơi gật đầu bảo:
- Mặc dù thời gian hơi lâu, nhưng ngươi cuối cùng cũng đã làm được… Đi theo ta, ta có chuyện quan trọng cần bàn với ngươi.
- Chuyện gì quan trọng?
Hoa Lân trong đầu u mê không hiểu, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác là đành đi theo bọn Minh Vương về Minh Vương điện.
Về đến nơi, Minh Vương chậm rãi ngồi xuống Vương tọa, phất tay đuổi tất cả các bộ hạ ra ngoài, chỉ chừa Pháp Vương ở lại. Lúc này hắn mới chậm rãi nói:
- Thiếu hiệp lưu lại tại Minh giới đã mấy canh giờ, liệu có phát hiện ra nơi này có gì bất ổn không?
Hoa Lân mê muội, lắc đầu nói:
- Ta tới Minh giới chưa đến một ngày, làm sao biết được chỗ nào không ổn. Ngươi tốt nhất không nên vòng vèo nữa, xin nói thẳng cho ta biết. Đồng thời thả các bằng hữu của ta ra, nếu không bọn họ biến thành người băng mất.
Minh Vương và Pháp Vương đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy tên tiểu tử này ăn nói vô lý, không biết giữ gìn, tức giận quát lớn:
- Tên tiểu tử ngươi, đây là Minh giới, không phải là nhân gian các ngươi. Ngươi nên tôn trọng chúng ta một chút, nếu không…
Hoa Lân lập tức giơ tay đầu hàng nói:
- Được rồi, được rồi, là ta không đúng. Xin các ngươi nói nhanh lên một chút, rốt cục là các ngươi muốn nói với ta chuyện gì?
May là Minh Vương và Pháp Vương nghe xong cũng không thèm chấp hắn, chỉ lắc đầu. Pháp Vương bất đắc dĩ nói:
- Từ xưa tới nay, âm dương đối lập lại vừa tương trợ lẫn nhau. Người chết đều phải trở về Minh giới mới có thể tiến vào Lục đạo luân hồi. Mà…
Hoa Lân trong lòng buồn bực, lại thêm trên mình còn mang thương tích, có chút nóng nảy bảo:
- Ta xin các người đó, mau nói vào chánh đề đi có được không? Bằng hữu ta sắp chết đến nơi rồi kìa!
Pháp Vương giống như không hề nghe thấy lời thúc dục của Hoa Lân, chỉ ngẩng đầu nhìn ra xa ung dung nói:
- Thế này đi, ta trước tiên kể cho ngươi một cố sự, thế nào?

Hoa Lân bất đắc dĩ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, lắc đầu than vãn:
- Được rồi, được rồi, ngươi mau nói đi! Ta rất thích nghe các loại cố sự đó!
Pháp Vương chỉ chăm chú nhìn về phía xa, trong ánh mắt vốn âm u của hắn giờ này cũng bừng lên một chút sáng sủa. Hắn trầm ngâm nói:
- Cách đây đã rất lâu rồi, nơi này từng là một thiên đường phồn vinh thịnh vượng. Cho dù là Nhân gian hay là Minh giới lúc đó cũng đều có mấy trăm ức dân cư. Lúc đó, chúng ta đã biết, nơi này có một tiên trận cực lớn tên là “Binh Hồn Giải Thần Trận”. Nghe nói nó chủ yếu là trấn thủ thông đạo giữa Ma giới và Nhân gian, duy trì sự bình hành giữa song phương. Từ xưa tới nay, “Binh hồn giải thần trận” chưa từng được khởi động lần nào, đơn giản là bởi vì ma giới chưa từng đột phá được cấm chế ở đây, cho nên dân cư càng ngày càng đông đúc. Chúng ta cũng không ngờ rằng có một ngày trận pháp cuối cùng cũng bị khởi động… Một ngàn năm trước, Ma giới đại cử xâm lấn, trong trung tâm của Thần trận tìm ra được một khe hở, dùng thiên sách vạn kế gửi Huyết Ma tới, biến nơi này thành địa ngục của nhân gian.”
Nói đến đây, Pháp Vương dừng lại một chút, trước mắt phảng phất như thấy lại huyết cảnh ngày xưa, vẻ mặt cực kì thống khổ.
Hoa Lân nghe đến đó, vô thức hỏi:
- Vậy sau đó ra sao?
Pháp Vương thở dài, chậm rãi nói tiếp:
- Lúc ấy, mặc dù cả Tu chân giới ra sức ngăn cản nhưng thủy chung không có cách nào chống lại, cuối cùng, cũng không biết là ai đã khởi động “Binh hồn giải thần trận” mới có thể ngăn được sự xâm lấn của Ma giới. Nhưng đồng thời, cả lục địa này cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời chuyển đất… Ngươi từ phía trên xuống, hẳn là đã rõ ràng trận pháp lợi hại như thế nào rồi.
Pháp Vương vừa nói vừa chỉ lên trên đầu Hoa Lân rồi quay lại nhìn hắn một cái.
Hoa Lân chỉ có thể gật đầu, lúc này Pháp Vương mới kể tiếp:
- Lúc ấy, mặc kệ là tiên nhân hay là ma đầu, tất cả đều bị hút vào trong đó. Nhưng song phương không vì thế mà dừng tay, ngược lại còn tiếp tục trường đồ sát đó hơn mười năm nữa. Cuối cùng cũgn có một ngày bọn họ đã phân định được thắng bại. Nhưng lúc này chuyện đó đã chẳng còn ý nghĩa nữa, điều trọng yếu chính là phàm nhân đã gần như tuyệt diệt, cả một lục địa bao la cũng chẳng còn sót lại mấy người. Đây chính là lai lịch của “Binh hồn giải thần trận”…
Hoa Lân chấn động, hỏi:
- Sau đó thế nào?
Pháp Vương cả giận:
- Sau nữa là thế nào?… kết cục như thế mà còn múốn hỏi sau đó là sao?
Hoa Lân lại càng tức giận:

- Không có sau đó? Ta làm sao có thể tới được chỗ này? Mà ta với các ngươi có quan hệ gì? Các ngươi là Minh giới, hình như chuyện này không liên quan tới các ngươi mà.
Pháp Vương giận giữ nói:
- Tại sao lại không liên quan tới chúng ta!... Minh giới và Nhân gian giới, vốn là hai thế giới bình hành, phồn vinh như nhau. Ví như nói, trên mặt đất các ngươi có diện tích hơn trăm dặm thì Minh giới của chúng ta cũng có hơn trăm dặm diện tích. Còn như nói Tu chân giới của các ngươi có vô số Tinh vực thì Minh giới cũng có vô số những khu vực độc lập. Nhưng bây giờ, trên đầu chúng ta, “Binh Hồn giải thần trận” đã bị khởi động. Nơi này bị thượng cổ kết giới trói buộc, ngăn cách chúng ta với ngoại giới, không cách nào liên lạc đươc. Hiểu chưa?
Hoa Lân gãi gãi ót lẩm bẩm:
- Hình như hiểu được chút ít! Nói như vậy Minh giới giống như là một hình ảnh đảo chiều của Nhân gian giới, đúng không?
Minh Vương vui mừng nói:
- Xem ra rốt cục ngươi cũng đã hiểu được nỗi khổ của chúng ta rồi.
Nhưng Hoa Lân lại lắc đầu nói:
- Có chuyện này ta vẫn không hiểu, cho dù là các ngươi bị cô lập nhưng tại sao lại phải ở đây? Không phải các ngươi muốn du ngoạn Minh giới đấy chứ? Ách…
Pháp Vương buồn bực bảo:
- Ngươi… ngươi… Ai! Ngươi còn chưa biết, mặt trên của “Binh Hồn giải thần trận” đã biến thành một tử địa, con người không thể tồn tại được, cho nên cũng không thể thấy trẻ con tái sanh. Nói theo cách của các ngươi thì Vong hồn của Minh giới chúng ta cũng vô pháp đầu thai. Ngươi nghĩ xem, suốt một ngàn năm chúng ta không có cách nào luân hồi, vong hồn tự nhiên càng ngày càng nhiều. Không phải chúng ta muốn vĩnh viễn trở thành nơi chứa chấp vong hồn. Chúng ta thì không sao cả, nhưng chỉ sợ rằng thần dân của Minh giới sớm muộn cũng sẽ tạo phản, ngươi hiểu chưa?
- Ách…
Hoa Lân giật mình hiểu ra, vội vàng gật đầu. Nghĩ thầm, khó trách bọn hắn mặt mày ủ rũ như vậy, “Binh hồn giải thần trận này cũng thật quá bá đạo, ngăn cách hết thảy mọi liên lạc với ngoại giới, không chỉ là tai nạn của Nhân gian mà cũng là một trường hạo kiếp của Minh giới. Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được mở miệng đồng tình:
- Vậy được rồi! Các ngươi muốn ta làm gì?
Pháp Vương thở ra một hơi nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn Minh Vương, dường như muốn mời Minh Vương đưa ra quyết định cuối cùng.
Minh Vương chậm rãi đứng lên than vãn:
- Ai… Năm đó Minh giới chúng ta thực lực cực mạnh. Diện tích gấp hàng chục lần bây giờ, thần dân cũng đạt tới ba trăm ức. Chỉ tại năm đó quá tự tin, không chịu thành lập truyền tống trận đi nơi khác, kiếp nạn hôm nay cũng là do thủ cựu mà ra. Bây giờ chỉ còn có một cách, đó là phái người đi trước, đả thông các thông đạo của Minh giới. Trách nhiệm này, cũng chỉ có thể truyền nhân của Phần Tinh Luân mới có thể làm được. Thiếu hiệp, đây chính là chuyện chúng ta muốn nhờ ngươi giúp, không biết ngươi có thể giúp chúng ta rời khỏi đây hay không?
Hoa Lân đột nhiên ngộ ra khổ tâm của bọn họ: Trở về Minh giới chỉ có thể mượn đường qua Nhân gian giới. Nhưng Âm hồn bình thường của Minh giới gặp ánh sáng lập tức hình tiêu thần tán. Bên ngoài quanh năm sáng sủa, mặt trời chói chang, cho nên chỉ có người Tu chân hoặc là các phàm nhân tài năng mới có thể giúp bọn họ được. Mà cao thủ có thể tùy ý thông hành trong Minh giới cũng chỉ có truyền nhân của Phần Tinh Luân mới đủ tài năng làm được điều này.
Hoa Lân nghĩ ra điều này, đột nhiên cảm thấy mình trở nên vĩ đại hơn hẳn. Không ngờ thân phận là Minh Vương của Minh giới cũng phải hạ mình cầu hắn trợ giúp, quả là khó tin. Vì vậy hắn nói:
- Minh Vương ủy thác, tại hạ nhất định toàn lực ứng phó. Nhưng tiểu tử tu vi quá thấp, chỉ sợ rằng việc khó thành.
Minh Vương nghiêm mặt nói:

- Bổn tọa cũng đã từng nghĩ tới, việc này quả thật tương đối khó khăn. Chưa nói đến chuyện tu vi của thiếu hiệp tế nào, chỉ việc đào thoát khỏi giải thần trận này cũng rất nan giải rồi. Tất nhiên là chúng ta cũng phải toàn lực tìm cách.
Minh Vương dừng lại một chút, rồi nhẹ giọng tiếp tục:
- …Khi tuổi thọ của tới hạn, thì cũng là lúc thần nhân đều suy kiệt. Mặc dù người trong Minh giới chúng ta dựa vào âm khí có thể sốgn rất lâu, nhưng cuối cùng thì vẫn thế cả. Thiếu hiệp, nếu có thể, cần giải quyết việc này càng nhanh càng tốt. Ài…
Hoa Lân nghĩ thầm rằng: “Ngươi nói như vậy, ý tứ chính là muốn ta phóng tay mà làm. Đây thật sự là một chuyện tốt ah! … Ài!”
Mặc dù trong lòng có chút khó chịu nhưng suy nghĩ một lúc Hoa Lân cũng hiểu được tình cảnh của bọn họ quả thật quá khó khăn. Trách nhiệm này quan hệ đến ngàn vạn sinh mệnh trong tương lai, vì vậy gật đầu nói:
- Được rồi, việc này không nên chậm trễ nữa, ngươi rốt cục là muốn ta làm thế nào? Mau nói thẳng ra… ta sợ rằng bằng hữu của ta ở bên ngoài thật sự không chịu nổi hàn khí ở nơi này nữa rồi.
Minh Vương gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Rất tốt, ngươi đi theo ta…
Nói xong rời khỏi Vương tọa đi vào sâu trong điện.
Hoa Lân lập tức theo chân, Pháp Vương cũng đuổi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng giải thích:
- Nếu muốn đả thông thông đạo của Minh giới, phải thiết lập ở Minh giới kia một cái truyền tống trận. Cho nên Minh Vương muốn tặng cho ngươi một cái Hắc Diệu Hoàn. Trong các Minh giới song hành, nó đại biểu cho người đứng đầu Minh giới. Cho nên ngươi phải hiểu rằng đó là một cỗ thần khí có thể hiệu lệnh tất cả các vong hồn trong thiên hạ. Điều quan trọng nhất là không được để người khác trông thấy nó, nếu không sẽ làm náo loạn vị trí của ngươi và Minh Vương. Chỉ khi lâm vào tình trạng vạn bất đắc dĩ mới được sử dụng Minh Vương lệnh để chế phục đối phương. Mọi chuyện sau đó đều có thể trở nên thuận lợi hơn…
- A?
Hoa Lân cả kinh hỏi:
- Chế phục đối phương? Như vậy thật không hay rồi?....
Pháp Vương cũng đổ mồ hôi nói:
- Chuyện này… ta đương nhiên cũng không hi vọng phát sinh sự tình như vậy. Loại tín vật tối cao của Minh Vương làm sao có thể xuất hiện trong tay một con người được? Hơn nữa, nếu bọn họ trông thấy Phần Tinh Luân, nói không chừng sẽ nổi lòng tham, làm chuyện bất lợi với ngươi. Phải biết rằng ngươi toàn thân là hỏa, nhưng nếu thật sự đánh nhau, ngươi chưa hẳn đã là đối thủ mạnh nhất của Minh giới. Đơn giản như là Minh Vương của chúng ta, chỉ cần ngài thi triển “Định hồn chú” hoặc là “Vạn vật hư không” là có thể dễ dàng đánh bại ngươi. Cho nên thần khí này giao cho ngươi cũng chỉ đề phòng thân lúc vạn nhất.
- Phải không?
Hoa Lân có chút không tin, nhưng Pháp Vương đã nói như thế nhất định có thâm ý. Huống chi là tặng cho mình một bảo vật, có gì mà phải lo lắng? Vì vậy hắc hắc cười nói:
- Ta xin đa tạ, hắc hắc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận