Cốc Nhược Hư, Khâu Lạc Bình, Quỷ Thần Trắc nghe vậy đều tỏ vẻ định lên tiếng nhưng lại thôi, hình như muốn nói điều gì đó.
Diệp Thanh lại khuyên: “Chi bằng cô tu luyện cùng tôi và công tử, nếu không e là sẽ có người gây bất lợi cho cô!”
Tôn Yên Nhiên thân thể rung động, hết nhìn Diệp Thanh lại nhìn sang Hoa Lân, lắc đầu nói: “Thôi, tôi đã quen độc lại độc vãng rồi.”
Diệp Thanh lắc lắc tay Hoa Lân nói: “Công tử! Huynh mau khuyên cô ấy đi, tu luyện Tu La đạo ở nhân gian rất nguy hiểm, nếu nhập bọn với chúng ta thì tất cả đều có lợi!”
Có lợi gì kia chứ? Hoa Lân mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn nói với Tôn Yên Nhiên: “Đúng vậy! Hay cô đi cùng chúng tôi được không?”
Vốn tưởng rằng Tôn Yên Nhiên sẽ cự tuyệt, ai ngờ nàng chỉ do dự một lát rồi vui vẻ đồng ý, hại Hoa Lân thầm hô không ổn. Không ổn thế nào?....Đêm nào Hoa Lân cũng quấn lấy Diệp Thanh, giờ đột nhiên lại có thêm một người thì đương nhiên là không tốt rồi…
Dần dần, vô số oan hồn đều đã tiến vào Quỷ Môn quan, u linh cụt tay kia vẫn đứng lại đó rất lâu. Sau khi được Tôn Yên Nhiên khuyên bảo một hồi y mới miễn cưỡng vào trong Chiêu Hồn trận, ngoái đầu lại vẫy vẫy tay, lần chia tay này có thể sẽ đúng là vĩnh biệt…
Diệp Thanh và Hoa Lân đi ra ngoài trận cùng Tôn Yên Nhiên, mọi người thấy họ đã trở thành hảo bằng hữu nên không hề lo lắng. Lúc quay về thì trời đã mờ sáng, lại thấy thiếu mất hình bóng Tôn Yên Nhiên. Chỉ có điều không biết Diệp Thanh mang từ đâu về một chuỗi phật châu màu đen bóng đeo trên cổ tay, xem ra rất có lai lịch.
Đêm đó quả nhiên Huyết Ma không xuất hiện, mọi người cảm thấy hơi thất vọng, đương nhiên đồng thời cũng có chút vui mừng.
…
Ngày sau hôm quay lại Nguyên Lý trấn, Thất Kiếm vẫn phải xử lý hậu sự, không lâu sau, rất đông các đệ tử của Thất Kiếm minh lục tục kéo đến. Vừa qua buổi trưa lại có thêm mấy trăm nhân vật giang hồ, Nguyên Lý trấn trong thoáng chốc trở nên ồn ào náo nhiệt. Còn có một số người vốn không hề quen biết, xem ra mục đích của bọn họ cũng giống như Hoa Lân – “thu lợi từ người chết!”.
Con người Quỷ Thần Trắc cũng thật quái dị, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa, có lẽ trên người lão còn ẩn tàng rất nhiều bí mật.
Hoa Lân và Diệp Thanh không có việc gì làm, tay trong tay dạo bước giữa phố chợ. Chỉ thấy ánh dương quang chiếu khắp đường phố, một vài nhân vật giang hồ lục tung mọi thứ không hiểu là đang làm gì? Cao thủ của Thất Kiếm minh chẳng chút quan tâm, có lẽ trong số họ cũng có người tháo bỏ lớp vỏ bọc chính nghĩa, trà trộn vào biển người đang tìm cách phát tài kia chăng?
Hai người đang chuẩn bị đến cáo biệt Cốc Nhược Hư thì thấy ở giữa con đường phía trước có một đám người dời mấy chiếc bàn tròn ra, uống từng ngụm lớn liệt tửu.
Hoa Lân thấy rất buồn cười, những tên này cũng quá tùy ý đi.
Một tửu quỷ trong bọn lè nhè nói: “Thục Sơn kiếm điển sắp bắt đầu rồi, nghe nói kiếm điển lần này bất kỳ ai cũng có thể tới xem, đến lúc đó tứ đại mỹ nữ sẽ lại hội tụ! Chúng ta lại lên Thục Sơn uống một trận lớn!”
Có người phản bác: “Ngươi nói sai rồi! Phạt một bát trước đã!...Đông Phong Linh Yên của Thanh Phong các đã thất tung hơn một năm nay, chắc chắn sẽ không thể tham gia kiếm điển được!...Uống mau!”
Hoa Lân thấy bọn họ uống đến mức nhiệt hỏa bốc cao, lắc đầu dắt Diệp Thanh đi vòng qua bên đường. Chỉ thấy đối diện lại có một người đang đứng nhìn những mãng hán uống rượu kia với vẻ hứng thú. Hoa Lân cười mắng: “Ngụy Xung!...Sao huynh không đi ngăn họ? Ngược lại còn đứng đây cười trộm là sao?”
Ngụy Xung cười nói: “Nhiệm vụ của tôi là phòng ngừa có người gây chuyện rối loạn, chuyện uống rượu không nằm trong phạm vi quản lý. Hơn nữa nhân khí trong Nguyên Lý trấn không vượng, để bọn họ làm ồn cũng có lợi cho sự phát triển sau này.”
Hoa Lân nói: “Không quản chuyện uống rượu hả? Vậy huynh còn đứng đây làm gì?”
Ngụy Xung lộ ra một nụ cười cao thâm mạc trắc nói: “Giờ thì chưa có gì, chờ lát nữa có người uống say e là sẽ sinh chuyện!”
Hoa Lân nghe vậy giả bộ đá ra một cước, Ngụy Xung lách người né, hai người đồng thanh cười rộ. Trong Thất Kiếm, Ngụy Xung có quan hệ tốt nhất với Hoa Lân, một cước này đá ra lại khiến cho quan hệ của hai người xích lại gần hơn rất nhiều.
Ngụy Xung cười nói: “Hôm nay tôi nhìn thấy rất nhiều người đang thu gom văn vật, nhưng sao Hoa công tử lại không đi thu thập tự họa nữa? Cẩn thận không bị người khác nhanh chân giành mất đấy!”
Lúc này Hoa Lân hai tay đều trống trơn, ngay cả bức tự họa hôm qua nhặt được cũng không hiểu đã quăng đi đâu mất rồi, còn nói gì đến thu thập văn vật?
Hiện tại sau lưng Diệp Thanh có một cái bọc nhưng bên trong toàn là ngân phiếu, thế nên Hoa Lân lúng túng nói: “À!...Kỳ thực thứ đồ như văn vật nhất định phải do người thông thạo đi thu thập mới được! Hôm nay tôi gặp được một tài tử nên đã đem bức tự họa nhặt được hôm qua cho anh ta giám định một lượt, ai ngờ lại bị anh ta vứt đi ngay tức khắc…Do đó bây giờ bản thiếu gia quyết định bắt đầu thu gom ngân phiếu! Hê hê…”
Ngụy Xung cảm thấy tên tiểu tử Hoa Lân này xuất quỷ nhập thần, thân thế lại thần bí, trong cử chỉ dường như còn lộ ra phong thái vương giả. Thêm nữa đêm qua gã kéo Hoa Lân một cái, tuy không dùng đến nội lực nhưng vẫn phát hiện ra hắn không nhúc nhích chút nào, đã hoàn toàn làm thay đổi cách nghĩ của gã. Cả hai lại ha ha cười lớn một trận.
Hoa Lân đột nhiên chỉnh dung nói: “Nguyên Lý trấn đã không còn vấn đề gì nữa nên tôi xin gửi lời cáo biệt đến riêng các huynh. Nơi đây ăn thì không ngon, chơi lại không vui, tôi rất không quen.”
Ngụy Xung bất đắc dĩ nói: “Khi nào thì cậu đi?”
Hoa Lân thẳng thắn nói: “Ngay bây giờ!...Vì vậy mong huynh giúp tôi chuyển lời đến họ!”
Ngụy Xung đành gật đầu nói: “Được rồi! Cậu định đi đâu?”
Hoa Lân chỉ các hán tử say sưa ở phía sau nói: “Bọn họ đang đàm luận về…Thục Sơn!”
Ngụy Xung mỉm cười nói: “Tốt! Đến lúc đó tôi có khả năng cũng sẽ lên Thục Sơn, có lẽ không lâu sau sẽ được trùng phùng!”
Hoa Lân đang định nói khách khí thêm đôi ba câu nhưng lại nghe thấy sau lưng hình như có người đàm luận về ‘Tuyệt Trần Kiếm’ Thượng Quan Linh, không khỏi dao động tinh thần, vội vàng ngưng thần nghe ngóng.
Chỉ thấy người đó ba hoa khoác lác: “Nghe nói lần này Thiên Sơn kiếm phái lâm vào tình thế bắt buộc nên đã phái hai đại cao thủ cùng tham gia kiếm điển, trong đó ‘Tuyệt Trần Kiếm’ Thượng Quan Linh là chính, vị ‘Ẩn Quang Kiếm’ kia chỉ hỗ trợ. Hơn nữa họ còn dẫn theo mười mấy vị thiếu niên cao thủ đồng loạt nhập bước giang hồ, ô ô…khí thế đó thực sự kinh người!”
Có người cười nhạo: “Thượng Quan Linh chẳng phải chỉ có khuôn mặt xinh đẹp thôi sao? Để cô ta tới đoạt kiếm à? Cô ta coi võ lâm Trung Nguyên toàn là một lũ bất tài chắc?”
Người lúc đầu cũng cười ha ha nói: “Cũng không hẳn! Nghe nói vũ khí lợi hại nhất của Thượng Quan Linh chính là sắc đẹp, nếu cởi hết y phục ra, khẳng định là không cần đánh nữa! Ha ha ha…”
…