Thượng Quan Linh kinh ngạc phi thường vì chẳng những Hoa Lân không hề thoái lui mà còn nhìn thấy rõ mười sáu đóa kiếm hoa, nhãn lực này thật kinh người. Đồng thời, trong Thiên Sơn Cửu Kiếm cũng chỉ có Kiều Truy Phong có thể xuất ra mười lăm đóa kiếm hoa. Do đó nàng liền lên tiếng cải chính: “Là mười bốn đóa! Cậu đếm sai rồi!”
Hoa Lân không thèm quan tâm, mười bốn cũng được mà mười sáu cũng xong, chỉ cần được học kiếm pháp cao minh thì việc gì phải nghĩ nhiều?
Thượng Quan Linh thấy hắn không để ý liền nói tiếp: “Kiếm pháp của ta chú trọng vào góc độ và tốc độ xuất kiếm, khi luyện tới mức cực hạn sẽ có thể tùy lúc vung ra một đạo kiếm khí, so với ngưng khí phát kiếm của các sư huynh thì không giống lắm! Cậu…còn muốn học không?”
Hoa Lân: “Học! Đương nhiên là học!” Trong lòng hắn lại đang nghĩ: Dù cho kiếm pháp của cô không mạnh thì bản thiếu gia cũng muốn học.
Thượng Quan Linh tỏ ra cao hứng phi thường, nàng giải thích rất tường tận về kiếm pháp, có khi còn nghiêm túc và cẩn thận hơn dạy đồ đệ của chính mình. Sở dĩ như vậy vì nàng có lý do của riêng mình. Rất đơn giản, nàng chỉ muốn báo đáp ân nghĩa cứu mạng tám năm trước!
Chỉ thấy nàng tiếp tục giảng giải: “Kiếm pháp của ta tuy xưng là Tuyệt trần thất thập nhị thức nhưng trên thực tế vốn không hề có chiêu thức cố định. Trong đó đặc trưng rõ nhất là hành kiếm theo ý, nhanh như thiểm điện. Mỗi nhát kiếm vung ra phải thuận theo mũi kiếm, chuyển động với quỹ đạo nhanh nhất để rạch đứt không gian…Ví dụ như với một tờ giấy mỏng, nếu cậu tùy tiện ném đi thì nó sẽ bị gió cuốn bay. Nhưng nếu ném ra theo mặt cắt của nó, chỉ cần đủ nhanh, tờ giấy bay đúng hướng song song thì không chừng có thể cắt kim đoạn ngọc. Tuyệt trần thập thị thức chính là dựa vào đạo lý này!...Nhưng xuất kiếm một cách dứt khoát trong thực chiến chỉ có thể đối phó với những cao thủ bình thường, vì vậy cậu phải nắm vững được góc độ, điều khiến trường kiếm trong tay tùy theo ý niệm của bản thân mà xuất ra với tốc độ nhanh nhất…Hai điểm xuất kiếm và thu kiếm này đều rất khó. Cậu có hiểu những gì ta nói không?”
Hoa Lân gật đầu, hắn có khả năng lý giải rất nhanh đối với những vấn đề trừu tượng, tư duy lại rộng lớn, cùng với những lời giảng giải của Thượng Quan Linh tâm hồn hắn bất giác như đang bay bổng trên chín tầng mây. Hai người đứng nói chuyện cả đêm trên đỉnh Bích Vân, Hoa Lân chốc chốc lại thêm vào một hai câu khiến Thượng Quan Linh phải kinh ngạc đánh giá hắn cao hơn.
Sáng sớm hôm sau, Thượng Quan Linh dẫn Hoa Lân hạ thân xuống dưới chân núi, trước khi bỏ đi nàng còn dặn dò: “Cậu nên luyện tập khinh công nhiều vào, muốn luyện kiếm trước hết phải học cách tránh kiếm. Như vậy mới có thể trong bất cứ tình huống nào sử ra bất kì thứ kiếm pháp nào cậu muốn! Đồng thời luyện khinh công còn có thể làm cơ sở để thi triển ngự kiếm thuật trong tương lai, thực sự là một phương pháp tuyệt hảo!”
Hoa Lân cảm thấy nàng nói rất có lý, tuy biết rằng phương thức luyện công của nàng khác biệt rất lớn với lẽ thường nhưng hắn vẫn quyết tâm làm theo lời nàng…
Vầng thái dương dần dần nhô lên khỏi đỉnh núi, hàng vạn tia nắng sớm chiếu vào sơn cốc, một số đệ tử đã bắt đầu luyện công buổi sáng.
Do cả đêm không ngủ nên Hoa Lân muốn quay về Thạch Hiên Cư để ngủ bù một giấc. Lúc đi ngang qua trung tâm thao trường hắn phát hiện ra một đám người đang bàn luận chuyện gì đó. Hắn tiến đến nhìn, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Mặt của Trần Kiệt và Chung Thiên Thủy sưng vù như mặt lợn, một vài sư đệ đồng môn đang đứng bên an ủi: “Sư huynh…đừng buồn nữa, lát nữa đệ sẽ mời huynh ăn vài món ngon!”
Hoa Lân thật sự không nhịn được, vội vàng chuyển thân định rời khỏi đó, nhưng Trần Kiệt và Chung Thiên Thủy đã nhìn thấy hắn.
Chung Thiên Thủy giận dữ nói: “Hoa Lân…Con mẹ ngươi đứng lại cho ta!”
Hoa Lân tỏ vẻ ngây ngô dừng chân, thầm nghĩ không lẽ nào lại bị lộ tẩy nhanh thế được? Theo lý mà nói Hạng Tiêu Vân và chúng giao tình đạm bạc, tuyệt không có quan hệ gì, bọn chúng làm sao phát hiện ra mưu kế của mình được?
Hắn lại không biết rằng, Trần Kiệt và Chung Thiên Thủy vì muốn nghe trộm bí quyết của sư phụ nên đã đến sớm nấp trong hòn giả sơn. Đến giờ mậu không biết vì sao Hạng Tiêu Vân bỗng xuất hiện đánh chúng một trận, Trần Kiệt và Chung Thiên Thủy cho rằng Hạng Tiêu Vân đã nghe thấy tiếng chúng thầm thì nên cũng đành chịu thiệt. Lúc canh ba chúng vẫn nhịn đau ẩn thân trong hòn giả sơn, ai ngờ cả đêm cũng không thấy phát sinh chuyện gì, do đó chúng mới đoán ra là trò quỷ của Hoa Lân.
Hoa Lân thấy hai tên “đầu lợn” như hung thần ác sát tiến đến, không hề sợ hãi mà cố tình giả bộ kinh ngạc nói: “Hai…hai vị sư huynh làm sao thế này? Tìm…tìm ta có việc gì?”
Chung Thiên Thủy túm lấy cổ áo hắn nói: “Chuyện hôm qua có phải là trò quỷ của ngươi không?”
Hoa Lân nói với vẻ vô tội: “Cái gì…quỷ gì cơ?” Đột nhiên hắn hoảng sợ kêu lên thất thanh: “A! Hôm qua có quỷ sao? Ở đâu?”
Chung Thiên Thủy hung hãn đánh ra một chưởng.
Bỗng một đạo bạch ảnh vụt qua bên thân…
“Bịch!” một tiếng, Chung Thiên Thủy đã bị người đó đạp bay ra xa hơn một trượng.
Mọi người đều ngạc nhiên!
Diệp Thanh đột nhiên xuất hiện, ngọc thủ thon dài đưa lên khẽ xoa cánh mũi, đôi mắt trong sáng mở to nhìn Chung Thiên Thủy đang nằm trên mặt đất. Dáng vẻ của nàng vô cùng khả ái, cứ như một cước vừa rồi không phải do nàng tung ra.
Ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc không giải thích nổi:
Thứ nhất, mọi người đều không biết về mối quan hệ giữa Diệp Thanh và Hoa Lân.
Thứ hai, Diệp Thanh mới chỉ đến có ba tháng mà đã có thân thủ như vậy, làm sao không khiến người ta kinh hãi được?
Chỉ thấy Diệp Thanh hỏi Chung Thiên Thủy vẫn nằm dưới đất: “Tại sao ngươi lại xuất thủ đánh người?”
Không ai có thể trả lời vì hình như chỉ có nàng động thủ đánh người.
Hoa Lân cảm thấy rất buồn cười. Diệp Thanh cũng quá cẩn thận rồi, dựa vào ba thứ công phu mèo quào của Chung Thiên Thủy thì vẫn chưa đủ tư cách để chơi cùng hắn. Hắn dày mặt nói: “Thanh Thanh sư muội, muội đừng giận vội!...Có lẽ huynh ấy bị người ta đánh đến đầu óc mê muội rồi, đến cả cừu nhân mà cũng không phân biệt được rõ ràng. Nếu ta có thể đánh huynh ấy thành ra như vậy thì chắc hẳn huynh ấy cũng không dám tìm ta đòi nợ đâu!” Lời nói của hắn có hai nghĩa, người nào để ý sẽ thấy hoàn toàn không giống nhau.
Các sư huynh đệ đều cảm thấy hắn nói rất đúng! Nhưng Chung Thiên Thủy và Trần Kiệt thì thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, lúc này chúng mới hiểu được thủ đoạn của Hoa Lân. Hơn nữa, bọn chúng tuy biết đã trúng quỷ kế của Hoa Lân nhưng lại không có cách nào để giải thích cho người khác hiểu, xem ra chúng đành phải chấp nhận số phận vậy.
Hoa Lân rất đắc ý, thầm nghĩ “Chỉ dựa vào hai ngươi mà muốn đùa với ta ư? Nhớ khi xưa, lúc lão tử năm tuổi đã có thể chọc cho cả một đám người tức chết, ngươi là cái cóc khô gì?”
Diệp Thanh thấy sắc mặt Hoa Lân không được tốt, quan tâm hỏi: “Sắc mặt công tử sao kém vậy? Có làm sao không?”
Hoa Lân thấy những ánh mắt quái dị xung quanh đang đổ về phía mình, cười hê hê nói: “Không cần gọi ta là công tử gì cả! Ta chỉ là sư huynh của muội thôi, đừng khiến người ta hiểu lầm!...Mệt quá rồi, ta về trước ngủ một giấc đây!”
Diệp Thanh nghe vậy tức tối dậm chân liên hồi.
Hoa Lân thực sự rất mệt, cũng chẳng rảnh rỗi mà nghĩ xem việc hôm nay sẽ đem đến hậu quả gì sau này, trở về nhà là nằm vật ra ngủ một giấc dài…
Ngày thứ hai, từ sáng sớm hắn đã tới Thiên Sơn cốc luyện khinh công, bắt đầu chạy không biết mỏi mệt. Có người nhận xét về hắn: Nó hoàn toàn chỉ là một thằng ngốc, cả ngày không luyện võ công mà chỉ biết chạy quanh!
Kiều Truy Phong cũng cảm thấy rất kì quái!
Mấy ngày nay Hoa Lân thường chủ động xin thỉnh giáo những điểm trọng yếu của khinh công, hơn nữa càng hỏi càng cặn kẽ, lấy sạch mọi kiến thức của lão, xem ra có người đã chỉ điểm cho hắn!...May mà Hoa Lân vốn là đồ đệ nhập môn của lão, bên cạnh sự vui mừng lão còn dạy hắn rất nhiều kĩ xảo khác. Chỉ là nếu cứ như thế này thì sẽ làm rối loạn kế hoạch truyền thụ cho đồ đệ của Kiều Truy Phong.
…
Đông qua xuân lại về, Hoa Lân vẫn kiên trì cứ vào ngày mùng ba, mười ba, hai ba hàng tháng lại lên Bích Vân Phong để học võ nghệ của Tuyệt trần kiếm Thượng Quan Linh. Bình thường không có chuyện gì thì hắn lại chạy quanh Thiên Sơn cốc. Tết Đoan Ngọ năm nay, ma bệnh của Hoa Lân phát tác nhẹ hơn rất nhiều, “kế hoạch bảo mệnh” mà Kiều Truy Phong đã chuẩn bị cho đồ đệ cưng lại không có chỗ dùng. Lão đoán có thể là do Thiên Sơn không có mùa hè, hoặc giả do nội công của Hoa Lân đã có cơ sở?