Ngọc Tiên Duyên


Nói về Nhược Phong từ sau khi gặp được Hoa Lân ở tầng bảy,liền cũng không muốn vượt trận nữa,lập tức thoát khỏi sự dây dưa của thần tượng,cùng Nhâm Vi một đường đuổi theo ra khỏi bảo tháp.Nhưng lúc này,Hoa Lân đã sớm mất tung tích.
Nhược Phong ngẫm nghĩ một hồi,không một chút đình lại,lập tức dẫn Nhậm Vi cùng Mạc Dạ Thiên hai người theo đường cũ trở về,trực tiếp chạy về hướng”Cửu Thần Điện”.
Không dễ gì mới đuổi tới Cửu Thần Điện,nhưng vẫn không thấy tung ảnh của Hoa Lân.Đứng giữa thần điện to lớn mà u ám,Nhược Phong không khỏi nhíu mày,ánh mắt đảo qua từng cái từng cái lối ra,trong nhất thời không nghĩ ra được chủ ý,không biết nên theo hướng nào để truy tung.Mạc Dạ Thiên ở phía sau nghĩ ra được gì đó,xen vào nói:
-Ta đã tiết lộ cho họ cánh cửa thứ năm là Khôn vị để xuất trận,không biết Hoa Lân có đi theo hướng đó không?
Nhược Phong nhẹ gật đầu,lạnh lùng “Hừm” nói:
-Chúng ta đuổi theo.
Nói xong hướng phía đông bắc cánh cửa thứ năm đi tới.
Đẩy mở cửa đá ra,một trận gió mát thổi tới,mang theo vân vụ nhàn nhạt từ trước mắt bay qua,cung điện đàng xa thoắt ẩn thoắt hiện,hiển nhiên lại là một khối thiên địa khác.”Cửu Thần Điện”này phân biệt thông theo tám phương hướng khác nhau,ở giữa của nó chỉ dùng một cầu treo trong suốt nối liền.Nếu như không biết cách ra khỏi trận,trong nhất thời xác thực mò không ra đầu mối.
Nhược Phong đã định chủ ý,cố không dừng lại,trực tiếp chạy hướng phía đối diện bảo tháp mà đi,không tới một khắc tới dưới chân tháp,Nhược Phong quay đầu ra lệnh:
-Nhâm Vi theo ta đuổi theo tiệt đường Hoa Lân,Mạc Dạ Thiên ngươi ở đây chờ,để miễn không rảnh chiếu ứng.
Mạc Dạ Thiên mặc dù không tình nguyện,nhưng chỉ có thể vâng dạ.Nhưng Nhâm Vi lại đối với việc truy sát Hoa Lân có chút không vừa ý,nhưng hắn lại không dám nói rõ,chỉ là thấp giọng ứng thanh một tiếng.
Hắn vốn định lấy trước vài kiện tiên vật để tăng cường thực lực của mình.Làm sao ngờ tới sư tôn lại cố chấp một ý,làm loạn kế hoạch của hắn.Lúc này cúi đầu nhìn nhìn trường kiếm trong tay mình,không khỏi thầm nhíu mày,kiếm này đã bị mẻ mấy chỗ,đã chịu không nổi kịch liệt bính đấu.Tuy thanh kiếm này được xưng là”Liệt Thiên Kiếm”,nhưng hắn tự mình biết chuyện nhà mình,kiếm này chỉ là Thánh môn lấy ra lừa gạt người ngoài mà thôi.
Nói thì chậm,Nhược Phong đã đạp bước vào trong tháp,Nhâm Vi chỉ có thể đi theo vào.
Tháp này chính là lối ra duy nhất của ”Thiên Thần Miếu”,phương vị thuộc Khôn vị,trên “Huyền Phẩn Thuật”có rằng,Khôn giả,thị vi thuận dã.(Khôn vị đường đi thuận lợi)
Nhưng chính nhân vì đây là khâu quan trọng xuất trận,cho nên cấm chế ở chỗ này cách ngoại sâm nghiêm,thủ vệ của nó cũng rất khó giải quyết.Lần trước Nhược Phong và Nhâm Vi tới chỗ này,chính là vượt qua tầng bốn thì bại lui xuống.Lần này vì truy sát Hoa Lân,bất đắc dĩ lần nữa ngạnh tới.
Tháp này thuộc về”Khôn” tháp,nhưng cùng những bảo tháp khác tuyệt không giống nhau.Mỗi một tầng lầu ở đây,bên trong đều là một mảng tối om,giống như một cái mộng cảnh hư huyễn.
Nhược Phong và Nhâm Vi tuy đối với chỗ này đã thông thuộc đường.nhưng vẫn phí hết nữa thời thần,giờ mới giết lên tới tầng bốn.Mắt thấy sư tôn còn muốn tiếp tục lên tiếp lầu trên,Nhâm Vi cuối cùng nhịn không được nói:
-Sư tôn với cước trình của chúng ta,không lí do đuổi không kịp Hoa Lân.Theo ta thấy,hắn nhất định lại trốn ở một góc nào đó,gia hỏa này quỷ kế đa đoan,tuyệt không thể xem như người bình thường khác,không bằng lui xuống tầng một,ôm cây đợi thỏ,yên lặng đợi Hoa Lân tới tống tử!
Nhược Phong nghe lời,quả nhiên chần chừ một chút,Nhâm Vi thấy vậy,tiến về phía trước bổ sung nói:
-....Huống chi bên trong Phần Âm Tông,còn có người của chúng ta tiềm phục,nếu họ có thể thành công đắc thủ,đến lúc đó thì không sọ hắn Hoa Lân không nhận mệnh!
Nhược Phong trầm ngâm nửa buổi,nhưng đột nhiên lại quả đoán nói:
-Không được,chuyện này khó đoán,chúng ta chỉ có nắm chặc mỗi một chuyện mới miễn khỏi thất bại.Như vậy đi,chúng ta đuổi lên một tầng nữa xem xem,nếu như tại tầng năm vẫn không thấy Hoa Lân,lúc đó thì theo lời ngươi nói mà làm.
Nhâm Vi hết lời.
Cho tới bây giờ,hắn mới biết rằng Nhược Phong thể hiện quyết tâm giết Hoa Lân kiên định như vậy.Nhưng ý niệm vừa chuyển,trái lại cũng thoải mái.Cũng nhân vì lần này truy sát Hoa Lân,Thánh Thanh Viện tổng cộng phái bốn vị cao thủ hãm nhập Giải Thần Trận.Mà bây giờ,Nhược Phong đã tổn thất hai vị sư đệ.Kết quả này làm cho tâm cảnh của hắn đã có thay đổi rất lớn,càng huống chi bên người Hoa Lân còn mang theo một đầu ấu Long,nếu như không thể giải quyết Hoa Lân ở trong “Giải Thần Trận”,đợi một khi hắn xuất trận,vậy thì càng thêm khó mà khống chế.Nếu Hoa Lân lại đầu nhập vào trận doanh của Phần Âm Tông,lúc đó thì càn khôn nghịch chuyển,nói gì cũng đã trể.Cho nên nhất định không thể buông tha Hoa Lân nghỉ ngơi một khoảnh khắc,Nhược Phong đã khởi động thông đạo,dẫn đầu bước lên tầng năm,Nhâm Vi dưới sự vạn phần vô nại chỉ có thể đi theo.

Hai người còn chưa đứng vững,trong bóng tối xông đến một cỗ áp lực trước giờ chưa từng gặp.Với định lực của Nhược Phong và Nhâm Vi,cũng không khỏi thầm tâm kinh.Chỉ thấy không gian một trận vặn vẹo,hai nhân ảnh nhàn nhạt xuất hiện đàng xa,song phương chỉ là vừa đối mặt,nhân ảnh đối diện đột nhiên phát động,giơ trường kích xa xa bay đến,còn ở năm trượng ngoài bọn họ đồng thời bay lên,trường kích hóa thành một đường khổng lồ,phân biệt bắn hướng Nhược Phong và Nhâm Vi.
Trong mắt Nhược Phong và Nhâm Vi,mũi kích đối phương càng lúc càng lớn,cơ hồ bao trụ tất cả đường lui của bản thân.
Tất cả đối sách đã thương lượng tốt trước đó,trong nhất thời lại dùng không được.Chỉ bằng loại khí thế này liền có loại cảm giác làm người ta ngạt thở.
Nhược Phong không hổ là cao thủ đính tiêm của Thánh Thanh Viện,liền hét lớn một tiếng,không đợi đối phương tiếp cận,lập tức nhất chiêu”Băng Phong Tuyệt Môn”nghênh đón đối phương.Bỗng lúc đó,ba trụ băng nhọn cự đại xếp thành hình chữ”Phẩm”(品)đụng hướng đối phương,đây là “Tiên Thuật cấp bảy”của Thánh Thanh Viện,Nhược Phong có thể trong lúc vội vàng thi triển ra được,không hổ danh xưng“Tru Ma Viện”đệ nhất cao thủ.
Đương nhiên muốn bằng vào một chiêu”Băng Phong Tuyệt Môn” thì ngăn chặn được đối phương là không thể nào.Chỉ nghe”Hoa Lạp”tiếng vỡ vụn,trường kích của đối phương thấu qua băng trụ,xuyên phá mà qua.
Mặc dù không ngăn chặn được đối phương,nhưng cũng đã đủ rồi.Nhược Phong được một lát chậm trễ này,”Hỗ Băng Kiếm”trong tay hoa ra một đường hoàn mĩ,trực tiếp triệt cửa của đối phương.Một mạc kiếm ngân tiêu chuẩn,lực thấu ra ngoài năm trượng”Keng Keng”hai tiếng,một kiếm này của Nhược Phong,không chỉ ngăn chặn công thế của đối phương,còn bức tới hai chiến thần đồng thời phân ra hai bên.Nhưng dù là như vậy,Nhược Phong cũng “Lịch bịch”lui về ba bước mới đứng vững.
Nhược Phong lực cản sóng dữ,tạo ra cơ hội cho Nhâm Vi.Gặp được cơ hội này,Nhâm Vi bất chấp tất cả dũng mãnh xông lên trước,vượt qua “Chiến thần”cản đường .Trường kiếm vừa động,toàn lực thi triển”Càn Khôn Nhất Kiếm”,trực tiếp bắn tới thạch tượng trên nguyệt đài.Chỉ cần đánh bể thạch tượng phía trên,hắn và Nhược Phong xem như quá quan,chiến thuật của họ không thể nói là không chính xác,phối hợp cũng là thiên y vô phùng.Nhưng chính tại lúc này,Nhâm Vi chỉ thấy trước mắt vừa tối,nguyệt đài phía trước lại không thấy tung ảnh,đồng thời bên trái nguyệt quang tấn tốc bắn tới,dọa tới hắn vội vàng biến chiêu,hoành kiếm lên đỡ.
Lại nghe”Keng”một tiếng,kích kiếm đụng nhau,Nhâm Vi và đối phương cùng lúc lui về một bước.Mọi thứ trước mắt tấn tốc khôi phục nguyên trạng.Lúc Nhâm Vi liếc mắt qua nhìn,còn chút nữa tức ói máu,thì ra nguyệt đài đàng xa vẫn ở chỗ cũ,vừa rồi hiển nhiên chỉ là chạm tới một loại cấm chế nào đó,cho nên làm mình sinh ra ảo giác.Đáng hận chính là tay phải bị chấn động ẩn ẩn tê tái,chân khí trong người càng là bị tắc nghẽn.Nhưng “Chiến thần”đối diện lại không bị ảnh hưởng,lập tức điều chuyển trường kích,vượt không mà lên,mũi kích hoành tảo đỉnh đầu của Nhâm Vi.
Lúc này muốn tiếp tục đánh lén thạch tượng đã không thể rồi,Nhâm Vi vội vàng một chiêu”Kiếm Luân Chi Vũ”đỡ ở trước thân,vất vả đỡ được.Nhưng chính tại lúc này,chiến thần phía đối diện lại vô duyên vô cớ lùi một bước,Nhâm Vi một trận kinh hỉ,còn tưởng rằng có thể nhân dịp,nhưng chính tại lúc này,gia hỏa phía đối diện đột nhiên một phân thành bốn,kinh hãi thi triển”Phân Thân Trảm”,đồng thời từ bốn phía thẳng kích đâm tới.Trong phút chốc,bốn đạo bạch quang hội tụ mà tới,căn bản né cũng không thể né...
Nhâm Vi sợ tới mặt không còn chút máu,hắn vạn vạn không nghĩ tới thủ vệ tầng năm lại luyện được “Phân Thân Trảm”.Đây đơn giản thật là không thể nào tin dược,bởi vì loại tiên thuật này ,cho dù cả tu chân giới cũng không có mấy người có thể thi triển ra được.
Nhược Phong đàng xa thấy được,vội vàng xông tới cứu giúp.Nhưng đã trễ rồi,liền nghe”Rắc”một tiếng,trường kiếm trong tay Nhâm Vi rốt cuộc cũng đỡ được,và gãy ngay tại chỗ.Thanh kiếm được gọi là”Liệt Thiên Kiếm”này,sau khi trãi qua trăm ngàn trận tranh đấu,cuối cùng đã đi hết đoạn đường của nó.Ngay sau đó,Nhâm Vi”Sực Sực Sực”trước ngực trúng liền ba kích,thân người lảo đảo.
Nhược Phong đàng xa bị dọa tới ngây cả người,mắt thấy ái đồ hoành tử đương trường,nhưng thật là ngoài tầm tay với.Nhưng chính tại lúc này,kì tích lại xuất hiện,Nhâm Vi bỗng lộn ngược ra sau,trong mắt lướt qua một tia hung ác,người còn đang trên không,liền”Soạt”một tiếng từ sau lưng rút ra thanh kiếm thứ hai,lần nữa lộn ngược trở lại.
”Keng Keng Keng”một tràng ba kiếm ngạnh bức lui“Chiến thần”phia trước .Hắn chẳng những không sao,dường như công lực còn đại tăng,điều này thật là quái dị.Nhược Phong vừa kinh vừa hỉ,còn tưởng rằng đồ đệ không bị thương chỗ yếu hại,vì vậy tinh thần phấn chấn.Nhưng những chuyện phát sinh tiếp theo lại thực có điểm không cách nào giải thích.Hai Chiến thần rõ ràng sững sờ,cùng nhau tròn mắt nhìn Nhâm Vi,thân thể đột nhiên ánh sáng chói lòa,lại không thèm quản Nhược Phong,không hẹn đồng thời hướng Nhâm Vi xông tới.
Nhâm Vi kinh hãi thất sắc,vội vã nhảy ra sau,còn chút nữa là quay đầu bỏ chạy.May là Nhược Phong mắt nhanh tay lẹ,bắt được cơ hội tốt,vận kiếm trực tiếp bổ thạch tượng trên nguyệt đài.Ánh kiếm lướt qua,liền nghe”Hoa Lạp”một tiếng vang lên,thạch tượng theo thanh âm mà bể vụn.Còn trong lúc này,trường kích của hai chiến thần chỉ còn chút nữa là đâm vào “Thiên Đài Huyệt”của Nhâm Vi.Nhưng đó cũng chỉ là còn một chút mà thôi,theo sau thạch tượng bể vụn,họ lập tức yên tiêu vân tán.(khói tiêu mây tan).
Nhâm Vi lượm lại một cái mạng,sau chuyện vẫn bị dọa toát mồ hôi hột.
Thủ vệ tầng năm cuối cùng bị phá,Nhược Phong vừa khởi động không đạo vừa lưu ý thương thế của Nhâm Vi,quan tâm nói:
-Ngươi không sao chứ?
Còn chưa nói xong thì kinh hãi sững người ngay tại chỗ.
Dù chỉ là vội nhìn sơ qua,nhưng đủ để nhìn rõ mọi thứ,thì ra trên ngực của Nhâm Vi là ba cái lỗ cự đại,cơ hồ xuyên qua thân thể của hắn.Nhưng hắn bản thân dường như không có việc gì,thậm chí ngay cả một giọt mau cũng không chảy ra.Tình huống này thập phần li kì,đang muốn nhìn kĩ,Nhâm Vi lại kéo vạt áo xuống che chúng lại.
Nhược Phong ngây người,lập tức nghĩ lại một số chuyện,sắc mặt trở nên rất khó coi.Nhâm Vi cũng cảm giác được biến hóa của hắn,trong lòng rối loạn,đột nhiên chỉ sau lưng Nhược Phong nói:
-Hoa Lân,ngươi chạy đi đâu?
Nhược Phong quay đâu lại nhìn,nhưng bỗng cảm thấy không ổn,vội vàng nhảy lùi về phía sau.Nhưng vẫn chậm một bước,chỉ thầy vùng eo đau nhói,bị người ta đâm cho một kiếm.Hắn vội vã bịt vết thương lại,máu đỏ tươi từ kẻ ngón tay tuôn ra,ngay lập tức dũng mãnh ngẩng đầu,lẫm liệt nói:
-Yêu nghiệt,ngươi rốt cuộc là ai?
Trong tiềm thức của hắn,cảm giác Nhâm Vi trước mắt này có lẽ là giả mạo,nhưng nghĩ kĩ lại,lại cảm thấy không thể nào.
Quả nhiên,Nhâm Vi lạnh lùng nói:

-Ngươi từ khi bắt đầu đã sai rồi.
Nói xong lập tức xuất thủ,trực tiếp xông tới Nhược Phong.Thân pháp của hắn đại biến,càng nhanh hơn quỷ mị.
Nhược Phong nộ cực phản công,cước đạp”Lương” vị phong kín thế công của Nhâm Vi,đồng thời kiếm quang đại thịnh,huyễn xuất tầng tầng bọt sóng biển thét gào,trực ép toàn thân Nhâm Vi.
Hắn không đoái hoài thương thế tấn công điên cuồng,bức Nhâm Vi thối lui một bước.Nhưng những năm này,Nhâm Vi hiển nhiên ẩn tàng thực lực,chỉ là hơi thối một bước,vừa hét lớn một tiếng lại tiếp tục tiến lên.Chín đạo kiếm quang hóa thành “Phi kiếm”hữu hình,đâm trực tiếp vào trung tâm bọt sóng,chính là Vạn Kiếm Xuyên Tâm trong ”Tuyệt Sanh Thập Lục Thức”,với chiêu này đối phó sự tiến công quy mô lớn,có thể nói là”Tương đích ích chương”.Nào ngờ Nhược Phong đột nhiên vừa dừng,cước đạp”Li”vị,không những tránh được chiêu thức của Nhâm Vi mà còn đem kiếm quang như sóng thét gào đột nhiên thu liễm,chỉ hóa thành một đạo bạch quang,trực lướt qua trước ngực Nhâm Vi.Hắn không hổ là sư phụ của Nhâm Vi,biến chiêu như linh dương quải giác,vô tích khả tầm(ý nói biến chiêu chụp không kịp,gần đây lí luận võ thuật của tác giả cố tình đi bài khác các tác giả khác,lối hành văn cũng vậy,sao không như lúc trước nhỉ,cứ lòng vòng trong cái trận này hoài mình dịch cũng thấy bực).
Nhâm Vi khó chịu Hừm một tiếng,trước ngực vừa trúng một kiếm,ánh mắt hung hăng lóe ra hồng quang,Nhược Phong nghiêm giọng cười nói:
-Ngươi đừng quên,kiếm pháp của ngươi cũng là do ta dạy Ha Ha Ha...
Nhâm Vi thối lui một bước,toàn thân trái lại phát ra sát khí càng cường đại,đột nhiên bạo hét một tiếng,kiếm trong tay lần nữa biến hóa,một kiếm bổ ra,thế giới chung quanh lại biến thành một phiến huyết hồng sắc,vô luận Nhược Phong tránh hướng nào,đều khó thoát khỏi tay của Nhâm Vi.
Nhược Phong vô cùng kinh hãi bịt lấy vết thương thối lui liền sáu bước hơn,giờ mới biết thực lực chân chánh của Nhâm Vi,đáng tiếc là lúc này vết thương ở eo máu ra không ngừng,mặc dù trong một lúc nhất thời chưa thể chết được,nhưng mất máu quá nhiều thủy chung sẽ thành ẩn hoạn.
Đến thời này khắc này,hắn cuối cùng bất chấp tất cả,phẩn nộ thi triển tuyệt chiêu,thẳng kiếm đâm ra,trường kiếm trong tay hắn như là mãnh long xuất hải,mũi kiếm nhìn tựa như bình đạm,nhưng lại theo một đạo quỹ tích kì đặc,liệt khai tầng tầng bọt sóng,trực tiếp đâm vào tim Nhâm Vi.
Nhâm Vi còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì trường kiếm đã xuyên qua thân thể.
Nhược Phong được thủ tọa Tru Ma Viện,tự nhiên có chỗ độc đặc của hắn.Sau khi đắc thủ,Nhược Phong cười lạnh một tiếng,đang tính toàn thân lui lại,nhưng tiếp đó tiếng cười ngưng bặt.Bởi vì hắn nhìn thấy thân thể Nhâm Vi bắt đầu một trận phiêu hốt,dường như muốn hóa thành một vũng máu,liền kinh hãi nói:
-Cái gì?
Rất hiển nhiên,đây là “Huyết Quang Hư Vô”cảnh giới.
Nói thì chậm,Nhâm Vi thân thể thoáng động,lại khôi phục trạng thái bình thường,tay trái nắm chặt mũi kiếm của Nhược Phong,tay phải hoành ngang bức Nhược Phong nhảy lui về,ngay cả “Hỗ Băng Kiếm”trong tay cũng không kịp thâu về.
Cho đến lúc này,Nhược Phong biết rằng không cách nào làm gì được Nhâm Vi,đây trái lại không phải là hắn đánh không lại,mà là máu ở vùng eo không ngừng chảy ra,liền hét lớn một tiếng:
-Băng Phong Trụy.
Bầu trời đột nhiên xuất hiện vô số băng đao,trực bắn toàn thân Nhâm Vi.Với năng lực của Nhâm Vi cũng không dám ngạnh tiếp chiêu “Băng Phong Trụy”của Nhược Phong,nên biết tiên thuật cấp bốn tới trên tay Nhược Phong,tuyệt đối so với cấp sáu không kém bao nhiêu,trực bức hắn liền liền tránh né,đợi sau khi Băng Phong Trụy tiêu thất,lại không thấy tung ảnh Nhược Phong.
Sau khi thân phận bại lộ,Nhâm Vi đã không còn đường lui.Thầm nghĩ tuyệt đối không thể lưu lại bất kì người nào còn sống,liền không một chút do dự đuổi theo ra ngoài.
Nói về Mạc Dạ Thiên chính đang đứng đợi bên ngoài,đợi đến phiền táo bất an.Hắn lo sợ Nhược Phong hai người bỏ rơi mình không quản,lúc này bằng thực lực bản thân,tuyệt đối là nữa bộ khó đi.
Chính ngay lúc này,Nhược Phong xuống tới,hơn nữa xiêu vẹo ngã nghiêng chạy xuống.Mạc Dạ Thiên sững sờ,còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra,Nhược Phong từ bên người hắn lướt qua,đàng xa hét lên:
-Chạy nhanh,Nhâm Vi nhập ma rồi.
Mạc Dạ Thiên một đầu mờ mịt,căn bản không biết xãy ra chuyện gì.Nhưng máu trên người Nhược Phong hắn trái lại là nhìn thấy rõ rõ ràng ràng,trong lòng thầm kinh hãi,lập tức cảm thấy không ổn.Chính ngay lúc này,Nhâm Vi mang theo một cỗ sát khí,như là gió cuốn đuổi theo tới,Lúc hắn từ bên người Mạc Dạ Thiên lướt qua,bỗng đánh ngược về một chưởng,vỗ lên ngực của Mạc Dạ Thiên,trực tiếp đem hắn chấn bay ra ngoài ba trượng.
Mạc Dạ Thiên đáng thương vừa mới kinh tỉnh thì gặp phải độc thủ.

May là Nhâm Vi chân chánh lo ngại chính là Nhược Phong,cho nên sau khi một chưởng đánh bay Mạc Dạ Thiên,đầu cũng không quay lại trực tiếp đuổi theo Nhược Phong.Bởi vì hắn tin rằng,với tu vi của Mạc Dạ Thiên,nhận một chưởng này đương nhiên là phải chết không phải nghi ngờ.
Chung quanh lại khôi phục yên tĩnh,chỉ còn lại một vũng máu trên mặt đất,cùng với một cụ”Thi thể”khô cứng ở đàng xa.
Hoa Lân xếp bằng ngồi trên bồ đoàn,trên tay cầm nữa bộ”Phạm Mật Tâm Kinh”,chính đang tự mặt mày sầu khổ.
Hai ngày này,hắn có thể nói là một sự không thành,không những không cách nào điều khiển “Vạn Ảnh Kiếm”,thậm chí ngay quyển”Phạm Mật Tâm Kinh”trong tay,hắn cũng không tham thấu được một chương bán tiết ở trong đó,vốn còn định lợi dụng thật tốt thời gian hai ngày này để đề cao thực lực của mình,ai ngờ lại triệt để thất bại,ngoài cửa truyền lại một tiếng gõ cửa.Hoa Lân từ từ thanh tĩnh lại,cất giọng nói:
-Vào đi.
Lúc Tí Hình đẩy cửa bước vào nhìn thấy Hoa Lân,chính lúc ngẩng đầu nhìn ánh mắt đối phương.Hai người đồng thời sững sờ,thì ra toàn thân con người của Tí Hình đã thoát thai hoán cốt,lúc này đã sớm gỡ bỏ đấu bồng,hai mắt lấp lánh hữu thần,không còn e ngại ánh mặt trời bên ngoài nữa.Hơn nữa trên lưng hắn còn đeo một thanh trường kiếm,toàn thân chỉnh thể giống như là một thanh lợi kiếm đã rút ra khỏi vỏ,tán phát ra khí thế kinh nhân.Hoa Lân đột nhiên hiểu rõ,Tí Hình đã đột phá đến một cảnh giới nào đó,tu vi của hắn cũng nhìn không ra sâu đến mức nào.
Còn ở trong mắt Tí Hình,biến hóa của Hoa Lân như thế này còn không phải là một ngày ngàn dặm?Có lẽ Hoa Lân bản thân không rõ điểm này.Nhưng từ sau khi thương thế của hắn phục nguyên,cả người mặt mày đều trở nên sáng láng hơn,như là thay đổi một con người.Lúc này hắn nhìn lại không những anh tuấn hơn rất nhiều,hơn nữa do vì quần áo lam lũ,càng thấu ra một cỗ phóng đãng tiêu sái.(Bó tay).
Tí Hình ở phía đối diện Hoa Lân ngồi xuống,nói:
-Hai ngày không gặp,không nghĩ rằng công phu của ngươi lại có tiến bộ.
Hoa Lân sững người,thầm nghĩ hai ngày nay mình thuần túy là lãng phí thời gian,ở đâu tới công phu đại tăng?Liền thầm mang chân khí trong cơ thể vận hành một vòng,lại phát hiện “Thủy Hệ Nguyên Thần”của mình mạnh lên rất nhiều.Trong lòng thầm kì quái,nhưng ý nghĩ vừa chuyển,thì hiểu ra đạo lí trong đó,bởi vì bản thân lúc ở”Thủy Hệ Bảo Tháp”tầng chín,”Huyễn Quang Kính”trong người bị hóa thân của nữ thần trọng tân tịnh hóa một lần.Kiện”Trúc Cơ Pháp Bảo”này một khi tu phục,năng lực của nó tự nhiên là đột phi mãnh tiến,thậm chí trực tiếp ảnh hưởng đến công lực của mình.
Hoa Lân sau khi hiểu rõ tự thân biến hóa,cũng không giải thích,Ha Ha cười nói:
-Ngươi cũng không đơn giản nha,không những công lực đại tăng,mà còn không tiếp tục sợ ánh sáng mặt trời nữa.Nhìn dạng này,công lực của ngươi bây giờ đã sớm khôi phục tới mức lúc ở Minh giới,thậm chí so với lúc đó còn tinh thuần hơn.Nhìn thấy ngươi lấy lại tự tin,thật là đáng mừng,theo ta thấy,bây giờ ngươi tuyệt đối có thực lực để đấu một trận với Nhâm Vi.
Trong mắt Tí Hình ít nhiều cũng lộ ra vẻ chờ mong,hân hoan nói:
-Tất cả mọi thứ cũng cần phải cám ơn ngươi mới đúng.Nếu như rãnh rỗi,ta muốn cùng ngươi đấu một trận nữa phân cao thấp.
Hoa Lân hoảng hồn nhảy dựng,hô lên:
-Ngươi không phải vậy chứ?Lại muốn cùng ta động thủ?Ngươi ngàn vạn đừng tới tìm ta,muốn tìm người đánh nhau thì đi tìm Nhâm Vi đi.
Tí Hình Ha Ha cười,quay ngược tay ra sau lưng lấy “Ảm Hồn Kiếm”,chân thành nói:
-Thanh kiếm này thật là lợi hại,so với lúc trước tốt hơn vô số lần.Ta còn phát hiện nó còn có thể”Trừu đao đoạn thủy”,dường như một kiếm quơ ra,có thể khiến mọi thứ xung quanh ngưng vận hành.Đương nhiên,điều này cũng có lẽ là ta cảm giác sai.Nhưng kiếm này xác thực có thể ẩn tàng sát khí thực đáng kinh ngạc.
Hoa Lân cũng hân hỉ nói:
-Vậy là tốt,ta thật là mừng cho ngươi,hy vọng điều này có thể đối với việc xuất trận của chúng ta có sự trợ giúp.
Tí Hình trầm ngâm một chút ,hai mắt lấp lánh,nhìn thẳng vào mắt Hoa Lân,nghiêm mặt nói:
-Ngươi đưa kiếm này tặng cho ta,chẳng lẽ không có một chút hối hận?
Nếu nói không có một chút hối hận,vậy thì tuyệt đối không thể nào.Hoa Lân âm thầm thở dài một hơi,nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc,chính nghĩa lẫm liệt nói:
-Ta lúc nãy đã nói rồi,nếu như có thể đề cao thực lực của ngươi,thì có thể tăng thêm hy vọng xuất trận của chúng ta.Điều này là đủ rồi,ngươi nói phải không?
Tí Hình cười cười,trong lòng thầm bội phục Hoa Lân,gia hỏa này mặc dù có lúc biểu hiện có chút tham lam,thậm chí có thể nói là vô cùng tham.Nhưng thời khắc quan kiện hắn luôn có thể lấy đại cục làm trọng,hơn nữa đối với bằng hữu cũng xem như phóng khoáng.Bằng hữu này đáng để kết giao,triệt để thay đổi cách nhìn của Tí Hình đối với người.
Hai người đang nói chuyện,điện chủ và Đỗ Bôn Lôi cũng từ bên ngoài bước vào hỏi:
-Chúng ta có phải là nên lên đường không?
Hoa Lân đứng lên,gật đầu nói:

-Vậy đi,chúng ta quay lại Cửu Thần Điện trước.Ta tính rằng Nhược Phong bọn họ bây giờ chắc là đã xuất trận.
Tí Hình cũng đứng lên.
Bốn người ra khỏi phòng,triển khai thân pháp,vượt qua những dãy phòng ốc,đi vào đường lớn chiếu theo đường cũ quay về.Khi về tới hoa viên,Hoa Lân còn đặc ý ở lương đình dừng lại một hồi,chỉ thấy hai bức tượng đá vẫn đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ thế cờ,không khỏi thầm buồn cười:
-Bàn cờ trên bàn đều bị mình lấy rồi,nhưng hai gia hỏa này lại còn đang làm bộ làm dáng.Ngày sau nếu như bị người đến sau thấy được,nhất định đoán không ra bọn họ đang làm gì.
Mọi người lại tiếp tục lên đường,không tới một khắc thì về đến bên bờ vạn trượng thâm uyên,đạp bước lên cầu treo trong suốt,cẩn thận từng chút tiến về phía Cửu Thần Điện.
Đẩy cửa đá ra,chính lúc bước vào Cửu Thần Điện một khắc đó,Hoa Lân đã chuẩn bị tốt ứng phó biến cố bất ngờ sẽ tới.Nhưng may là bên trong không hề có mai phục,vì vậy bốn người lục tục bước vào.
Cửa đá phía sau chậm rãi đóng lại,đại điện thông thoáng một mảng yên lặng,thần tượng đàng xa dường như trầm mặc quan sát mình,Hoa Lân quay người nhìn tám cánh cửa đá xung quanh,có chút thấp thỏm bất an:
-Hinh Đình!Mạc Dạ Thiên thật là có nói qua cửa đá tầng năm là thông hướng Khôn vị?
Điện chủ gật đầu nói:
-không sai,hắn không cần thiết phải gạt chúng ta.
Hoa Lân ngẫm nghĩ cũng thấy có lí.Vì vậy dẫn mọi người đến trước phía bắc của cánh cửa thứ năm,đẩy cửa ra.Mọi người tới phía đối diện,nhưng kinh hãi phát hiện,cảnh sắc chỗ này và bố cục lúc trước cực kì tương tự,thậm chí ngay cả hoa viên và đường đá đều một kiểu một dạng,duy nhất khác nhau là ít đi một tòa lương đình,nếu không thật sẽ tưởng rằng đã trở về chỗ cũ.
Không tới một khắc,mọi người đều tiến vào đường lớn đi tới trước một tòa bạch tháp cao sừng sững.
Hoa Lân đi trước,đột nhiên sững sờ ngừng lại.
Mọi người thuận theo ánh mắt của hắn nhìn ra,mới phát hiện dưới bậc thang vết máu loang lỗ,còn ở cách đó không xa,còn có một cụ “Thi thể”im lìm nằm trên mặt đất,mơ hồ có thể thấy chính là thân ảnh của Mạc Dạ Thiên.
Mọi người tuy đều đối với Mạc Dạ Thiên lòng mang địch ý,nhưng thoạt nhìn thấy hắn hoành thây nơi hoang dã,vẫn dâng lên một chút thê lương thỏ chết hồ bi.
Hoa Lân bước tới gần,lật “Thi thể”của hắn lên,mới phát hiện thân thể của gia hỏa này vẫn còn hơi ấm,trong lòng vừa động,cảm thấy chắc là còn đường sống,có chút do dự,mình tuy không thích gia hỏa này nhưng thấy chết không cứu là hành vi phi nhân.Vì vậy thăm dò hơi thở của Mạc Dạ Thiên,phát giác nội tức trong cơ thể hắn cực kì kì đặc,lúc có lúc không,giống như là động vật”Ngủ đông”vậy.
Điện chủ cũng ở kế bên hắn ngồi xuống,vội vàng hỏi:
-Hắn còn cứu được không?
Hoa Lân nhẹ gật đầu,nhưng lại lắc đầu nói:
-Ai...Người tu chân chỉ cần nguyên thần chưa diệt,thì có một đường hy vọng.Gia hỏa này thực là mạng lớn,trước lúc ngộ hại đã đề một khẩu chân khí bảo trụ nguyên thần.Nếu không như vậy,chỉ sợ đã sớm đông cứng rồi.Chỉ là...Ai...
Điện chủ nghĩ lại những cống hiến lúc trước của Mạc Dạ Thiên đối với Mê Tiên Trấn,vì vậy nói:
-Vậy làm sao đây?
Hoa Lân vô phương nói:
-Nhìn tình hình này,hắn chắc là đã hôn mê thời gian ít nhất là hai ngày.Ta cũng không có nắm chắc bao nhiêu.
Tí Hình ở phía sau lạnh Hừm một tiếng,nói:
-Người này cõng rắn cắn gà nhà,cứu hắn làm gì?
Mọi người đều không nói gì,Hoa Lân thở dài,im lặng vận chân khí lên chậm rãi độ nhập vào cơ thể Mạc Dạ Thiên......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận