Sau khi Thất Kiếm đi khỏi, Hoa Lân đang định về phòng thì thấy người bưng mâm cơm lên lầu, Hoa Lân vừa nhìn đã biết đây là bữa sáng mà mình đã đặt cho Diệp Thanh. Hắn vui vẻ nhận lấy rồi quay lại phòng. Diệp Thanh đang ngồi cạnh bàn, bạch y cao cổ với chiếc váy dài càng làm lộ rõ phong tư trác tuyệt. Khuôn mặt mơn mởn hiện lên nét ửng hồng mang dáng vẻ thẹn thùng của một mỹ nhân.
Hoa Lân ngồi xuống chiếc ghế gỗ chạm trổ hoa văn cạnh nàng, tay nhẹ vuốt những sợi tóc trên trán nàng, lòng thầm đắc ý. Ngự Nữ Tâm Kinh của Hoàng gia đã bảo rằng: mưa móc chưa thấm ngang mi. Ướt sẽ loạn, trơn sẽ thẳng! Hê hê…
Hoa Lân múc một thìa canh hạt sen đưa tới trước miệng nàng, ôn nhu nói: “Ngoan! Ăn một thìa canh hạt sen nào, hi hi…”
Diệp Thanh mở to đôi mắt trong sáng nhìn hắn, há miệng ăn thìa canh Hoa Lân đút cho, ý loạn tình mê càng thêm nồng.
Dùng xong bữa sáng, Hoa Lân đột nhiên đề nghị: “Tối nay chúng ta hãy tới Thự Quang đình đón bình minh được không? Lên Hoàng Sơn hai ngày rồi mà vẫn chưa được nhìn thấy vân hải và mặt trời mọc. Vẫn chưa biết thế nào là cảnh giới ‘Đăng Hoàng Sơn thiên hạ vô sơn, quan chỉ hĩ!’, ngày mai nhất định phải thực hiện mới được!”
Diệp Thanh dịu dàng đáp: “Ừm!”
Hoa Lân đỡ nàng dậy định đi ra ngoài, ai ngờ Thanh Thanh kêu lên một tiếng tỏ vẻ không muốn đứng lên.
Bấy giờ Hoa Lân mới chợt hiểu ra, khẽ nói: “Vậy ngày mai hãy lên núi nhé!”
Cả khuôn mặt dần ửng đỏ, Diệp Thanh nhu thuận đáp: “Tối nay chúng ta có thể lên được rồi.” nói xong cúi thấp đầu, bàn tay nhỏ nhắn khẽ mân mê tà áo, dáng vẻ đó thật động lòng người…
…
Hoàng Sơn trời thu, những dãy núi quanh co xanh thẳm, u cốc trùng trùng bao phủ, trong rừng hàng trăm loài chim reo hót, đúng là một phong thái đậm chất thu. Thăm thú vân hải, ngắm mặt trời lặn, chờ mặt trời mọc, vẻ đẹp của Hoàng Sơn quả nhiên quán tuyệt thiên hạ, trải qua ba ngày thưởng thức mọi cảnh đẹp, Hoa Lân đã thu hoạch được rất nhiều.
Rạng sáng, xa xa trên bầu trời đằng đông như được quét lên những vệt sơn trắng, phía chân trời từ từ rực lên sắc đỏ, dần dà, mây mù lặng lẽ ẩn mình về sau, làm lộ ra bóng cây thế núi, lúc ẩn lúc hiện. Chân trời đã chìm trong một màu đỏ ửng, những ráng mây ngũ sắc đủ hình dáng, có tân sĩ tuấn mã, có tiên nữ phiêu đãng, có cả ngọc thụ quỳnh cung…thiên hình vạn trạng, khơi gợi trí tưởng tượng vô cùng.
Lúc này, du khách đều như ngừng thở chờ đợi thời khắc kích động lòng người. Bỗng chốc, tại nơi tương tiếp giữa trời và biển, một điểm đỏ mọc lên, sau đó biến thành hình một chiếc đĩa cong cong, chầm chậm dâng lên thành nửa hình tròn. Tức khắc, kim quang chiếu xạ khắp tứ phương, một quầng mặt trời đỏ rực xuất hiện bọc trong lớp sáng mỏng, hà quang thụy khí chiếu khắp nhân gian, rừng núi tắm mình trong nắng vàng rực rỡ ấm áp, lấp loáng những sắc màu kì lạ khiến người ta phải hoa mắt.
Rất lâu sau các du khách vẫn chưa thể hồi thần, bỗng có người quát lớn: “Sau này lão tử sẽ ngụ tại Thự Quang đình, kẻ nào muốn tranh giường của ta, lão tử nhất định sẽ vặn gãy cổ kẻ đó!”
Mọi người nghiêng mắt nhìn thì thấy đó là một người xuất gia đầu trọc lốc, thân cao tám thước, một cây huyền thiết thiền trượng dài một trượng hai dựng đứng trong hữu thủ, râu ria trên mặt xồm xoàm như một tên thổ phỉ. Tuy thiền y rách nát nhưng không hề làm giảm đi vẻ oai hùng lẫm liệt. Vài nhân vật võ lâm vừa nhìn thấy y đã vội vàng hạ sơn để tránh bị gây chuyện. Người giang hồ đều úy kị vị Sư diện tôn giả này, nghe đồn tính cách của y hỷ nộ bất thường xem việc giết người như bóp chết một con kiến, sau lưng y mọi người đều gọi là Sư diện ma tôn. Võ công của y cao tuyệt, hành sự cũng không xấu, mấy đại môn phái đều không làm gì được. Nghe nói vị thiên hạ đệ nhất cao thủ trước kia là Diệp Thiên Tông đã từng cùng y đại chiến ba trăm hiệp trên Lăng Vân đỉnh, không ai biết kết quả trận chiến đó, chỉ biết rằng ma tôn chưa chết, sau đó y thường huênh hoang nói rằng mình đã ngạnh tiếp Tử Vân thần công được ba trăm hiệp, từ đó thanh danh lan xa, không ngờ sau vài năm biệt tích y lại xuất hiện trên giang hồ.
Hoa Lân không hiểu gì về những điều kiêng kị trên giang hồ, hắn chỉ có hứng thú với mỹ nữ.
Hoa Lân liền sảng khoái cười nói: “Đại hòa thượng! Ông thật là uy phong! Điệu bộ cũng khá, đúng là thần tượng của ta!" Diệp Thanh sắc mặt khẽ biến đổi nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại vẻ bình thường.
Đại hòa thượng đó ha ha cười rộ, quét mắt nhìn Diệp Thanh một cái rồi đi tới vỗ lên người Hoa Lân một chưởng nói: “Hây! Ta cảm thấy ngươi cũng khá thuận nhãn, hay ta mời ngươi một vò rượu vậy?”
Hoa Lân bỗng cảm thấy từ nội thể Diệp Thanh truyền sang một luồng nội lực nhu hòa, bảo hộ toàn thân hắn. Một chưởng đó của hòa thượng tuy rất mạnh nhưng không mang theo nội lực, vậy mà Hoa Lân suýt nữa đã đứng không vững, liền xoa xoa chỗ đau chửi: “Con bà ông, chào hỏi thôi mà cũng dùng lực mạnh thế à?”
Sư diện tôn giả thất kinh, đôi mắt to như chuông đồng trừng trừng nhìn Diệp Thanh, hồi lâu sau mới thốt lên một câu: “Thu Nhược Thủy là gì của ngươi?”
Diệp Thanh kinh ngạc không ngờ chỉ dùng một chút nội công đã bị nhận ra gia môn. Cũng may là du khách xung quanh đều đã lánh ra xa nên chưa nghe thấy lời này của hòa thượng, nếu không chỉ với câu nói này cũng có thể dẫn tới một trận sóng gió ngút trời. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Thu Nhược Thủy là ai, bà ta lợi hại lắm sao?”
Sắc mặt Sư diện tôn giả không ngừng biến đổi, đột nhiên thở dài nói: “Ngươi hãy mau về nhà mà sinh con đi, nếu không một lúc nào đó tai họa bất ngờ sẽ giáng xuống đấy!”
Hoa Lân: “Này! Đại hòa thượng, ông đang nói vớ vẩn cái gì đấy? Thật không thể hiểu nổi!”
Diệp Thanh ẩn ước đã hiểu được ý của hòa thượng, liền cười lạnh nói: “Họa từ miệng ra, chẳng lẽ ông không biết câu này sao?”
Sư diện tôn giả vỗ vỗ vào miệng mình nói: “Đúng vậy…đúng vậy!” Dứt lời quay người đi xuống núi. Được vài bước, y bỗng ngoảnh lại nói: “Tai họa bất ngờ ập đến, chớ có sính cường mà lưu lại, hãy tự cầu phúc dưới núi Chung Nam!” nói xong bước những bước dài xuống núi.
Hoa Lân quát lớn: “Này! Chẳng phải đại hòa thượng nói rằng muốn ngụ lại tại Thự Quang đình sao? Ta thấy ông nên khiêng cái giường đá về là được rồi! Ha ha ha…”
Sư diện tôn giả dừng bước, vẫn không quay người lại, lắc đầu nói: “Ài! Gặp nhầm người, tâm nghĩ xằng, phong vân tất sẽ lâm môn!”
Hoa Lân không phải kẻ ngốc, nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Chỉ sợ vị tất!” Hắn ôm lấy eo Diệp Thanh nói: “Đừng nghe những lời ngớ ngẩn của lão, Hoa gia chưa từng phải sợ ai cả!” rồi cũng kéo nàng xuống núi.
…
Thiên Đô Phong cách Nguyên Lý trấn không xa lắm, Hoa Lân vừa ôm mỹ nhân vừa thưởng thức cảnh đẹp trên đường, không hề để ý đến những thứ yêu ma quỷ quái gì cả.
Diệp Thanh trên đường đi có chút không yên tâm, lúc nào cũng nhớ tới lời nói của Sư diện tôn giả, nó khiến nàng cảm thấy run sợ trong lòng. May là Hoa Lân luôn kề cận bên nàng, khi nghỉ trọ cũng chỉ cần một phòng. Xuân phong hàng đêm khiến phong tư của nàng càng thêm trác việt, lòng luyến ái với Hoa Lân ngày càng sâu nặng.
Nguyên Lý trấn nằm chếch phía ngoài Nam An Huy, khách thương qua lại rất ít, những bụi gai mọc đầy trên sơn lộ, dịch đạo gập ghềnh khó đi.
Còn chưa tới Nguyên Lý trấn đã cảm nhận được không khí bất thường. Một tiểu trấn dù có xa xôi hẻo lánh thế nào đi nữa, trong phương viên một trăm dặm cũng có thể tìm thấy dấu tích con người – Nhưng nơi đây lại không có!
Trên đường đi hai người gặp một thôn trang, bên trong trống rỗng không một bóng người. Đi vào trong thôn, không khí chết chóc khiến người ta không thở nổi, chẳng những không nghe thấy tiếng người, thậm chí ngay cả đến tiếng gà kêu chó sủa cũng không có.
Hoa Lân và Diệp Thanh không khỏi có cảm giác muốn chạy thoát khỏi đây. Trong không gian sáng sủa như vậy mà thôn trang này lại như đang lay động tạo ảo giác âm u mờ mịt.
Diệp Thanh bất giác dựa sát vào người Hoa Lân.
Hoa Lân cười nói: “Tông chỉ của Thiên Sơn là trảm yêu trừ ma! Tuy chúng ta không còn là đệ tử Thiên Sơn nhưng hàng ma vệ đạo vẫn là việc phải làm!...Nơi đây chính là trận chiến đầu tiên của chúng ta!”
Diệp Thanh ôn nhu gật đầu, tông chỉ của Thiên Sơn là một tín niệm bất biến trong lòng hai người.
Hoa Lân dắt Diệp Thanh dạo quanh thôn, quả nhiên phát hiện thấy một vài thi thể. Xác người khô kiệt khiến người ta kinh sợ, hơn nữa những người đã chết này đều mở to hai mắt tràn ngập vẻ kinh khủng, dường như trước lúc chết đã nhìn thấy chuyện hết sức đáng sợ.
“Lân ca ca! Chúng…chúng ta có cần đi vào sâu nữa không?”
“Có!” Hoa Lân đáp rất kiên quyết.
Đột nhiên từ xa vọng lại những kịch, kịch, kịch…thanh âm ngày càng bức tới gần, trong thôn trang tĩnh lặng lộ ra vẻ ghê rợn.
Hai người đứng tại chính giữa thôn, chờ thanh âm đó tiến lại gần. Cây cối um tùm tứ phía phảng phất đang lay động, cảnh sắc trước mắt dường như bắt đầu biến hóa.
Diệp Thanh tựa sát vào trong lòng Hoa Lân, run giọng nói: “Lân ca ca…hình như thời tiết đang biến đổi!”
Hoa Lân cười hà hà nói: “Không phải sợ! Đó chỉ là ảo giác thôi! Muội quên Lân ca ca là khắc tinh của yêu ma rồi sao?”
Một hắc ảnh từ góc xa ung dung đi tới, tả thủ người đó cầm một lá cờ màu đen, những tiếng kịch kịch đó chính là thanh âm cán cờ dộng xuống mặt đất.
Thị lực của Hoa Lân vượt xa người bình thường, cất lời an ủi: “Thanh Thanh đừng sợ! Chỉ là một thầy tướng số thôi, trên cờ có ghi ba chữ màu đen: Quỷ Thần Trắc!”
Quỷ Thần Trắc từ từ đến gần, Diệp Thanh cuối cùng đã nhìn rõ đó là một lão nhân gầy giơ xương, hai mắt trắng dã vừa nhìn đã biết là một người mù. Lá cờ vải được lão dùng để dò đường nên khi dộng xuống mặt đất mới phát ra thanh âm khó nghe như vậy.
Lão thầy tướng tai thính phi thường, đột nhiên dừng chân nghiêng đầu nghe ngóng.
Hoa Lân trong lòng rúng động, cười hăng hắc nói: “Thì ra là một vị cao thủ võ lâm!”
Diệp Thanh rốt cục đã thoát khỏi tâm trạng hoảng sợ, giậm chân cười nói: “Ông thầy tướng đáng chết này, chẳng có gì cũng đi dọa ai cơ chứ!”
Quỷ Thần Trắc bước dài về phía họ, trầm giọng nói: “Phong vân tương biến!...Xin nhị vị thí chủ hãy để lão hủ bói cho một quẻ, nếu không chính xác thì quyết không lấy tiền.”
Hoa Lân cười nói: “Từ trước tới giờ ta vốn không tin vào số mệnh! Khỏi phải phí công đi!”
Quỷ Thần Trắc quan tâm nói: “Chẳng lẽ nhị vị chưa phát hiện ra nơi đây có gì không ổn ư?”
Hoa Lân hỏi ngược lại: “Nói vậy ông biết có gì không ổn à?”
Quỷ Thần Trắc từ tốn gật đầu, trầm giọng nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!”
Hoa Lân: “Bắt đầu cái gì? Ôn dịch?”
Quỷ Thần Trắc lắc đầu nói: “Huyết Ma sắp xuất hiện!”