Ngọc Tiên Duyên


Hoa Lân thì thầm nói :
- Tí Hình, ngươi mang Đỗ Bôn Lôi và điện chủ từ từ rút lui, để ta đối phó nó.
Điện chủ nhìn thương thế của Đỗ Bôn Lôi không nhịn được cứ do dự mãi.
Tí Hình lạnh lùng nói :
- Người lưu lại phải là ta. Hà Chiếu kiếm của ngươi đã gãy , thực lực lại càng không bằng ta. Ngươi lấy cái gì đối phó nó?
Nói xong tòan thân phát ra sát khí lẫm liệt đi về phía Cùng Cẩu
Lúc này , Cùng Cẩu phía đối diện cũng bị sát khí của Tí Hình kích thích, lập tức nhe răng lộ vẻ hung hăng
Hoa Lân hiểu Tí Hình sẽ không nghe hiệu lệnh của mình, cho dù có cãi nhau cũng chẳng kết quả gì. Vì vậy xoay người chuyển Đỗ Bôn Lôi cho điện chủ trông đỡ, sau đó lấy 2 thanh phân quang kiếm ra, nhẹ giọng nói :
- Điện chủ , nàng hãy dìu Đỗ đại ca lùi về phía sau để ta và Tí Hình quyết chiến với nó.
Điện chủ bất đắc dĩ kéo Đỗ Bôn Lôi chậm rãi thối lui. Chỉ thấy Cùng Cẩu đột nhiên phóng tới, một bóng đen khổng lồ mang theo một mùi máu tươi nồng nặc lao tới Đỗ Bôn Lôi ở phía sau. Rõ ràng quái vật này cũng biết chọn người yếu để tấn công trước…
Hoa Lân 2 tay cầm kiếm, mặc dù lúc này Phân Quang kiếm không sắc bén như Hà Chiếu kiếm nhưng so với bảo kiếm thông thường thì vẫn tốt hơn gấp trăm lần. Cổ tay vừa chuyển, một đạo kiếm quang xuất hiện chém thẳng vào họng Cùng Cẩu
Tí Hình cũng tiến lên 1 bước , Không dùng đến trường kiếm mà trực tiếp dùng chưởng phóng ra một luồng sáng xanh công kích vào mắt trái của Cùng Cẩu. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý như thiên y vô phùng (áo trời không vết vá), uy lực hợp kích cực lớn khiến Cùng Cẩu phải buông tha cho Đỗ Bôn Lôi, nhanh chóng nhảy về phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát, đúng là nhanh nhẹn phi thường. Cùng Cẩu ngay vừa lúc rơi xuống đất liền hướng về phía Hoa Lân 2 người rống lên giận dữ. Một cỗ gợn sóng đỏ sậm rất khó phát hiện từ miệng nó phóng ra.
Hoa Lân lập tức cảm thấy chân khí trong cơ thể loạn động, phát hiện Cùng Cẩu sử dụng phệ hồn thuật. Mà Tí Hình bên cạnh cũng vậy, hành động cũng trở nên trì trệ rất nhiều.
Cùng Cẩu nhanh chóng đảo mắt liếc nhanh qua 2 người. Khi thấy Tí Hình không có binh khí liền mạnh mẽ hướng hắn đánh tới. Tí Hình thấy thế né tránh , song thủ xuất ra quát :
- Hắc Long ba (Sóng rồng đen) …
Hoa Lân thấy hắn liều mạng đánh bừa , không nhịn được vội vàng 1 kiếm đánh tới phía sau Cùng Cẩu. Một âm thanh vang lên. Tí Hình 1 chưởng đánh trúng đỉnh đầu Cùng Cẩu. Ngay lúc đó một kiếm của Hoa Lân cũng đâm trúng phía bên phải của nó. Nhưng kì quái là Cùng Cẩu hầu như không có việc gì, đánh bay Tí Hình về sau hơn 3 trượng. Không đợi Tí Hình rơi xuống đất nó nhanh chóng há mồm hướng Tí Hình mà nhào tới cắn.
Hoa Lân kinh hãi phát hiện ra Cùng Cẩu tốc độ như bay , chính mình cũng không đuổi kịp, bất đắc dĩ quát :
- Phi kiếm xuất…

Trường kiếm bên tay trái bắn thẳng về phía sau mông Cùng Cẩu , cùng lúc đó thân thể phóng thẳng lên, hai tay cầm kiếm bổ ra một màn kiếm quang sắc bén cắt về phía lưng Cùng Cẩu.
Điện chủ ở phía xa đang giúp đỡ Đỗ Bôn Lôi xem cuộc chiến, nhìn thấy Tí Hình sắp bị Cùng Cẩu cắn trúng, trong lòng không khỏi căng thẳng. Không ngờ tu vi của Tí Hình đích thực cao hơn cả Hoa Lân, thân mình còn ở giữa không trung vẫn có thể tung chân phải đá ra như tia chớp trúng hàm răng của Cùng Cẩu, mượn lực lướt ngang ra xa mấy trượng. Khó khăn lắm mới tránh thoát được tai kiếp này. Tuy vậy, sắc mặt hắn không khỏi tái nhợt, sau khi rơi xuống đất cũng phải lùi lại mấy bước mới đứng vững.
Lại nói phi kiếm của Hoa Lân lúc này mới phóng tới, cắm xoạt một tiếng vào mông của Cùng Cẩu. Hoa Lân sửng sốt, âm thầm ngạc nhiên, vừa rồi rõ ràng vừa rồi mình không thể đâm thủng thân thể Cùng Cẩu, tại sao phi kiếm này lại đâm thủng được? Tập trung nhìn kỹ lại, lúc này phát hiện mông bên phải của Cùng Cẩu đã bị cắt mất một nửa, hiển nhiên là thương tích do quang nhận khi nãy gây ra. Còn phi kiếm của mình cắm ở trên miệng vết thương của nó, chẳng trách có thể đâm thủng được.
Nói thì chậm, Cùng Cẩu rống lên đau đớn, giận dữ, đột nhiên xoay người hung hăng lao tới Hoa lân, biến hắn thành mục tiêu chính. Lúc này đạo kiếm quang thứ hai của Hoa Lân đã bổ tới, sắp chém trung thì kiếm quang nọ đột nhiên lóe lóe rồi biến mất ngay trước mặt…
Hoa Lân sửng sốt, tại sao kiếm khí của mình lại biến mất tăm mất tích? Đang suy nghĩ thì đột nhiên thấy một đạo kiếm khí bắn ngược trở lại, hắn sợ quá vội vàng nghiêng người né tránh, lúc này mới tỉnh ngộ rằng màn sương mù của Tuyệt Sát trận vẫn còn rất cổ quái.
Mông của Cùng Cẩu bị Hoa Lân đâm một thanh phi kiếm, nỗi đau đớn khiến nó cuồng bạo không thôi. Đôi mắt đỏ sậm hiện lên một mảnh hồng quang, quay về phía Hoa Lân hống lên một tiếng ……
Hoa Lân mặc dù sớm có phòng bị nhưng không gian chung quanh đột nhiên vặn vẹo, sương trắng trước mặt đều bị bao phủ bởi một mảng màu đỏ phảng phất như chình minh tiến vào trong 1 cái đầm huyết thủy không nhìn thấy được bất cứ gì. Hoa Lân thầm nghĩ: Cùng Cẩu này quả nhiên tà môn, có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, thật sự khó lòng phòng bị.
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, Hoa Lân đã cảm thấy chung quanh huyết quang rung động một trận, một cỗ ám lưu cường đại từ phía trước mãnh liệt đánh tới. Hoa Lân cả kinh vội ngả người sang phải, trường kiếm trong tay cũng không nhàn rỗi, chém ngang sang. Chỉ nghe “Phác” một tiếng, hình như là chém trúng một cái gì đó. Trong lòng vừa động, không kịp suy nghĩ lại nhảy lùi về phía sau, chỉ cảm thấy một trận cuồng phong vụt qua bên người, thiếu chút nữa đã bị trúng…
Hai mắt Hoa Lân không thể nhìn được gì cả, vì vậy vội vàng vận công để xem xét tình hình chung quanh, không ngờ phía sau lại truyền đến một tiếng gầm gào tà ác, không gian trước mặt bị vặn vẹo một trận, lúc này phát hiện xung quanh vẫn bị huyết quang bao phủ cả phạm vi hơn năm trượng.
Còn Tí Hình lúc này đang ở bên ngoài nên không bị ảnh hưởng gì. Hắn đang ngưng tụ toàn thân công lực, thấy Hoa Lân đang khó khăn lắm mới tránh được mấy cú đớp của Cùng Cẩu mà lại tự nhiên đứng ngây ra tại chỗ, giống như bị choáng váng vậy. Hắn không kịp suy nghĩ, quát to:
- Hắc Long ba…
Cùng Cẩu nọ đang lao về phía Hoa Lân, cảm tưởng rằng khối thịt béo này sắp vào miệng rồi, ai ngờ đột nhiên thấy một con rồng đen lao vào mình, nhất thời sợ rụng rời, vội vàng nhào sang bên né tránh.
Nó quả thật cực kỳ sợ hãi, không chờ rồng đen đuổi theo đã quay người bỏ chạy, trong nháy mắt đã biến mất tăm mất tích. Nguyên lai nó cũng có nỗi khiếp sợ của mình, mà cự long chính là khắc tinh của nó, đương nhiên phải sợ hãi, cướp đường chạy như điên.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không hiểu Cùng Cẩu này trúng tà gì mà rõ ràng đang chiếm thế thượng phong lại đột nhiên bỏ chạy? Quả thật là tà môn!
Hoa Lân lúc này đang thi triển “Sưu thần thuật”, vận toàn bộ tinh thần đề phòng nên mọi việc xung quanh đều nắm rõ. Vừa rồi suýt nữa bị Cùng Cẩu cắn một nhát, tình thế mặc dù cực kỳ nguy hiểm nhưng vẫn có thể tránh được. Lúc này thấy Tí Hình sử dụng chiêu Hắc Long Ba đuổi Cùng Cẩu bỏ chạy, trong lòng sửng sốt… Lúc này hắn mới thực sự sốc.
Tí Hình cũng không suy nghĩ gì, tiến lên hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Hoa Lân thu công, nói:
- Không sao, ta đang suy nghĩ xem tại sao ma thú kia lại đột nhiên bỏ chạy như vậy? Ngay cả Phân Kiếm Quang của ta cũng bị nó mang đi mất rồi. Bực mình thật!... Có thể là nó bị thương ở mông tương đối nặng, nếu không sợ rằng chúng ta không phải là đối thủ của nó! May mắn thật! May mắn thật!

Tí Hình ngạc nhiên hỏi:
- Nó bị thương à?
Hoa Lân cười ha hả nói:
- Đương nhiên, nó bị quang nhân làm bị thương, thiếu chút nữa là cắt đứt hết cả mông.
Tí Hình nhìn phía sau lưng Hoa Lân, cười nói:
- Nguơi tự nói mình phải không?
Hoa Lân cả kinh, vội vàng che mông mình lại, nói:
- Đó là hai việc khác nhau! Mông của Cùng Cẩu thảm hơn của ta nhiều!
- Ha ha….
Tí Hình cười nghiêng ngả.
Hoa Lân lần đầu tiên thấy khuôn mặt tươi cười của Tí Hình, nghĩ thầm rằng người này cười lên trông còn khó coi hơn lúc khóc nhiều, sau này có lẽ không nên cười thì hơn.
Tí Hình không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ đẩy hắn nói:
- Cùng Cẩu này thực sự lợi hại, nếu chờ khi vết thương của nó khỏi lại có thể đuổi theo chúng ta. Chúng ta mau xuất trận đi!
Hoa Lân gật đầu, gọi Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi trở về. Mọi người lại triển khai thân pháp đi về phía bắc…
May là trong Tuyệt Sát Trận này không gặp thêm nguy hiểm gì, chạy vội chạy vàng một canh giờ nữa, rốt cuộc cũng tới điểm cuối. Kết giới lại lay động một trận…
Vừa ra khỏi trận, chỉ thấy mặt trời chiếu khắp nơi, màu xanh tràn ngập. Trước mặt mọi người là một khu rừng rậm. Một con thỏ nhỏ từ trong bụi rậm nhảy ra, vừa nhìn thấy Hoa Lân bốn người, lập tức sợ hãi chạy trốn.
Hoa Lân ngồi xuống nói:
- Chà!... Không biết phía trước còn có cái gì chờ đợi chúng ta nữa đây. Hà Chiếu Kiếm bị gãy, ta phải đem nó luyện lại. Trước hết, các ngươi cứ nghỉ ngơi mấy canh giờ, chờ ta một lát!
Mọi người chỉ yên lặng gật gật đầu, trong lòng có chút buồn bã, thầm nghĩ rằng: Tuy vượt qua được Tuyệt Sát Trận nhưng Trĩnh Sĩ Trùng đã chết Đỗ Bôn Lôi mất đi cánh tay, thậm chí cả kiếm của Hoa Lân cũng bị gãy. Có thể nói tổn thất thảm trọng.

Nghe Hoa Lân muốn đúc lại Hà Chiếu, bọn họ không khỏi âm thầm tiếc hận: Hà Chiếu kiếm này sắc bén vô cùng, chỉ sợ đúng là xuất thân từ bàn tay của một vị đại sư nào đó. Bằng vào bản lãnh của Hoa Lân sợ rằng tuyệt không thể khôi phục được.
Điện chủ ôn nhu khuyên nhủ :
- Song Tinh kiếm của ta mặc dù hơi ngắn nhưng vô cùng sắc bén . Không bằng ngươi dùng đi, võ công của ta thấp hơn ngươi, cầm cũng là lãng phí.
Đỗ Bôn Lôi cũng khuyên :
- Hoa đại ca, ở Mê Tiên Trấn có 1 đại sư luyện kiếm, chỉ cần gọi hắn luyện từ 3 đến 5 năm nhất định giúp người luyện thành 1 thanh thần binh lợi khí.
Tí Hình lắc đầu thở dài, nhưng không có nói thêm gì. Bất quá, hắn lại thầm nghĩ: loại binh khí như Hà Chiếu Kiếm này trên đời sợ rằng không có mấy người có thể luyện thành!
Hoa Lân có chút buồn bực. Bọn họ đều không biết chính mình là một luyện kiếm đại sư. Cũng khó trách, chính mình cho tới bây giờ trước mặt bọn họ không hề nhắc tới. Mà lần gần nhất luyện kiếm, cũng là tại Vong Linh trận. Lúc đó bên cạnh chỉ có Minh Suất, đương nhiên đám bằng hữu này không thể biết chuyện đó .
Vì vậy hắn cười nói:
- Không có việc gì, không có việc gì, ta luyện hai canh giờ là đủ rồi, sẽ không lâu lắm đâu ……
Nói xong, Hoa Lân tìm một phiến đất trống, khoanh chân ngồi xuống. Tay phải mò mẫm trong Phần Tinh Luân , muốn lấy ra Hà Chiếu Kiếm tìm cách đúc lại một lần nữa
Vậy mà cố gắng mò mẫm nửa ngày , Hà Chiếu Kiếm cũng không hề phát ra một chút linh tính nào . Hoa Lân trong lòng phiền muộn không thôi . Vì vậy , bới qua bới lại trong đống đồ lộn xộn của mình , móc được 2 khối “ Thối kim thạch “ , nhớ lại mặt trên có khắc 4 chữ “ Cảnh , tử , kinh , khai “ , chữ viết theo lối cổ , hình như là hạch tâm của một loại trận pháp nào đó . Nhưng bây giờ Hoa Lân hoàn toàn không có tâm tình đâu nghiên cứu thứ này , chỉ là tự trách mình tại sao để Hà Chiếu Kiếm không biết chạy đi đâu ?
Linh cơ chợt động , nảy ra ý nghĩ rằng há không phải bị “ Hấp tinh thạch “ hút đi hay sao ? Quả nhiên phát hiện thấy nó ở ngay mặt trên của hấp tinh thạch. Hà Chiếu Kiếm lúc này đã gãy thành 2 khúc , nằm lẫn trong đám “ Phi quỷ kích “ . Không trách chẳng cảm ứng được chút nào.
Hoa Lân thở hắt ra một hơi dài , nhặt hai đoạn kiếm gãy lên , tiếp theo lại mở Phần Tinh Luân ra , từ bên trong lấy ra một cuốn sách nát . Lật qua vài trang , mới phát hiện “ Thiên cơ đồ “ cũng không có ghi chép lại cách ghép kiếm gãy bằng huyền khiếu . Trong lòng bất đắc dĩ , chỉ có thể đi một bước mò một bước . Vì vậy trong tay nổi lên một ngọn lửa , ném Hà Chiếu Kiếm vào trong .
Tí Hình , điện chủ , Đỗ Bôn Lôi nghệt mặt nhìn nhau . Trong lòng đều thầm nghĩ , chỉ dựa vào ngọn lửa nhỏ xíu này mà đòi luyện hóa Hà Chiếu Kiếm , chuyện như vậy cũng có thể hay sao ?
Mọi người đang cảm thấy không thể tin tưởng , đã thấy Hoa Lân tăng cao ngon lửa trước mắt , chuẩn bị nấu chảy Hà Chiếu Kiếm .
Chỉ trong chốc lát , thân Hà Chiếu Kiếm quả nhiên từ từ đỏ lên , phút chốc đã trở thành màu đỏ rực . Nhưng đáng tiếc , Hoa Lân đã cảm thấy kiệt lực không thể cố thêm được nữa . Nguyên liệu cấu thành Hà Chiếu Kiếm độ tinh thuần cũng cao phi thường , cơ hồ đã là cực hạn luyện kiếm của bản thân . Dĩ nhiên có thể đem nó đốt nóng nhưng muốn nung chảy thì rõ ràng còn kém 1 chút . Mất rất nhiều sức lực , mồ hôi toát ra đầy đầu nhưng cũng không cách nào được việc .
3 người điện chủ thấy hắn cố gắng phi thường , quay ra khuyên nhủ :
- Quên đi , ngươi không có khả năng nung chảy nó đâu , giao nó cho Thiều Viêm ở Mê Tiên Trấn đi , trình độ luyện kiếm của hắn tốt phi thường đó.
Hoa Lân nghe câu nói đó , nhất thời tức giận đến thất khiếu bốc khói . Vì vậy , lật lại “ Thiên cơ đồ “ ra xem , mới phát hiện mặt trước có một câu mấu chốt , trong đó viết “ … luyện kiếm , nếu gặp phải vật chất tiên phẩm , phải có chất phụ trợ , nếu không , không có cách nào nung chảy . “ Phía dưới liệt kê ra rất nhiều thứ ví dụ cho chất phụ trợ .
Hoa Lân buồn bực nói :
- … chất phụ trợ ? Muốn bổn thiếu gia tìm đâu ra mấy thứ kì quái này ?

Điện chủ trầm giọng nói :
- Chất phụ trợ gì đó ta cũng biết một chút , tỷ như lân phàn (phốt pho) là được . Ngươi nghỉ ngơi một chút đi , để kiếm được mấy thứ đó rồi hãy tiếp tục luyện .
Hoa Lân trong lòng bứt rứt , thầm nghĩ : chất phụ trợ gì đó đương nhiên ta đây không có , hấp tinh thạch thì có 1 đống . Trong lòng phát nộ , mở Phần Tinh Luân , móc ra một khối hấp tinh thạch nhỏ , quẳng luôn vào đống lửa .
Không ngờ tới , hấp tinh thạch cũng là thượng đẳng tiên phẩm , Hoa Lân đốt nửa ngày nó cũng không bị nung chảy . Nóng ruột thúc giục lửa cháy lớn , chỉ thấy hỏa quang đại thịnh , làm cho 3 người bọn điện chủ lui về phía sau . Ông trời không phụ người có lòng , một khối hấp tinh thạch nhỏ nọ cuối cùng cũng bị nung chảy thành nước thép . Có thứ này làm phụ gia , Hà Chiếu Kiếm rốt cục cũng bị tan chảy … Trong phút chốc quang mang trước mắt Hoa Lân bắn ra tứ phía , nhiệt độ tăng đột ngột . Làm cho điện chủ cùng Tí Hình giật nảy người , vội vã nhảy lùi lại .
Chỉ trong chốc lát , đã thấy Hà Chiếu Kiếm hình thành , khôi phục lại nguyên trạng .
Mọi người trong lòng hoan hỉ , đang muốn tiến lên chúc mừng , nhưng Hoa Lân nhíu mày . Nguyên lai hắn phát hiện , Hà Chiếu Kiếm chính là thiếu linh tính , mặc dù đã thành hình nhưng thủy chung không có nửa điểm cảm ứng linh lực . Đau buồn nói :
- Hà Chiếu ơi Hà Chiếu , ngươi tại sao lại như vậy ? Làm sao bây giờ?
Điện chủ kì quái hỏi :
- Ngươi … ngươi không phải đã luyện xong Hà Chiếu Kiếm rồi sao ? Sao lại nói không xong ?
Hoa Lân trong lòng uể oải , một lần nữa lại mở “ Thiên cơ đồ “ ra tra cứu .
Lúc này đây , lật tới trang cuối cùng của “ Thiên cơ đồ “ nét bút tán loạn , viết nên mấy chữ : “ … luyện kiếm 3 năm cũng không thể thành . Chỉ có 1 đường là tế kiếm , đời sau nghiên cứu . “ (heoquay123: Mẹ nó , thằng này đọc sách kiểu gì ngu thế ? Đọc từng trang à ? )
Hoa Lân toàn thân chấn động , hoảng sợ thốt lên :
- Tế kiếm ?
Xem trang cuối cùng của “ Thiên cơ đồ “ này , đúng là nét chữ của Tiêu Viễn Lâu tự viết . Đáng thương cho hắn luyện 3 năm 6 tháng vẫn không thành . Khó trách nghĩ mãi không ra .
Hoa Lân ngẩng đầu nhìn Hà Chiếu Kiếm , nghiêm mặt nói :
- Hà Chiếu ơi Hà Chiếu , ngươi thật sự sẽ không làm ta thất vọng chứ ?
Nói xong , cắn ngón tay giữa , ngậm một ngụm máu tươi phun thẳng vào Hà Chiếu Kiếm .
“ Phác “ một tiếng lớn , hồng quang lóe lên …
Hà Chiếu Kiếm đột nhiên phát ra quang mang vạn trượng làm cho 2 mắt Hoa Lân mở ra không được . Thật lâu sau , ánh sáng từ từ tan hết , một thanh trường kiếm trong suốt trôi nổi giữa không trung . Hoa Lân chỉ cảm thấy trước ngực tắc nghẽn , ý niệm nhất thời chùng xuống , mới phát hiện ngọn lửa của Phần Tinh Luân cơ hồ tiêu hao gần hết. Lần này luyện kiếm , mặc dù muốn luyện thêm vài thanh phân kiếm quang nhưng thật sự lực bất tòng tâm , vì vậy chỉ đành cam chịu .
Kể cũng lạ , mọi khi ý niệm vừa nảy sinh trong đầu Hoa Lân , Hà Chiếu Kiếm đã từ trong không trung hạ xuống . Lần này , nó lại dừng ngay giữa tầng không , vững vàng như chờ đợi Hoa Lân tiến lên cầm lấy .
Hoa Lân vô lực cố gắng đứng lên , với tay nắm lấy Hà Chiếu Kiếm . Huơ thử mấy đường , cảm thấy thuận tay phi thường . Quay đầu lại nói :
- Ai , thành công rồi , chúng ta lên đường đi thôi .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận