“Ầm!”, con đường phía sau đã bị lấp đầy, Thượng Quan Truy Vân bỗng xoay người lại niệm: “Băng…Phong…Kết!” Ngọc phiến trong hữu thủ vạch thành một màn hào quang, nhiệt độ bỗng chốc tụt xuống, vốn định làm đóng băng vách tường để chống đỡ thông đạo, nhưng đất đá nặng nghìn cân đã ập xuống, “ùng oàng” một tiếng, tường băng vừa hình thành đã vỡ nát như bột. Bất quá, nỗ lực của Thượng Quan Truy Vân cũng không hoàn toàn lãng phí, đã khiến cho tốc độ sụp đổ chậm lại. Cốc Thanh Phong, Hoa Lân và Diệp Thanh ở đằng sau ngưng tụ chân nguyên toàn thân, phóng ra một màn kết giới chân khí hùng hậu, cộng thêm Thượng Quan Truy Vân liên tiếp thi triển “Băng Phong Kết”, cuối cùng đã đỡ được thông đạo đang sập xuống. Nơi đây đã là giáp ranh của mê cung dưới lòng đất, dư âm sụt lún tới đây cũng từ từ bình ổn trở lại.
Thượng Quan Truy Vân nhìn không gian xung quanh chỉ gói gọn trong phương viên chưa đến mười trượng, trong tâm thầm lo lắng, phải biết rằng mọi người bị rơi xuống độ sâu mấy trăm trượng dưới lòng đất, không khí đã dần loãng hơn, dựa vào thực lực hiện tại của bốn người rất khó có thể đào thông được lên mặt đất trước khi dùng hết không khí. Ông đang cảm thấy tuyệt vọng thì thấy Hoa Lân tay bắt kiếm quyết, Hà Chiếu kiếm trôi lập lờ thẳng đứng trước mắt, hai ngón tay một ngón chỉ lên trời, miệng hét lớn: “Phi kiếm…đi!”
Hà Chiếu toàn thân kiếm một màu đỏ sẫm, hóa thành một tia chớp đỏ bắn lên nóc thông đạo…xuyên qua lớp đất dày, thần tốc bay hướng lên mặt đất xa xăm.
Mọi người đều khẩn trương nhìn nét mặt của Hoa Lân, chỉ thấy hắn lại hét lên một tiếng: “Về!”
Hồi lâu sau, một thanh phi kiếm đỏ sẫm lại xuyên thấu qua lớp đất bắn ngược lại. Hoa Lân thở dài nói: “Chúng ta cách mặt đất khoảng một trăm sáu mươi trượng. Ôi trời…”
Diệp Thanh thấy hắn tái mặt, vội hỏi: “Công tử không sao chứ?”
Hoa Lân đột nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn, biết rằng chỉ dựa vào một, hai khe kiếm thì tuyệt đối không thể duy trì sự lưu thông của không khí, hai ngón tay chĩa lên trời, quát: “Phi kiếm…lên!”
Hà Chiếu vẽ nên một hình vòng cung mỹ lệ, lưỡi kiếm lại bắn lên thông đạo trên đỉnh đầu. Sau hai lần như vậy, sắc mặt Hoa Lân đã tím đỏ vì ngột ngạt, Diệp Thanh đau lòng nói: “Công tử! Đừng thi triển phi kiếm nữa…Hic hic hic…”
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong cũng không do dự nữa, ra sức khoét rơi đất đá trên đỉnh đầu. Chỉ thấy từng tảng đất lớn rơi ào ào, chỉ trong nháy mắt đã đào được một cái giếng thẳng lên cao bốn trượng. Mọi người lót những tảng đất rơi xuống dưới chân rồi dùng chân khí đè mạnh cho phẳng, từng bước từng bước tiến lên trên. Thế nhưng không khí hiển nhiên không đủ cho bốn người hô hấp, ai nấy mặt đỏ như tương vì ngộp thở, đầu váng mắt hoa. Mọi người chỉ dựa vào ý chí siêu cường để kiên trì, trong đó đương nhiên Hoa Lân là nghiêm trọng nhất.
Không để ý đến đống đất rơi xuống đầu, Hoa Lân hết lần này đến lần khác thi triển phi kiếm kỳ thuật, khoan được mười mấy khe kiếm trên đỉnh. Cuối cùng đã có một chút không khí len vào, tuy không đủ cho bốn người hô hấp nhưng ít nhiều đã khiến mọi người thắp lên niềm hy vọng.
Lúc này Hoa Lân đã không giữ vững được nữa, ngồi phịch xuống đất, chân khí trong cơ thể tán loạn từng đợt, phảng phất như muốn xung phá kinh mạch toàn thân. Hắn vội vàng thủ tại đan điền, chầm chậm điều hòa chân khí lộn xộn trong cơ thể, dẫn dắt khí lưu tán loạn dần quay về nhập vào đan điền. Từ từ tiến nhập không minh, đối với tình hình bên ngoài hắn không mảy may hay biết…
Nhờ vào chút không khí yếu ớt, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong lại đào lên được hơn bốn mươi trượng nữa. Mỗi lần lên cao thêm mười trượng, không khí lại tăng thêm nửa phần. May là hai người công lực cao cường, nhu cầu về không khí tương đối ít, nếu không đổi lại là người khác thì sớm đã toi mạng ngay tại trận rồi.
Diệp Thanh đỡ Hoa Lân suốt, đôi mắt sáng rỡ lo âu không ngừng lướt qua lướt lại trên gương mặt hắn. Đột nhiên, nàng phát hiện thấy thân thể Hoa Lân dần trở nên giá lạnh, hô hấp ngừng lại. Nàng sợ hãi lắc người hắn như phát cuồng, gọi to: “Công tử…công tử…huynh không được chết! A…huynh không được bỏ lại Thanh Thanh!...Đừng…hu hu hu…” Nàng vừa kích động, không khí đã có vẻ càng thêm thiếu thốn.
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh cảm thấy lồng ngực thắt lại, thầm nhủ vị huynh đệ vừa mới quen biết này lại ra đi như vậy sao? Trong lòng buồn bã khôn nguôi…
Với công lực của Thượng Quan Truy Vân, đương nhiên vừa nhìn đã biết là ngay đến trái tim của Hoa Lân cũng đã ngừng đập. Nhưng ông vẫn ấp ủ hy vọng sẽ xuất hiện kỳ tích, bèn móc ra một viên Thanh Vân đan nhét vào miệng Hoa Lân. Viên linh đan này là do Thượng Quan Truy Vân đã dốc tận sức bình sinh thu thập bảy mươi hai loại dược vật quý hiếm, chiếu theo tâm pháp luyện đan của Đạo giáo, mất mười năm ròng rã mới luyện thành. Đan dược vừa vào trong miệng Hoa Lân liền hóa thành nước, trôi tuột xuống họng. Thượng Quan Truy Vân ngồi xếp bằng sau lưng Hoa Lân, song chưởng áp lên Đào Đạo huyệt, Thần Đạo huyệt trên lưng hắn, chậm rãi truyền vào nội lực thâm hậu của ông, thử nhen nhóm lại chân khí trong kinh mạch Hoa Lân…
Cốc Thanh Phong lặng lẽ nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hoa Lân, lòng đầy bi thương. Diệp Thanh nghi hoặc nhìn Hoa Lân, nước mắt không ngớt tuôn rơi, không lâu sau, vẻ hy vọng trên mặt nàng biến thành tuyệt vọng, rồi lại từ tuyệt vọng chuyển thành thương đau, thoáng chốc lại quay về vẻ bình tĩnh, trong tim vụt qua một suy nghĩ kiên định, hữu thủ nhặt lấy Hàn Tinh kiếm ở cạnh bên.
Bỗng nhiên, Hoa Lân kêu “ối ối…” sặc ra nước của Thanh Linh đan trong miệng, lẩm bẩm nói: “Ai đấy? Cho người ta ăn linh ta linh tinh!”
Thượng Quan Truy Vân ngồi sau kỳ thực đã sớm phát hiện thấy chân khí trong cơ thể Hoa Lân vẫn đang vận chuyển, biết rằng hắn vốn không chết được, nhưng khổ nỗi nội lực nhất thời bị mắc lại, mồ hôi toát ra như mưa rơi trên đầu. Nhân lúc Hoa Lân mở miệng nói ông liền rút lại song chưởng, mắng gay gắt: “Lợi hại thật, suýt nữa đã không thu về được rồi…Tên tiểu tử ngươi?...” Thượng Quan Truy Vân vốn đã mệt lử, một câu này chẳng thể nào nói tiếp được.
Hoa Lân nghiêng đầu trầm tư chuyện gì đó, xoa xoa cánh mũi lẩm nhẩm: “Vừa nãy cũng đã thử qua, chẳng lẽ đúng là đã tiến vào Tịch Cốc kỳ?”
Diệp Thanh rốt cuộc đã minh bạch ra, biểu tình trên mặt thập phần cổ quái, vừa kinh hỉ lại vừa tức giận, cong miệng trừng mắt nhìn Hoa Lân, chỉ thấy bức bối khó chịu, hồi lâu vẫn không nói lời nào.
Hoa Lân thắc mắc nhìn nàng hỏi: “Muội làm gì đấy? Ai chọc ghẹo muội?”
Diệp Thanh chợt nhào vào lòng hắn, mặt mũi đau buồn, bàn tay nhỏ nhắn đấm thùm thụp vào ngực hắn: “Huynh lại dọa muội?...Huynh lại dọa muội? Hu hu hu…” khiến Hoa Lân nhất thời thở hổn hển.
Cốc Thanh Phong thấy vậy lắc lắc đầu, ngoảnh lại thấy Thượng Quan Truy Vân đang đả tọa, cũng ngồi xuống đất bắt đầu vận nội công điều tức…
Diệp Thanh đẩy Hoa Lân ra hỏi: “Huynh thực sự đã luyện tới Tịch Cốc kỳ rồi à? Cảm giác đó như thế nào?”
Hoa Lân hơi nghiêng đầu, dường như đang cố nhớ lại điều gì đó, gãi gãi sau gáy nói: “Cảm giác đó rất đặc biệt, giống như bản thân đột nhiên thoát li trần thế, thậm chí ngay cả không khí cũng có thể không cần hít thở, thật quá kỳ diệu! Nhưng hiện giờ…hình như phải vận công mới có hiệu quả!”
Diệp Thanh chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn, trong mắt ngập tràn thần sắc sùng bái. Thầm nghĩ: “Công tử đã đột phá tới cảnh giới tu chân tầng thứ tư, còn mình thì hình như chẳng có tiến bộ gì. Điều này chứng tỏ cứ dựa dẫm vào công tử sẽ không nâng cao được tu vi…Từ sau khi mình dựa vào công tử, dường như chuyện gì cũng để công tử xuất thủ, lúc nào mình cũng được thảnh thơi…Không được, nhất định phải bắt kịp công tử, nếu không sau này làm sao có thể cùng công tử sẻ chia ưu sầu?”
Hoa Lân thấy sắc mặt Diệp Thanh không được tốt, bèn khuyên nàng đả tọa điều tức, lúc này Diệp Thanh mới u uẩn nhìn hắn một cái rồi xếp bằng ngồi xuống. Thấy mọi người đều bắt đầu đả tọa, Hoa Lân thầm nghĩ mình đã đột phá tới Tịch Cốc kỳ, phải chăng công lực cũng tinh tiến hơn nhiều? Hữu thủ hướng về Hà Chiếu nằm trên đất, ngón tay chỉ lên trời, “coong” một tiếng, Hà Chiếu bắn lên thiên không như một tia chớp, lại lưu lại trên đỉnh một khe kiếm thẳng tắp.
Hoa Lân thầm nhủ năng lực khống chế kiếm đã tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng cái này thuộc về lực lượng tinh thần, lẽ ra không có quan hệ lớn lắm với độ mạnh của chân nguyên. Khóe mắt chợt nhướn lên, hắn kích động nghĩ: “Thuật khống chế kiếm này mình đã luyện rất thuần thục, còn thuật ngự kiếm phi hành, phải chăng mình cũng có thể thi triển được rồi?” Nghĩ tới đây, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Hoa Lân ngầm đắc ý, quên béng mất Hà Chiếu kiếm đã vọt lên trời. Chỉ thấy Hà Chiếu xuyên qua mặt đất, bay vù lên thiên không, tốc độ đó thật kinh người. Sau khi xông ra khỏi mặt đất, xa xa vẫn có thể nghe thấy một tiếng kiếm ngân lảnh lót, khí thế sắc bén đó khiến một cao nhân đang ngự kiếm phi hành trên không cũng phải sợ giật nảy mình.
Vị cao nhân ngự kiếm đi đến này thể hình vốn rất to lớn, trên người lại mặc một bộ y phục bằng lụa màu xanh lam còn rộng hơn, trông hơi vướng víu tay chân. Bấy giờ nhìn thấy một thanh tuyệt thế bảo kiếm phá đất chui ra, trên mặt lộ ra biểu tình kích động. Ông ta lẩm bẩm nói: “Thảo nào vừa nãy ở đây rền vang một trận ầm ĩ, thì ra là bảo vật xuất thổ. Chỉ có điều…thanh bảo kiếm này cũng quá hấp dẫn đi, thanh thế kinh thiên động địa như vậy, xem ra còn lợi hại hơn cả Huyền Thiên kiếm nữa. Đợi bản thiên tôn thu phục được nó, tương lai nhất định sẽ có thể tung hoành thiên hạ…Khà khà!”