Mây đen âm u,khiến sắc trời càng thêm âm ám,hoa tuyết tán loạn vẫn đang không ngừng rơi.Hoa Lân cố hết sức toàn thân công lực,cử chưởng lập trước thân mình,nghênh đón chưởng phong của Nhược Phong rít gào ấn tới.
Điện chủ cả kinh thốt lên một tiếng,không để ý đến hung hiểm trong trường giơ kiếm đâm vào Nhược Phong,còn Đỗ Bôn Lôi rõ ràng biết mình không cách nào chống lại,nhưng cũng bạo hét lên một tiếng,rướn người từ đàng xa xông vào trong trường,Tí Hình thấy tình hình như vậy,dù hơi chần chừ một chút,nhưng cũng hét lớn một tiếng,vận khởi”Hắc Long Ba”,trực tiến về hướng Nhược Phong.Hiện trường lúc này hỗn loạn bất kham,trong đó kiếm quang hỗn loạn,hoa tuyết,còn có đủ loại kình khí,khiến bầu trời đã âm ám càng trở nên hỗn độn.
Nhâm Vi thấy vậy chỉ đứng xa xa một bên,khóe miệng cười lạnh một tiếng,biết rằng với công lực của đám người này,tuyệt đối không phải đối thủ của sư tôn,huống chi bọn họ còn chưa đuổi tới kịp,Hoa Lân đã sớm chết rồi.
Nhưng mà nên tới rốt cuộc cũng sẽ tới.
Mắt thấy đầy trời băng nhận đã bao chặt lấy Hoa Lân,còn chưởng phong của Nhược Phong cũng đã phách tới,trong lúc Hoa Lân sắp táng mạng lại nghe thấy chân trời truyền tới tiếng Long ngâm,tiếng hống hùng hậu khiến đại địa run rẩy,mây đen trên đỉnh đầu lập tức tứ tán bốn phía,bất ngờ mở ra một phiến trời quang đảng,tiếp đó một đạo bạch quang thiểm tới.
Mọi người ai cũng cả kinh.Nhược Phong hơi đình trệ một chút nhưng lại đột nhiên tăng tốc,chớp mắt song chưởng đã bức tới trước người Hoa Lân.Cự li như vậy,dù cho là thần tiên cũng không cách nào đến kịp ngăn trở.
Đồng thời lúc này,băng nhận trong thiên không cũng bắn tới, mắt thấy là muốn đem Hoa Lân bắn thành tổ ong,ai ngờ khi không thổi tới một trận gió lớn đem băng nhận trước mặt Hoa Lân toàn bộ thổi tan tác thành phấn vụn,với ý niệm cường đại của Nhược Phong cũng không cách nào chống lại...Bất quá,điều này cũng không có gì đáng tiếc,bởi vì chưởng phong của Nhược Phong đã thật mạnh thật kêu”Tiếp xúc”Hoa Lân,”Oanh”một tiếng vang thật lớn,một chưởng này đã thành định cục,với cách nghĩ của Nhược Phong,một chưởng này Hoa Lân tuyệt đối không cách nào đỡ được,cứ cho là không có sự tương trợ của băng nhận mình cũng có thể lập tức “Xử” Hoa Lân dưới chưởng.
Hoa Lân tịnh không né tránh,cũng may là không có ý nghĩ này,nếu không với công lực của Nhược Phong,hắn chỉ cần hơi một chút trì nghi,chắc là sẽ chết chắc vô nghi.Nói thì chậm,liền lúc tiếp chưởng phong,không khí toàn bộ đều ngưng cố,”Oanh” một tiếng,hoa tuyết hướng tứ phía loạn phi...
Mặt đất phủ đầy tuyết bị kình khí kích bay loạn tứ phía,hai người vừa”Chạm” là phân,cường đại trùng kích lực làm đang muốn tiến lên phía trước điện chủ và Đỗ Bôn Lôi vừa đụng phải thối lui mấy bước mới đứng vững lại được.
Nhâm Vi nguyên nghĩ rằng Hoa Lân chắc chắn sẽ bị một chưởng này chấn bay xa như diều tranh.Nhưng hắn vạn vạn lần không nghĩ ra,Hoa Lân tịnh không có chết,hắn chỉ là “Vất vả” lui sáu bước mà thôi.Nhâm Vi cả kinh,bởi vì mơ hồ trông thấy trước mặt Hoa Lân dường như có một màn quang thuẫn thiểm thiểm,chưởng phong cường đại của sư tôn ngoan ngoan chạm lên bề mặt trái lại chỉ làm cho nó lóe lên một mảng ánh sáng càng lóa mắt.Dù đó chỉ là việc xãy ra trong chớp mắt,nhưng với nhãn lực của Nhâm Vi tự nhiên nhìn thấy rất rõ ràng,vì vậy trong lòng khẩn trương,thầm nhủ hôm nay không giết được Hoa Lân,sau này càng thêm khó xử lí rồi.”Huyễn Quang Kính” được tôn xưng là thiên địa thần thuẫn,đó cũng không phải là chuyện giỡn chơi.
Nhược Phong một chưởng không có hiệu quả,trong lòng cũng thầm đáng tiếc,đồng thời càng cảm thấy có chút bất khả tư nghị,chỉ bằng một chưởng mới vừa rồi của mình,tuy giữa chừng có chậm lại một chút,nhưng với công lực của Hoa Lân,tuyệt không thể chống đỡ,nhưng sự thật chứng minh,Hoa Lân lại đỡ được?Một chưởng này,Nhược Phong chỉ cảm thấy mình như chạm vào nước,lại không chỗ thụ lực,không chỉ như vậy,hắn thậm chí còn cảm giác chưởng phong của mình chấn trở về khoảng ba thành.Lúc này thấy Hoa Lân “Vất vả” lui xa sáu bước,không khỏi ngầm đề khí,chánh muốn xấn tới phía trước thêm một chưởng nữa,bất đắc dĩ rốt cuộc tự trọng thân phận,vừa rồi liên tục hai chưởng đều không hiệu quả,chưởng thứ ba này dù như thế nào cũng không cách nào xuất thủ rồi....
Cũng may là hắn không có xuất thủ,bởi vì lúc này tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn lên trời.Nhược Phong ngẩng đầu nhìn lên,chỉ thấy một đầu Cự Long vĩ đại vô bì lượn lờ giữa lưng chừng trời.Sự xuất hiện của nó giống như một ngọn núi không lồ,đè ép trái tim tất cả mọi người.
Lúc này,thần mục của nó tinh quang thiểm thiểm(chớp chớp),đang ngừng lại trên người của Hoa Lân.Tên gia hỏa sắc mặt xanh lè xanh lét này chính là người mà bản thân mình mong đợi.
Lúc này Hoa Lân lại”Oa”một tiếng,miệng thổ đầy trời mưa máu,trước mắt tối đen,cắm đầu ngã xuống....
Điện chủ ba người thấy vậy,mặc dù muốn xông tới đỡ lấy hắn,nhưng uy thế của Cự Long lại dọa đến bọn họ động cũng không dám động.Trong toàn trường cũng chỉ có Nhược Phong và Nhâm Vi hai người còn xem như là còn đứng khá “Thẳng”,dù sao thì bọn họ cũng là đệ tử Thánh Thanh Viện.Đối với Băng Long mà nói,tính ra cũng thuộc phân nửa là “Người mình” rồi.
Nhược Phong thực ra sớm đoán rằng Cự Long sẽ xuất hiện,cố nhất thủ muốn đặt Hoa Lân vào tử địa.Không làm sao biết Hoa Lân còn không chết,điều này khiến hắn chỉ biết cười khổ.Vì vậy cung cung kính kính hướng Cự Long hành lễ,chỉ vào Hoa Lân trên mặt đất nói:
-Người này to gan lớn mật,không chỉ câu kết ma giáo,thậm chí trong lúc đào thoát,còn trộm của chúng tôi một đầu ấu Long,còn xin Thần Long giáng tội hắn!
Đây là lời thoại hắn đã sớm suy nghĩ ổn thỏa,quả nhiên đã sinh ra hiệu quả,Cự Long có chút sững sốt,chớp động cự đại thần mục,nghiêng đầu quan sát Nhược Phong,dường như là đang phân biệt câu nói của hắn là thật hay giả.
Còn Tí Hình ,điện chủ,và Đỗ Bôn Lôi ba người lại cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm,lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một tiếng,càng không cần nhắc đến bênh vực Hoa Lân rồi.
Cự Long phân biệt tại Nhược Phong và Nhâm Vi ngửi ngửi,cử động kì đặc này tại mọi người xem ra thực là có chút quái dị.Nhưng đối với Nhược Phong mà nói,lại là điều bình thường.Nhưng mà Cự Long dường như lại đối với Nhâm Vi lộ rõ cách ngoại thân cận,tại trên người của hắn ngửi thêm vài lần,làm Nhâm Vi bị dọa đến xém chết.
Thật không dễ dàng gì Cự Long mới lui lại,đối Nhược Phong trầm giọng hống một tiếng.
Mọi người đều không biết xoay sở ra sao.
Nhược Phong không hổ có phong độ cao thủ,không kinh không vội chỉ vào Hoa Lân đang hôn mê trên mặt đất,đối Tí Hình nói:
-Các ngươi đã nghe rõ rồi!....Thần Long muốn các ngươi đem tên gia hỏa này theo nó cùng lên Băng Phong đỉnh hỏi tội!
-Ah?
Mọi người kinh hô lên một tiếng,ngẩng đầu nhìn lại,quả nhiên Cự Long đã chuyển đầu rời khỏi,và ở đàng xa đợi mọi người.
Nhược Phong quay đầu nháy mắt với Nhâm Vi,hai người tung người lên theo sau Thần Long,còn lại điện chủ mấy người ngây ngốc đứng ở đó,ngươi nhìn ta,ta nhìn ngươi,đều không biết làm thế nào là tốt.
Chỉ nghe Đỗ Bôn Lôi thầm thì nói:
-Từ đầu đến cuối,ta căn bản không nghe thấy Cự Long nói câu nào.Các ngươi nghe không?
Điện chủ nghe lời lắc lắc đầu,trầm ngâm một lúc,cắn môi nói:
-Không cần để ý nhiều vậy,chúng ta trăm ngàn gian khổ tới được chỗ này,không phải là mong đợi cơ hội này sao?không quản phía trước là hung cũng được,là khổ cũng được,chúng ta đều không thể thoái rút!....Chúng ta đi!
Đừng thấy điện chủ là bối phận nữ lưu,nhưng vào thời khắc quan trọng,nàng luôn biểu hiện ra một loại trấn định thấy chết không sợ.Đây cũng là một nguyên nhân nàng được tất cả Mê Tiên Trấn tôn kính.
Đỗ Bôn Lôi cũng nghĩ đến những đồng bạn đã chết,biết rằng nếu như không đi,chỉ sợ công sức đổ sông đổ biển,vì vậy cũng cắn răng nói:
-Được!Chúng ta đều đi xem rốt cuộc....
Nói xong,một hàng người ôm Hoa Lân đang hôn mê lên,theo sau Cự Long,hướng phương xa tuyết trắng phiêu diêu,nhưng mệnh vận mờ mịt bước đi....
… ….
Hoa Lân trong hôn mê vẫn cảm thấy toàn thân kinh mạch không ngừng truyền đến từng cơn từng cơn đau đớn,may mắn là trong đó lại chảy một cỗ thanh lương(mát lạnh)cảm giác.Vì vậy,hắn trong mộng cảnh đau mà không đau này vẫn luôn không thể tỉnh lại.
Cũng không biết trãi qua bao lâu...
Nỗi thống khổ đó cuối cùng từ từ biến mất,cả cảm giác mát lạnh kia cũng theo sau một đi không trở lại.
Trong mê mê tỉnh tỉnh,Hoa Lân dường như quay trở về gia hương,trở về kinh thành,trở về trong ngôi nhà ấm cúng đó,còn Diệp Thanh,nàng lúc này đang đứng kề bên thân mình,trong tay là một bồn nước ấm,dùng ngọc thủ nhỏ bé tinh xảo của nàng,đang nhẹ nhàng lau mặt cho hắn...Nước ấm kia cùng với ngọc thủ nỏn nà của Diệp Thanh,đều là thân thiết như thế,lại như là chân thực,đây tuyệt không phải là mộng cảnh có thể sinh ra.Đến nỗi Hoa Lân nhịn không được bật tiếng hô hoán:
-Thanh Thanh...!
Không biết có phải là do “Mộng đẹp dễ tỉnh”hay không,tiếng hô hoán này của hắn,cuối cùng đem bản thân từ trong mộng hoán tỉnh.Nhưng điều càng khiến hắn hưng phấn hơn là,cảm giác ấm áp trên mặt kia vẫn chính chính xác xác tồn tại.Vì vậy,Hoa Lân hưng phấn mở to hai mắt,nỗ lực tìm kiếm hình ảnh xinh đẹp của Diệp Thanh.Diệp Thanh không nhìn thấy,đã lâu không gặp Tiểu Bạch thì lại đang trước mắt mình.Nó đang nằm ở một bên,dùng đầu lưỡi ấm áp mà nham nhám của nó,liếm liếm khuôn mặt mình.
Hoa Lân”Ah!”một tiếng kinh hô,lập tức ngồi dậy,giơ tay áo lên,vội vã lau lau mặt.
Tiểu Bạch thấy hắn tỉnh lại,trước là sững sốt,sau đó thì là một trận cuồng hỉ,lập tức nhảy vào trong lòng của hắn,”Ô Ô Ô”một trận.
Tại lúc nhìn thấy Tiểu Bạch,theo lí mà nói lẽ ra phải hưng phấn mới đúng,nhưng hắn lại tràn một nỗi thất vọng,không cầm lòng nhìn quanh bốn phía,trong lòng thầm nghĩ:”Diệp Thanh đâu?Nàng đi đâu rồi?”
Đáp lại lời hắn là bên tai truyền lại mấy tiếng hoan hô,điện chủ cùng Đỗ Bôn Lôi,Tí Hình ba người lập tức vây xung quanh,nhao nhao quan tâm nói:
-Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi!
Hoa Lân còn chưa kịp đáp lời,thì Tiểu Bạch trong lòng”Hống Hống Hống”đối hắn kêu mấy tiếng.Hoa Lân thở ra một hơi,trong lòng nhói đau,giờ mới ôm tiểu Bạch,bế nó nâng lên.Lần này gặp lại,dường như là đã trãi qua trăm năm dài đăng đẳng.Trong đó tất cả nhưng khó khăn và gian khổ đã trãi qua,thật sự là khó mà nói hết,nhìn Tiểu Bạch,chẳng lẽ đây không phải là một chuyện đáng để vui mừng hay sao?
Tiểu Bạch lại một trận”Ô Ô”,dùng đầu lưỡi ẩm ướt của nó liếm liếm,Hoa Lân né không kịp,vì vậy cười mắng:
-Tên gia hỏa ngươi,cũng là cái kiểu cũ.
Nói xong vuốt vuốt Tiểu Bạch,lập tức nhận ra nó lại đã lớn lên rất nhiều.Lúc này muốn đem nó đặt lên vai của mình nữa?Chỉ sợ là không thể rồi.
Điện chủ nhếch miệng cười nói:
-Nó thật đáng thương oa!Hai ngày ngươi đang trong hôn mê,nó cả ngày đều lòng vòng xung quanh ngươi,còn ngày ngày rửa mặt cho ngươi nữa...hi...hi...
-Ah?...Không phải chứ?
Hoa Lân kêu thảm một tiếng.
Mọi người một phen cười òa.
Hoa Lân vô phương,ôm Tiểu Bạch nhìn quanh bốn phía nói:
-Đúng rồi,chúng ta bây giờ đang ở đâu?
Kế bên Đỗ Bôn Lôi giọng buồn bực nói:
-Chúng ta là đang ở Băng Phong đỉnh nè!Ngươi nếu không tỉnh lại nữa,chúng ta đều không biết nên làm sao nữa.
Hoa Lân nhè nhẹ gật đầu,phóng mắt hướng bốn phía nhìn lại,chỉ thấy xung quanh dựng đứng tám cột trụ cự đại,vây quanh thành một vòng,dường như là chiếu theo một loại thượng cổ trận pháp nào đó bày ra.Ngoại trừ trận này ra,xung quanh toàn là tuyết trắng xóa một màu,nghiêng về bên trái không xa là huyền nhai dốc và uốn lượn,bên dưới là vân vụ bao phủ,nhất thời nhìn không thấy đáy.Xa xa,phía trước bay tới một đám vân vụ mang đến một trận gió lạnh,thổi đến vạt áo mọi người phành phạch kêu lên.
Trên đỉnh ngọn núi này,ngoại trừ trơ trọi thượng cổ trận pháp này ra không còn cái gì khác.
Hoa Lân không khỏi kì quái nói:
-Vậy Cự Long đâu?Còn có Nhược Phong và Nhâm Vi bọn họ đi đâu rồi?
Tí Hình dùng giọng điệu ngắn ngủn quen thuộc của hắn nói:
-Đi rồi!
Hoa Lân lại càng thêm hồ đồ rồi:
-Đi rồi?....Bọn hắn có thể đi đâu?Chẳng lẽ Cự Long cũng đi rồi?Điều này không thể nào!
Điện chủ liếc Tí Hình một cái,vội giải thích:
-Nhược Phong mấy tên khốn đó xác thực đã đi rồi.Hơn nữa,bọn họ chính là nhờ vào truyền tống trận dưới chân chúng ta”Phi thăng”,đáng ghét nhất chính là tên Mạc Dạ Thiên của Mê Tiên Trấn chúng ta,hắn cũng không biết làm sao cũng theo đến rồi.Hừm,hơn nữa còn đi theo cùng bọn người Nhược Phong rồi!
-Mạc Dạ Thiên?
Hoa Lân thấp giọng lập lại một câu,hồi thần lại lắc đầu thở dài:
-Ai!Nhược Phong là đệ tử Thánh Thanh Viện,hắn chỉ cần nói một chút lời tốt đẹp,Cự Long tự nhiên sẽ thân tự đưa bọn họ li khai,cho dù mang thêm một người đi,vấn đề tính ra cũng không lớn....
Nói tới chỗ này,Hoa Lân cố ý vô ý nhìn Tí Hình một cái,hơi hơi có chút lo lắng:
-....So sánh ra,chúng ta nếu muốn rời khỏi,có thể sẽ khá phiền toái.Nhưng các ngươi cũng đừng có lo lắng,từ mấy ngàn năm nay cũng không có người tới được chỗ này,Cự Long kia ngẫu nhiên gặp được chúng ta,nhất định sẽ không đối với chúng ta thái quá hà khắc,Cho nên các ngươi an tâm,ta nhất định sẽ mang các ngươi rời khỏi!
Nghe được những lời này của Hoa Lân,điện chủ và Đỗ Bôn Lôi đều không khỏi tự chủ gật gật đầu,ngay cả Tí Hình cũng bất tri bất giác đối với hắn sinh ra một ít tín nhiệm.
Tiểu Bạch ở trong lòng không cam chịu bị người ta lạnh nhạt,một hai lại bò lên vai của Hoa Lân,hoặc có lẽ nó đã sớm đem chỗ này làm địa bàn của nó rồi?
Hoa Lân tự mình cười khổ,lại đột nhiên phát hiện có chút kì quái,thì ra thể hình của Tiểu Bạch rút nhỏ như hình dạng lúc trước,vì vậy nằm trên vai mình không hề ảnh hưởng.Trong lòng nghĩ,bản lĩnh của Tiểu Bạch trái lại tiến bộ không ít.
Điện chủ nhếch miệng cười nói:
-Tiểu Bạch nhà ngươi thật là dễ thương oa!Hi..hi..hi...
Hoa Lân cũng cười cười,quay đầu lại nhìn bốn phía,nhỏ giọng hỏi:
-Đầu Cự Long đáng chết kia thì sao?Giúp nó lấy được Huyễn Quang Kính,bây giờ lẽ ra có thể xuất trận rồi mà?
Điện chủ vừa nghĩ đến hy vọng xuất trận,không khỏi tâm tình cũng thoải mái lên,cười nhẹ nói:
-Thần Long đó luôn luôn xuất quỷ nhập thần,bây giờ có lẽ ra ngoài giải khuây cũng không biết.Hoa đại ca tốt nhất hay là không cần ở sau lưng mắng nó,nếu không bị nó nghe thấy,vậy thì tệ rồi.
Hoa Lân cười khổ nói:
-Nó chắc sẽ không trách ta đâu,bởi vì ta đã giúp nó lấy được Huyễn Quang Kính!...các ngươi xem!
Nói xong,cường hành đem “Huyễn Quang Kính” trong cơ thể tách ra,đưa tay phải ra ,trong chưởng tay nâng lên một mặt kính ba văn trong suốt.
Điện chủ,Tí Hình,Đỗ Bôn Lôi ba người ánh mắt đều sáng lên,ngây ngốc dán chặt kiện tiên vật này.
Điện chủ lại chỉ quan sát Hoa Lân,nhẹ giọng nói:
-Hoa đại ca,sắc mặt ngươi hình như không đúng.Bảo vật này vừa lấy ra,sắc mặt ngươi trắng xanh rất nhiều.Điều này có chuyện gì không?
Hoa Lân đương nhiên cũng cảm thấy mình hư nhược rất nhiều,không khỏi đáng tiếc nói:
-Ai!Ta lại không gì trở ngại,chỉ là đáng tiếc mặt kính này.Chúng ta mấy người vì nó mà vào sanh ra tử,bây giờ không dễ dàng gì lấy được,lại phải lập tức đem nó giao ra,ít nhiều có chút đau lòng muốn chết....Tới,các ngươi đều tới nhìn nhìn,sau này có thể không còn cơ hội rồi!
Nói xong đem kính trước tiên đưa cho điện chủ.
Tiên khí này đã có linh tính,điện chủ vừa từ trong tay Hoa Lân tiếp lấy Huyễn Quang Kính,nhận thấy nó không ngừng động đậy trong tay,dường như muốn thoát khỏi tay mà bay đi,dọa đến điện chủ vội vàng xoay người đưa cho Đỗ Bôn Lôi ở kế bên,nào hay Đỗ Bôn Lôi lại chán ghét nhìn Huyễn Quang Kính một cái,dường như cùng với nó có huyết hải thâm thù vậy,buồn bực nói:
-Ta đối với nó không có hứng thú!
Nói xong không quay đầu lại.
Còn Tí Hình lúc nhìn vật này,trong mắt lại bao hàm rất nhiều thần sắc phức tạp.Đối với vật này,hắn rất hiểu rõ.Nhưng lúc này,hắn cũng quay đầu đi,lạnh lùng nói:
-Không xem cũng được!
Vô phương,Huyễn Quang Kính lại trở về trong tay Hoa Lân.Hoa Lân cầm lấy nó,si si nhìn nó,lại có chút không nỡ tách rời.Thật lâu sau,đột nhiên ngưởng lên trời nói:
-Cự Long đáng chết,ngươi đang ở đâu?Ta đã lấy được Huyễn Quang Kính,mau đưa bọn ta xuất trận!
Mọi người đều bị dọa nhảy dựng lên.
“Băng Phong Trận” này vẫn là địa bàn của Thủy Long,Hoa Lân cao giọng hô hoán một tiếng này,Thủy Long đó đương nhiên nghe thấy,trong nháy mắt,vân vụ phía xa tức thời hướng hai bên tán ra,sau đó một tiếng Long ngâm từ chân trời truyền tới,diện chủ thấy vậy,không khỏi biến sắc nói:
-Ngươi đừng mắng nó!
Nói thì chậm,một trận gió ào ào thổi tới,Cự Long đã lơ lững ở trước mắt,mọi người dưới khí thế của khuôn mặt to lớn của nó,ai nấy im bặt như ve mùa đông.
Lúc này,Cự Long không nói gì,chỉ là hung hăng nhìn dán vào Hoa Lân,như là muốn hỏi tội hắn.Hoa Lân lại tiến về phía trước cung cung kính kính nói:
-Tiểu tử lần này thật sự phải cảm tạ ngài rồi.Nếu không phải ngươi kịp thời đuổi tới,chỉ sợ ta đã táng mạng dưới tay tên Nhược Phong kia rồi...Đây là Huyễn Quang Kính ngươi muốn,ta đã giúp ngươi thu lấy,còn mời lấy đi,chỉ hy vọng,ngươi có thể để tất cả mọi người chúng ta đều bình an rời khỏi!
Nói xong,Hoa Lân đem Huyễn Quang Kính giao ra.
Cự Long hơi ngẩn ra,ánh mắt lập tức hòa hoãn lại.Nhưng nó vẫn dán chặt quan sát Hoa Lân,trãi qua rất lâu mới trầm giọng hống một tiếng.
Thân thể Hoa Lân lại đột nhiên rung lên,ngẩng đầu nói:
-Vậy không được!Huyễn Quang Kính ngươi lấy đi,nhưng nhất định phải để cho tất cả chúng ta đều rời khỏi,đã từng đối bọn họ bảo đảm muốn đi cùng đi,tuyệt không thể cải biến.
Cự Long lại một trận trầm hống,như là kiên quyết không chịu nhượng bộ.Hoa Lân trái lại cũng có chút cốt khí,lúc này cũng ưởng ngực thẳng eo,đáp lại:
-Đúng sai của vạn năm trước,đối chúng ta mà nói đã quá xa vời,cùng đời của ta không còn liên quan nữa.Thần Long đại nhân anh minh sáng tỏ mọi việc,nhất định sẽ không làm khó ta,đúng không?
Điện chủ,Đỗ Bôn Lôi,Tí Hình đều khẩn trương nhìn Hoa Lân,nghe thấy Hoa Lân tự mình nói chuyện,lúc này bọn họ đã hiểu,đây là đang cùng Thần Long đối thoại,mà nghe giọng diệu của Hoa Lân,Cự Long này hình như không chịu để cho mọi người rời khỏi,điều này làm họ cảm thấy rất khẩn trương.
Tiểu Bạch là mãi mãi đứng về phía Hoa Lân,nó cũng dùng giọng trĩ nộn của nó”Hống”mấy câu.Ánh mắt của Cự Long lập tức ôn hòa lại rất nhiều,nhưng vẫn không chịu nhượng bộ.Đột nhiên xoay người cưỡi mây bay đi,chỉ lưu lại Hoa Lân ngây ngốc đứng ở đó,nữa ngày không nói gì.
Thấy Thần Long đã rời khỏi,điện chủ cùng Đỗ Bôn Lôi,Tí Hình đều vây xung quanh,nhao nhao truy vấn tình hình.Trong đó điện chủ càng kì quái nói:
-Cự Long chẳng lẽ không cần Huyễn Quang Kính trong tay ngươi sao?
Đỗ Bôn Lôi cũng thất vọng nói:
-Hoa đại ca,Rốt cuộc là chuyện gì?
Hoa Lân thu lại Huyễn Quang Kính trong tay,cười nói:
-Không có gì,nó nhất định sẽ nhượng bộ.Thực sự không được,chúng ta tự mình động thủ,xem xem có thể hay không vận hành truyền tống trận dưới chân.Không được nữa,thì chúng ta gỡ đăng Long đỉnh của nó!A a....
Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi đều cảm thấy một trận thất vọng.Thầm nghĩ nhân sanh sao lại luôn như vậy,mắt thấy thành công kề bên,tiếc là luôn xuất hiện biến cố.
Trong tất cả mọi người,chỉ có Tí Hình vẫn giữ trầm mặc.Ngoài mặt nhìn ra hắn như là không để ý,nhưng sâu thẳm trong lòng lại nổi lên vạn trượng ba đào.Hắn không khó đoán ra:Vừa rồi Hoa Lân nhắc tới đúng sai của vạn năm trước,dường như chính là chỉ sai lầm của Minh Giới.Mà mình,vừa đúng chính là đến từ Minh Giới.Cho nên trong tất cả mọi người,Cự Long ghét nhất chính là mình rồi,mà Hoa Lân lại nguyện ý bỏ đi Huyễn Quang Kính,vẫn muốn dẫn mình rời khỏi,đây là đây là....
Nghĩ tới đây,Tí Hình lần thứ hai sinh ra ý muốn thối lui,âm thầm hạ quyết định,nếu ước đoán của mình chính xác,mình càng lập tức li khai,miễn làm Hoa Lân khó khăn.Đương nhiên rồi,nguyên nhân lớn nhất là không muốn nợ nhân tình của người khác.
Vì vậy,Tí Hình đột nhiên hướng Hoa Lân hỏi;
-Đúng rồi,Cự Long chẳng lẽ chỉ cho ngươi một người rời khỏi?
Câu này của Tí Hình thì như là tùy ý hỏi,nhưng bên trong lại rất nhiều thâm ý.Sau khi nói xong,hắn dùng ánh mắt sắc bén dán chặt lấy Hoa Lân,chỉ cần Hoa Lân nói phải,lại biểu minh Cự Long đối với tất cả mọi người đồi xử như nhau.Nhưng nếu ánh mắt Hoa Lân hơi chút do dự,thì nói rõ Cự Long chỉ là nhằm vào một người nào đó.Nếu thật sự là vậy,vậy người đó tám chín thành chính là mình.
Nhưng Hoa Lân lại không phải là người bình thường,ha ha cười nói:
-Cự Long đáng chết này,nó đại khái chỉ đối với đệ tử Thánh Thanh Viện có hứng thú.Các ngươi cũng đừng để ý,ta sẽ cùng nó từ từ dây dưa.Ta chính là không tin tà,đợi sau khi ta đem trận pháp ở đây gỡ thành từng mảnh,ta tính là nó người nào cũng chịu cho qua.Ha..ha..ha...
Điện chủ cũng”Phì”một tiếng cười nói:
-Đợi sau khi ngươi thât sự đem chỗ này của nó gỡ vụn,e rằng ngươi cũng đi không được rồi!
Hoa Lân lại khẳng khẳng khái khái nói:
-Nếu như thật sự như vậy,lớn không được chúng ta cùng nhau trở về Phần Tiên Trấn,Hỏa Long ở đó vậy mà so với Thủy Long khách khí hơn nhiều.Nó thật sự rất tốt,còn tặng ta rất nhiều thứ nữa!
Nói tới nói lui,Hoa Lân lại bàn tới Phần Tiên Trấn.Mọi người nghe tới chỗ này,không khỏi thả lỏng lại.Nhưng Hoa Lân lại biết rõ ràng rằng,muốn đổi đường đi Phần Tiên Trấn là tuyệt đối không thể.Bởi vì chỗ đó trừ mình ra,những người khác là tuyệt đối không cách nào vượt qua mảng hồ nham tương nóng rực đó...
Mọi người lại nói cười rất lâu,Hoa Lân lại thật sự động thủ,quan sát kĩ lại tám cột trụ đá vây quanh.Như hôm nay,hắn đã đối với trận pháp đã có nhiều nghiên cứu,tâm nghĩ nếu như có thể tự mình tham thấu trận pháp này,vậy thì đơn giản mọi việc hơn nhiều.Vô phương trận này là cổ trận vạn năm,Hoa Lân đã đi qua đi lại mười mấy lần,chỉ cảm thấy mấy trụ đá này tựa như là thiên sanh thì đã được đặt ở chỗ này vậy.
Thấy không có manh mối,Hoa Lân giơ trường kiếm lên,dùng kiếm gõ lên”Đinh đinh đang đang”,đang lúc mọi người nhìn lại,hắn quả nhiên đang tháo gỡ trận,dọa đến điện chủ mọi người,người người nhìn nhau.
Hoa Lân đoán không sai,hắn lần gõ gõ này,phía xa chân trời lập tức truyền lại tiếng Long ngâm,một trận cương phong thổi đến,Cự Long lần nữa hiện thân.Nó xa xa đối Hoa Lân nộ hống một tiếng,nhưng sau khi nó thấy Hoa Lân không hề thật sự tháo trận,nó lập tức an tĩnh ít nhiều,chỉ là vẫn có chút dư nộ chưa nguôi,ánh mắt giận dữ nhìn Hoa Lân.
Điện chủ mọi người thấy vậy,chỉ biết xẹt qua một bên,nhìn Hoa Lân như thế nào ứng phó,trong lòng bọn họ,Hoa Lân nhất định đã sớm có đối sách.
Quả nhiên,Hoa Lân ha ha cười,xoa xoa hai tay,nói:
-Rất hiển nhiên,đây là một tòa truyền tống trận.Ta muốn nghiên cứu một chút,không biết có thể hay không tự mình khởi động ha?Như vậy thì không cần mệt nhọc ngươi rồi....
Chính lúc này,Tiểu Bạch trên vai Hoa Lân đột nhiên bay lên trời,nghênh trực sơn phong lạnh thấu xương,lảo đảo lao đao bay về hướng Cự Long,động tác phi hành của nó cực không thuần thục,giống như một đứa trẻ vừa học biết bơi lội ở trong nước dùng cơ bản nhất thế “Bơi chó”,gian nan bay tiến về phía trước.
Cho dù như vậy,nhưng lại là một tiến bộ mở ra một thời đại mới.Hoa Lân thấy Tiểu Bạch lại học biết phi hành,không khỏi kinh ngạc há miệng,trong một lúc cũng quên đóng lại.
Lại nói Tiểu Bạch run run bay lên giữa trời,tới trước mặt Cự Long.Ánh mắt Cự Long lập tức ôn hòa rất nhiều,thì nghe một tiếng thở dài,nó còn xoay qua đối Hoa Lân giận dữ hống một tiếng.
Hoa Lân lập tức tinh thần vừa động,tiến về phía trước giơ Huyễn Quang Kính lên,nói:
-Lần này có thể thoát khỏi nguy hiểm,đều nhờ Thần Long thành toàn.Hoa mỗ tất sẽ kiếp này không quên,vật này đã giúp ngươi lấy về,may không nhục mệnh!
Nếu nói ai có thể đối với việc đưa tận cửa”Huyễn Quang Kính”mà không có tham niệm,chỉ sợ ai cũng không tin.Đầu Cự Long này tự nhiên cũng không ngoại lệ,cộng thêm vật này lại là thủy hệ tiên khí mà nó thích nhất,cho nên Hoa Lân làm vậy,thực sự khiến thần mục của nó sáng lên...
Còn Hoa Lân cũng là mâu thuẫn trùng trùng,thời khắc khi đưa lên huyễn Quang Kính,lại cảm giác giống như trãi qua đằng đẳng một thế kỉ vậy.Vật này ý nghĩa đối với hắn không tầm thường,không có nó,bản thân chỉ có thể xem như phế nhân mà thôi.Lúc này Phần Tinh Luân đã bị Hỏa Long cấm cố,còn công lực của mình chỉ dư khoảng nữa thành,không có Huyễn Quang Kính này trợ giúp,chỉ sợ sau khi xuất trận cũng chỉ có một con đường chết.
Cự Long nhìn nhìn Tiểu Bạch kế bên một cái,thở dài một hơi,đối Hoa Lân trầm hống một tiếng.
Mắt Hoa Lân sáng rực lên,không khỏi hiện rõ ra mặt,tiến lên chân tâm thành ý cúi người nói:
-Tạ Thần Long thưởng tứ!...Hoa mỗ không giỏi làm kiểu cách,vật này xác thật đối với tại hạ thập phần trọng yếu.Ngày khác Thần Long nếu có chỗ dùng được tại hạ,còn xin tùy ý phân phó!...thật sự đa tạ!
Cự Long lại không nói thêm phế thoại,thúc Hoa Lân nhập trận!
Hoa Lân cũng sợ Cự Long đổi ý,vội vội vàng vàng đối với điện chủ mọi người nói:
-Mọi ngươi nhanh tiến vào trận!...Thần Long đã đáp ứng chúng ta rồi,để chúng ta cùng nhau rời khỏi!
Điện chủ,Đỗ Bôn Lôi,Tí Hình một trận hoan hô,đều tưởng rằng đã nghe lầm.
Điện chủ mừng khấp khởi tiến nhập vào trận,đứng kế bên Hoa Lân.Nàng lúc này,hai mắt không khỏi tuôn rơi lệ thủy,lưu luyến không nỡ nhìn một lần bốn phía,lòng nghĩ thời này khắc này ”Mê Tiên Trấn”không biết đã đợi bao nhiêu năm tháng rồi,thành công đang ở trước mắt,không biết thế giới bên ngoài rốt cuộc tình cảnh ra làm sao?Còn các thần dân của Mê Tiên Trấn,khi biết được có thể ra khỏi trận,không biết sẽ có biểu tình như thế nào?Nàng cảm giác,niềm hạnh phúc này đến thực sự quá nhanh,thậm chí có chút đột nhiên!
Biểu tình của Đỗ Bôn Lôi tự nhiên là cùng điện chủ giống nhau,chỉ có ánh mắt Tí Hình vẫn giữ được thần tình bình tĩnh.Có lẽ đối với hắn mà nói,đây chỉ là đạp bước lên một loại phương thức tu luyện khác mà thôi!
Tiểu Bạch cũng lưu luyến không nỡ rời khỏi Cự Long,trở về bên cạnh Hoa Lân,những thứ khác thực là vô vị xuất hay không xuất trận,nhưng Hoa Lân muốn đi chỗ đó,nó cũng sẽ đi theo.
Nói thì chậm,hoa Lân bốn người đã chuẩn bị thỏa đáng,yên lặng đứng ở giữa trụ đá,chờ đợi Cự Long khởi động trận pháp.
Nhưng mà cũng không thấy Cự Long có động tác gì,thì thấy trụ đá xung quanh từ từ xoay vòng,không được một khắc,trụ đá càng xoay càng nhanh,tiếng gió mạnh mẽ ở bên tai mọi ngươi ào ào mà qua,phảng phất đã ngập chìm trong mọi thứ của thế gian,đang lúc mọi người trong sự kinh hãi,trụ đá lại biến thành một hư tuyến,chung quanh”Tư Tư Tư”lướt qua đạo đạo điện quang,cuối cùng”Oanh”một tiếng,tất cả điện quang tụ lại một chỗ,ở giữa đột nhiên xuất hiện một cái kết giới u lam sắc.
Hoa Lân và mọi người còn chưa kịp phản ứng,thì thấy trước mắt tối sầm,thân thể bị một cổ vô cùng vô tận hấp lực kéo về phía xa.Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi còn là lần đầu tiên sử dụng truyền tống trận,nhao nhao kinh hô,nhưng tiếng kêu của bọn họ còn chưa ngớt,thì mọi người thấy trước mắt cường quang lướt qua,đã tới một thế giới khác.
Hoa Lân đối với cảm giác truyền tống đã sớm chai lì,giơ tay”Tranh”một tiếng rút ra Hà Chiếu Kiếm,hét lớn:
-Mọi người chú ý,chúng ta còn chưa ra khỏi trận,nhìn quanh bốn phía,nhưng không được lộn xôn...
Đây là một cái viễn cổ chiến trường,phóng mắt nhìn ra,chỉ thấy xung quanh tán lạc vô số tàn thi toái cốt.Dưới mặt đất cắm đầy đao kiếm,khắp nơi đều là thi cốt chiến tranh lưu lại,có thể tưởng tượng ngày xưa đó trường chiến tranh kịch liệt như thế nào.Càng hy hữu hơn là ,lúc này vẫn có một đám người sừng sững đứng ở giữa chiến trường.Bọn họ giơ đao kiếm,giữ nguyên động tác đó,nhưng bọn họ lại quay đầu nhìn về phương xa,phảng phất đột nhiên đã phát sinh ra chuyện gì đó,làm bọn họ đều ngừng lại.Nhưng sự đình trệ đó,lại đằng đẳng ngừng lại mấy vạn năm.Cho đền hôm nay,bọn họ đã hóa thành điêu tượng nhưng vẫn đứng ở đó.
Trường cảnh này khiến Hoa Lân bốn người trợn mắt há mồm,đều không cách nào tưởng tượng lúc đó đã phát sinh chuyện gì?
Hoa Lân hít vào một hơi,run giọng nói:
-Những người này rốt cuộc là sao vậy?
Nói xong,tới trước mặt một chiến sĩ sừng sững không ngã,chỉ thấy hắn là một vị tu chân giả,mặt mày đầu tóc đều rất dễ nhìn.Hoa Lân đưa tay phải ra,rờ lên thân thể của hắn,ai ngờ vừa đụng đến,hắc ảnh đó tiện thể”Oanh”ngã xuống đất,trong phút chốc hôi phi yên diệt.
Điện chủ đau lòng nói:
-Đừng...đừng đụng ah,để cho họ đứng vậy đi!
Hoa Lân lui hai bước,mê man nhìn về phương xa nói:
-Bao nhiêu năm qua đi rồi,không nghĩ rằng bọn họ vẫn đứng ở chỗ cũ,ai...
Luôn không thích nói chuyện Tí Hình,lúc này cũng nói:
-Bọn họ toàn bộ cùng nhìn về một chỗ!Ở đó chắc là Thiên Thần Miếu rồi.Chúng ta đi xem xem..
Hoa Lân quay người lại,thuận theo ánh mắt nhìn ra,chỉ thấy một con đường lớn xa xa thông hướng viễn phương.Ba mươi lí ngoài,có một tòa cung điện kim quang sáng lạng,cô độc ở đàng xa.Mà phần đỉnh của cung điện,một đạo ánh sáng trùng thiên,xa xa xa hướng trời cao,như là một trụ cột chống trời.
Mọi người chánh xác định tiến về phía trước,đột nhiên tiểu Bạch trên vai Hoa Lân một trận”Ô Ô”kêu loạn,điện chủ tìm âm thanh nhìn lại,nhưng đột nhiên toàn thân run rẫy,kinh hãi chỉ đàng sau Hoa Lân nói:
-Hoa...Hoa đại ca,phía sau ngươi!
Hoa Lân vừa quay đầu lại nhìn,không khỏi cũng bị dọa lịch bịch lui vài bước,sắc mặt trắng xanh,thì ra nhân ảnh vừa rồi bị mình phá hư,lúc này lại trở về chỗ cũ,như là mọi thứ vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Hoa Lân lại lui vài bước,cố gượng cười nói:
-Vị đại ca này còn thật là biết giỡn chơi,chúng ta hay là đừng làm phiền hắn,để hắn đứng như vậy đi...Chúng ta đi!
Nói xong,hoa Lân quơ quơ tay,dẫn đầu mọi người,bước vội về phía cung điện ở đàng xa.
Một đường điện chủ vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn,lòng sợ có người đuổi theo...