Tuy Hoa Lân hiện tại chưa thể xem là cao thủ tuyệt thế, nhưng tu vi của hắn há có thể so sánh với lúc xưa. Hắn ngay lập tức thi triển Sưu Thần thuật như có như không từ từ trải ra đằng xa. Quả nhiên phát hiện thấy sáu tên hắc y bịt mặt đang nấp trong một góc không xa, trên nóc nhà còn có hai sát thủ nắm ám khí trong tay, một tên trong đó thân người nhỏ nhắn, hiển nhiên là nữ tử.
Hoa Lân đang suy nghĩ có nên ngạnh đấu không thì đột nhiên nhận thấy có một luồng sóng dao động khác của Sưu Thần thuật đang thăm dò mình, bấy giờ hắn mới biết rằng trên một con đường khác còn có một bóng người áo trắng đứng dưới mái hiên. Người đó ăn vận rất giống với Nhược Uyên, rõ ràng không phải là quân chi viện của đám sát thủ bịt mặt, chẳng lẽ là do sư huynh của Nhược Uyên phái tới điều tra xem Hoa Lân có phải là người mà Phần Âm tông muốn tìm không?
Nghĩ đến đó, trái tim Hoa Lân không khỏi run rẩy…
Diệp Thanh cũng cảm giác được có gì đó không thỏa đáng, nhu hòa hỏi: “Công tử! Chúng ta có cần đi đường vòng không?”
Hoa Lân trầm tư giây lát, đáp: “Tổng cộng có tám tên bịt mặt mai phục ở gần đây, trong đó có hai tên núp trên mái nhà, võ công của những kẻ này cực kỳ đặc biệt, chỉ sợ chúng ta không phải là đối thủ…”
Diệp Thanh ngạc nhiên hỏi: “Sao huynh lại nhìn rõ mồn một như vậy? Sao muội chẳng nhìn thấy gì cả?”
Hoa Lân ghé vào tai nàng nói: “Phải dùng Sưu Thần thuật mới có thể nhìn thấy được, cự ly quá xa, muội rất khó dò ra được phương vị của chúng.”
Diệp Thanh bỗng cảm thấy mình đã trở thành một nỗi phiền toái, hiện tại tất cả những sự kiện gì đột ngột xảy ra đều do Hoa Lân đích thân động thủ, trước đây nàng đã lập thệ sẽ vĩnh viễn bảo vệ công tử, vậy mà bây giờ hoàn toàn trái ngược. Do đó nàng ngầm đốc thúc bản thân phải tranh thủ thời gian luyện công, sau này san sẻ gánh nặng cho công tử…Thực quá ư nhạy cảm, nàng chỉ hận mình không thể giúp đỡ Hoa Lân mà không biết rằng địch nhân gặp phải hôm nay không phải cao thủ ma đạo thì cũng là kỳ nhân tu chân, dù tư chất của nàng có quán tuyệt thiên hạ đi nữa, muốn đạt đến cảnh giới trừ ma trong vòng vài năm vẫn là một điều khó khăn phi thường.
Hoa Lân thì khác, trong cơ thể hắn có một nguồn năng lực uy lực cường đại, vô hình trung đã làm công lực tăng lên gấp năm, sáu lần, võ công đương nhiên là chấn kinh võ lâm. Có điều, một thân công lực này của Hoa Lân có được cũng không dễ dàng, đây là kết quả mà hắn phải dùng cái mạng nhỏ của mình đánh đổi, vì nó, hắn đã phải liên tục chịu nỗi thống khổ chết người hơn mười năm ròng rã.
Hoa Lân nhớ lại chỉ với hai tên cao thủ ma đạo đã có thể khiến hắn phải dùng toàn lực mới đối phó được, trong khi trước mặt lại có đến hơn tám người, hắn không dám hành động mạo hiểm vô nghĩa. Đang chuẩn bị thi triển ngự kiếm thuật đằng không bay lên thì hai tên bịt mặt đã đột nhiên gây rối loạn.
“U u u…” một dải ám khí lớn lấp loáng sắc xanh nghênh diện bắn đến, khiến Hoa Lân không có thời gian mà thi triển ngự kiếm thuật, sáu bóng đen kia cũng giẫm lên mái nhà nhanh chóng đánh bọc từ hai phía, thân pháp lẹ đến hoa mắt, hiển nhiên là một tổ hợp ám sát đã được huấn luyện rất có cơ bản.
Trường kiếm Hoa Lân kéo theo một màn tinh quang, “keng keng keng…” đánh rơi hết ám khí xuống mặt đất, nhưng đám sát thủ đã thừa cơ hình thành trận pháp bao vây. Hai tên sát thủ thi triển ám khí căn bản không có ý định ngừng lại, tay giơ lên, một mảng sáng xanh loang loáng phủ trên diện rộng lại bắn thẳng vào mặt, không ngờ có thể vòng qua người của chúng một cách chuẩn xác.
Lần này Diệp Thanh giành xuất thủ trước, không ai nhìn rõ nàng rút kiếm thế nào, chỉ thấy Hàn Tinh kiếm trong tay đã rời bao bay ra, một màn bạch quang lóa mắt vụt qua, một lần nữa tất cả số ám khí lại rơi rụng trước mũi kiếm.
Hoa Lân phối hợp với nàng kín kẽ như áo trời, ngón tay phải bắt quyết, lăng không điểm về phía bóng đen phóng ám khí trên nóc nhà. Chỉ thấy Hà Chiếu kiếm vèo một tiếng, cấp tốc xạ tới tên thích khách bên phải. Tên thích khách đó thất kinh, không nghĩ rằng phi kiếm của đối phương lại nhanh như thiểm điện, chỉ còn cách nâng đoản kiếm trong tả thủ liều mạng ngăn trở. “Coong”, hàn quang lóe lên, tuy thích khách đó đã dùng đoản kiếm chặn phía trước, nhưng Hà Chiếu kiếm vẫn xuyên qua ngực gã, nửa thanh đoản kiếm trong tay lúc này mới rơi xuống mái ngói.
Đám thích khách trong lòng đều hoảng sợ, nhưng lập tức lại vui mừng khôn xiết. Chúng thầm nghĩ bảo kiếm của Hoa Lân đã bay đi, vậy nên nhất định sẽ không cản được thế công của chúng, liền ào ào lao xuống từ trên nóc nhà.
Hoa Lân nói gấp: “Thanh Thanh mau tung độc chiêu!”
Quả nhiên, còn chưa dứt lời, Diệp Thanh đã cảm thấy mắt mình hoa lên, cảnh vật xung quanh dao động một hồi, không hiểu vì sao nàng thấy mình đang ở trên một ngọn núi lạnh giá. Trong lòng rét run, giờ đây nàng mới biết vì sao Hoa Lân lại có thái độ như đối diện với đại địch. Không trì hoàn thêm, nàng quát một tiếng: “Lâm…! Binh…!”
Toàn thân Diệp Thanh nhiệt huyết sục sôi, liên tục thi triển Cửu Tự kiếm quyết mà thiên hạ đều kinh sợ. Nếu nàng có thể thi triển một hơi “Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền!” chín chiêu kiếm pháp thì hẳn rằng thiên hạ không có ai là đối thủ của nàng. Bởi lẽ trước kia thiên hạ đệ nhất cao thủ Diệp Thiên Tông chỉ dùng có sáu chiêu mà đã tung hoành thiên hạ vô địch thủ.
Đây là tiêu chí quan trọng để Diệp Thanh chân chính bước vào hàng ngũ cao thủ tu chân! Chỉ thấy thân ảnh của nàng liên tiếp rung động, sản sinh ra một loại ảo giác lúc ẩn lúc hiện, ngay cả Hoa Lân ở ngay cạnh bên cũng không rõ nàng đang ở chỗ nào.
“Keng keng keng…” một loạt sáu đạo kiếm quang trắng như tuyết vụt qua, đám thích khích xung quanh ngơ ngác nhận ra trước ngực mình đã có thêm một cái lỗ thông suốt, ảo ảnh trước mắt Diệp Thanh cũng không công mà tự vỡ. Tất cả đều ngẩn ra một chốc, người Diệp Thanh lắc lư, cảm thấy hơi thoát lực. Tuy gần đây công lực của nàng đại tăng, nhưng Cửu Tự kiếm quyết vốn không phải là kiếm chiêu mà người bình thường có thể thi triển, nàng liên tục phát ra hai chiêu mà không bị hôn mê tại trận đã là khá lắm rồi.
Trận chiến này khiến song phương đều kinh ngạc.
Không phải vì Diệp Thanh lợi hại, mà là Hoa Lân run sợ phát hiện ra trên ngực đám thích khách tuy đã bị xuyên thấu một lỗ nhưng vẫn chưa toi mạng. Vết thương nhanh chóng kết thành một vết sẹo đỏ tươi, ngăn tiên huyết đang tuôn ra ồ ạt.
Đám thích khách đó hơi sững ra, rồi trở nên điên cuồng hơn, sáu thanh đao kiếm từ bốn phương tám hướng cấp tốc đâm tới muốn đoạt mạng Hoa Lân và Diệp Thanh.
Vào thời khắc quyết định, chỉ thấy hồng quang lóe lên, Hà Chiếu kiếm của Hoa Lân bay vòng trở lại chặn ngang, chém hai tên thích khách phía trước thành bốn khúc. Ngự kiếm thuật lạ lùng như vậy càng khiến người ta phải kinh hãi biến sắc, hai tên thích khách bị chặt ngang eo tuy chưa chết ngay lập tức nhưng cũng không ngăn được máu tươi phun xối xả, tử vong chân chính đã đến trước mắt.
Nhưng vẫn còn lại bốn tên thích khách, binh khí trong tay chúng chói lọi tinh quang, chớp mắt đã chọc đến bên người Hoa Lân.
Phản ứng của Hoa Lân xứng là thiên hạ nhất tuyệt, tức thì ôm lấy Diệp Thanh, chân phải thần tốc quét ngang, cuối cùng hắn đã dùng đến Tuyệt Trần kiếm pháp của Thượng Quan Linh.
Một màn kiếm khí cuồn cuộn lia mạnh lên người đám thích khách, khiến chúng dạt về sau một trượng. Hoa Lân ngầm hoảng hốt, một cước này đủ để xắt vàng đoạn ngọc, nhưng lũ thích khách này lại chẳng có chút vết tích thụ thương nào.
Cùng lúc đó, hai tên thích khách trên mái nhà hất hữu thủ, một đám ám khí xanh thẫm một lần nữa ùa đến, đồng thời bốn tên thích khách bên cạnh lại nhào lên, phảng phất như những cái xác không hồn đánh mãi không chết.
Hoa Lân khống chế phi kiếm kích rơi xuống đất toàn bộ số ám khí rợp trời, nhưng bốn tên thích khách hung ác đã lao đầu tới, thân pháp quỷ dị khiến người ta không sao nhìn rõ sơ hở của chúng. Quái lạ hơn nữa, ám khí tới tấp phóng ra từ trên mái nhà phối hợp với đám thích khách dưới đất hết sức liền lạc, khiến phi kiếm của Hoa Lân không dám tùy ý thu hồi. Chiến thuật cao minh của chúng, thân pháp ngụy dị, cộng thêm với tấm thân bất tử, đúng là lần đầu tiên nghe thấy.
Diệp Thanh chỉ có thể miễn cưỡng vận công lực, liên hồi đỡ gạt binh khí của bốn tên thích khách. Cuối cùng, nàng không cách nào tránh khỏi một cước chí mạng vào sườn trái.
Hoa Lân mắt thấy Diệp Thanh gặp nguy hiểm, vội vàng chen ngang ôm lấy người nàng, dùng lưng mình che chở cho nàng. Chỉ nghe “bịch” một tiếng, một cước đó nặng hơn nghìn cân, đủ để ngọc đá đều vỡ. Hoa Lân há miệng phun ra một bụm máu to, chân lực đứt đoạn. Nhưng trước mắt hắn lại lấp lánh hàn quang, hai thanh binh khí tựa độc xà đâm tới nhanh như chớp, muốn tránh cũng không kịp.
Diệp Thanh đẩy mạnh Hoa Lân đã bị trọng thương, thân thể yếu đuối chắn trước người hắn…
Hoa Lân biến sắc, lộ vẻ bất lực. Hắn nghĩ đến ở đằng kia còn có một bạch y nhân thần bí nãy giờ vẫn tụ thủ bàng quan, lòng thầm thóa mạ: “Mẹ nhà ngươi, còn không hiện thân cứu người thì lão tử làm quỷ cũng không tha cho ngươi!”