Lúc này, đột nhiên lại nghe thấy ngoài đường đằng xa vang đến tiếng la gọi ầm ĩ: “Hoa công tử…Diệp cô nương! Trời sắp tối rồi, hai ngươi ở đâu thế?”
Diệp Thanh vội vàng chỉnh lại dung nhan và váy áo, mắng: “Huynh…huynh đúng là nhố nhăng! Chúng ta mau đi ra đi, nếu không người…người ta sẽ hoài nghi đó!” Nói xong hấp tấp cúi đầu che khuôn mặt lúng túng vì e thẹn.
Hoa Lân cười hi hi cầm bức tranh trên bàn, đợi Diệp Thanh thu dọn ổn thỏa rồi mới dắt nàng chạy xuống tửu lâu. Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Ngụy Xung và Khâu Lạc Bình đang từ xa đi đến, vừa đi vừa gọi tên bọn họ. Hoa Lân hô lớn: “Đừng gọi nữa, đừng gọi nữa!...Chúng tôi tới đây!”
Ngụy Xung và Khâu Lạc Bình cùng quay đầu lại, chỉ nhảy vài lượt đã tới bên cạnh Hoa Lân, trách: “Vừa rồi hai người đã đi đâu vậy?...Trời sắp tối rồi, nếu không vào trong Thái Thanh Thuần Dương trận thì có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy! Hôm nay phải làm phép, có khả năng còn hung hiểm hơn đêm qua vài phần kia!”
Diệp Thanh nãy giờ vẫn cảm thấy mặt mình nóng như thiêu đốt, biểu tình rất mất tự nhiên, trốn trốn tránh tránh không dám nói chuyện. Cũng may là trời đã tối nên hai gò má đỏ bừng của nàng không khiến người khác chú ý.
Hoa Lân giơ bức họa trong tay lên cười nói: “Nguyên Lý trấn kể như xong rồi, chúng tôi đang tìm những văn vật bị thất lạc, nếu bị người ta làm tổn hại thì thực là quá ư đáng tiếc!”
Khâu Lạc Bình gật đầu khen ngợi: “Vẫn là Hoa công tử suy nghĩ chu đáo!...Vấn đề văn vật này chúng tôi chưa tính đến, xem ra ngày mai phải đi thu thập một phen mới được!”
Diệp Thanh cười thầm, thủ đoạn của công tử không khỏi cũng quá cao minh đi. Loại tranh tầm thường thế này ở Hoa công phủ đâu đâu chẳng thấy, công tử cần nó để làm gì, cả nửa ngày trời hóa ra là vì dụng ý xấu xa này.
Bốn người cùng đi về phía nam thành, Ngụy Xung giảng giải: “Hôm nay chúng ta sẽ bố trí hai trận pháp tại bãi tha ma, một trận dùng để chiêu hồn, trận kia chính là Thái Thanh Thuần Dương trận để phòng ngự. Do đó đêm nay mọi người đành phải qua đêm tại bãi tha ma, hai vị không để bụng chứ?”
Hoa Lân và Diệp Thanh nào có thể còn ý kiến gì nữa, chỉ đành đi theo Khâu Lạc Bình và Ngụy Xung tới bãi tha ma, chỉ thấy trên mặt đất mới có thêm vô số mô đất, chắc hẳn là Thất Kiếm đã phải mất rất nhiều công sức mới làm xong.
Đồng thời, khoảng đất rộng mênh mông đã được bố trí hai loại trận pháp mờ mờ ảo ảo, phía trước đương nhiên là Thái Thanh Thuần Dương trận dùng để phòng ngự, Hoa Lân đã từng thấy qua nên không hề cảm thấy kì quái, phía sau là Chiêu Hồn trận, trên mặt đất vẽ một đồ hình bát quái khổng lồ, hai bên cắm đầy hai hàng chiêu hồn phan chỉnh tề. Trước trận có bày một cái bàn bát tiên, trên bàn toàn là kiếm gỗ đào, bùa, chu hồng, nến thơm, gạo…các loại pháp khí, đúng là thứ gì cần có đều có cả.
Hoa Lân đi đến trước bàn bát tiên, bốc một nắm gạo nhỏ cười nói: “Ồ! Oan hồn cũng biết ăn cơm sao?”
Mộ Dung Tuyết không hiểu về pháp thuật, căng thẳng quát: “Này! Ngươi không được loạn động, lát nữa mất linh bây giờ!”
Cốc Nhược Hư cười hà hà nói: “Gạo đã được làm phép có thể công kích ác linh, hy vọng hôm nay sẽ không phải dùng đến!”
Hoa Lân lại hiếu kỳ đi quanh vài vòng, trước kia khi ở Thiên Sơn kiếm phái hắn chưa từng nhìn thấy những đồ vật cổ quái kỳ lạ như thế này, sở dĩ như vậy vì Thiên Sơn kiếm phái một mực tôn sùng Diệt Hồn kiếm pháp cao thâm, luôn dè bỉu coi thường những thứ đạo cụ này. Do đó Hoa Lân cảm thấy khá hưng phấn, nhìn ngó rất lâu mới quay lại bên Diệp Thanh.
Sắc trời dần tối…
Sơn phong thổi qua, chiêu hồn phan phát ra những tiếng phành phạch, phía trên bãi tha ma dần bay lên những dải sương trắng, xung quanh dường như trở nên tối tăm lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Mọi người không khỏi hơi khẩn trương, hầu như tất cả đều đã được đả khai âm nhãn, tĩnh lặng chờ sự xuất hiện của quỷ hồn.
Ai ngờ, bọn họ chờ một mạch tới tận nửa đêm mà vẫn không nhìn thấy một u hồn nào. Mộ Dung Tuyết nhìn lên trời, cảm thán nói: “Xem ra bọn chúng đã biết được dụng ý của chúng ta, hơn nữa hình như còn rất có tính tổ chức kỷ luật, quả là quái sự!”
Hoa Lân đột nhiên gật đầu nói: “Cô nói không sai!...Bọn chúng có một đầu lĩnh, hơn nữa còn là một thiếu nữ!”
Mộ Dung Tuyết lấy làm kì quái hỏi: “Sao ngươi biết?”
Hoa Lân: “Vì tôi đã gặp qua…”
Mộ Dung Tuyết tranh cãi nói: “Đúng là không biết xấu hổ, nghe đã biết là nói lăng nhăng rồi!”
Cốc Nhược Hư phủi tro bụi trên người nói: “Không cần quan tâm, bây giờ hãy bắt đầu Chiêu Hồn đại pháp!”
Nói xong, gã đứng trước bàn bát tiên, cầm lấy thanh kiếm gỗ đào, thắp ba thẻ hương, châm lửa một lá bùa rồi quăng ra. Giữa không trung lá bùa đó nổ ầm một cái, một trận hồng quang dập dờn trên không…Cốc Nhược Hư thấp giọng niệm: “Thiên đạo xa xôi, lục đạo luân hồi, nhân quỷ tiên ma, ai về nơi đấy. Thần quỷ ban đạo, tiết lộ huyền môn…”
Vừa niệm xong, bát quái đồ trên mặt đất lập lòe ánh sáng, trên không đột nhiên xuất hiện một thông đạo đen kịt, hai thân ảnh một đen một trắng xách gông cùm như u linh bay ra từ trong thông đạo.
Chúng nhân đều thất kinh, Mộ Dung Tuyết lại càng sợ tới mức run lên bần bật!
Chỉ thấy hai hư ảnh một đen một trắng đó trừng mắt dữ tợn nhìn họ một cái rồi mỗi người mới đứng sang một bên, trấn thủ hai bên thông đạo hắc sắc…
Mọi người thấy hai thân ảnh hắc bạch đó trông rất lờ mờ không chân thực, căn bản không thể nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt, chỉ cảm giác thấy hình như bọn họ có vẻ cảnh giác với mấy người Hoa Lân.
Mọi người đều không lên tiếng, chỉ có Hoa Lân cười nói: “Có hai tên xuống thật sao?”
Hoa Lân từ trước tới giờ vô cùng can đảm, hắn vốn còn muốn tới gần hai thân ảnh hắc bạch đó quan sát tỉ mỉ một phen nhưng trước sau vẫn hơi úy kị “động huyệt” đen kịt đó, vậy nên hắn chỉ biết nói miệng là nhanh thôi.
Cốc Nhược Hư giơ kiếm gỗ đào lên, chắp tay hướng về phía hai thân ảnh hắc bạch rồi mới xoay người lại, hướng ra khoảng không phía xa đề khí niệm lớn: “Âm dương luân hồi, sinh sinh bất tức. Hồn phách quy vị, dĩ đãi lai sinh…”
Công lực của Cốc Nhược Hư đích thực rất thâm hậu, lời tụng trầm bổng vang xa đến ngoài vài dặm, dãy núi đằng xa còn âm ỉ truyền lại tiếng vọng “dĩ đãi lai sinh…dĩ đãi lai sinh…”
Quỷ Thần Trắc thầm gật đầu, tự nhận thấy dù là bản thân lão thi triển Chiêu Hồn đại pháp cũng chỉ có thể đạt đến trình độ này mà thôi. Cũng chính vì vậy mà lão không khỏi cảm thấy có chút kì quái, bởi lẽ chờ cả nửa ngày trời mà vẫn chỉ có ba u linh rụt rè tiến vào Quỷ Môn quan, sau đó không tiễn được thêm u hồn nào vào cửa nữa.
Rất lâu sau, hai thân ảnh hắc bạch trấn thủ trước trận bắt đầu mất kiên nhẫn, lắc lắc chiếc gông trên tay, tỏ ý phải trở lại địa phủ.
Cốc Nhược Hư không biết làm thế nào, lại phải hô liên tục mười sáu lần, nhưng sau đó vẫn không có u linh nào chịu đến. Gã buộc phải quay đầu hỏi Quỷ Thần Trắc: “Tiền bối!...Chẳng lẽ tôi đã làm sai chỗ nào ư? Tại sao oan hồn không chịu tới nữa?”
Quỷ Thần Trắc lắc đầu nói: “Ngươi làm không hề sai sót, ngược lại còn hoàn mỹ phi thường. Ta nghĩ có khả năng vong linh oán khí quá nặng nên không chịu tiến vào quỷ giới…Ngươi xem hai vị ‘đại tiên” trước trận vừa nãy có biểu hiện không được hữu hảo cho lắm, có lẽ là vì bọn họ cũng đã từng thử qua nhưng lại gặp phải vấn đề không khác là bao so với ngươi, thế nên họ mới thiếu kiên nhẫn như vậy. Ài…”
Hoa Lân thấy họ vô công mà về, đột nhiên cười ha ha nói: “Sao lại không linh thế? Để tôi thử xem sao! Hì hì…”
Dứt lời, hắn nâng Hà Chiếu kiếm, sải bước đi tới cạnh Cốc Nhược Hư khiến mọi người đều sững sờ!