Ngọc Tiên Duyên


Lúc này,Tiểu Bạch ở trên vai bỗng nhìn phía sau kêu lên một tiếng,nhưng đột nhiên ngừng lại.Hoa Lân lúc này mới thấy không ổn,lúc quay lại nhìn không khỏi toàn thân chấn động,chỉ thấy một nhân ảnh nhàn nhạt đứng ở phía sau,càng kinh hãi hơn đó chính là nữ thần trong điêu tượng.
Điều này làm cho Hoa Lân bị dọa nhảy dựng lên,vội vàng thối lui hai bước đụng vào bia văn,mới ngưng thần nhìn lại,chỉ thấy nữ thần toàn thân trong suốt,mặt không biểu tình nhìn mình.Rất hiển nhiên,nàng tịnh không phải nhân loại,mà là một huyễn ảnh tàn lưu ở đây.
Hoa Lân chính đang muốn nói gì đó,lại cảm thấy một thứ mát lạnh bỗng bao trụ lấy mình,thân thể bị cường hành kéo về phia trước,dường như nàng muốn thôn phệ mình.
Hoa Lân hãi nhiên đại kinh,vội vàng vận công chống đỡ.Nhưng phát hiện không làm gì được,thân thể bản thân đã hoàn toàn bị khống chế và từ từ bay lên không trung,nhích dần về phia trước mặt nàng.
Lúc này Hoa Lân mặc dù muốn vùng vẫy,nhưng căn bản động đậy không được,càng đừng mong rút kiếm phản kháng.Lúc này “Huyễn Quang Kính” trong cơ thể lập tức khởi tác dụng,một đoàn ánh sáng diệu nhãn bao trụ bản thân.Nhưng ánh sáng đó càng lúc càng sáng,như là lúc nào cũng có thể vỡ tan.
Chính là dưới loại tình huống này,Hoa Lân lại nổi lên một loại suy nghĩ kì quái,cảm giác mình biến thành một kiện vật phẩm,lúc này chính đang bị người khác tùy ý bày trí và tận tình thưởng thức.
Không tới một khắc,thân thể Hoa Lân phù hiện ra tầng tầng chú ngữ, đó đều là cấm chế đặc hữu của Huyễn Quang Kính....Nhưng những chú ngữ này lại rất không rõ ràng,dường như bị một lớp dơ bẩn màu nâu che đậy làm mất đi sự bóng bẩy lẽ ra phải có.Chính tại lúc này,một luồng bạch quang đột nhiên nhập vào thân thể Hoa Lân,nói ra cũng kì lạ,chú ngữ bên ngoài trở nên càng lúc càng sáng rỡ,càng lúc càng rõ ràng.Không tới một khắc,thậm chí đã khôi phục nguyên dạng.Còn lúc này,nữ thần kia dường như rốt cuộc cũng cảm thấy vừa ý,nhẹ nhàng mang Hoa Lân đặt xuống dưới đất,tiếp đó thân ảnh nàng vừa động,”Vèo”một tiếng hóa thành một đạo bạch quang,biến mất vô ảnh vô tung.
Hoa Lân ngốc ngốc đứng ở chỗ cũ,rất lâu sau còn chưa phản ứng lại,không biết đã xảy ra chuyện gì.
Qua một lúc,Tiểu Bạch ở trên vai dùng cái lưỡi dinh dính của nó liếm lên mặt Hoa Lân,giờ mới đem hắn từ trong si ngốc kêu tỉnh lại.Sau khi tỉnh lại,không khỏi lầm bầm tự nói:
-Làm gì vậy?.....Ai,không để ý nữa,ta tiếp tục tầm bảo.
Hoa Lân đi một vòng xung quanh thần tượng khổng lồ,không phát hiện thêm thứ gì đặc biệt,chỉ có trong bốn mặt có một mặt có một thủ ấn nhàn nhạt,vì vậy bước tới ấn lên.
Phía sau từ từ thăng lên bảy cột ánh sáng,Hoa Lân vội vàng bước tới,chân mày nheo lại khẩn trương,trong mắt toát ra tia cấp bách.Bởi vì hắn biết,những cột ánh sáng này khẳng định sẽ dẫn đến mật thất ẩn tàng.
Vì vậy,hắn vội vàng bước vào gian bảo khố đầu tiên phía bên trái,trước mắt tối sầm,ánh mắt Hoa Lân lập tức hướng bốn phía tìm kiếm,nhưng mắt hắn ngây ra đó,bởi vì cả cái mật thất một mảng vắng vắng lặng lặng,căn bản không có bất kì bảo vật nào,càng không cần nói tiên khí gì gì đó.
Hoa Lân trong lòng cả kinh,tự ngôn tự ngữ nói:
-Đồ ở đây nhất định bị người lấy đi rồi,không cần khẩn trương,gian kế tiếp chắc chắn sẽ có!
Nói xong trở về tầng chín,hướng gian mật thất thứ hai bước vào.

Ai ngờ lúc tiến vào gian mật thất thứ hai,tình huống bên trong vẫn là như vậy,cái gì cũng không có.
Hoa Lân nhíu mày,lui lại ra ngoài,chuẩn bị tiến vào gian mật thất thứ ba,trong lòng thầm nghĩ:
-Gian bảo khố thứ ba,chắc là sẽ có đồ mà?
Nhưng rất là không may,gian mật thất thứ ba cũng là vắng tanh một mảnh,căn bản không có bất kì vật phẩm nào.Hoa Lân rốt cuộc lo lắng rồi,vội vội vàng vàng chạy vào gian mật thất thứ tư,lại là một tiếng kêu thảm,cuống quýt lui ra ngoài,lại tiến vào gian thứ năm.
Gian thứ năm này đương nhiên cũng là một dạng,căn bản không có bảo vật tồn tại.Hoa Lân ngốc ngốc đứng ở chỗ đó,tinh thần còn chút nữa là sụp đổ,phảng phất từ trên trời cao nặng nề ngã xuống mặt đất,không khỏi khủng hoảng nói:
-Điều này không thể nào,điều này không thể nào!.... …
Mặc dù hắn cũng biết khả năng này rất cao,nhưng vẫn vội vàng xông vào gian mật thất cuối cùng.Lúc này hắn nhắm hai mắt lại,có chút không dám mở ra.Trong lòng thầm khấn vái:
-Nhất định phải có đồ,nhất định phải có đồ!
Hy vọng có thể nhìn thấy kì tích.
Nhưng kì tích vẫn không xuất kiện.Gian bảo khố cuối cùng này,bên trong cũng không có một vật.Hoa Lân tuyệt vọng nộ hống:
-Là ai....là ai lấy toàn bộ tiên khí của ta đem đi hết?Thiệt là quá đáng mà!
Hoa Lân cảm giác mình bị lừa gạt,tâm tình rất lâu sau mới bình tĩnh lại.
Hắn đã sớm xem bảo vật ở đây như là tài sản tư hữu của mình.Sau khi phát hiện tất cả hy vọng tan vỡ,còn thiếu chút là phát cuồng.
May là,chỉ còn một chút linh trí khiến Hoa Lân nghĩ tới một vấn đề,chính là nếu như mình tay không mà về,Tí Hình,điện chủ bọn họ sẽ có hay không nghĩ rằng mình nuốt trôi tất cả bảo vật?Trời ạ,vậy thì làm sao giải quyết đây?Hoa Lân hai tay vò đầu bức tóc,đột nhiên linh quang lướt qua,trong lòng thầm nghĩ tầng tám mình còn chưa có đi qua,không biết bên trong có bảo vật hay không?Cho dù phẩm chất kém một chút,nhưng trở về ít nhiều còn có cái để bàn giao.Ai,xem ra chỉ có thể như vậy rồi.
Vì vậy,Hoa Lân vội vàng trở lại tầng tám,hấp tấp xông vào gian đầu tiên của sáu gian mật thất.
Nhưng ông trời dường như cố ý chơi hắn,mật thất của tầng tám này cũng là trống không,căn bản không có bất kì vật phẩm nào.Hoa Lân nổi giận hống lên một tiếng,một quyền hướng bức tường đối diện đấm tới,”Bùm”một tiếng,bản thân lại bị chấn lui ba bước,quyền đầu ê ẩm.Theo sau đó,trong lòng một cơn tuyệt vọng.

Lúc này,hắn cũng đề lên không nổi nữa điểm hứng thú tầm bảo nữa rồi.Trong lòng thầm nghĩ tầng bảy này đi hay không cũng không cần thiết,đồ ở chỗ đó,khẳng định không có tốt như ở tầng chín,lấy về làm được gì?
Do nghĩ tới bản thân sau khi trở về không cách nào nói chuyện,vì vậy chỉ có thể cười khổ lắc lắc đầu,cắn răng nghiến lợi nói:
-Lão tử không cần biết tầng bảy có thứ gì,bổn thiếu gia đều toàn bộ lấy hết,một kiện cũng không để lại.Cho dù đều là rác rưởi,bổn thiếu gia cũng muốn một suất thu hết....Hừm!
Nói xong ,giận đùng đùng xuống tầng bảy.
Lúc tới tầng bảy,Hoa Lân cường hành áp trụ nộ hỏa trong lòng mình,thâm thâm hít vào một hơi,cũng không nghĩ nhiều nữa,không muốn nghĩ tới bảo vật gì nữa,chỉ là bước dài bước vào một trong những gian bảo khố...
Trong bóng tối,Hoa Lân lạnh lùng đảo qua bốn phía,đồng thời trong lòng thầm mắng:
-Nếu như gian này còn không có bất kì thứ gì,ta nhất định dỡ nguyên cái bảo tháp này ra.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới lướt qua,hai mắt của hắn lại đột nhiên sáng ngời,toàn thân đứng yên tại đương trường.
Hắn thậm chí không dám tin vào mắt của mình,chỉ thấy trên đài trước mắt,lơ lững sáu kiện phẩm vật.Chúng bị một tầng ánh sáng màu tím lồng lại khóa ở bên trong.Ánh sáng của chúng tán phát ra lúc ẩn lúc hiện,hiển nhiên ẩn tàng linh lực cực kì cường đại.Tuy chúng bị ánh sáng tím che chắn bên ngoài,nhưng với nhãn lực của Hoa Lân,biết rằng mấy kiện vật phẩm này trong cả tu chân giới cũng tìm không ra được mấy cái.Không cần nói,chúng nhất định thuộc tiên khí cấp biệt rồi.
Hoa Lân ngốc ngốc tiến tới gần,nhìn qua từng cái từng cái,chỉ thấy kiện bảo vật thứ nhất là:
Một cái ngọc bàn,nó giống như la bàn của đạo sĩ ở quê nhà,trên đó khắc đầy văn tự đọc không hiểu,tinh oánh dịch thấu,dường như có thể dự biết tương lai.
Kiện bảo vật thứ hai lại là một cái chuông lục sắc,nó treo lơ lững giữa trời,lâu lâu lại đung đưa,ẩn ẩn còn truyền lại linh âm thanh thúy.Nhưng nghe kĩ lại thì cái gì cũng không nghe thấy.Hoa Lân nhìn một hồi cũng không đoán ra nó rốt cuộc có tác dụng gì,vì vậy hướng kiện bảo vật thứ ba bước tới.
Kiện bảo vật thứ ba này lại là một kiện khôi giáp trong suốt,khiến người ta kinh kì nhất là,nó chính đang ở trên không trung tùy ý biến hình.Ở trên bề mặt của nó lâu lâu còn phù hiện ra một ít chú văn không thể hiểu được.Hoa Lân vừa nhìn là biết,đây là một kiện dụng cụ phòng ngự có thể chống đỡ mọi công kích.Mặc dù không biết nó có lợi hại như “Huyễn Quang Kính”hay không,nhưng chỉ nhìn cấm chế kì quái của nó,Hoa Lân liền đối với nó tràn đầy tín tâm.Bởi vì loại cấm chế này thông thường đều có thể phản hồi lại mọi công kích của địch nhân,không cần nhìn,cũng biết rằng nó là một kiện tiên giáp rất hiếm thấy.
Sau khi nhìn thấy vật phẩm này,Hoa Lân đã không hứng thú nhìn tiếp vật phẩm ở phía sau nữa,bởi vì trong mắt của hắn,thứ quan trọng nhất trước mắt chính là phòng ngự tiên phẩm có thể chống lại lực công kích cường đại.Nếu không,điện chủ bọn họ có thể không thoát khỏi”Giải Thần Trận”.Lúc này trong lòng nghĩ tới,nếu như có thể đem kiện vật phẩm này tặng cho điện chủ,không biết nàng có cao hứng nhảy lên không?
Về phần kiện tiên khí thứ tư,thứ năm,thứ sáu ,phân biệt là một cái ngọc địch sáng lấp lánh,một cái cửu huyền cầm cổ lão,cùng với một cái bát ngọc trong suốt.
Hoa Lân đối với chúng không có hứng thú,chỉ là đưa tay phải ra,nhằm hướng kiện khôi giáp thứ ba.

Nhưng khi ngón tay vừa chạm tới cái lồng ánh sáng trong suốt,lại tiến vào không được.Hoa Lân nhíu mày,ngầm vận khí ở chửơng tâm,lần nữa hướng tiên giáp chụp tới.
Ai ngờ lồng ánh sáng chỉ lõm vào một chút,bên ngoài lập tức xuất hiện tầng tầng chú văn,bản thân căn bản không cách nào đột phá.Hoa Lân dưới sự nổi giận”Tranh” một tiếng rút Hà Chiếu ra ,vận khởi toàn lực,quơ kiếm chém xuống,nhưng thấy cổ tay chấn động,Hà Chiếu kiếm lại văng khỏi tay,còn lồng ánh sáng kia vẫn như cũ.Hoa Lân hãi nhiên thất sắc,trong lòng nghĩ thật xui xẻo,chẳng lẽ những tiên vật này chỉ có thể xem,không thể lấy?Thiệt là buồn bực muốn chết.
Hoa Lân gãi gãi sau ót,chợt cười nói;
-Còn may ta có Thực Cốt Huyết,hắc hắc!
Nói xong từ bên trong không gian giới chỉ lấy ra”Luyện Hồn Đỉnh” ra.Ai ngờ vừa nhìn vào bên trong,lại ngây mắt ra đó.
“Thực Cốt Huyết” đã sớm hết rồi.
Lần trước lúc bị Giáng Tuyết của Tiên Lăng Cung bắt,bản thân vì phá giải lao tù”Cửu Tinh Tuyệt Quang Trận”,chỉ có thể dựa vào máu tươi của mình hỗn hợp với ”Thực Cốt Huyết”mới có thể thành công thoát khốn.Còn lần này,bên trong ”Luyện Hồn Đỉnh”đã sớm không còn hàng rồi,chỉ còn lại một lớp mỏng máu khô màu đen.
Hoa Lân giơ Luyện Hồn Đỉnh lắc lắc,vô phương đưa đầu ngón tay lên cạo cạo bên trong,cười khổ nói:
-Thật là thấy quỷ mà,tại sao thời điểm quan trọng lại không có vậy.Chẳng lẽ lần này chú định phải mắt trợn trừng nhìn những tiên khí này và mình lỡ đi cơ hội?Thật là không có thiên lí!
Vô luận ai gặp phải tình huống này cũng sẽ không can tâm.Hoa Lân hung hăng cắn răng,lấy máu khô bên trong “Luyện Hồn Đỉnh”toàn bộ cạo ra hết,lại cắn đầu ngón tay,nhỏ vài giọt máu tươi của mình vào.Sau đó khẩn trương nhìn phản ứng bên trong Luyện Hồn Đỉnh.Đợi cả nữa buổi,rốt cuộc nhìn thấy máu của mình từ từ cùng với số máu khô màu đen cuối cùng hòa tan với nhau,tiếp đó phản ứng của nó càng lúc càng cường liệt,thậm chí còn xuất ra vài cái bong bóng.Nhưng cũng chỉ là xuất ra vài cái bong bóng mà thôi,hiển nhiên dược lực đã không đủ rồi.
Hoa Lân trong lòng rất là tiếc rẻ,thầm nghĩ số”Thực Cốt Huyết” này còn có thể mở ra cấm chế màu tím kia hay không đây?
Mang theo nghi hoặc này,Hoa Lân lựa ra một giọt”Thực Cốt Huyết”,nhỏ lên lồng ánh sáng của kiện tiên khí thứ ba.Ánh mắt khẩn khẩn dán chặt vào sự biến hóa của giọt máu đó,không dám phân tâm.
May mắn,”Thực Cốt Huyết” còn có chút tác dụng,dù hiệu quả rất chậm,nhưng còn là từng chút từng chút đem lồng ánh sáng tím khoét ra một cái lỗ nhỏ,Hoa Lân dưới sự vui mừng lập tức rút Hà Chiếu Kiếm ra,đối thật chuẩn cái lỗ nhỏ đó đâm xuống.
Liền nghe”Bụp”một tiếng,lồng ánh sáng cuối cùng cũng bị phá vỡ,tiên giáp bên trong bày ra trước mắt.
Hoa Lân hưng phấn chụp lấy tiên giáp,đang muốn nhìn nó cho kĩ lưỡng,ai ngờ nguyên cái tiên giáp đột nhiên rút vào trong cơ thể,hơn nữa ở bên ngoài hình thành một cái hình thái mập thù lù.Hoa Lân kêu thảm một tiếng,thầm nghĩ cái thứ quỷ này có phải là hơi khó coi không?Nếu như mặc ra ngoài bị người nhìn thấy,nhất định sẽ cười rớt cả răng người ta!Hình dạng giống như vậy,điện chủ khẳng định là sẽ không thèm,trừ phi nó có thể biến thành một cái váy dài.
Ý nghĩ này vừa mới lướt qua,Hoa Lân lập tức cảm thấy không ổn,cuối đầu nhìn xuống lập tức bị dọa tới nhảy dựng lên,thì ra trên người mình mặc một bộ váy nữ thường dùng,hình dạng không nam không nữ,trông rất hoạt kê.
Hoa Lân vuốt vuốt mồ hôi trên trán,vội vàng tập trung tinh thần đem tiên giáp cởi ra,thuận tay quẳng vào không gian giới chỉ.Thầm nghĩ kiện bảo bối này thật không tệ,điện chủ nhất định sẽ thích,quan trọng nhất là,có lẽ có thể bảo vệ tánh mạng nàng!
Sau khi lấy được một kiện tiên giáp,lập tức tinh thần phấn chấn,lại từ bên trong Luyện Hồn Đỉnh lựa ra một giọt máu,chuẩn bị phá vỡ kiện bảo vật thứ hai.Nhưng chính vào lúc này,trước mắt đột nhiên nhân ảnh loáng thoáng,một người thân mặc chiến giáp màu trắng chắn trước mặt mình.
Hoa Lân bị dọa nhảy lui về phía sau,ngưng thần nhìn lại,chỉ thấy thần tình đối phương rất nghiêm túc,hiển nhiên đối với mình không hài lòng.

Đầu óc Hoa Lân nhanh chóng vận chuyển,lập tức biết nguyên nhân.Rất hiển nhiên,đối phương chỉ cho phép mình lấy một kiện tiên khí rời khỏi,những thứ còn lại đụng cũng không cho đụng.
Sau khi hiểu rõ ý đồ của đối phương,Hoa Lân thầm cay đắng cắn răng nghiến lợi,nhưng lại không cách nào khác,tiếp đó tâm niệm vừa chuyển,thầm nghĩ tới:
-Mỗi một tầng đều có sáu gian bảo khố,bổn thiếu gia ghé mỗi gian mật thất một lần,chỉ cần phân biệt lấy một kiện thì có sáu kiện,xem bọn họ còn có lời gì để nói?Hắc Hắc.....
Hoa Lân mở thông đạo ra,nhanh chóng thoát ra ngoài.
Lúc trở ra đại sảnh của tầng bảy,Hoa Lân cúi đầu nhìn nhìn Luyện Hồn Đỉnh trong tay,không khỏi bắt đầu gấp gáp lên,thì ra máu ở bên trong từ từ đông lại,không bao lâu nữa thì sẽ mất tác dụng.Hoa Lân nhịn đau lại cắn vỡ ngón tay,nhỏ vài giọt máu tươi vào.Trong lòng lại lo lắng không thôi,sợ rằng sẽ ảnh hưởng thuần độ của “Thực Cốt Huyết”?
Nhưng lúc này,đã không thể nào quản được những điều này,hay là nhanh chóng tiến vào gian bảo khố thứ hai mới được.
Lúc bước vào gian bảo khố thứ hai,hai mắt Hoa Lân không khỏi sáng rỡ,chỉ thấy trên bình đài đối diện,lơ lững năm thanh tiên kiếm,ở chỗ cuối cùng còn có một cái hộp kì đặc.
Hoa Lân vốn là luyện kiếm đại sư,tự nhiên nhìn một cái là biết năm thanh “Tiên Kiếm” này không phải tầm thường.Chúng mặc dù cùng bản thân cách nhau một cái lồng ánh sáng tím,nhưng là sự sắc bén của chúng lại xuyên thấu lồng ánh sáng bức người mà tới.Càng kinh hơn đó là,trong đó có hai thanh tiên kiếm còn liều mạng hô hoán bản thân,dường như muốn mình mang chúng rời khỏi.
Trong năm thanh tiên kiếm kiệt xuất này,Hoa Lân dừng mắt lại trên một thanh bảo kiếm mặc mặc vô văn ở chính giữa(nghĩa là im lìm không la hét gì hết-tiêu chí chọn vợ),chỉ vì nó không mang lại bất kì khí tức nào,thậm chí với năng lực của Hoa Lân cũng cảm giác không được sự tồn tại của nó,không khỏi thầm kì quái,vì vậy tiến về phía trước nó.
Dưới sự quan sát kĩ lưỡng,chỉ thấy vật này sắc bén vô cùng,thân kiếm như là một mặt hồ nước bình lặng,kiếm quang lúc mờ lúc sáng,phảng phất lúc nào cũng có thể biến mất.Nhưng với tinh thần lực của Hoa Lân,lại thủy chung cảm ứng không được nữa phân linh khí của nó.Thầm nghĩ vật này trừ phi là tử vật,nếu không bằng vào phẩm chất thanh sáng như vậy của nó,sao có thể không có linh khí?Đây là chuyện không có đạo lí,vì thiên địa vạn vật đều có linh khí,khác biệt chính là nhiều hay ít mà thôi.Nhưng thanh kiếm này,lại thật sự là ngoại lệ.
Hoa Lân không khỏi thầm nghĩ:
-Chẳng lẽ tất cả kiếm khí của thanh kiếm này phát ra,có thể vô thanh vô tức chém xuống địch nhân?Khiến người cảm giác không được kiếm khí chí mệnh của nó?.....Ân,rất có khả năng!
Đây thực sự là một chuyện rất rất khủng bố.Có thể tưởng tượng,nếu như mình dùng nó đi ám sát ngưới khác,tu chân giới còn có mấy người có thể thoát được?Từ đây có thể biết,thanh kiếm này cơ hồ có thể xưng là”Tà Vật” rồi.
Hoa Lân nhìn vào nó,trong lòng một trận vặn loạn,âm thầm ước đoán tới:
-Thanh kiếm này nhất định còn có tác dụng khác kinh nhân hơn.Nói không chừng với năng lực của nó,còn có thể phá vỡ xếp hạng của“Thập đại tiên kiếm”.Có được kiếm này,mình nhất định có thể danh dương thiên hạ.
Nhưng Hoa Lân tâm niệm vừa động,cuối đầu nhìn “Luyện Hồn Đỉnh”trong tay,thầm nghĩ Thực Cốt Huyết đã bắt đầu đặc sệt,xem ra chỉ còn có một cơ hội cuối cùng thôi.
Muốn hay không muốn thanh bảo kiếm tử khí trầm trầm này đây?
Hoa Lân hơi do dự...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận