Ngọc Tiên Duyên


Bốn người từ từ đi về hướng cung điện xa xa.Hai bên đường đi toàn là một mảnh phế khu,khiến bọn họ cảm thụ sâu sắc sự tẩy lễ của chiến tranh trong quá khứ xa xưa.Nhìn vào những thân ảnh chưa từng ngã xuống,còn có những sinh mệnh vì chính nghĩa mà hy sinh,mọi người cảm giác hai mắt mê man.
Đang đi Hoa Lân đột nhiên nói:
-Í?Thiên thần Miếu phía trước sao lại không thấy rồi,thật là gặp quỷ rồi!
Mọi người cả kinh,ngưng thần nhìn lại,quả nhiên cung điện đàng xa đã không thấy tung ảnh,chỉ lưu lại một con đường không bờ không bến thông hướng chân trời.Bốn người chỉ biết dừng bước,người người nhìn nhau.Đỗ Bôn Lôi là không phục nhất,mở miệng nói:
-Ta thì không tin,nó nhất định còn ở phía trước,ta đi xem xem!
Hoa Lân nhìn ra bình nguyên rộng lớn,cũng gật đầu nói:
-E rằng là bị cái gì đó che chắn mất thị tuyến,đi thôi,đi xem xem!
Mọi người chỉ có thể tiến về phía trước.Nhưng cung điện đó như là bằng không tiêu thất vậy,chỉ có những chiến tranh tàn hài xung quanh vẫn rãi rác ở nguyên chỗ.Chính tại lúc này,xa xa truyền lại tiếng kêu giết kinh thiên động địa,còn tàn hài rãi rác xung quanh,hãi nhiên toàn bộ đều sống lại...
Mọi người kinh hãi dừng bước,thì thấy ma vật đàng xa phô thiên cái địa xông đến.Bọn chúng lập cập răng hàm,giơ cao đao kiếm,hình dáng hung bạo hướng mình xông tới.Hoa Lân,Tí Hình,điện chủ cùng Đỗ bôn Lôi vội vàng rút kiếm chống đỡ,trong nháy mắt,mấy đầu tướng mạo hung ác”Cùng khuyển”(nguyên văn không phải là khuyển nhưng cũng là một loại chó hung ác trong truyền thuyết,nhưng tìm không thấy trong tự điển nên mình dịch luôn là khuyển,đàng nào cũng là cẩu cả mà)đã chồm tới,răng nanh âm sâm của nó cắn tới,Hoa Lân hét lớn một tiếng,quơ kiếm chém qua,ai ngờ một kiếm này lại chém vào khoảng không,thân thể còn không tự chủ hướng phía trước vài bước mới đứng trụ vững.
Lúc quay đầu nhìn lại,chỉ thấy tình huống của điện chủ,Tí Hình,Đỗ Bôn Lôi ba người cũng cùng với mình không khác nhau là mấy,chiêu thức trong tay cũng đều rơi vào khoảng không.Nói thì chậm,vô số hắc ảnh từ trên thân mình thấu thể mà qua,chồm hướng phía sau lưng vỡ vụn mà biến mất.
Ngay sau đó phía sau thân truyền lại “Phùm Phùm Phùm”ba tiếng pháo vang lên,thì nghe thấy”Sát ah....”một tràng tiếng kêu chém giết của nhân loại vang lên,lúc quay đầu nhìn lại,vô số tu chân giả từ sau lưng giết tới,trong phúc chốc bọn họ đã giết tới trận doanh của ma thú.
Hai quân đối kháng,lập tức cuốn lên đao quang kiếm ảnh,hai cổ quân đội bàng đại đã quấn vào nhau.Trong trường đấu tranh có một vị nam tử đầu đội”Tử kim quán”(nón của tướng quân)thân phận nổi bật,hắn xông lên phía trước tiên,lăng không phi độ mà tới,trường kiếm trong tay hồng quang bạo trướng,mang theo một phiến kiếm khí mạnh mẽ,nhanh chóng phóng hướng phía trước.Kiếm quang vừa tới,tất cả ma vật cản đường đều thành phấn toái,nguyên cả phương hướng được thông thoáng.Nhưng ma vật thực sự quá nhiều rồi,xa xa vẫn có hàng hà sa số hắc ảnh ,nguyên nguyên bất đoạn từ đàng xa phô thiên cái địa mà tới.Đồng thời lúc này,một hắc ảnh cự đại trùng thiên mà tới,hét lớn một tiếng,binh đao trong tay hóa thành một phiến hồng tươi,phảng phất đem thiên địa đều nhuộm thành hồng sắc,tiếp đó thiên không phong vân biến sắc,vô số huyết quang từ trên trời giáng xuống,trực xông tu chân giả trận doanh...
Hoa Lân kinh hãi nói:
-Huyết Quang Trảm?
Bốn người Hoa Lân ngây ngốc đứng giữa chiến trường,'Phùm”một tiếng,mặt đất chung quanh đá vụn bay tán loạn,vô số tu chân giả đều bị chìm ngập trong huyết quang.Theo sau đó chỉ nhìn thấy các hắc ảnh trực tiếp trùng trùng chạm nhau,đao quang,kiếm quang,huyết quang từ thân mình lướt qua.Tràng diện chấn hám nhân tâm đó,khiến bọn họ quên cả bản thân,quên cả thân mình đang ở nơi nào,chỉ có huyết dịch trong lồng ngực đã sớm dâng trào,binh nhận trong tay không ngừng rung động....
Nhưng mà chính thời khắc mọi người dần quên cả bản ngã,chiến trường trước mắt lại từ từ nhạt dần.Mọi người chỉ thấy cảnh sắc đang không ngừng biến hóa,đồi núi sông ngòi hoảng động lướt qua dưới chân,phảng phất bản thân bay qua một phiến sâm lâm rậm rạp,vượt qua huyền nhai và Qua Bích(sa mạccủa Mông Cổ),lướt qua sa mạc vô cùng vô tận ,sau cùng tại phía trước một tòa cung điện hoành vĩ dừng lại.
Mọi người giờ mới khôi phục thần trí,phát hiện mình mạc danh kì diệu đã tới dưới chân ”Thiên Thần Miếu”.Quay đầu nhìn lại,một bậc thang vô hạn hướng lên trên,xa xa thông hướng đại môn của Thiên Thần Miếu.Hoa Lân lầm bầm tự nói:
-Địa phương quỷ này thật là tà môn!
Điện chủ,Tí Hình,Đỗ Bôn Lôi ba người đi song song kế bên Hoa Lân,ngẩng đầu nhìn bậc thang phía trước cùng nhau nói:
-Sao tới rồi?
Ánh mắt Hoa Lân từ trên bậc thang cao cao thu trở lại,lạnh nhạt nói:
-Quản làm gì,lên đó nói sau!
Nói xong đằng không bay lên,lên được mấy mươi bậc thang quay người lại nói:
-...Đi!
Mọi người vừa nhảy bước lên bậc thang đá.Nhưng chính lúc này bậc thang phía sau lưng lại vô thanh vô tức từng bậc từng bậc biến mất.
Hoa Lân đi trước tiên,quay người lại đợi điện chủ ba người thì phát hiện bậc thang đá phía dưới đã không thấy đâu,trái lại cười nói:
-Chúng ta đi nhanh đi,bậc thang đá phía sau toàn bộ rơi xuống rồi.
Mọi người quay đầu lại nhìn,đều kinh hãi biến sắc,nhao nhao tăng gia cước bộ,sợ rằng sẽ rơi xuống dưới.
Đây là con đường đăng thiên vĩnh viễn không bờ bến,bốn người trực hao phí cửu ngưu nhị hổ sức lực cuối cùng lên tới đỉnh.Chỉ thấy một cánh cổng cự đại chắn trước mắt,nó cao đạt ngũ trượng,được làm từ thuần kim,Hoa Lân ngẩng đầu nhìn lên,chỉ thấy phía trên ngạch cổng khắc ba văn tự cổ lão ,nhưng mình lại không nhận biết.
1.Tí Hình ở phía sau lại lẩm bẩm tự nói:
-Thông Thiên Đài?...Không sai,đây đúng là Thiên Thần Miếu rồi!
Hoa Lân nghi hoặc nói:
-Cái gì Thông Thiên đài?
Tí Hình còn chưa đáp lời,điện chủ đã thúc giục:
-Các ngươi còn nói mấy cái này làm gì?Phía sau đều không có đường rồi.
Hoa Lân quay đầu nhìn lại,quả nhiên thấy bậc thang đá phía sau từng bậc từng bậc biến mất.Qua một chốc nữa,mọi người sẽ không còn chỗ đặt chân.Vì vậy trong lòng khẩn trương,vôi vàng tới trước cổng lớn,tay phải ngầm đề khí,dùng lực đẩy cánh cổng lớn dày và nặng,ai ngờ bàn tay còn chưa đung tới,cánh cổng tiện thể từ từ hướng hai bên mở ra,chỉ thấy một phiến bạch quang chói mắt từ bên trong thấu xạ ra,bức tới mọi người hai mắt không mở ra được.Hoa Lân giơ tay trái lên che trước mặt,miễn cưỡng cũng che chắn được ít nhiều ánh sáng mãnh liệt.
Lúc này trong lòng vừa động,quay đầu nhìn Tí Hình ở phía sau,chỉ thấy hắn đang toàn thân kiên nhẫn chịu đựng cường quang chiếu xạ.Mặc dù hắn đội hắc sắc đấu bồng,nhưng toàn thân vẫn run rầy không ngừng,may mắn là những ngày này hắn đã dần quen với ban ngày.Nếu không thần quang của”Thiên Thần Miếu” chỉ sợ sẽ dọa hắn quay đầu mà chạy.
Bậc thang dưới chân vẫn đang nhanh chóng biến mất,lúc này ngoài tiến nhập đại môn ra,không còn đường lui nữa.Mọi người bất đắc dĩ bước vào cổng.Nhưng chân trước vừa đứng vững,thì nghe “Rầm” một tiếng vang lên,cánh cửa trầm trọng phía sau lưng đã đóng lại.Mọi người dù là cả kinh,nhưng bọn họ cuối cùng cũng là tu chân giả,lúc này đã nhìn ra được,sự đã đến bước này,chỉ có thể dũng cảm tiến về phía trước.
Ánh sáng mãnh liệt phía trước cuối cùng cũng thu liễm,Hoa Lân thích ứng lại trước tiên,nhìn quanh bốn phía,chỉ thấy phía trước một thao trường cực kì to lớn,mặt đất đều dùng ngọc thạch lót nền,phía trên là sương mù phiêu đãng nhìn cũng không thấy đầu bên kia.Còn ở chính giữa thao trường chính là một cột trụ ánh sáng xạ thẳng hướng trời cao,trừ cái này ra không còn vật gì khác.
Hoa Lân ngẩng đầu thuận theo hướng quang trụ nhìn lên trời cao,nhưng căn bản nhìn không thấy rõ quang trụ hướng tới nơi nào.Chính tại lúc này thì nghe Tí Hình ỏ phía sau nói:

-Ngươi có phải nhìn thấy một đạo quang trụ xạ hướng trời cao?Đạo quang trụ đó chính là hướng theo thông đạo của Thiên Thân Miếu.
Hoa Lân ngac nhiên nói:
-Chỗ này không phải Thiên Thần Miếu sao?Chẳng lẽ là ở phía trên?
Hai mắt Tí Hình bị ánh sáng cường liệt lúc nãy làm bị thương,lúc này không thể nhìn vật,chân lại có chút đứng không vững,lui lại vài bước,vịn vào tường nói:
-Căn cứ điển tịch ghi lại,chân chánh Thiên Thần Miếu trôi nổi trên trời cao,mắt thường nhìn không thấy nó.Dưới chân chúng ta chỉ là Thông Thiên Đài mà thôi!Nếu muốn đi Thiên Thần Miếu,thì phải tiến vào quang trụ này.
Hoa Lân tròn mắt hỏi:
-Đi Thiên Thần Miếu phiền toái như vậy,thật đúng là đem toàn bộ chúng ta biến thành những tín đồ
hành hương rồi?
Nói xong vẫy tay nói:
-Đỗ Bôn Lôi,ngươi đi đỡ Tí Hình,chúng ta bây giờ đi vào quang trụ.Ta đi mở đường!
Một hàng người đi vào thao trường,chỉ thấy trước mắt phiêu đãng lờ mờ sương vụ,khiến cảnh sắc phía đối diện mờ mờ ảo ảo nhìn không chân thật,mới bước được vài bước,Hoa Lân lại đột nhiên dừng bước,đưa tay cản bộ người phía sau tiến lên.
Hắn phảng phất nhìn thấy phía trước xuất hiện mấy pho thần tượng,nhưng tử tế nhìn lại,lại không thấy đâu.Hoa Lân nhíu nhíu mày,xoa xoa hai mắt,ngưng thần nhìn lại lần nữa,kinh hãi phát hiện xung quanh không chỉ vài bức,mà là muôn ngàn muôn vạn thần tượng chỉnh chỉnh tề tề sững sững ở phía trước,trong tay chấp các loại binh nhận:Có trường kích,có khoát kiếm,đặc biệt là có một số pháp bảo kì lạ,thần thái khác nhau.
Hoa Lân trong lòng cả kinh,thầm thốt lên tệ rồi.ai ngờ một trận thanh phong trước mặt thổi tới,tức thời thổi tan sương mù trước mắt.Lúc Hoa Lân ngẩng đầu nhìn lại,nhưng phát hiện phía trước không không đãng đãng,nào đâu có thần tượng gì tồn tại?
Điện chủ nhỏ giọng nói:
-Xãy ra chuyện gì vậy?
Hoa Lân tự trào nói:
-Không có!Nhất định là ta bị hoa mắt.Mọi người đều theo ta tới,nếu nhìn thấy biến hóa gì đặc biệt kì lạ,ngàn vạn không được khinh cử vọng động,chỉ biết tiến về phía trước là được!
Nói xong,đưa kiếm về phía trước,từng bước từng bước hướng về phía trước.
Lại bước được mấy mươi bước,Hoa Lân chỉ thấy xung quanh tán phát hàn ý lẫm liệt,cảm giác tiến nhập vào bao vậy trùng trùng,ngưng thần nhìn lại, nhưng cái gì cũng không phát hiện.
Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi đương nhiên cũng không thu hoạch được gì,chỉ là khẩn trương đưa mắt nhìn quanh.Nhưng Tí Hình lại bất đồng,hắn đột nhiên tránh thoát sự giúp đỡ của Đỗ Bôn Lôi,tay phải khẩn trương giơ trường kiếm lên,sát khí đằng đằng chỉ phía trước,cất tiếng nói:
-Hoa Lân!Chúng ta có phải là bước vào vòng vây của kẻ khác?Mắt của ta rất đau,nhìn không thấy rõ!
Tí Hình đáng thương,hắn tuy mắt bị ánh sáng cường liệt làm bị thương,nhưng hắn vẫn tận lực mở to hai mắt,bởi vậy ẩn ẩn ước ước nhìn thấy rất nhiều ngừơi đứng bao vây xung quanh,người người tay cầm đao kiếm,tướng mạo hung hăng trừng mắt nhìn mình.Chính tại lúc này,đột nhiên một cơn gió nhẹ thổi qua,hai hắc ảnh mãnh nhiên xông tới,kiếm quang liên thiểm,trực hướng đỉnh đầu của mình chém xuống.
Tí Hình tự nhiên sẽ không ngồi đó chịu chết,hắn hai mắt không thể nhìn vật nhưng phản ứng lại rất nhanh nhẹn,giơ kiếm hướng phía trước mà tiến.Ai ngờ vừa mới xuất thủ,Hoa Lân đã lướt tới kế bên,cường hành án trụ tay phải của mình.Tí Hình cả kinh,chỉ thấy đỉnh đầu một trận hàn phong thổi qua,ngạch đầu(trán) mát lạnh,phảng phất có thứ gì đó lướt qua.
Chỉ nghe Hoa Lân ở một bên tai nói:
-Đừng lo lắng,chỉ là ảo giác mà thôi!
Nói xong,Hoa Lân lấy ra một miếng vải màu đen che hai mắt đỏ ngầu của Tí Hình.Ngầm bên trong,Hoa Lân lại ở không trung tiếp một cơn gió phiêu đãng thổi trên tóc.
Đỡ lấy Tí Hình,Hoa Lân quay đầu nói với điện chủ và Đỗ Bôn Lôi:
-Các ngươi đều khẩn khẩn theo cạnh ta,không cần biết gặp phải tình huống gì đều không được xuất thủ.
Bốn người từ từ dịch chuyển,trực phí hết nửa thời thần,giờ mới tới được chính giữa thao trường,ngẩng đầu nhìn lại,chỉ thấy trên một tòa bình đài có một đạo quang trụ trực xạ cao không.
Lúc Hoa Lân đang lên bình đài,chỉ thấy áp lực xung quanh giảm hẳn,dường như đã tới một nơi an toàn.
Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi cùng nhau hỏi:
-Hoa Lân ca,chúng ta thật là cần vào trong quang trụ?
Mọi người đứng trước quang trụ,nhưng lại cảm giác lúc này quang trụ nhạt đi rất nhiều.
Hoa Lân hung hăng cắn răng nói;
-Đã đều tới chỗ này,còn có gì nói nữa?
Nói xong đỡ lấy Tí Hình,bước dài vào quang trụ.Chỉ thấy thân thể chợt nhẹ bỗng,trước mắt bạch quang chợt lóe,bản thân tiện thể “Vèo” một tiếng bắn thẳng lên trời.
Điện chủ cả kinh hô lên một tiếng,vội vàng quay đầu nói:
-Bôn Lôi chúng ta cũng tiến vào!
Nói xong tranh vượt lên tiến vào quang trụ.
“Vèo vèo vèo...”liên tục mấy tiếng,quang trụ dưới chân mọi người biến mất không thấy,trước mắt tối sầm,trong nháy mắt tới môt đại điện thông thoáng,Hoa Lân không khỏi thầm kinh thán,đại điện này thực là quá lớn,vách tường bốn phía cách mình ít nhất cũng có năm mươi trượng,làm cho người ta có loại cảm giác cực kì trống rỗng.Mười sáu cây thanh long trụ cự đại chống đỡ lấy đại điện,cao đạt ba mươi trượng có dư,thật đúng là có một không hai,làm vẻ lễ mạo,Hoa Lân cất tiếng hỏi;

-Có ai ở đây không?
Không có người có thể trả lời,chỉ có thanh âm của Hoa Lân vẫn đang ở trong đại điện không ngừng vọng lại,hồi lâu không dứt.
Lúc này điện chủ và Đỗ Bôn Lôi đã tới phía sau,thấp giọng hỏi:
-Hoa đại ca,bây giờ làm sao?
Hoa Lân cười khổ một tiếng,Tí Hình kế bên lại hỏi:
-Ở xung quanh chúng ta,có phải là có chín tòa thần tượng thật lớn,còn có tám cửa ra?
Hoa Lân sững sờ,căng mắt nhìn lại,quả nhiên phát hiện xa xa chính điện,xác thực sừng sững chín tòa thần tượng,còn ở xung quanh đại điện,lại phân bố tám cánh cửa đá.Vì vậy cả kinh nói:
-Ngươi che mắt làm sao thấy được?
Tí Hình nhàn nhạt nói:
-Ta từng đọc tất cả điển tịch ở U Minh Giới,trên đó có nói tới chỗ này.Nếu ta không đoán sai,chỗ này chính là “Cửu Thần Điện” của Thiên Thần Miếu.
Hoa Lân cười nói:
-Vậy thì lạ thật,U Minh Giới các ngươi sao lại có kí tải thư tịch của Thiên Thần Miếu vậy?
Tí Hình kiêu hãnh nói:
-Nếu nói về thư tịch,Minh Giới thu tàng mãi mãi so với nhân giới các ngươi phong phú trăm lần,biết tại sao không?
-Ta sao biết được?Hoa Lân nói.
-Chỉ vì sau khi một người chết,kí ức của hắn vẫn lưu lại trong đầu.Bởi vậy,chỉ cần hắn còn chưa tiến hành luân hồi,vậy thì tất cả những sự vật hắn gặp được,đều có thể miêu tả lại rõ ràng,bao gồm quá trình tử vong của hắn....Ngươi đã hiểu chưa?
-A?Hoa Lân cả kinh nói:
-Như vậy nói ra,người của Minh Giới các ngươi có thể là đại đại chiếm tiện nghi vậy!
Tí Hình giận nói:
-Ngươi cảm thấy chiếm tiện nghi,vậy ngươi cũng có thể xuống dưới thử thử!
Hoa Lân vội nói:
-Vậy thì miễn đi,ta còn chưa muốn chết!Ha ha ha...
Điện chủ hân hoan nói:
-May mắn là Tí đại ca đối với Thiên Thần Miếu này khá rõ ràng,xem ra cơ hội xuất trận của chúng ta lớn hơn rất nhiều.
Hoa Lân cũng gật đầu nói:
-Nếu thật sự như vậy,thật là hạnh vận của ta rồi!
Nhưng Tí Hình lại lắc đầu nói:
-Nhưng mà rất không may!Theo những gì ta biết,rất ít người có thể sống để ra ngoài.Như vậy đi,ta sẽ mang toàn bộ những gì ta biết đều nói cho các ngươi,thỉnh mọi người cùng nhau đưa ra chủ ý...Căn cứ trên cổ tịch của Minh Giới kí tải,”Thiên Thần Miếu”từng là một viễn cổ tu tiên môn phái,nhưng không biết sau này đã phát sinh biến cố gì,hiện tại đã biến thành một tòa phế khu.Ở tám phương hứơng của Thiên Thần Miếu,phân biệt dựng một tòa bảo tháp kì đặc khác nhau,hơn nữa án theo Cửu Cung Trận làm bố cục,trong trận có trận,tuyệt không phải người bình thừơng có thể vượt qua được...Theo ghi chép,năm đó”Đẳng Tinh Sí” chính là lơi dụng sức mạnh của một trong những tòa bảo tháp mới trùng phá được cấm chế của Thiên Thần Miếu.Điều bây giờ chúng ta cần làm chính là đi từng tòa từng tòa tìm kiếm,e rằng còn kém một chút...Ai!quan trọng nhất là không biết cần đi tòa tháp nào mới được.
Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi đều cả kinh,nghe khẩu khí của Tí Hình,dường như đang đề tỉnh bản thân e rằng một tòa bảo tháp cũng không qua được,nghĩ đến võ công bản thân thấp kém,không khỏi cảm thấy nản lòng.
Nhưng Hoa Lân lại cười nói:
-Ta thấy không cần đi từng tòa từng tòa tìm kiếm,vì Hỏa Long từng nói cho ta biết,chỉ cần thẳng một đường “Khôn vị”(vị trí của quẻ Khôn)thì có thể xuất trận...Cho nên nói,chỉ cần ngươi cho ta biết Khôn vị là hướng nào là được!
Tí Hình ngẩng đầu nói:
-Lời này là thật?
Hoa Lân rất khẳng định nói:
-Không sai!Nó sẽ không lừa ta!
Tí Hình lập tức tinh thần phấn chấn,nói:
-Nếu như trận này thật như vậy thì cơ hội xuất trận của chúng ta sẽ lớn hơn.Tuy ta không biết Khôn vị ở đâu,nhưng chỉ cần lựa chọn một trong những bảo tháp,vào đến đệ cửu trọng của nó,thì chúng ta có lẽ có thể biết thuộc tính của nó.Từ đây ra,tiện thể có thể đoán ra xác thiết địa điểm Khôn vị .
Hoa Lân cũng biết mỗi cái trận pháp đều có thuộc tính của nó,mặt không khỏi cũng lộ ra nét hưng phấn,nhưng phúc chốc lại thầm hạ xuống,nói:
-Nhưng cửu cung trận pháp lại có tiên thiên phần và hậu thiên phần,thứ tự xếp đặt của nó lại lớn không giống nhau.Như vậy chúng ta há không phải là cần đi thêm vài lần mới có thể xuất trận sao?

Tí Hình chính sắc nói:
-Điều này thì khó miễn,nhưng chúng ta tính ra cũng đã có phương pháp cụ thể,không đến nỗi phải mù quáng đi thử thử.
Hoa Lân nói:
-Vậy đi,chúng ta nghĩ ngơi một chút,đợi sau khi hai mắt ngươi khôi phục thị giác tiếp tục lên đường.
Tí Hình gật đầu,biểu thị đồng ý,biết rằng hai mắt của mình nếu như không khôi phục,e rằng sẽ ảnh hưởng rất lớn thực lực chỉnh thể.
Mọi người đều lần lượt ngồi xuống.Hoa Lân thấy tâm tình điện chủ và Đỗ Bôn Lôi thập phần trầm trọng,vì vậy cười nói:
-Người ta đều nói Thiên Thần Miếu cất dấu vô số bảo vật,điện chủ có muốn ôm một mớ trở về không ?
Điện chủ có chút tự ti,vẻ đáng thương nói:
-Yêu cầu của người ta không cao,có thể đào xuất ra là không tệ rồi!
Hoa Lân lại Ha Ha cười nói:
-Ngôn thường nói,đại trượng phu há có thể nhập bảo sơn lại tay không mà về?Sao đi nữa,chúng ta cũng cần lượm một hai miếng gạch trở về.....Muội nghĩ xem,chỗ này đã được xưng là Thiên thần Miếu,nghĩ chắc là thần tích tu chân giới công nhận.Chúng ta lấy hai miếng gạch về,nói đây là đá mà tất cả thần tiên của Thiên Thân Miếu từng dẫm chân qua.Muội nói người bên ngoài nghe xong sẽ như thế nào?Huynh đoán bọn họ nhất định sẽ quỳ xuống dùng lễ mà bái huynh.Đây chính là nhân sinh nhất đại khoái sự.
Điện chủ cuối cùng cũng phì cười,nói:
-Người khác đâu biết được gạch trong tay huynh có phải là từ trong nhà xí lượm được hay không?còn đối huynh lễ bái nữa,huynh nghĩ thật là hay!
Hoa Lân ngạc nhiên nói:
-Thiên Thần Miếu chẳng lẽ cũng có nhà xí?Thần tiên cũng tiểu tiện sao?....Huynh sao lại chưa nghe ai nói qua?
Điện chủ bị chọc đến Ha Ha Ha cười lên,nhất thời cũng quên đi buồn phiền.
Ai ngờ chính đang nhắm mắt nghĩ ngơi Tí Hình lại dội gáo nước lạnh nói:
-Chúng ta tốt nhất không cần đi tìm bảo vật gì đó!....Năm đó vì cái gọi là tiên khí đó,vô số người đều chết trong Giải Thần Trận,chúng ta không thể bước vào vết của họ,cần biết rằng,chúng ta tự thân nan bảo,muốn ra khỏi trận còn cần vượt qua chín tầng bảo tháp mới có thể thoát khốn,thử hỏi chúng ta còn có mấy cái mạng đi tầm bảo?...Đối với ta mà nói,có thể xuất trận là vạn hạnh rồi.
Điện chủ và Đỗ Bôn Lôi đều nhất tề gật đầu,cảm thấy Tí Hình nói thập phần hữu lí.
Hoa Lân nhún vai,biết rằng bọn họ vì một khắc này đã chờ đợi mấy ngàn năm,bảo vật đối với họ mà nói,xác thực không có lực hấp dẩn gì,vì vậy chỉ có thể im lặng....
Nghĩ ngơi một chút,Tí Hình gỡ mảnh vải trước mắt ra,mặc dù hai mắt vẫn đỏ ngầu,nhưng đã có thể miễn cưỡng nhìn thấy vật,vì vậy đứng lên nói:
-Ta khỏe rồi,lên đường đi.chúng ta đi cửa nào trước?
Hoa Lân cũng lấy Hà Chiếu dưới đất lên,đứng lên nói:
-Vậy chúng ta đi theo đường ra thứ hai bên trái trước xem xem,ta luôn cảm thấy bên đó có thứ gì đó đang đợi ta.
Tiểu Bạch ở trên vai tựa hồ đối bên đó cũng có cảm ứng.Vì vậy cũng hống hống kêu lên.
Đã Hoa Lân có cảm ứng,Tí Hình,điện chủ,Đỗ Bôn Lôi ba người tự nhiên không có lời để nói.Hơn nữa bọn họ nguyên bổn cũng không có phương hướng gì để nói nên cũng không phản đối.
Không đến một khắc,mọi người đã tới trước cánh cổng thứ hai,Hoa Lân từ từ đẩy cánh cửa đá ra,chỉ thấy bên ngoài quang tuyến sung túc,sáng tựa ban ngày.Vì vậy quay đầu nói:
-Tí Hình,nhanh lấy đấu bồng đội lên!
Tí Hình chỉ biết nghe theo,Hoa Lân không chậm trễ thêm,đẩy mạnh cánh cửa đá,mọi người nhất tề nhìn ra,không khỏi thất thanh kinh hô.
Ngoài cửa,một cây cầu treo trong suốt hướng phía xa xa,một trận vân vụ từ trên cầu thổi qua,khiến phía đối diện cảnh sắc một phiến mịt mù.Trong mờ mờ ảo ảo,chỉ thấy ngoài trăm trượng lại là một mảng rất nhiều cung điện xa hoa.Chúng cứ như vậy trôi nỗi giữa không trung,bị sương mù bao phủ,mắt nhìn không thấy đầu bên kia.
Hoa Lân ngầm cắn lưỡi,đưa đầu nhìn nhìn xuống phía dưới,đột nhiên lại kinh hô nói:
-Thật là muốn mạng rồi,phía dưới chính là Giải Thần Trận!
Tất cả mọi người cùng thử đưa đầu nhìn ra,không khỏi sợ đến mặt mày thất sắc.
Thì ra,chỗ này thực sự quá cao,ở chỗ này đã sớm nhìn không rõ cảnh vật dưới đất,chỉ có thể mơ hồ phân biệt ra phía dưới từ khối khối của trận pháp tổ thành.Xa xa nhìn,chúng phảng phất chỉ có một xích vuông vức,sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề,vô hạn hướng bốn phía triển khai,nhất trực đến chân trời,căn bản nhìn không thấy tận cùng.
Nhìn phía dưới không bờ không bến”Giải Thần trận”,Hoa Lân thầm kinh thán,trận này nói ra ít nhất cũng có mấy trăm vạn cái trận pháp tổ thành,không khỏi cười khổ liền liền,nhẹ than nói:
-Giải Thần Trận mênh mông như vậy,như quả ai còn muốn xuyên qua?Ta thấy đơn giản là điên rồi!
Điện chủ phía sau toàn thân nhất chấn,nghĩ đến”Mê Tiên Trấn”tìm hiểu mấy ngàn năm nay,mới chỉ lảm rõ sáu trăm cái trận pháp mà thôi.Chiếu tốc độ như vậy tiếp tục,muốn xuất trận e rằng chính là gã khờ nằm mơ.Lúc này đột nhiên cảm thấy,sự nỗ lực lúc trước toàn bộ là phí công.Sự hy sinh của các đời tổ tiên lại là vì một chuyện không thể,đả kích này đối với nàng mà nói thực sự quá chấn hám,không khỏi tinh thần chấn động,nước mắt từ từ mơ hồ hai mắt,bi thống nói:
-Mê Tiên Trấn chúng ta còn muốn từ...từ phía nam đột phá nữa!
Nói đến câu sau cùng,một hàng nước mắt từ trên mặt nàng nhẹ nhàng rơi xuống,thật muốn khóc lớn một trận.
Hoa Lân trong lòng đau nhói,lập tức hiểu được sự đau khổ trong lòng nàng,vì vậy đưa tay phải ra,vỗ nhè nhẹ lên vai nàng,nhẹ nhàng khuyên:
-Muội cũng đừng buồn!Nỗ lực của Mê Tiên Trấn các người không hề phí công!Ít nhất,các người đã khai khẩn tới Mê Sa Trận.Nếu không phải như vậy,các người căn bản không gặp được huynh.Hơn nữa,huynh lúc đó thân thụ trọng thương,nếu không có các người tương cứu,rất có thể cũng đã chết ở đó rồi...Cho nên nói,nỗ lực của các người là hoàn toàn chính xác!
Nghe những lời này của Hoa Lân,điện chủ chỉ thấy trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp,vì vậy ngẩng mặt lên.Trước mắt đã sớm mơ hồ,nhưng lúc này,thân ảnh của Hoa Lân ở trong lòng nàng lại rõ ràng như vậy,cuối cùng cầm lòng không được ngã vào trong lòng của Hoa Lân,khóc lớn nói:
-Hoa Lân ca....
Nước mắt cứ thế mà tuôn ra.
Tí Hình thấy vậy vội vàng quay đầu đi...
Còn Đỗ Bôn Lôi lúc này cũng là tâm tình kích động,trong lòng nghĩ tất cả những điều này,chẳng lẽ đều là trời cao cố ý an bài.Tất cả những nỗ lực của Mê Tiên Trấn lúc trước,chẳng lẽ chỉ là vì tìm được Hoa Lân?Chẳng lẽ tất cả những điều này đều là số mệnh an bài?
Hoa Lân nhuyễn hương trước ngực,đứng cũng không phải,ngồi cũng không phải,đẩy nàng ra càng không phải.Trong lòng thầm kêu khổ:

-Cái này thiệt đúng là muốn mạng mà!
May là linh đài của điện chủ vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo,nàng khóc đủ rồi,tự nhiên tiện thể rời khỏi ngực của Hoa Lân,chỉ là trên mặt lại lại nỗi lên một đoàn hồng vựng.
Hoa Lân lập tức lảng sang chuyện khác:
-Chúng ta bây giờ chính đang ở trên không,càng nên cẩn thận.Ta đi tới đàng trước dò dò đường,xem xem cái cầu trong suốt này có thể hay không chịu được trọng lượng của chúng ta!
Hoa Lân không do dự bước ra khỏi cửa,đạp bước giữa không trung.Hắn mặc dù đã sớm học được ngự kiếm thuật,nhưng lại biết rằng chỗ này nhất định không cách nào ngự kiếm phi hành.Nếu như từ trên cầu rơi xuống dưới,vậy thì không phải là chuyện giỡn chơi,ngay cả Tiểu Bạch ở trên vai cũng bị dọa tới”Ô Ô Ô”kêu lên mấy tiếng,bám thật chặt trên vai của Hoa Lân,bốn cái móng không dám buông lỏng một chút,may là,cái cầu treo trong suốt này tính ra cũng rất chắc,Hoa Lân đi tới nữa đường,không khỏi bị cảnh sắc trước mắt làm cho dừng lại.
Quay đầu hướng bốn phía nhìn quanh,chỉ thấy không xa cũng có mấy cái cầu treo trong suốt,xa xa thông hướng vài phiến thiên địa khác.Cung điện bên đó càng là nhìn không thấy tận cùng,lại bị bạch vụ bao phủ,không khỏi thầm nói:
-”Cửu Thần Điện”của Thiên Thần Miếu này tất cả có tám cánh cổng,xem ra phân biệt theo”Càn-Khôn -Chấn-Tốn -Khảm- Ly- Cấn - Đoài” là tám tòa bảo tháp rồi.Nhưng vẻn vẹn là một cái phương vị,có một diện tích khổng lồ như vậy,nguyên cả cái Thiên Thần Miếu này thực sự là không dám tưởng tượng rồi.Nếu muốn đi hết toàn bộ,chỉ sợ là không có cái thực lực này,chỉ trông vào “Thần trận” ở phía trước,nếu không khó mà xuất trận!
Vì vậy quay đầu vẫy tay nói:
-Các ngươi cũng theo lên đi!
Ai ngờ điện chủ vừa đưa chân ra lại rút về,cắn môi nhún nhún vai,lại không dám bước ra ngoài cửa.Không chỉ là nàng,ngay cả Đỗ Bôn Lôi cũng có chút do dự.Còn Tí Hình lại là hai mắt không ổn,do dự nữa buổi,cuối cùng bước dài bước ra ngoài.
Hoa Lân thấy vậy,chỉ biết tung thân trở lại,một tay đỡ Tí Hình,nói:
-Như vậy đi,ta dùng một sợi dây thừng cột lấy mọi người.Cho dù có người rơi xuống dưới,cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau!
Nói xong,Hoa Lân lấy ra mấy cái áo,quấn thành dây thừng để dùng.
Lần này,điện chủ, Đỗ Bôn Lôi,Tí Hình cuối cùng cảm thấy an toàn hơn nhiều,cẩn thận từ từ bước lên cầy treo,bốn người từ từ hướng cung điện ngoài trăm trượng đi tới.
Không dễ dàng gì mới tới bờ bên kia,chỉ thấy phía trước chính là một thảm hoa viên xanh tươi,chỉ cần bước lên mặt đất,có thể an toàn tháo dây thừng nối lẫn nhau.Nhưng không ngờ rằng,hai bên cầu treo phía trước lại đứng đó hai tòa thạch tượng.Thể hình của bọn họ và phàm nhân không kém nhau bao nhiêu,xa xa nhìn ra giống như hai bức thủ môn hộ vệ.Nhưng Tiểu Bạch trên lưng Hoa Lân lại đột nhiên”Hống Hống Hống”kêu lên,như là cực độ bất an.
Hoa Lân ngạc nhiên dừng bước,cất giọng đối thạch tượng hét nói:
-Các ngươi không phải là thừa lúc người gặp nguy hiểm chứ?Nếu muốn động thủ,thì đợi chúng ta tiến vào hoa viên rồi đánh!
Nói xong muốn từ ở giữa bọn họ vượt qua,ai ngờ chính lúc này,bên trái một bức điêu tượng nổi lên một đoàn khói xanh,hãi nhiên ở không trung hình thành một nhân hình,đột nhiên rút kiếm hướng Hoa Lân chém tới,điện chủ phía sau và Đỗ Bôn Lôi thấy vậy,bị dọa tới tề thanh kinh hô.
Nói thì chậm,Hoa Lân chỉ có thể giơ kiếm đỡ,chỉ nghe ”Keng” một tiếng,kiếm khí mờ ảo của đối phương lại chân thật tồn tại,tịnh không phải ảo giác,điều này thật là quá tà môn.Tiếp đó,thì thấy một bức thần tượng khác cũng xuất ra một làn khói xanh,một nhân ảnh trực xông tới trước mặt Hoa Lân,đơn chưởng hướng trước ngực Hoa Lân vỗ tới.
Hoa Lân trên dưới thụ địch,lại không thể né tránh,lo sợ cho những người phía sau.Cho nên ngạnh sanh sanh nhận một chưởng của đối phương,chỉ nghe”Phùm”một tiếng vang lên,trước người Hoa Lân lập tức lướt qua một tầng thủy văn đạm lục sắc,.Trên chưởng lực của đối phương phách tới,lập tức xuất hiện vòng vòng lăng tăng nhanh chóng lan ra,chính là “Huyễn Quang Kính” khởi tác dụng.
Tiểu Bạch ở trên vai cũng nộ hống một tiếng,thấy Hoa Lân bị đánh,nó tự nhiên là cực kì không thoải mái rồi.
Hoa Lân thầm mắng:
-Cẩu tạp nham!
Giơ chân hoành tảo nhân hình của đối phương.Ai ngờ hai nhân hình đối mắt nhìn nhau,đồng thời thối lui,khiến một cước này của Hoa Lân đá vào khoảng không.
Hoa Lân giận bốc lên đỉnh đầu,đâu cần để ý nhiều,thuận thế”Phùm Phùm”hai cước,đem thạch tượng của chúng vẫn ở chỗ cũ đá thành phấn vụn.
Nói ra cũng kì,hai thân hình đó đang chuẩn bị hướng Hoa Lân hành lễ.Ai ngờ điêu tượng đột nhiên toái liệt,bọn họ cũng đồng thời”Vèo”một tiếng,hóa thành một làn khói nhẹ,biến mất trước mắt mọi người.
Hoa Lân không kịp nghĩ kĩ,lập tức bước vào hoa viên,vội vàng chuyển thân,nhất nhất đón lấy điện chủ,Tí Hình,Đỗ Bôn Lôi ba người.Sau khi an toàn bước vào hoa viên,bốn người mới phát hiện bản thân bị dọa tới toàn thân lãnh hãn,trận đánh vừa rồi vẫn còn trong đầu,Hoa Lân nếu như chống lại không được,bốn người e rằng đều rơi xuống dưới cầu.
Hoa Lân giận nói:
-Hừ!Đám tạp nham thật không nói lí lẽ, trong tình huống đó còn muốn động thủ....
Hoa Lân đột nhiên im lặng,kinh hãi nhìn hai bức thạch tượng nát vụn dưới đất,chỉ thấy bọn chúng từng mảnh từng mảnh lại tổ hợp lại,không tới một lúc,hai bức thần tượng lại khôi phục nguyên trạng.
Thấy tình hình như vậy,quai hàm bốn người Hoa Lân thiếu chút nữa đều rớt xuống đất.May là Hoa Lân đủ ngoan,đạp thêm một cước nữa,”Hoa Lạp”một tiếng,hai bức thần tượng lại bị tan nát,thậm chí có vài mảnh đã rớt xuống vực sâu.
Nhưng trước mắt lại xuất hiện kì tích.Tất cả tàn phiến lại bay trở về,hơn nữa từng mảnh từng mảnh tổ hợp lại.
Lần này,mọi người trái lại không kinh hãi nữa,Tí Hình nói:
-Ta thấy người cũng đừng đá nữa,chúng là vĩnh viễn sẽ không nát,cho dù đem chúng đốt thành tro cũng vậy thôi!
Hoa Lân giận nói:
-Sao ngươi biết?
-Ân....ta chỉ là đoán thôi!
Tí Hình nhàn nhạt nói.
Hoa Lân thu lại dây thừng ở giữa eo,không nhiều lời nữa,tới giữa trung ương hoa viên,ngẩng đầu nhìn vô số cung điện phía trước.Trong đó vân vụ bao phủ làm cho người ta nhìn không rõ ràng,chỉ có một tòa bảo tháp đàng xa phát tán ra tử quang nhàn nhạt,làm cho người ta dễ dàng nhận ra sự khác biệt,vì vậy nói:
-Phía trước hình như có tòa bảo tháp cao quá,không biết có phải là mục tiêu của chúng ta hay không?
Mọi người nghe nói nhìn qua,điện chủ còn đặc ý đếm đếm,nói:
-Hình như vừa đúng chín tầng!
Nhưng mà chân trời một mảng vân vụ bay qua,lại che mất thị tuyến của mọi người,Hoa Lân nói:
-Đi thôi,tới cũng đã tới rồi,nếu phát hiện bên trong có bảo vật gì,vậy ta tuyệt đối sẽ không khách khí.Hắc Hắc...
… … …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận