Hoa Lân nhìn thấy vậy, lắc đầu lớn giọng giáo huấn: “Trông bộ dạng các ngươi kìa! Gặp người quyền quý đến kiếm cũng cầm không vững, như vậy làm sao có thể ra chiến trường được? Ài!...Hoa gia thực hổ thẹn với triều đình!...Các ngươi hãy dẫn đường cho ta, vừa hay ta đang muốn đến gặp Dư Toàn Hải đại nhân đây!”
Hoa Lân đứng nói trong khi vẫn ôm một tuyệt thế mỹ nữ trong lòng, khí thế hùng dũng đó thật chấn nhiếp nhân tâm, không ai có thể giả dạng được!
Phải biết rằng “tam thế phương hiển phú quý mệnh, đế vương tương tương ngũ đại truyền” – Xuất thân khác nhau, khí thế tự nhiên cũng phải bất đồng. Có người mạo xưng là phú thương, có thể tin được. Nhưng nếu có kẻ dám mạo xưng là nguyên soái thì chẳng khác nào đi tìm cái chết!
Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân, Dương Hinh Nhi khi thấy Hoa Lân đầy khí thế như vậy cũng đều tin là thật. Loại khí thế này lại không phải là sát khí, muốn giả mạo ư, nếu vậy nhất định sẽ chẳng tìm thấy chút cảm giác nào. Thế nên khi nhìn thấy ánh mắt của Hoa Lân, mọi người đều lộ ra thần sắc bội phục, khí thế áp đảo này như khiến cả Thái Sơn cũng phải sụp đổ, đúng là tố chất để làm một đại tướng quân…
Vị tướng lĩnh đó không phải kẻ ngốc, vội cung kính hành quan lễ nói: “Tại hạ Tần Châu lộ tuần kiểm sứ Lý Văn Chiêu, tham kiến công tử!”
Hoa Lân cười nói: “Không ngờ ông mới là tuần kiểm sứ chân chính. Thất lễ thất lễ!”
Nói ra cũng thật buồn cười, tuần kiểm sứ chính là một vị sử quan được Xu mật viện phái ra ngoài. Suy cho cùng cũng là bộ hạ trực thuộc của Hoa gia. Khi biết được chủ nhân của mình đang đứng trước mặt, Lý Văn Chiêu xém chút nữa đã ngã quỵ…
Đoàn người rồng rắn kéo nhau nhập thành, Hoa Lân vẫn bế Diệp Thanh, vẻ xinh đẹp tựa thiên tiên của nàng đã lôi kéo vô số ánh mắt ngưỡng mộ thèm thuồng.
Dư Toàn Hải sau mười hai năm tranh đấu đã lên tới chức Châu phủ đại nhân. Dư phủ cả lớn lẫn nhỏ đã chiếm tới sáu mươi nơi tại Tần Phong lộ, ngoại quan mà thăng tiến được tới mức này đã là cực hạn rồi.
Dư Toàn Hải biết tin Hoa Lân đang tới thăm mình nên sớm đã đứng nghênh tiếp ngoài đại môn của Châu phủ. Cuối cùng khi nhìn thấy Hoa Lân từ xa đi tới, ông không kìm được nở một nụ cười vui mừng.
Hoa Lân bế Diệp Thanh trong tay nên không thể hành lễ, chỉ gọi to: “Dư thúc thúc! Lân nhi rất nhớ thúc…”
Khóe mắt Dư Toàn Hải dâng lên một màn lệ mông lung, gật đầu liên hồi nói: “Có phải Diệp Thanh đây không? Nó sao vậy?”
Hoa Lân: “Không sao! Muội ấy chỉ đang ngủ thôi!” nói xong liền theo chân Dư Toàn Hải tiến nhập nha môn Châu phủ.
Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân, Dương Hinh Nhi đã quen tự do nên không muốn có liên hệ với quan phủ, đều lần lượt cáo biệt Hoa Lân. Cứ tưởng rằng Hoa Lân sẽ níu kéo, ai ngờ hắn lại hào hứng tán đồng: “Các người cứ đi tự nhiên! Hê hê…Hai ngày nữa ta sẽ đi quanh Hoàng Sơn, xem xem Cổ đại ca có lừa ta hay không!”
Cổ Duyên vui vẻ nói: “Vậy ngươi cứ lo du ngoạn đi!...Nhưng nhớ là phải nhanh một chút vì năm tháng sau là Thục Sơn kiếm điển sẽ được cử hành rồi, nghe nói lần kiếm điển này sẽ rộng mở với cả thiên hạ, dịp võ lâm thịnh hội thế này quyết không thể bỏ lỡ được.”
Hoa Lân mừng rỡ nói: “Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ tới kịp, huynh nhất định phải nhớ mời ta ăn thịt hươu thịt vịt đấy!”
Cổ Duyên ha ha cười rộ, cùng với Tây Môn Vô Ngân và nhóm người của Dương Hinh Nhi cùng nói lời tạm biệt hắn. Hoa Lân vọng nhìn theo bóng dáng họ xa khuất dần, trong tim bỗng dấy lên một cảm giác mất mát. Hắn đột nhiên cảm thấy giang hồ mới là nơi mà bản thân hắn nên gắn bó.
Dư Toàn Hải nào để cho hắn có thời gian nghỉ ngơi, chưa gì đã xềnh xệch kéo hắn đi đối ẩm đêm tới ba trăm chén! Như thị vốn ngầm lên kế hoạch gả con gái mới được tám tuổi cho Hoa Lân, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thanh mỹ lệ tuyệt trần bà chỉ còn biết nuối tiếc!
Hoa Lân vừa đối ẩm với Dư Toàn Hải vừa nghĩ đến tâm sự trong lòng: “Dư thúc thúc yêu thương mình như vậy rất có khả năng sẽ trực tiếp đưa mình về kinh thành, lúc đó sẽ không kịp tham gia Thục Sơn kiếm điển mất. Đương nhiên điều quan trọng nhất là lời hứa của mình với Nhược Uyên sẽ tan thành bọt nước!” Vừa nhớ tới câu “Huyết kiếm hoành không nhiễm phàm trần, Huyền Thiên Ma Huyết chiến khung châu!”, thêm vào đó là sự xuất hiện của Nhược Uyên, lần đầu tiên Hoa Lân thấy tin vào lời nói vô căn cứ này.
Hắn tự xét thấy mình có võ công cái thế, lại nhớ đến những lời sư phụ đã dặn dò trước lúc ra đi, nhiệt huyết bỗng cuộn trào trong lồng ngực. Hắn thầm lập thệ nhất định phải tận lực cứu vãn hạo kiếp thiên hạ, để cho cả Thiên Sơn biết rằng hắn còn kiệt xuất hơn cả Vị Kính. Hoa Lân uống liền ba bát rượu to khiến cho Dư Toàn Hải giật nảy mình.
Dư Toàn Hải đột nhiên hạ bát rượu xuống cười nói: “Lân nhi say rồi…Dư thúc thúc sợ toát cả mồ hôi rồi đây này!”
Hoa Lân đứng bật dậy nói lớn: “Con say bao giờ? Con không say! Nào, uống thêm ba trăm chén nữa!”
Dư Toàn Hải thấy hắn lảo đảo suýt nữa đã ngã lăn xuống đất liền vội vàng dìu hắn về phòng nghỉ ngơi…
Sáng sớm hôm sau, một gia đinh bỗng bẩm báo với Dư Toàn Hải: “Đại nhân…ngoài cổng có một tiểu khất cái đưa ra một khối ngọc bội bên trên có khắc một chữ “Hoa”, nó đòi gặp ngài tám lần rồi! Nó nói là công tử Hoa gia bảo nó đến tìm ngài. Đại nhân có đồng ý gặp nó không ạ?”
Dư Toàn Hải ngẩn người, Lân nhi không phải đang nằm nghỉ trong phủ ư? Sao lại bảo một tiểu khất cái đem ngọc bội gì đến nhỉ? Ông nghi hoặc nói: “Đem ngọc bội đó cho ta xem!”
Gia đinh trình lên!
Dư Toàn Hải vừa nhìn đã biết đây là vật của Hoa gia, thầm nghĩ công tử lại làm trò quỷ gì nữa đây? Ông liền cầm theo ngọc bội đi kiếm Hoa Lân, không ngờ đã chẳng còn thấy bóng dáng hắn đâu, ngay đến Diệp Thanh ngủ suốt một ngày hôm qua cũng không thấy. Nhìn phong thư lưu lại trên bàn, Dư Toàn Hải lắc lắc đầu nói: “Thằng nhóc này! Chạy nhanh thật…”
…
Mấy ngày sau.
Cảnh vật ở Hoàng Sơn đang chìm trong không gian của tiết trời ngày hè. Vào lúc chiều tà, kì phong hội tụ, núi cao chót vót hàng nghìn trượng, trên đỉnh được bao phủ bởi lớp yên vân mù mịt, ráng ngũ sắc chiếu những tia sáng lướt trên sườn núi.
Lúc này trên đỉnh Thiên Đô Phong, một hàng bảy người đang đứng trong Thự Quang đình.
Trong bảy người này, niên kỉ lớn nhất cũng không quá ba mươi tuổi, sau lưng họ đều đeo trường kiếm, đứng bên ven núi cheo leo mà ai nấy đều vững vàng như bàn thạch, vừa nhìn đã biết là những tuấn kiệt đương thời trong thiên hạ.
Một vị thanh y thiếu hiệp trầm giọng nói: “Chúng ta mang tiếng là những tuấn kiệt của thất đại môn phái, không ngờ đã cùng liên thủ mà vẫn không bắt được tên dâm tặc đáng chết đó, thật khiến người ta phải thất vọng mà!...Mọi người nói xem là vì sao?”
Vị thiếu hiệp đứng đầu tiên bên trái đáp: “Tên dâm tặc đó khinh công cao tuyệt, võ công lại thâm sâu khó đoán, ngay cả Phàm y thượng nhân cũng phải bó tay với hắn, xem ra chúng ta…”
Có người trầm tư, có người lắc đầu. Vẫn là vị thanh y thiếp hiệp lúc đầu quyết đoán nói: “Dựa vào Thất phân kiếm của Toàn Chân phái, Truy hồn kiếm của Côn Lôn, Định tiên châm của Thục Sơn, Linh tiêu kiếm của Hoa Sơn…bảy đại tuyệt kỹ của chúng ta cùng lúc thi triển cho dù là Diệp Thiên Tông tung hoành thiên hạ năm xưa cũng không dám trực tiếp đối đầu! Chẳng lẽ một tên dâm tặc nhỏ bé cũng không đối phó được?”
Sáu người còn lại đều không nói lời nào, kỳ thực mọi người đều minh bạch lý do vì sao hết lần này đến lần khác bị thất thủ. Nói trắng ra là không đồng tâm, ai cũng chỉ lo tranh công, tranh quang cho bản phái (bản thân), những sách lược đã an bài lúc đầu không thể nào sử dụng được.
Bảy người này chính là những thiếu niên cao thủ kiệt xuất nhất của Thất Kiếm Minh.
Toàn Chân giáo có lịch sử lâu đời nhất nên vị đệ tử ưu tú của họ là Khâu Lạc Bình đương nhiên không nói cũng hiểu đã trở thành thủ lĩnh của bảy người. Cốc Nhược Hư của Thục Sơn thân hoài Lưu Vân kiếm quyết cùng tuyệt học Phi Vân Tung xếp thứ hai. Tiếp sau đó là Côn Lôn Vạn Nhận, Võ Đang Trương Kiếm Thành, Hoa Sơn Ngụy Xung, Nga My Phong Kỉ Không, Thánh Thủy cung Vô Trần, năm vị thiếu niên ưu tú này một thân tu vi quả thực quán tuyệt trong các thiếu niên đồng lứa.
Nhưng không ngờ bọn họ đã năm lần bảy lượt thất bại dưới tay tên dâm tặc Vân Thiên Hóa, nếu lần này quay về nhất định sẽ bị đồng môn cười cho rụng răng.
Khâu Lạc Bình thở hắt ra nói: “Thế này đi! Sau này chúng ta sẽ nghe theo sự chỉ huy của Thục Sơn Cốc huynh, nếu ai không nghe hiệu lệnh thì xin mời rút lui khỏi thất kiếm liên minh! Mọi người không có ý kiến nào khác chứ?”
Chỉ có Cốc Nhược Hư là tự phản đối: “Khâu huynh chỉ huy rất tốt, có mưu lược, Cốc mỗ tự thẹn không bằng! Mọi người hãy khuyên Khâu huynh đi!”
Trương Kiếm Thành, Vạn Nhận, Ngụy Xung, Phong Kỉ Không, Vô Trần lúc này mới lần lượt góp lời.
Nhưng Khâu Lạc Bình kiên quyết đề cử Cốc Nhược Hư, nói: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, mưu trí của Cốc huynh tất cả đều đã thấy, vì toàn cục, để có thể dốc toàn lực ứng phó, mọi người nên ủng hộ đề nghị của tôi. Đây không phải là tranh công! Nếu ai phản đối Cốc Nhược Hư chỉ huy chứng tỏ người đó còn tư tâm!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngẩn ra. Cả về võ công lẫn mưu trí, Cốc Nhược Hư đều rất kiệt xuất, tất cả chỉ đành thầm mặc nhận.
Cốc Nhược Hư còn là người rất hào sảng, gã rất cảm động trước tấm lòng của Khâu Lạc Bình, liền nói: “Thế này đi! Mọi người cùng thương lượng đối sách, cùng hợp tác, không phân trên dưới. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không còn tồn tại ai là thủ lĩnh, thanh danh của Thất Kiếm đều đặt trên vai chúng ta, chúng ta phải tự chịu trách nhiệm với bản thân mình!”
“Được! Cùng hợp tác!” Sáu người kia đều hô vang.
Cốc Nhược Hư nói: “Nghe nói tên dâm tặc đó đã theo đuổi một giai nhân tuyệt thế tới tận đây, lần này xuất thủ không thể tiếp tục thất bại, nếu không thực sự không còn mặt mũi nào mà về Thục Sơn nữa. Hà hà…”
Phong Kỉ Không cũng cười nói: “Nếu lại thất thủ thì tôi nhất định sẽ nhảy từ trên này xuống!”
Ngụy Xung chỉnh dung nói: “Không thể nói một cách quá toàn vẹn được!...Vân Thiên Hóa có thể độc hành vạn lý tất phải có đạo lý sinh tồn của riêng hắn, chúng ta chỉ cần toàn lực ứng phó là đã có thể ngửa mặt lên trời cười ngạo nghễ rồi. Tôi đề nghị lần này nhất định phải dụ hắn lên Hoàng Sơn rồi mới động thủ, lúc đó dù cho hắn có gắn thêm cánh cũng khó bay thoát!”
Sáu người còn lại đều gật đầu tán đồng.
Khâu Lạc Bình nhìn sắc trời rồi nói: “Trời tối rồi, chúng ta hãy đi chuẩn bị trước, Vân Thiên Hóa rất có khả năng đã lên tới nơi rồi, mọi người hãy ẩn thân kỹ!”
Bảy người không hẹn mà cùng phóng người lên, vài người sau khi hạ thân đã ở xa ngoài trăm trượng. Chỉ thấy bọn họ đang phi nhanh về hướng Thanh Lương tự, thật không hổ là những cao thủ trẻ tuổi đương thế.