Hoa Lân không ngờ gã ta đột nhiên lại chủ động như vậy, bèn kéo Diệp Thanh dừng lại, trầm giọng nói: “Huynh đài, huynh muốn chúng tôi giúp chuyện gì? Chúng tôi không làm chuyện xấu đâu!”
Hán tử kia giũ sạch vẻ buồn khổ khi nãy, trịnh trọng nói: “Xin hãy yên tâm, tuyệt đối không phải chuyện xấu…Chỉ là muốn mời hai vị đảm nhiệm vai trò chủ nhân nhà tôi, tôi có thể trả hai vị thù lao rất hậu.”
Hoa Lân “ồ” một tiếng cảm thán, thói đời đúng là biến đổi hết rồi, mời người làm tạp vụ thì ở đâu cũng thấy, nhưng mời người khác làm chủ nhân của mình thì quả thật mới nghe thấy lần đầu. Hoa Lân và Diệp Thanh đối mắt nhìn nhau, cảm thấy gã này mưu tính lợi dụng mình để đi lừa tiền, đang định cự tuyệt thì hán tử đó vội nói: “Tôi vừa nhìn thấy hai vị khí độ phi phàm đã biết rằng các vị thân phận hiển hách, chút thù lao đó của tôi e là hai vị chẳng thèm để vào mắt. Ài…Chi bằng thế này đi, Dật Tiên lâu đó khẳng định là không lên được đâu, tôi giúp các vị thuê một căn nhà yên tĩnh được không?”
Hoa Lân đánh giá gã ta một lượt từ đầu tới chân, phát hiện thấy gã rất biết thăm dò ý tứ qua sắc mặt và lời nói, trong ngôn ngữ cử chỉ lại lộ ra sự lão luyện và có tôn ti rõ ràng, xem ra đã lăn lộn không ít năm trên quan trường. Hoa Lân cảm thấy có chút hiếu kỳ với việc gã mời làm chủ nhân, liền hỏi: “Ít nói lời thừa đi, có việc gì thì cứ nói thẳng ra! Ta tự biết cân nhắc!”
Hán tử đó nói: “Chuyện là thế này: chủ nhân nhà tôi ngẫu nhiên bị nhiễm phong hàn, buộc phải lưu lại Lăng Châu, riêng một thuyền hàng bị lũ tham quan ở đây câu lưu, đây là giấy chứng nhân do sở thương vụ kinh thành cấp phát. Mời xem qua…” Dứt lời trình lên một cuộn công văn.
Hoa Lân mở ra xem, quả nhiên là công hàm nha môn chính gốc, không khỏi lấy làm kỳ quái hỏi: “Ngươi đã có thứ này, sao bọn chúng còn dám làm khó?”
Hán tử cười khổ nói: “Ông ấy là thống chế sở kiểm tra vừa nhậm chức ở đây, nói cái gì mà nhất định phải do chủ nhân nhà tôi đích thân tới xử lý. Hiển nhiên là khinh tôi không đủ thân phận. Ài…”
Hoa Lân cười hì hì vài tiếng, trả lại công hàm cho gã, nói: “Được rồi! Ta sẽ làm chủ nhân của ngươi một lần! Còn về số thù lao kia thì…Ngươi xưng hô thế nào?”
Hán tử kia nào phải kẻ không hiểu lý lẽ, liền đáp ngay: “Tôi hứa sẽ trả thù lao năm nghìn lạng bạc, ngoài ra còn thuê “Hàn Gia quán” ở thành nam cho hai vị chủ nhân cư ngụ. Công tử nhà tôi họ Thôi tên Phụng, vốn là đại công tử của tri phủ Kinh Triệu…Tiểu nhân tên gọi Cảnh Vệ, chẳng hay nhị vị xưng hô ra sao?
Hoa Lân nghe gã nói một tràng, tỏ ra rất phân minh về lợi ích cũng như cấp bậc, quả nhiên có tố chất của nô tài. Thấy sau lưng gã còn đeo một thanh trường kiếm, Hoa Lân cười nói: “Sau này cứ gọi ta là Lân thiếu gia được rồi!...Ngươi vận chuyển hàng gì? Giá trị bao nhiêu?”
Cảnh Vệ sững người, biết rằng đã đụng phải một cao thủ tinh minh. Bất quá sau khi suy đi nghĩ lại, gã vẫn thấy mừng thầm, “chủ nhân” mà mình muốn tìm chẳng phải chính là loại người này sao? Do đó gã đáp không dám che giấu: “Cũng không nhiều! Chỉ có hai mươi sáu xe tơ lụa, chín xe dược thảo, còn có sáu xe muối…”
Hoa Lân kêu lớn: “Tiểu tử ngươi hiểm thật, nhiều hàng như vậy…còn có cả muối lậu nữa sao?”
Cảnh Vệ khẩn trương nói: “Không phải muối lậu, không phải muối lậu…Có văn thư mà!”
Hoa Lân vẫn ầm ĩ: “Chỉ năm nghìn lạng sao mà đủ được? Một vạn hai nghìn lạng còn gần được!”
Cảnh Vệ do dự nói: “Cái này…thôi được! Nhưng nếu không thành công thì…”
Hoa Lân cười hề hề nói: “Không thành công thì đương nhiên không nhận tiền của ngươi. Đi nào, trước tiên hãy dẫn ta tới Dật Tiên lâu một chuyến đã!”
“Hả? Vẫn muốn đi à? Đã bảo là không vào đó được đâu…”
Diệp Thanh gắt: “Nào có cái kiểu nói chuyện với chủ nhân như vậy? Dẫn đường! Hi hi hi…”
Dật Tiên lâu nằm ở trung tâm thành, trước cửa là một con đường lớn rộng hơn chục trượng, trên đường các nhân vật giang hồ muôn hình muôn vẻ chen vai thích cánh qua lại. Đi qua con phố phồn hoa, từ xa đã có thể nhìn thấy tòa hồng lâu khí thế hùng vĩ sừng sững trước mặt.
Cảnh Vệ dẫn Hoa Lân và Diệp Thanh xuyên qua khu phố sầm uất, vất vả lắm mới tới được Dật Tiên lâu, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao năm tầng, chỉ thấy mái hiên lầu các đều được xây bằng gỗ lim, xà nhà cột trụ đều được chạm trổ khắc rồng, chi phí xây dựng khiến người ta phải kinh ngạc. Bên ngoài cửa chính, sáu thiếu niên cầm kiếm đứng trên bậc thềm cao cao bằng bạch ngọc, ai nấy tư thế oai hùng như được chạm ngọc, đứng một bên kiểm tra từng người khách đi vào Dật Tiên lâu.
Hoa Lân dắt Diệp Thanh cùng Cảnh Vệ sấn sổ tiến về phía cửa lớn. Thiếu niên đứng đầu bên phải dang tay ngăn lại hỏi: “Các hạ có danh thiếp không? Là đại biểu của tông phái nào đã có mặt bên trong?”
Hoa Lân cười hỏi: “Nhất định phải đại biểu cho một tông phái nào đó mới được vào trong sao?”
Thiếu niên đó gật đầu nói: “Không sai, hơn nữa phải là môn phái danh chấn võ lâm.”
Hoa Lân đang muốn nói thì Cảnh Vệ đã kéo kéo vạt áo hắn nói khẽ: “Lân thiếu gia? Thôi được chưa? Hàn Gia quán ở thành nam cũng tốt tương đương đấy!”
Hoa Lân hung dữ trừng mắt nhìn gã rồi quay lại nói với thiếu niên kia: “Ta là Hoa Lân chưởng môn Tiên Kiếm phái…Ngươi đã nghe đến Tiên Kiếm phái chưa?”
Thiếu niên đứng đầu đó sầm mặt nói: “Nếu các hạ nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì xin mời đi khách sạn khác mà tìm chỗ ngủ trọ!”
Hoa Lân quát: “Tiên Kiếm phái mà ngươi cũng chưa nghe qua thì làm gì có tư cách làm nhiệm vụ đón khách ở đây? Gọi người quản lý của các ngươi ra gặp ta!”
Hoa Lân nói năng tự có khí thế vương giả khiến các thiếu niên trông cửa kia giật nảy mình. Cảnh Vệ đứng bên hoảng sợ, thầm nghĩ tính cách của vị công tử này quả nhiên có vài phần khí thế của con cháu quan lớn, xem ra mình đã tìm đúng người rồi. Có điều, Thục Sơn kiếm tông đã bao trọn cả Dật Tiên lâu, đây không phải là nơi có thể giở thói ngang ngược được. Gã thấp giọng thầm thì bên tai Hoa Lân: “Lân thiếu gia! Lầu này là địa bàn của Thục Sơn đó…”
Vốn dĩ mấy câu nói của Hoa Lân đã có chút ít tác dụng, nhưng Cảnh Vệ lại kéo cẳng hắn, sự can ngăn yếu ớt này đương nhiên không giấu nổi ánh mắt sắc bén của các thiếu niên kia. Chỉ nghe thiếu niên cầm đầu nghiêm nghị nói: “Lầu này là nơi Thục Sơn chiêu đãi quan khách, mời ba vị mau rời khỏi đây!”
Hoa Lân lại trừng mắt với Cảnh Vệ, mắng: “Câm miệng!” rồi mới quay đầu nói với thiếu niên cản đường: “Bản thiếu gia có hẹn gặp mặt với Cốc Thanh Phong ở đây, ngươi có phải cũng muốn ngăn sư thúc tổ của các ngươi ở ngoài không?...Ngươi chưa nghe qua lai lịch của Tiên Kiếm phái, vậy còn không vào hỏi người quản lý của các ngươi ngay đi?”
Hoa Lân nói nghe rất có vẻ vàng thật không sợ lửa, khiến sáu thiếu niên giữ cửa đều chôn chân tại chỗ.
Lúc này ngoài cửa lầu bỗng nhiên vọng ra một tiếng quát: “To gan! Kẻ nào dám khinh thường Thục Sơn như vậy?” Một thiếu niên khoát tay bước ra, tuy trong tay gã không có kiếm nhưng Hoa Lân đã cảm giác thấy kiếm khí lạnh lẽo từ người gã. Bởi lẽ, bản thân gã chính là một thanh kiếm sắc bén.
Hoa Lân trong tim rét run, chẳng trách Thục Sơn được mệnh danh là Trung Nguyên đệ nhất môn phái, thiếu niên trước mắt một thân tu vi chẳng chút thua kém tiểu tử Hạng Tiêu Vân. Nhìn tình hình thì địa vị của thiếu niên này ở Thục Sơn chỉ có thể tính vào mức trên trung bình, nhưng hiện tại lại có thể sánh với đệ tử hàng đầu trong lớp người trẻ tuổi của Thiên Sơn phái. Hoa Lân bất giác cứng đầu nói: “Thục Sơn quả nhiên lợi hại!...Vị tiểu bằng hữu này xưng hô thế nào đây?”
Diệp Thanh thật muốn phì cười, đúng là công tử từ trước tới giờ chuyện gì cũng dám làm mà, lần này lại còn gọi một thiếu niên lớn hơn mình là tiểu bằng hữu, chuyện như vậy chỉ có Hoa Lân, kẻ không sợ trời không sợ đất mới làm được.
Thiếu niên vừa bước ra đó chính là người hôm qua đã dùng đũa kẹp ám khí, chỉ thấy gã dò xét Hoa Lân từ trên xuống dưới, nhưng vẫn không mảy may nhìn ra tu vi của Hoa Lân, cứ như đang đối diện với một hồ nước phẳng lặng, bất giác biến sắc, ngưng trọng nói: “Tại hạ Lã Ấu Văn đệ tử đời thứ tư của Thục Sơn, không biết tiền bối…huynh xưng hô ra sao?”
Hoa Lân uể oải gật đầu nói: “Ta là Hoa Lân chưởng môn Tiên Kiếm phái, đã từng mài giũa võ công cùng sư thúc tổ các ngươi ở Nguyên Lý trấn!...Giờ ta có thể vào được chưa?”