Ngọc Tiên Duyên


Không biết vào lúc nào,bên cạnh Hoa Lân có thêm một người,hỏi:
-Hảo huynh đệ,chỗ này đã xảy ra chuyện gì?
Tí Hình định thần lại trước tiên,kinh hãi nói:
-Ngươi là ai?
Lôi Thiên Vực thở dài một tiếng,không trả lời.
Hoa Lân mê mang ngẩng đầu nhìn lên,lúc nhìn thấy Lôi Thiên Vực,như là nhìn thấy vị cứu tinh,gấp gáp nói:
-Nhanh!Lôi đại ca nhanh cứu cứu nàng.....
Lôi Thiên Vực ngồi xuống,tận khả năng nhìn qua vết thương của điện chủ,bất lực lắc đầu nói:
-Tâm tạng trúng kiếm,đã không thể nào tránh khỏi.Huynh đệ không cần quá thương tâm,người chết không thể sống lại.....đây là ai làm?Ở Thiên Thần Miếu còn muốn gây rối?
Một chút hy vọng cuối cùng của Hoa Lân cũng tan mất,lắc lắc đầu,không muốn nói chuyện.
Đỗ Bôn Lôi nổi nóng hống lên:
-Người đó là Nhâm Vi Thánh Thanh Viện!Người này không những tâm ngoan thủ lạt,còn tu luyện qua....
Hoa Lân đột nhiên kinh tỉnh,hét lớn:
-Bôn Lôi,không được nói nữa!
Đỗ Bôn Lôi sững sốt,căm phẫn nói:
-Tại sao không thể nói?Ta không thể.....
Hoa Lân hung hăng nói:
-Nhâm Vi người này ta tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.Ngươi yên tâm,thù của điện chủ ta nhất định sẽ chính tay đòi trở lại!
Hoa Lân không muốn để cho Lôi Thiên Vực biết sự thực Nhâm Vi tu luyện”Ma công”,bởi vì Lôi Thiên Vực đang vào giai đoạn Bàn Niết,một cái làm không tốt,tâm cảnh nếu như thụ ảnh hưởng,có thể sẽ nguy đến tính mạng.Hơn nữa Nhâm Vi và Lôi Thiên Vực đều là người trong thất đại thánh môn,một khi biết được thân phận Nhâm Vi,chắn chắn tạo thành trùng kích không thể lường trước.Vì vậy,Hoa Lân cắt đứt sự trầm tư của Lôi Thiên Vực:
-Lôi đại ca,truyền tống trận chỗ này đã bị người nổ hư,huynh có biện pháp đem nó tu sửa hay không.Cám ơn huynh trước.
Lôi Thiên Vực trong trầm tư kinh tỉnh,gật đầu nói:
-Huynh xem xem đã!Ngàn vạn không được nói chữ cám ơn gì đó,nói không chừng sau này huynh cũng cần từ chỗ này ra ngoài.
Hoa Lân đánh mắt thị ý với Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi,giới thiệu nói:
-Vị này là Lôi đại hiệp,cũng là cao thủ trong thất đại Thánh Môn,hơn nữa còn là chưởng môn của Trần Duyên Tinh.
Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi đều cả kinh,giờ mới lần lượt hành lễ.
Lôi Thiên Vực chỉ gật gật đầu,xoay người bước tới truyền tống trận bể nát phía sau.
Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi bây giờ đều đối với”Thất đại Thánh Môn”sinh ra ác cảm sâu sắc,vì vậy cũng lười đi theo Lôi Thiên Vực kết giao,điều này cũng giảm đi không ít chuyện.
Hoa Lân cúi đầu nhìn điện chủ đã hương tiêu ngọc vẫn,hít sâu vào một hơi,gắng gượng rút”Nhiếp Lung Kiếm”từ trên người của điện chủ,đang tính đưa cho Đỗ Bôn Lôi,ai ngờ hắn đã sớm hung hăng nói:
-Ta không cần thanh kiếm này!
Hoa Lân sững sốt,thở dài một hơi,trầm mặc ném “Nhiếp Lung Kiếm”một bên.Bây giờ hắn đối với thanh kiếm này cũng không có hảo cảm gì,nếu như tu chân giới có người biết bọn họ đem tiên kiếm thuận tay ném xuống đất,nhất định sẽ tức điên.
Lúc này,Hoa Lân lại nhẹ nhàng giúp điện chủ chỉnh lí dung nhan một chút,ngẩng đầu nói với Tí Hình:
-Tí đại ca,phiền ngươi giúp Hinh Đình siêu độ một hồi.Ta thực sự là không nhẫn tâm nhìn nàng....
Hoa Lân nghẹn ngào,cố nén thương đau quay đầu bước đi,rời khỏi thân người điện chủ.Lưng hướng về phía họ ngẩng đầu lên trời hít sâu vào một hơi,giờ mới cất bước chân rã rời,đi tới tế đài đàng xa.
Lôi Thiên Vực chính đang tu sửa đống đá vụn trên tế đài,thấy Hoa lân bước tới,vì vậy hào sảng nói:
-Hoa lão đệ cứ an tâm,Thiên Thần Miếu này đều là Thanh Trừng ngọc tạo ra,vừa rồi bạo tạc chỉ tổn hại khoảng sáu thành.Ta nắm chắc có thể đem truyền tống trận đại khái tu sửa lại nguyên trạng,tính ra đợi ba thời thần nữa đủ rồi.
Hoa Lân tới cạnh hắn,ngốc ngốc đứng đó.Hắn bây giờ thậm chí không dám quay đầu nhìn thi thể của điện chủ,hắn sợ mình sẽ kìm lòng không được mà rơi nước mắt.

Nhớ lại một đường đi tới đây,”Mê Tiên Trấn” trong bốn người đi theo mình ra,bây giờ đều chết gần hết.Chỉ còn lại tay trái tàn phế Đỗ Bôn Lôi là còn sống.Lão thiên gia tựa hồ quá tàn khốc đối với người của Mê Tiên Trấn,rõ ràng gần sắp ra khỏi trận,lại khăng khăng làm bọn họ chịu đựng nỗi đau điện chủ táng thân.
Trong đầu Hoa Lân một mảng trống rỗng,cái gì cũng không muốn nghĩ,cái gì cũng không muốn nghe.Cho đến khi Lôi Thiên Vực vỗ vỗ vai hắn,giờ mới thanh tỉnh lại.
Thì ra bất tri bất giác,hắn đã đứng đó hơn hai thời thần.Lôi Thiên Vực đã sửa xong truyền tống trận,tay trái vịn lấy vai hắn nói:
-Hảo huynh đệ!Sau khi đệ ra ngoài nếu như phải tìm Nhâm Vi phục thù,thì hãy nhớ không được đắc tội cả Thánh Thanh Viện.Bọn họ tuy có lúc bất cận nhân tình,nhưng vẫn là cột chống của tu chân giới.
Hoa Lân nhíu mày,không nói gì.
Lôi Thiên Vực dường như nhìn thấu tâm tư của hắn,vì vậy lại nói;
-Nếu như vạn nhất đắc tội Thánh Thanh Viện,vậy thì đi Trần Duyên Tinh tìm sư đệ Lôi Tranh của ta,cho hắn xem tính vật bổn môn,hắn sẽ giúp đệ!Ai....
Hoa Lân cảm động,khi ngẩng đầu nhìn lại thấy sắc mặt Lôi Thiên Vực rất mệt mỏi,vì vậy quan tâm nói:
-Đại ca yên tâm đi,đệ biết làm sao mà.
Lôi Thiên Vực lại vỗ vỗ vai hắn,nói:
-Kì thật huynh một chút cũng không lo lắng cho đệ,biết vì sao không?
Hoa Lân lắc đầu,chỉ nghe Lôi Thiên Vực kiêu ngạo nói:
-Tại hạ xem người vô số,thấy đệ mặt đầy chính khí,ánh mắt càng là kiên định không đổi,một ngày nào đó tuyệt không phải dạng người tầm thường.Trong số những thế hệ thanh niên ta từng gặp,chỉ có Nhâm Vi tiểu tử này có thể cùng ngươi so hơn kém.Tiểu tử này ta ngược lại cũng gặp qua mấy lần,thật đúng là gió trong loài người,chỉ tiếc là sát lục quá nặng,không lợi tu hành.Đệ và hắn hai người ngày sau tất là nhân vật hô mưa gọi gió,huynh hy vọng đệ nếu như có cơ hội phục cừu,hãy lưu hắn một mạng,điều này cũng là vì tương lai tu hành của đệ mà suy ngẫm.....Được rồi,truyền tống trận đã sửa xong,các đệ có thể tùy lúc xuất trận.
Hoa Lân hết lời,trong lòng cảm thán:”Nếu như huynh biết Nhâm Vi gia hỏa này tu luyện ma công,thì nhất định sẽ không nghĩ như vậy.Cho dù thế nào,đệ cũng sẽ không tha cho hắn”.
Lúc này Đỗ Bôn Lôi từ phía sau đi tới.Lôi Thiên Vực tự cố thân phận,không muốn cùng bọn họ nói nhiều,vì vậy nói:
-Hoa lão đệ,lão ca ca ta không trì hoãn chuyện của các đệ.Tương lai có duyên,có lẽ còn có thể tương kiến.
Hoa Lân cúi đầu nói:
--Cám ơn đại ca!
Lôi Thiên Vực cười cười,từ bên cạnh Hoa Lân bay qua,hình bóng dần dần mất hút.
Hoa Lân đưa mắt tiễn hắn biến mất trong bóng đêm,trong lòng càng thêm trầm trọng.Lúc này Đỗ Bôn Lôi đã tới phía sau,đau khổ nói:
-Hoa đại ca,chúng bây giờ làm thế nào?
Hoa Lân ảm đạm nói:
-Xuất trận trước rồi nói sau....
Tí Hình cũng tới một bên,lau mồ hôi trên trán,nói:
-Cái nơi quỷ quái này,cũng không biết chuyện gì nữa,ta trước sau niệm mười mấy lần”Vãng Sanh Chú”,lại không cách nào đem tàn hồn của điện chủ đưa ra,hại tới ta chỉ biết bồi thêm một khỏa ”Chấn Hồn Châu”,lại cộng thêm hai cây Thăng Hồn Kì,giờ mới thành công siêu độ cho nàng.
Hoa Lân sững sốt,lập tức hiểu rõ chuyện gì,gật đầu nói:
-Đa tạ huynh đệ phí tâm rồi.
Tí Hình chuyển đề tài nói:
-Bên ngoài là Phần Âm Tông,huynh đệ dự định hành động như thế nào?
Hoa Lân mệt mỏi nói:
-Sau khi ta ra ngoài,trước tiên phải cứu một người mới được.Tí đại ca nếu như có việc,có thể một mình hành động.Về phần Bôn Lôi,ngươi có dự định gì không?
Đỗ Bôn Lôi quyết đoán nói:
-Đệ muốn đi theo huynh!Từ nay về sau,huynh chính là thủ lĩnh Mê Tiên Trấn chúng ta.
Hoa Lân lắc đầu nói:
-Điều này thì không được,Hoa mỗ suốt ngày phiêu dao bất định,mà thời khắc nào cũng trong nguy cơ,không thích hợp lãnh trách nhiệm nặng nề này.
Đỗ Bôn Lôi hống lên:

-Chẳng lẽ huynh đã quên giao thác của điện chủ trước lúc lâm chung?Huynh đã đáp ứng nàng phải dẫn Mê Tiên Trấn chúng ta kiến lập một môn phái,không để Mê Tiên Trấn bị người ăn hiếp.Chẳng lẽ những điều này là vì an ủi điện chủ?
Hoa Lân có chút bối rối.Lúc đáp ứng điện chủ,thì hắn thầm cảm thấy có chút không ổn.Bản thân chính đang lâm vào tình trạng đào vong.Hơn nữa còn phải đi mạo hiểm cứu Thượng Quan Linh,Sao có thể dẫn người cả Mê Tiên Trấn đi mạo hiểm?Nhưng lời đã nói ra miệng,lại không thể phụ lòng di nguyện của điện chủ,vì vậy nói:
-Bôn Lôi đừng nói nữa,ai....Ta đáp ứng ngươi là được chứ gì!
Đỗ Bôn Lôi nghe Hoa Lân đồng ý,lập tức hân hoan nói:
-Vậy chúng ta khi nào về Mê Tiên Trấn?
Hoa Lân hiểu tâm tình nôn nóng của hắn,vì vậy nói:
-Như vậy đi!Đợi sau khi chúng ta ra khỏi Giải Thần Trận,trước tiên đi giải quyết vấn đề Minh Giới ở đây,sau khi giúp họ khai thông thông đạo cùng Minh Giới bên ngoài.Ta đi thương lượng cùng Minh Vương của họ một chút,xem xem có thể mượn đường Minh Giới của họ,dễ dàng trở về hồn đài quay lại trong”Giải Thần Trận”,sau đó lại tới Mê Tiên Trấn.Như vậy thì chúng ta đã có thể bớt đi rất nhiều việc.Hơn nữa còn an toàn hơn rất nhiều.Chỗ khó khăn duy nhất,chính là người của Mê Tiên Trấn chúng ta chịu không được sự âm hàn của Minh Giới.Điểm này ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.Lúc tất yếu,ta dứt khoát dùng hỏa hệ tu chân tâm pháp,cơ bản giúp các ngươi chống lại âm hàn.Đây là kế hoạch sơ bộ của ta,ngươi thấy sao?
Đỗ Bôn Lôi vẫn có chút không hiểu,nghi hoặc nói:
-Từ....Từ Minh Giới đi?
Hoa Lân còn chưa trả lời,Tí Hình đã Ha Ha cười nói:
-Không sai,đây thật là biện pháp rất hay!Các ngươi chỉ cần câu thông liên hệ với Minh Giới bên ngoài,thì có thể từ dưới mặt đất quay lại “Mê Tiên Trấn”,giảm đi phiền toái Thiên Thần Miếu.Như vậy thì xác thực an toàn rất nhiều.
Đỗ Bôn Lôi rốt cuộc cũng hiểu được một chút,hân hoan nói:
-Vậy tốt,đệ nghe sắp xếp của Hoa đại ca!Nhưng,tương lai Mê Tiên Trấn chúng ta phải thành lập môn phái gì thì tốt vậy?
Hoa Lân cười khổ nói:
-Ai,lúc trước ta chuẩn bị khai sáng một cái Tiên Kiếm Phái.Bây giờ xem ra,đây đều là ý trời....Chỉ không biết người của Mê Tiên Trấn sẽ đồng ý hay không?
Ai ngờ Đỗ Bôn Lôi kích động nói:
-Được,thì tên là Tiên Kiếm Phái,bọn họ nhất định sẽ đồng ý......Mê Tiên Trấn,Tiên Kiếm Phái đều mang một chữ”Tiên”,hơn nữa danh tự cũng đủ kêu,không có người dám phản đối!
Hoa Lân thấy hắn kích động như vậy,dường như tạm thời quên đi cái chết của điện chủ,không khỏi thầm lắc đầu.Nhưng ý nghĩ vừa chuyển trong lòng cũng nhẹ nhỏm.Tính cách của Đỗ Bôn Lôi đôn hậu trước giờ,hắn vừa nghĩ tới nguyện vọng lớn nhất của Mê Tiên Trấn được thực hiện,đương nhiên có chút khống chế không được bản thân.Hơn nữa điện chủ từng nói qua:”Cho dù chúng ta toàn bộ chết đi,nhưng cũng là vì tương lai Mê Tiên Trấn tận lực một chút sức nhỏ nhoi cuối cùng”.
Có thể tưởng tượng,vì cái mục tiêu này,người của Mê Tiên Trấn cho dù hy sinh bản thân mình cũng sẽ không chút hối tiếc.
Vì vậy,Hoa Lân đột nhiên cảm thấy trách nhiệm trên vai mình càng lúc càng nặng nề.Không những phải thừa nhận kì vọng thiết tha của “Mê Tiên Trấn”,còn phải hoàn thành giao thác của Lôi Thiên Vực.Quan trọng nhất chính là,bản thân phải hoàn thành sứ mệnh mà Minh Giới giao phó.Bởi vì điều này trực tiếp quan hệ tới tương lai của ngàn ngàn vạn vạn sinh linh.Một khắc này,việc của Thượng Quan Linh bỗng nhiên trở nên nhỏ bé.
Đương nhiên Hoa Lân tuyệt sẽ không bỏ rơi Thượng Quan Linh.Bởi vì trong tim của hắn,nàng rất quan trọng.
Trầm tư một hồi,Hoa Lân đột nhiên nghiêm mặt nói:
-Bên ngoài là địa bàn của Phần Âm Tông,nhưng ta và họ lại thề bất lưỡng lập.Như vậy đi,sau khi ra ngoài các ngươi đều gọi ta là Long Tiếu,để che tai mắt.
Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi đã sớm biết hoàn cảnh của Hoa Lân,liền lần lượt gật đầu.
Hoa Lân thấy chỗ này đã không còn tất yếu lưu luyến,vì vậy nói lớn:
-Đi!Chúng ta ra ngoài........
“Vù Vù Vù......”ba luồng ánh sáng trắng lướt qua,thân ảnh Hoa Lân,Tí Hình,Đỗ Bôn Lôi thấp thoáng mơ hồ,dần dần xuất hiện tại một tòa truyền tống trận hoang phế.
Xung quanh là một mảng thảo nguyên vô cùng vô tận,ngay dưới chân mọi người,tơi tả truyền tống trận đã sớm bể thành mấy khối,thậm chí còn bị cỏ dại che lấp mất.
Hoa Lân vốn nghĩ rằng bản thân sau khi ra khỏi trận nhất định sẽ bị trọng binh bao vây.Nhưng nhìn mọi thứ trống vắng xung quanh,cảm thấy có chút ngoài dự liệu.Ngay cả lời thoại đã soạn sẵn từ sớm,cũng không cách nào đưa ra để diễn,liền thất vọng nói:
-Kì lạ thật,chỗ này nếu như không phái trọng binh thủ hộ,một khi ma giới xâm nhập làm sao giải quyết?
Tí Hình trầm tư một hồi,lắc đầu nói:
-Theo ta thấy,Ma Giới tuyệt sẽ không từ”Thiên Thần Miếu” mà ra.Bởi vì bọn chúng ngay cả Thông Thiên đài cũng không qua được.Cho nên Ma Giới muốn đại quy mô xâm nhập,phải từng bước từng bước ra khỏi Giải Thần Trận.Nếu không bọn chúng vĩnh viễn cũng không ra được.Cho nên ở đây,căn bản không cần dùng trọng binh thủ hộ.
Hoa Lân nghiêng đầu ngẫm nghĩ,hắn cảm thấy ước đoán của Tí Hình rất có lí,vì vậy cười nói:
-Nếu như kêu ta từ Giải Thần Trận từng bước từng bước đi ra,vậy còn không bằng trực tiếp giết ta cho xong.Chẳng trách Ma Giới không cách nào đại quy mô xâm nhập!
Đỗ Bôn Lôi ở bên trái mới là không có tâm tình biết vấn đề “Ma Giới”sẽ ra tới hay không,hắn chỉ để ý “Mê Tiên Trấn”có thể ra hay không.Vì vậy ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời trên đầu,sau đó lại quay đầu nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh.Chỉ thấy trước mắt là một đại thảo nguyên vô cùng vô tận,không khỏi phẩn nộ:

-Chuyện gì vậy?Chúng ta còn ở trong Giải Thần Trận!
Hoa Lân một chút cũng không thấy kì,chỉ là nhàn nhạt gật đầu nói:
-Không sai,chúng ta tuy ở trong Giải Thần Trận,nhưng chắc là một khối trận pháp tận phía nam.Nếu như ta không nhớ sai,chỗ này chắc là địa bàn của Phần Âm Tông,hình như tên là Thần Ma Cảnh gì đó.Cho nên chúng ta theo phía nam đi bước nữa,thì có thể xuất trận rồi!
Tí Hình nghe xong,lập tức “Soạt”một tiếng rút ra phi kiếm,ngự kiếm xông thẳng lên trời cao.Nhưng hắn chỉ có thể lơ lửng cao độ khoảng hai mươi trượng,thì cũng không cách nào bay cao hơn nữa.Nhưng như vậy cũng đã đủ,trong cực hạn tầm mắt của hắn,chỉ thấy ngoài mấy dặm có một con đường lớn,xa xa trãi dài về phía xa.Chỗ tận cùng,mơ hồ thấp thoáng một tòa thành thị.Tí Hình trong sự vui mừng,ngự kiếm trở về mặt đất,hân hoan nói:
-Hoa Lân nói không sai,phía trước quả nhiên có một tòa thành thị.Hơn nữa quy mô rất to lớn,chắc là địa bàn của Phần Âm Tông rồi.Bây giờ chúng ta chỉ cần trà trộn vào trong thành,thì có thể mượn truyền tống trận của họ rời khỏi!Ha Ha Ha......
Trong mắt Tí Hình,”Tu Chân Giới”là một sân chơi cỡ bự.Hắn muốn phóng khai thủ cước,đi khắp nơi khiêu chiến cao thủ để tăng cường thực lực bản thân.
Đỗ Bôn Lôi cũng vui mừng nói:
-Thật không?Vậy thì bây giờ chúng ta vào thành!
Hoa Lân lại không hưng phấn như bọn họ.Vì đối với hắn mà nói.Phần Âm Tông so với “Giải Thần Trận”còn muốn nguy hiểm hơn.Hơn nữa bản thân còn phải đi cứu Thượng Quan Linh.Hắn chỉ cảm thấy con đường phía trước mờ mịt,trong lòng không có chút nào nắm chắc.
Lúc này,Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi đã triển khai thân pháp,hân hỉ hướng phía trước chạy đi,Hoa Lân chỉ có thể yên lặng đi theo sau bọn họ.
Không tới một khắc,ba người đã tới ngoại thành ngoài năm dặm,không khỏi cùng lúc dừng lại.
Đỗ Bôn Lôi kinh hãi nói:
-Thành thị thật là lớn!
Tí Hình cũng vô cùng chấn kinh nói:
-Phòng ngự thật là lợi hại!
Hoa Lân tuy không lên tiếng,nhưng tâm thần cũng chấn động mạnh.Lực phòng ngự của tòa thành thị này có thể nói là trước kia không có và sau này cũng sẽ không.Vào lúc trước,bản thân nghĩ rằng “Huyền Băng Thiên” của Thánh Thanh Viện là quán tuyệt thiên hạ.Nhưng hôm nay,mới biết tòa thành thị này của Phần Âm Tông càng không ở dưới”Huyền Băng Thiên”.
Xa xa nhìn lại,diện tích của cả tòa thành thị này khiêm tốn mà nói xung quanh cũng có mấy mươi dặm,so với Chi Thiên Hồ Thành cũng không kém phân hào.
Càng khiến người kinh ngạc chính là,tòa thành này được bao phủ trong hai lớp lồng ánh sáng bảo hộ,mỗi cách mấy dặm,liền có một tòa tiễn tháp cao sừng sững thủ vệ.Tòa tháp của nó phát ra ánh sáng màu lam sẫm,xa xa nhìn lại,mấy chục tòa tiễn tháp nối liền nhau,dường như tổ thành một tòa kì môn đại trận kiên cố.Mà ở chính giữa thành thị,một tòa “Thần Chi”cao chọc trời làm trung tâm,đem năng lượng của tiễn tháp xung quanh tụ lại,hình thành một vòng tầng bảo hộ nhàn nhạt.Ngoài ra,thành tường cao tới hai mươi trượng lại phản xạ ra ánh sáng kim thuộc đen tuyền(Vàng đen).Có thể tưởng tượng,lực phòng ngự của tòa thành thị này kinh người như thế nào.
Lúc nhìn thấy tòa thành thị này,Hoa Lân đột nhiên toàn thân chấn động,cảm thấy chỗ này rất là quen mắt.Trong đầu linh quang lướt qua,cuối cùng nhớ lại mình đã từng trong “Mộng” tới qua trường chiến tranh đó,dường như là tình cảnh thời tiên ma đại chiến.Nhưng nhớ kĩ lại,lại hình như không phải.
Trong mơ mơ hồ hồ,Tí Hình đụng đụng cánh tay của hắn,thấp giọng nói:
-Chúng ta làm sao vào thành?
Hoa Lân suy nghĩ rồi nói:
-Thì nói chúng ta đến từ Nạp Lan Tinh,hiện tại vừa từ trong Giải Thần Trận lịch luyện trở về!Phần Âm Tông mặc dù là**,nhưng thần dân rất nhiều,bọn chúng không thể đem mỗi người đều quản lí nghiêm ngặt.
Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi gật gật đầu,xem ra cũng chỉ có thể như vậy.Nếu không cho dù nói thực tình,nói mình là cư dân của”Giải Thần Trận”,trãi qua một vạn năm mới thoát ra được.Loại lời nói ai nghe cũng đều nghĩ rằng mình là người điên,không xem như làm loạn bắt lại mới là lạ.
Không tới một khắc,ba người đã tới thành ngoại,chỉ thấy cổng thành đã sớm mở rộng,một cây cầu treo vắt ngang trên sông hộ thành,bên cạnh cầu nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đứng xếp hai hàng tu chân cao thủ,người người thân đeo trường kiếm,toàn thân y phục trang bị gọn nhẹ màu đen,tu vi đều là ở khoảng trên dưới Thanh Hư cảnh giới một chút.Hoa Lân thật sự thầm kinh hãi.
Nói về lúc này,phía trước đang có một đám người riêng lẻ lục tục vào thành,trong đó còn có năm người tu chân bị kiểm tra thẩm vấn kĩ lưỡng.
Năm người này hiển nhiên không phải người của Phần Âm Tông,chỉ thấy bọn họ quần áo rách nát tả tơi,trên người càng là thương tích dọc ngang,cùng hình thái hiện tại của Hoa Lân cực kì tương tự.Thậm chí là trong đó một người còn thiếu chân trái,phải do một người khác đỡ mới đứng vững.
Bọn họ bị đối đãi nghiêm khắc,một thủ vệ nổi nóng với họ thét lên:
-Nếu không phải nhìn vào phần trên người các ngươi thụ trọng thương,ta bây giờ đem các ngươi làm theo qui định....Hừm!
Năm người tu chân kia chỉ có thể cúi đầu,không dám lên tiếng.Bởi vì bọn họ biết rằng,trong địa bàn của “Phần Âm Tông”,cho dù bọn họ thật sự muốn giết mình,còn không phải là dễ dàng như giết một con côn trùng sao?
Những người đi đường bên cạnh đều né ra xa xa,chỉ sợ bị bọn họ liên lụy.Hoa Lân thấy vậy,ép giọng nói nhỏ với Tí Hình:
-Ta đã có biện pháp!Chúng ta qua đó....
Nói xong lại đuổi theo năm người phía trước.
Một thủ vệ thét lên:
-Các ngươi là người nào?Có giấy thông hành không?
Hoa Lân chỉ chỉ năm người phía trước,giả làm bộ dạng thành khẩn nói:
-Chúng ta và họ cùng đi với nhau tới.
Năm người phía trước quay lại nhìn,đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.Nhưng khi bọn họ thấy Hoa Lân toàn thân cũng là thương tích lâm li,tức thời như là hơi hiểu ra.
Hoa Lân xông tới bọn họ nói:
-Các ngươi tới lúc nào vậy?Có thấy Nho Tử Quân?
Lúc này,ngay cả Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi cũng quay mặt nhìn nhau,bởi vì bọn họ căn bản không biết Nho Tử Quân trong lời nói của Hoa Lân là ai.Nhìn kiểu này,Hoa Lân lại đang dọa người rồi,lúc này lại hồ loạn báo ra một cái tên.Nhưng Tí Hình lại thầm bội phục.Trong loại tình huống này,cho dù Hoa Lân nói loạn ra một cái tên,đối phương cũng rất khó trả lời câu hỏi. Chiêu thật giả lẫn lộn này,thật đúng là cực kì cao minh.
Năm người phía trước đều ngây ra một lát,một người trong đó thế mà lại trả lời:

-Hắn đã chết rồi!
-Cái gì?
Lần này tới phiên Hoa Lân cả kinh.Hắn vốn đã sớm nghĩ ra được đối sách ổn thỏa,cho dù đối phương không nhận biết Nho Tử Quân,mình cũng có thể giả ngốc lừa qua luôn.Chỉ cần có thể kéo gần quan hệ với năm người bọn họ,thì thủ vệ sẽ nghĩ rằng mình và họ là một bọn,lúc đó thì có thể ẩn giấu được thân phận của mình.
Nhưng mà câu trả lời của đối phương lại quá là ngoài ý liệu của người ta,Hoa Lân trong sự kinh ngạc,chỉ có thể hỏi:
-Hắn sao mà chết?
Người kia ảm đạm nói:
-Chúng ta mới vừa qua hai cái Tiên trấn,thì hắn đã chết!
“Ah?”Hoa Lân lần nữa cả kinh,lập tức biết rằng họ thật sự nhận biết Nho Tử Quân,hơn nữa rất có thể là vừa mới tầm bảo trở về.Nhìn tình hình này.những người này hiển nhiên là từng bước từng bước tiến vào Giải Thần Trận.Từ đây có thể tưởng tượng,với loại phương thức này của họ đi tầm bảo,có lí nào lại còn mạng sống?Lập tức liền lắc lắc đầu,lại hỏi:
-Vậy....Vậy quyển sách đó đâu?
Hoa Lân nói tới,đương nhiên là “Thiên Cơ Đồ” trong tay Nho Tử Quân.
Lúc này,chuyện càng khiến người ta không ngờ tới lại xảy ra,một người trong đó thế mà lại từ trong lòng rút ra một quyển sách thật dày,trực tiếp ném qua,ảm đạm nói:
-Ngươi là muốn quyển sách này hả?...Ngươi lấy đi,chúng ta sau này cũng sẽ không vọng tưởng Huyễn Quang Kính gì gì đó nữa.
Hoa Lân đón lấy Thiên Cơ Đồ lăng không bay tới,thở dài nói:
-Thật ra các ngươi cũng không cần chán nản,cứ xem như lần tầm bảo này là một lần lịch luyện đi.
Trên mặt người đó lập tức nổi lên một chút giận dữ,nhưng không biết tại sao,lại bình phục xuống,nhàn nhạt nói:
-Chết đi nhiều người như vậy,chẳng lẽ ngươi chỉ xem nó như là một loại lịch luyện mà thôi?
Hoa Lân trong lòng đau nhói,lập tức nhớ tới những người bên cạnh mình từng người từng người ngã xuống.Vì vậy cũng ảm đạm nói:
-Thật ra ta cũng hy vọng đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.Ai....
Song phương đều buồn ảm đạm.
Thủ vệ bên cạnh rốt cuộc không nhìn tiếp nổi nữa,họ đối với những câu chuyện kể về tầm bảo,đương nhiên sớm đã nghe qua.Lúc này lạnh lùng nói với Hoa Lân:
-Ngươi!Nhanh đem quyển sách đó giao ra!
Hoa Lân chỉ có thể đem “Thiên Cơ Đồ” ném qua,ai ngờ thủ vệ đó nhìn cũng không nhìn,”Soạt Soạt Soạt”đem nó xé thành mảnh vụn,hét lớn:
-Cút!Sau này cũng đừng để ta thấy các ngươi nữa,nếu không ta sẽ tận tay giết mấy tên gia hỏa các ngươi!
Nói xong,hắn bước ngang qua một bước,nghiêng người để họ đi qua.
Năm người phía trước cuối thấp đầu,mặt mày ủ dột tiến vào thành,bước vào đường lớn,chậm rãi bước đi.Phố xá thành thị sầm uất náo nhiệt,căn bản không mang lại cho họ một chút hứng thú.
Hoa Lân ba ngươi tiến vào trong thành,lại cùng bọn họ trái ngược nhau.
Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi càng là trái xem phải ngó,một cặp mắt nhìn sợ không đủ,giống như là mấy chú nhà quê lần đầu ra phố thị.
Ánh mắt Hoa Lân chậm rãi đảo qua phố xá ngang dọc đan xen,bỗng nhiên dừng bước,ngẩng đầu nhìn lên trời thở dài:
-Ai...Chúng ta rốt cuộc đã ra tới,thật sự có loại cảm giác như là được đầu thai làm người lần nữa!
Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi đối mắt nhìn nhau,trong lòng cũng vạn phần cảm khái.
Phía trước năm người yên lặng bước đi cũng dừng bước,cùng quay đầu
dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Hoa Lân,một ngươi trong đó nói:
-Ngươi tên gì?Sao Nho Tử Quân trước giờ cũng không có nhắc qua ngươi?
Hoa Lân cười thảm nói:
-Ta và hắn cũng xem như là hữu duyên.Hắn có một quyển Thiên Cơ Đồ,ta cũng có một quyển Thiên Cơ Đồ.Hắn một lòng muốn đi tầm bảo,nhưng ta lại không nghĩ như vậy.Ai ngờ thế sự khó lường,cuối cùng ta và hắn đều bước lên con đường tầm bảo,thật là tạo hóa trêu người!
Tí Hình vỗ vai Hoa Lân nói:
-Đồng dạng là tầm bảo,nhưng ngươi tên gia hỏa”Không muốn tầm bảo”này,lại là nhà đại phú từ trước giờ.Ha Ha Ha...
Năm ngươi đối diện cùng lúc cả kinh,kinh hãi nói:
-Chẳng lẽ các ngươi thật sự tìm được Huyễn Quang Kính?
Hoa Lân còn chưa trả lời,thì Tí Hình không chút hoang mang nói:
-Không phải vậy!Nhưng tên gia hỏa kia trãi qua lần lịch luyện này,tu vi càng đột phi mãnh tiến,nào có bảo vật gì có thể thay thế?
............


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận