Trong lòng Hoa Lân ngẫm thấy sự tình diễn biến kì dị bèn quay lại quát lớn:
- Các ngươi tuyệt đối không được qua đây!
Nhưng đã muộn mất rồi, đứng trong đám sương mù, bọn Điện chủ ngỡ Hoa Lân gặp nạn nên xông cả lên hòng bạt kiếm tương trợ. Tuy nhiên, khi bọn họ tiếp cận Hoa Lân thì cảnh vật trước mặt đột nhiên đại biến. Điều quái lạ hơn cả là cảnh tượng bọn họ trông thấy mỗi người một khác.
Điện chủ thấy dưới đất xuất hiện một đàn chuột đông nhung nhúc đang điên cuồng chạy về phía mình. “Đám lông lá xù xì” này làm cho nàng sợ xanh mặt, thất thanh hét lên rồi khua trường kiếm bổ xuống đàn chuột.
Đỗ Bôn Lôi lại thấy một gã nam tử toàn thân bê bết máu nhằm mình đánh tới. Da dẻ khắp châu thân kẻ này đều nát bươm, tựa hồ đã bị lột bỏ sạch, máu tươi không ngừng ứa ra. Không ai khác đó chính là Mộng Luyện Phi, đã tẩu hoả nhập ma hơn mười năm về trước tại Mê Tiên Trấn. Hồi đó, Đỗ Bôn Lôi mới chừng tám tuổi, chứng kiến cảnh đấy nên bị ám ảnh trọn đời không quên. Cũng chính vì thế, hắn chẳng chút do dự xuất kiếm chém thẳng vào Mộng Luyện Phi...
Kể đến Trịnh Sĩ Trùng, hắn lại trông thấy hình ảnh khác. Hắn đứng giữa một gian phòng với màn đêm đen che kín, một bạch ảnh đột nhiên phi đến, hắn lập tức tuốt kiếm, “Tranh!” một tiếng, nhanh chóng đâm thẳng tới đối phương…
Ngay cả một kẻ tính tình lãnh khốc như Tí Hình cũng dường như trở về quá khứ. Lúc này, hắn đang ôm trong ngực một con bạch hồ thân mang thương tích. Bản thân hắn lâm vào thập diện trùng vây. Vô số hắc ảnh đang đồng loạt ùa tới hòng lấy mạng con vật mà hắn thương yêu nhất.
Thoáng chốc quang cảnh trở nên hỗn loạn, hết thảy mọi người đều giơ đao, múa kiếm, liều mạng đâm chém về tứ phía, bổ xuống nhân ảnh đối diện, hay chính là bổ xuống đoạn kí ức đau thương từ dĩ vãng hiện về.
Từ nơi sâu thẳm nhất trong làn sương khói, đạo hàn quang phảng phất như sao băng giáng xuống, nhằm ngay mặt Hoa Lân kích tới. Chiêu kiếm quỷ dị này vừa ảo diệu vừa lạ thường, thình lình xuất hiện tựa hồ từ cõi hư vô. Hoa Lân cả kinh vội đưa kiếm lên chống đỡ, trong lòng không khỏi chất chứa nghi hoặc.
Bỗng nhiên, xung quanh hàn quang trở nên đại thịnh, trùng trùng đao quang, kiếm ảnh nhất tề vây công mọi người. Hoa Lân từ trước đến nay chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng kì dị thế này, hoàn toàn chẳng hề thấy bóng dáng địch nhân đâu, vậy mà kiếm quang cứ liên tục từ trong làn sương vọt đến với tốc độ kinh người, uy lực mạnh mẽ phi thường.
“Đinh đinh đang đang” một tràng âm thanh hỗn độn vang lên, bốn người Điện chủ rơi vào vòng loạn chiến. Hoa Lân thấy bọn họ lâm chiến đều tự công kích chính mình bèn vội quát:
- Bày trận…bày trận!
Câu này liền có tác dụng tức thời, Tí Hình đang trong cơn hoảng loạn bỗng cắm kiếm xuống đất, hét lớn:
- Thanh Minh Ba…
Một làn sóng sắc xanh nhạt từ thân thể hắn ào ạt tuôn ra tứ phía. Nhất thời sương mù trong phạm vi hai trượng bị hắn xua tan, cảnh vật xung quanh lập tức hiển hiện rõ ràng. Đồng thời, bọn họ đều chấn động toàn thân, sắc mặt đại biến. Họ thực sự hoảng hốt khi phát hiện trong đám sương mù thấp thoáng mấy nhân ảnh, điều khủng khiếp hơn nữa là mỗi người đều hình dáng mình trong hàng ngũ đối phương.
Không sai, mọi người đều trông thấy bản sao của mình. Hơn thế, các bản sao kia đang điên cuồng nhắm chính bản thân họ thi triển công kích, cách thức xuất thủ y hệt.
Do thoáng chút kinh ngạc, chiêu thức của bọn họ chậm lại nửa phần, thế nhưng kiếm chiêu năm nhân ảnh ngoài kia chẳng đổi, xuất ra vô số kiếm quang đao ảnh quét tới bọn Hoa Lân.
Hoa Lân cũng xây xẩm mặt mày, lại quát:
- Lập trận…lập trận!
“Binh binh bang bang”, thêm một tràng âm thanh vang dội, kiếm chiêu của Đỗ Bôn Lôi chậm mất nửa phần. Hắn rú lên một tiếng đau đớn, nhất thời tay phải bị đối phương chém trúng, máu tươi tuôn ra nhuốm đỏ cả vạt áo. Điện chủ hô lớn:
- Bài Vân Trận…
Kiếm pháp của ba người Mê Tiên Trấn tức khắc biến đổi, dựng nên một màn kiếm quang phòng thủ chắc chắn phía trước mặt. Tuy nhiên Hoa Lân cùng Tí Hình chưa từng luyện qua “Bài Vân Trận”, nay đưa hai người vào vị trí trung tâm thực khó mà kết hợp được. Bởi vậy, ngay từ đầu “Bài Vân Trận” đã sơ hở, không thể tương liên, lộ ra hai khe hở. Chỉ thấy kiếm quang bên ngoài sáng loá ngang trời, vô số kiếm khí sắc bén đánh tới lỗ hổng của kiếm trận.
Hoa Lân tái mặt kinh hãi, hiểu rằng nếu không chống đỡ nổi đợt công kích này của địch nhân thì ba người Điện chủ chắc chắn lĩnh trọng thương, nên vội quát:
- Tí Hình, xuất thủ mau!
Dứt lời, tay phải hắn hoa lên thi triển “Thất Tinh Kiếm Quyết” lấp vào chỗ sơ hở. Tí Hình cũng mau chóng xuất thủ, bước lên một bước, kịp thời phong toả trước mặt.
“Bài Vân Trận” của Mê Tiên Trấn đã trải qua mấy ngàn năm tôi luyện, tiềm ẩn khả năng phòng thủ phi thường. Một khi trận thế được triển khai thì liên miên không dứt, ngay đến một giọt nước cũng không thể lọt qua. Nhưng nực cười thay, giờ đây trận pháp này lại xuất hiện hai luồng kiếm quang lệch lạc, tương tự như việc vá hai mảnh vải thô lên một chiếc áo tơ tằm vậy.
Làn sương bạc bên ngoài chẳng những không hề tản mát mà ngược lại, ngày càng trở nên đậm đặc. Cảnh vật ngoài ba trượng đều bị bao phủ bởi một màn trắng xoá. Năm nhân ảnh mờ nhạt kia ẩn trong đó tựa hổ mọc thêm cánh, kiếm pháp thêm phần ảo diệu, thậm chí kiếm pháp của chúng còn sắc bén hơn nhiều so với bản thể. Thoáng chốc, Hoa Lân cảm thấy năm người bọn họ tựa bị hãm vào “chân không địa đái”(1), hàn quang rực sáng bao trùm toàn bộ thiên địa.
May thay, “Bài Vân Trận” vẫn miễn cưỡng chống cự lại được nhưng Hoa Lân tự hiểu chính mình đang dần đuối sức, trở nên lực bất tòng tâm. Đó chẳng phải vì công lực hắn thấp kém, chỉ do hắn cùng Tí Hình phải căng sức bổ khuyết cho sơ hở của kiếm trận nên đã tổn hao quá nhiều tinh lực. Sau một hồi kháng cự, Hoa Lân phát hiện mình lâm vào thế bế tắc. Dù rất muốn phản kích nhưng lại sợ làm thương tổn đến bằng hữu, hắn quả thực thập phần lo lắng. Nếu tiếp tục thế này, chỉ biết gồng mình hứng chịu công kích của đối phương, làm sao thủ thắng được đây?
Thực tế “Tuyệt Sát Trận” đúng là một loại tà môn bàng đạo. Thế nào lại đụng đầu với bản sao y hệt mình tại chốn này? Bao nhiêu nghi vấn cứ quay cuồng trong tâm trí Hoa Lân mà không tìm được lời giải.
Đến lúc này, Hoa Lân vừa chống đỡ, vừa quát hỏi:
- Rốt cục các người là ai? Sao lại cải trang thành bọn ta?
Hồi lâu sau vẫn không kẻ nào đáp lại. Hơn thế nữa, kiếm khí của chúng mỗi lúc một sắc bén hơn. Dù đang bị bủa vây trùng trùng nhưng Hoa Lân vẫn gắng đâm một kiếm phản kích đối phương. Nhưng chẳng hiểu sao, đối phương lắc người né được chiêu kiếm này một cách thần kì. Hoa Lân hốt hoảng quay lại nói:
- Tí Hình, trước khi ngươi xoá tan sương mù, chúng ta căn bản nào trông thấy kẻ địch, sao sau khi ngươi thi triển “Thanh Minh Ba”, chúng lại hiện hình nhỉ?
Tí Hình đang phải vất vả cự địch, nghe vậy bừng giận nói:
- Làm sao ta biết được? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta gọi chúng đến ư?
Tay phải Hoa Lân đã mỏi nhừ, nhăn nhó nói:
- Ta…ta đâu hề có ý đó. Ta chỉ băn khoăn, không phải trận này đã bị hóa giải rồi ư, tại sao còn xuất hiện địch nhân?
- Ây?
Bọn Trịnh Sĩ Trùng đều sững sờ, vừa nãy mọi người cho rằng nghĩ chắc chắn đã an toàn nhưng đột nhiên xảy ra biến sự này thì phải giải thích thế nào đây?
Hoa Lân lách qua vài chiêu của đối phương, chợt nảy ra một ý định, nói lớn:
- Điện chủ, ngươi mau thối lui, để ta xuất tuyệt chiêu!
Điện chủ đang lẳng lặng cự đích đằng trước nghe vậy liền tránh sang nửa bước, Hoa Lân khẽ “Hừ!” một tiếng, kiếm pháp ba động liên hồi, nhất thời phong toả kiếm quang của đối phương, tiếp đến hắn quát to:
- Liệt…Diễm…Trảm!!!
Một vòng kiếm quang đỏ sẫm vọt lên không trung rồi bổ nhào công kích các bản sao phía trước. Chiêu kiếm này rít lên một tiếng, xé toang màn sương mù dày đặc, lao về đằng xa, thế nhưng rốt cục không hề đánh trúng được địch nhân. Dù vậy, thân ảnh đối phương cũng chịu ảnh hưởng, vẫn không ngừng lắc lư. Hoa Lân vô cùng kinh hãi, căn bản chẳng rõ bằng cách nào mà địch nhân né khỏi tuyệt chiêu của mình.
Còn chưa hết bàng hoàng đã nghe Điện chủ kinh hãi thét lên:
- Cẩn thận!
Chỉ thấy thân ảnh đối phương cũng bừng bừng thịnh nộ, hồng quang loé sáng khắp châu thân, huơ kiếm chém tới. Trường kiếm của hắn bỗng ào ào phát ra một màn kiếm quang đỏ sẫm, khí thế long trời lở đất, thần tốc tấn công Hoa Lân. Dựa vào kiếm thế, đây chính là tuyệt học của Hoa Lân – “Liệt Diễm Trảm”.
Tuy nhiên chiêu này còn hung hiểm hơn mấy phần so với Hoa Lân, kể cả về tốc độ xuất thủ lẫn uy lực đều vượt trội. Mọi người đồng loạt kinh hãi, ngó thấy “Liệt Diễm Trảm” mãnh liệt ập tới tựa dời non lấp bể, không hẹn mà cùng loé lên một ý nghĩ: phải nhanh chóng tản ra. Nhưng lúc này, địch nhân đã bao vây cả bốn phương tám hướng nên bọn họ nào thể di chuyển, chỉ còn biết đành bất lực nhìn màn kiếm quang khổng lồ từ không trung chém thẳng xuống đầu Hoa Lân.
Hoa Lân đang trong thế bị trói chân trói tay, tự liệu dù thế nào chăng nữa mình cũng không được né tránh, nếu không “Bài Vân Trận” sau lưng nhất định sẽ sụp đổ. Hắn đành hét lớn:
- Kim Cương Quyết!
Chớp mắt, song thủ Hoa Lân nắm chắc Hà Chiếu, dựng kiếm trước mặt, nghiến răng đón đỡ. Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên “Đang…”, tia lửa bắn tung toé, một tràng sóng đỏ sẫm ba động lan toả ra bốn phía.
Thân hình Hoa Lân lắc lư, chân khí nhộn nhạo bốc lên tận ngực, cũng may cho hắn lúc này đã luyện “Kim Cương Quyết” đến tầng thứ tư, mới rồi đã dùng kiếm khí phòng thủ hai bên tả hữu. Càng may hơn nữa là hắn đã chế luyện được Hà Chiếu Kiếm đến độ tinh thuần phi thường cho nên có thể ngạnh tiếp chiêu “Liệt Diễm Trảm” kia.
Hoa Lân lĩnh trọn chiêu này thì lửa giận bốc lên ba trượng, phẫn nộ quát:
- Xuất kiếm…Vạn Kiếm Quyết!
“Tranh tranh tranh…” sau lưng hắn bỗng xuất hiện bốn thanh Phân Quang Kiếm, hàn quang lấp lánh, vọt nhanh về phía đối diện.
Thế nhưng, lần này cũng y hệt như lần trước, thân ảnh đối phương rung lên, bốn thanh Phi Quang Kiếm chẳng hiểu sao đều đánh hụt vào khoảng không rồi “Sưu sưu sưu” cắm cả xuống mặt đất. Hoa Lân nheo mắt, chợt nhớ đến điều gì đó…chỉ là một hình ảnh mơ hồ thoáng qua.
Lại nói bọn Điện chủ, vừa rồi hứng chịu dư chấn khó khăn lắm mới trụ vững được. Còn chưa kịp thở, địch nhân bên trong đám sương mù tựa như dường như chẳng hề biết mệt mỏi, liên tiếp công kích làm cho tay chân họ muốn rụng rời.
Hoa Lân đột nhiên quát:
- Tí Hình, ngươi gắng kháng cự, để ta đi bày trận!
Dứt lời, hắn triệu gọi mấy thanh Phân Quang Kiếm đằng xa trở về, kế đến xuất liên tiếp mười sáu kiếm gạt phăng kiếm khí phía trước, chưa thu kiếm hắn đã từng bước từng bước lùi lại đằng sau. Bởi vậy, trận pháp vốn có năm người giờ khuyết mất một, chỉ còn bốn người cự địch.
Điện chủ kinh hãi thét lên, nàng bỗng bị hai địch nhân đồng loạt tập kích, nhất thời không có khả năng chống đỡ, cũng may Tí Hình mau chóng quay sang hỗ trợ kịp thời bằng không nàng đã chịu cảnh “ngọc nát hương tan” rồi.
Tí Hình thấy Hoa Lân núp ở đằng sau thì không khỏi giận dữ nói:
- Ngươi làm trò quỷ gì thế?
Hoa Lân vội la lên:
- Tất nhiên là để phá trận.
Đoạn hắn huy động Hà Chiếu Kiếm mau chóng vạch một đồ án trận pháp lên trên mặt đất rồi vội vàng chia Phi Quang Kiếm cắm tại bốn phương vị, sau cùng định khảm thêm vài viên tinh thạch. Động tác của Hoa Lân có thể nói nhanh như chớp giật nhưng hắn đã đánh giá nhầm về thực lực của bọn địch nhân bên ngoài.
Chợt vang lên một tiếng đau đớn, Đỗ Bôn Lôi sớm trúng thương nơi cánh tay, nay đã chịu không nổi, bị kiếm khí bổ trúng ngực phải. Toàn thân hắn lảo đảo, hoàn toàn mất khả năng phòng thủ, may là Trịnh Sĩ Trùng đang đứng sát bên phải, kịp thời gạt kiếm chiêu của đối phương, lách người trấn thủ trước mặt Đỗ Bôn Lôi. Nhưng cũng vì thế mà “Bài Vân Trận” có dấu hiệu rối loạn, “Tranh tranh tranh” hàng loạt kiếm quang lao tới, thân hình Trịnh Sĩ Trùng không ngừng chao đảo, xem chừng cũng chẳng còn chống đỡ được nữa.
Điện chủ giận dữ nói:
- Hoa Lân…
Âm thanh đầy tuyệt vọng của nàng lòng lên không khỏi làm cho lòng người xao động. Chẳng biết từ khi nào, nàng đã đặt trọn niềm tin nơi Hoa Lân, không ngờ, người này bỗng buông xuôi, thậm chí chẳng đoái hoài đến sinh tử của mình. Điều này thật làm cho người ta quá thất vọng!
Trong chớp mắt, mọi người chỉ còn cách đành bất lực nhìn màn đại kiếm quang mang theo tiếng gió rít sắc lẹm bổ nhào xuống Đỗ Bôn Lôi cùng Trịnh Sĩ Trùng. Tí Hình dù muốn nhưng cũng không kịp trở tay cứu viện. Hắn đang phải vừa chống đỡ kiếm khí vừa phải bảo vệ Điện chủ, nào có thể phân thân ra được. Lúc này, Điện chủ hạ hết quyết tâm, không màng đến sinh tử, nhào đến bên người bọn Đỗ Bôn Lôi, định lĩnh thay cho bọn họ trận kiếm vũ ngợp trời kia. Tí Hình thở dài, đành liều chết lao theo nàng.
Đến đây, “Bài Vân Trận” hoàn toàn sụp đổ. Vô số kiếm quang đan xen nhau từ bốn phương tám hướng trút xuống đầu mọi người. Dù võ công họ có cao siêu đến đâu thì e rằng cũng khó thoát chết.
Điện chỉ nhìn kiếm quang ngợp trời mà chìm trong tuyệt vọng, trong khoảng khắc này, nàng không quên đưa ánh mắt oán hận về phía Hoa Lân.
Màn kiếm quang hạ xuống, mọi người cảm thấy mắt tối sầm lại. Chỉ nghe thấy có người thốt lên một tiếng đau đớn, tiếp đến một tràng âm thanh đinh tai nhức óc “Phanh phanh phanh”, tuy nhiên kiếm quang trên đầu rốt cục không hề đả thương được ai cả. Khi nhìn lên, đã thấy một lớp hồng quang mờ mờ chắn trên không trung, vô số kiếm quang chém vào tạo ra từng trận từng trận ba động rung rinh, tạo nên cảnh quan thật phần đẹp mắt.
“Phòng ngự trận” cuối cùng cũng đã được phát động, tựa như một chiếc bát trong suốt úp xuống mặt đất. Nhưng sắc mặt Hoa Lân trở nên nhợt nhạt, mỗi khi kiếm chém lên “Phòng ngự trận” thì thân hình hắn lại run rẩy, phảng phất như chém trúng chính người hắn vậy
.
Đơn giản là vì trên thực tế, “Phòng ngự trận” này chưa kịp hoàn tất. Mỗi trận pháp đều có nhãn trận làm cốt lõi. Nếu muốn duy trì “Phòng ngự trận” phải cung cấp năng lượng cho nó vận hành. Bởi vậy người ta thường dùng năng lượng của tinh thạch để duy trì phòng ngự trận.
Thế nhưng hiện giờ Hoa Lân không đủ thời gian đặt tinh thạch. Chẳng còn cách nào khác, hắn đành rút kiếm trấn vào trận nhãn, phát động cực điểm công lực bản thân để phát động “Phòng ngự trận”. Vì Hoa Lân đem chính tấm thân mình làm chỗ dựa duy trì trận pháp nên mỗi kiếm của đối phương công tới đương nhiên đều như chém lên chính người hắn.
Cho dù, bốn người Điện chủ chẳng hay biết về nguyên lý của “Phòng ngự trận” nhưng nhận thấy sắc mặt Hoa Lân cứ dần tái đi bèn lập tức hiểu ra sự tình. Đỗ Bôn Lôi thân đang mang trọng thương cũng nghẹn ngào nói:
- Đại ca…
Lại nói đến đao quang kiếm ảnh bên ngoài kia, lúc này vẫn liên tục “Phanh phanh phanh” chém lên “Phòng ngự trận”. Thân hình Hoa Lân cũng theo đó rung lên bần bật, một dòng máu tươi chầm chậm từ khoé miệng hắn chảy xuống. Đối với mọi người, mỗi một kiếm kia đều như cắt ruột cắt gan bản thân mình, nhất thời lặng đi quên cả việc tiếp ứng.
May thay, kiếm quang của địch nhân dần dần suy yếu, ban đầu trở nên thưa thớt rồi ngừng bặt, không gian xung quanh khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu. Mọi người đều sửng sốt, quay ra quan sát bên ngoài “Phòng ngự trận”, chỉ thấy một màn trắng xoá, mấy nhân ảnh vừa nãy đều biến mất không còn dấu vết.
Hoa Lân rốt cục chịu hết nổi, “Phòng ngự trận” ba động vài đợt rồi hoàn toàn tan biến. Mọi người kinh hãi, toan rút kiếm sẵn sàng cự địch thì nghe Hoa Lân cuống cuồng la lên:
- Hụ hụ…không được rút kiếm!
Mọi người đều bàng hoàng, Hoa Lân lại chậm rãi nói:
- Khi nãy, lúc chúng ta phát hiện pho thần tượng, xác chết kia để lại lời nhắn nhủ: muốn qua trận này, không được rút kiếm. “Rút kiếm” không có nghĩa là không được rút kiếm của hắn, mà chính là chúng ta không được rút kiếm của mình…Hụ hụ…tại Tu Chân Giới, cũng có…có một kỳ trận giống vậy, nó có thể phản lại các loại công kích cho dù mạnh đến đâu chăng nữa. Ta đã từng một lần đụng phải kỳ trận đó ở Phệ Hồn Cốc…Hụ hụ, chỉ có điều, nói cho cùng trận pháp kia khó so bì với trận pháp này được. Mới đầu ta nhất thời quên mất, giờ đây…hụ hụ…giờ đây.
Điện chủ thấy hắn thọ thương liền lại gần nói:
- Ngươi…ngươi đừng nói nữa. Ôi…
Hoa Lân hít một hơi thật sâu rồi đáp:
- Không sao! Chỉ vì vận công quá mức thôi. Hụ hụ…ngươi mau băng bó vết thương cho Đỗ huynh đệ, ta điều tức hồi lâu sẽ đỡ ngay thôi.
Tí Hình vẫn trầm mặc đứng lặng một bên, thoạt nhìn có vẻ như hoàn toàn không có phản ứng nhưng thực tế tâm tư hắn đang trùng trùng xao động. Hắn không khỏi nhủ lòng: võ công mình dù cao hơn Hoa Lân nhưng lại thua xa về lịch duyệt nhân sinh. Chẳng hạn, lúc này mình chỉ tìm cách đánh bại địch nhân trong làn sương mù nhưng chưa từng nghĩ đến việc đó chỉ là hư ảnh, vĩnh viễn không thể hạ gục chúng được. Xem ra đôi khi phải học được cách “lùi một bước để tiến trăm bước”. Kết cục thế này quả thật khó tưởng tượng nổi.
*Chú giải:
(1) Chân không địa đái: theo một số truyền thuyết cổ của người Trung Hoa thì đó là nơi mọi nguồn sức mạnh đều bị triệt tiêu, mọi phép thuật đều không thể thi triển.