Ngọc Tiêu Hồn

Hai người trò chuyện rất ít, buổi trưa lúc ăn cơm, Ly Cảnh như thường vẫn là ghét bỏ bánh màn thầu cùng thịt khô của hắn, ngay cả nhìn cũng không chịu liếc mắt nhìn lấy một cái, mặt nhăn nhó như lão nhân gia, Nam Cung Liễu cũng không dám trêu chọc y, qua loa lấp đầy bụng, nghỉ ngơi chốc lát, liền giục ngựa tức tốc lên đường.

Lúc chạng vạng, Nam Cung Liễu dừng ngựa, từ trong lòng móc ra một cuộn giấy bằng da dê, dựa vào ánh tà dương kiểm tra lộ trình tiếp theo, Ly Cảnh hờn dỗi cả một ngày, sắc mặt lúc này mới hơi hòa hoãn một chút, cũng ôm bả vai hắn nhìn xuống đất, hỏi: “Còn phải đi mấy ngày nữa?”

“A?” Nam Cung Liễu ngơ ngác, phản ứng hơi chậm chạp một chút, đối diện ánh mắt sắc bén của Ly Cảnh, hắn nuốt nuốt nước miếng, đầu ngón tay có chút khẽ run, chỉ vào một điểm hồng tuyến trên bản đồ, đáp: “Lại đi ba ngày, vượt qua hai ngọn núi nữa chính là Tây Quan trấn, có thể ở lại nơi đó nghỉ ngơi một chút, sau đó lại đi nửa ngày đến bờ sông, đi thuyền xuôi xuống hạ nguồn, đi chừng hai ba ngày đường nữa là đến Bích Lan cung.”

“Thật là phiền phức.” Ly Cảnh nhìn hắn hai má bị phơi đến đỏ bừng lên, trong lòng suy nghĩ có nên hay không đem hắn đánh bất tỉnh sau đó dùng phong vũ đưa hắn đến nơi đó, đỡ phải dùng loại lộ trình này để tra tấn bản thân.

“Không phiền phức.” Cái tiểu tử ngốc này còn ngu ngốc không biết thức thời, còn lấy lòng nói: “Ngươi nếu ngại mệt liền biến thành Ngọc Hoàn thắt ở trên eo ta, không cần chịu tội cùng ta.”

Ly Cảnh cười lạnh một tiếng, nói: “Ta xem ngươi là muốn tự mình chịu tội đi.”

Ly Cảnh luôn như vậy là người nói chuyện vô tình, Nam Cung Liễu hơi rụt cổ, chỉ chỉ về phía địa phương phía trước có khói bếp bay lên, nói: “Nơi đó có nhà nhỏ của thợ săn, chúng ta đi tìm nơi ngủ trọ đi.”

Ly Cảnh không vui cau mày, hừ nói: “Có ta ở đây, ngươi cần gì phải trụ ở loại địa phương hạ đẳng kia?”

Nam Cung Liễu mặt đỏ lên, cúi đầu, ấp úng mà nói: “Ta ngày hôm nay hơi mệt chút… Không thể để cho ngươi “thải bổ”… Ách… Không có công không hưởng lộc…Không nên cứ ở không trong phòng của ngươi…”

Huống hồ y là sử dụng yêu lực, sử dụng nhiều như vậy chắc hẳn sẽ hao tâm tổn sức, đã có sẵn địa phương để qua đêm, như vậy có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, không nên tăng thêm gánh nặng cho y.

Đáng tiếc y tuy là có ý tốt, nhưng lại đặt trên người một tên ngốc, Ly Cảnh bị hắn trọc tức đến méo mũi, nghĩ thầm chính mình thực sự là có lòng tốt đã không được báo đáp, phí hết tâm tư che chở hắn, hắn ngược lại không hiểu được, còn liều mạng phản đối, cứ như ngươi xa lạ, lại giống như sợ thiếu nợ ân tình của mình!

Thật muốn đem đầu của hắn khai mở nhìn xem bên trong chứa đựng thứ gì, khuôn mặt xinh đẹp của Ly Cảnh hơi co giật, giận run mà biến thành Ngọc Hoàn, tránh lại bị tiểu tử làm cho tức đến sôi tiết lên.

Cái ôm ấm áp thoáng chốc biến mất, Nam Cung Liễu ngạc nhiên nhìn thắt lưng mình lẳng lặng buông xuống Ngọc Hoàn, đầu óc mơ hồ.

Yêu quái này tính khí thật giống trẻ con đi!

Ngón tay chọt chọt vào thân mảnh ngọc trơn bóng tinh xảo, Nam Cung Liễu lầm bầm lầu bầu: “Cho ngươi tiết kiêm sức lực, ngươi đã không cảm kích còn tức giận, thực sự là khó hầu hạ a!”

Thở dài, hắn giục ngựa tiến lên, tìm tới căn nhà tranh nhỏ của hộ săn bắn thấp thoáng trong rừng rậm, xuống ngựa chào hỏi một chút, khách khí hướng chủ nhân nhà nhỏ xin tá túc một đêm.

Nhà này chỉ có hai vợ chồng, đều là người miền núi thuần phác hiếu khách, nam chủ họ Bao, không nói hai lời liền đem phòng ngủ của vợ chồng bọn họ cho hắn mượn dừng chân, còn gọi Bao đại tẩu làm một bàn món ăn dân dã để mời hắn, khiến Nam Cung Liễu vô cùng khó xử, móc ra một nén bạc tạ ơn bọn họ, hai phu thê này lại thế nào cũng không chịu thu, hắn kiên trì một hồi, họ mới miễn cưỡng nhận lấy.

Ăn uống no đủ, Nam Cung Liễu chỉ cảm thấy thật mệt mỏi mọi vật trở lên chao đảo lạ thường, thoáng chốc mí mắt đều không mở ra nổi, hắn mơ hồ nhìn phía chủ nhà nói cám ơn, sau đó ngáp mấy cái liền chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ là do đi cả một ngày đường không nghỉ, hắn một lần đi đến trên giường, liền giày cũng không kịp cởi mà vừa nằm xuống giường một chút liền ngủ.

Tuy rằng vừa nằm xuống lieend ngủ như lợn chết, ở trong mơ vẫn là nắm chặt Ngọc Hoàn bên hông, một khắc cũng không nỡ buông tay.

Ánh đèn lấp lóe, sau khi hắn ngủ không lâu, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Bao thị vợ chồng lặng yên không một tiếng động ẩn vào gian phòng, năm ngón tay vuốt ve hai má Nam Cung Liễu đang đều thở ra, khinh thường nói: “Nguyên lai là mặt hàng này, ta còn tưởng rằng là một nhân vật lợi hại thế nào, uổng phí một chung thuốc mê của ta.”

“Xem ra, Nam Cung gia nhị công tử văn không thành võ không xong, loại đồn đại kia đều không sai đi!” Nữ từ trong bao quần áo của hắn lấy ra hộp gỗ, mở ra xác nhận đúng là đồ vật kia, hướng nam nhân gật gật đầu, “Động thủ đi.”

Nam nhân rút đao ra khỏi vỏ, cười khẩy hướng Nam Cung Liễu đang ngủ say một đao đâm xuống!

Nói thì chậm, hành động thì nhanh, ánh đao lướt qua, tiểu tử ngốc còn đang ngủ say như lợn chết kia đến cùng không thoát được cảnh đầu rơi khỏi cổ, thân một nơi đầu một nẻo, không nghĩ tới giữa không trung lại hiên lên một tấm lụa trắng chặn lại lưỡi đao, nói cũng kỳ quái, dải lụa mỏng như vậy nhưng kì quái là chém thế nào cũng không đứt, trái lại như linh xà giống nhau cuốn lấy chuôi đao, nam nhân thấy hoa mắt, bảo đao càng tuột khỏi tay.

Hai vợ chồng giật nảy mình, một tiếng cười nhẹ từ đỉnh đầu truyền đến, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một mỹ nam tử ngồi ở trên xà nhà, chính là trên tay còn nhiều hêm một thanh đại đao hàn quang lạnh lẽo, tự tiếu phi tiếu (cười mà như không cười) nhìn bọn họ.

Như quỷ mà mang chút nét mị hoặc, tuyệt mỹ yêu dị, khiến hai người phía dưới kia trong nháy mắt nhìn y đến choáng váng, thật vất vả phục hồi tinh thần lại, nam nhân hắng giọng, hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại fanh các hạ, vì sao lại cản trở chúng ta hành sự?”

Bằng ngươi cũng xứng hỏi ta? Ly Cảnh vốn là một bụng oán khí, vừa vặn có người đưa tới cửa cấp hắn tiêu hỏa, lập tức không tiếng động, hai dải lụa phóng ra, hai tên sát thủ đối liếc mắt một cái, nữ rút kiếm chống lại, nam xuất ra ám khí, từ tay áo bên trong bắn ra mấy đạo hàn châm, hướng Ly Cảnh phóng tới.

“Tự tìm đường chết!” Ly Cảnh cười lạnh một tiếng, khuôn mặt dữ tợn, ngón tay khẽ gảy, chỉ thấy bảo đao thoáng cái hóa thành vô số mảnh vụn, hướng hai người kia bắn tới.

Tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng, kia một đôi nam nữ thoáng chốc bị mạnh vụn đâm đến huyết nhục mơ hồ, máu tươi phun đỏ thẫm cả một mặt tường, mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập căn phòng tanh đến khiến người muốn nôn mửa, Ly Cảnh điều khiển lụa trắng quấn lấy hai cỗ thi thể ném thẳng đến góc tường, sau đó thả người nhảy xuống, ngồi ở bên giường, xoa mặt Nam Cung Liễu còn ung dung ngủ say trên giường, cười nói: “Có giáo huấn lần này, xem ngươi còn dám cùng ta giận dỗi hay không.”

Y đã sớm nhìn ra hai vợ chồng này làm việc quái lạ, cố tình tiểu tử ngốc này còn ngây ngô không hiểu lòng người hiểm ác còn bị dụ đến vui vẻ.

Sở dĩ không có ngăn cản, một là rõ ràng Nam Cung Liễu không gặp nguy hiểm thì không biết sợ, hai là là, mượn cơ hội này dọa hắn một chút, xem viên đá ngốc này có thể hay không thông suốt một ít.

Nghĩ đến bộ dạng Nam Cung trốn ở trong lồng ngực của y run lẩy bẩy mà rơi nước mắt, Ly Cảnh cười đến vô cùng dâm đãng, cúi đầu hôn môi người vẫn còn ngủ say kia.

Đáng tiếc y tính toán đến chu toàn, lại gặp phải Nam Cung Liễu gia hỏa không thông minh lại vồ cùng thiếu tâm nhãn lại thừa thiện lương, quan tam đó lại biến thành công dã tràng lấp biển.

Nam Cung Liễu sau khi tỉnh lại, nhìn thấy thi thể bên trong phòng, đầu tiên là sợ hãi rụt lại trên giường, lại thấy Ly Cảnh ngồi bên giang rộng hait ay chờ hắn sợ hãi nhào vào lòng mình, lại chỉ nghênh đón được biểu hiện vừa kinh vừa sợ cùng nắm đấm của đối phương, cùngvới tiếng quát hỏi: “Ngươi vì sao lại làm hại người người vô tội!?”

Cái gì gọi là “lại” giết bừa “Vô tội”!? Ly Cảnh nổi trận lôi đình, phẫn nộ mà rống lên trở lại: “Ngươi cái đồ không có mắt, ta cứu ngươi một mạng ngươi còn oán ta!?”

Hắn thực sự là yêu quái xui xẻo nhất trên đời! Nghe nói phía sau núi hồng hồ ly tinh đều gặp được nam nhân tốt được ôn nhu săn sóc, hắn một khối bảo ngọc ngàn năm, nghiễm nhiên gặp được một kẻ ngu ngốc, lòng dạ sắt đá còn bị xem là lòng lang dạ thú!

Nam Cung Liễu bị hắn rống đến sợ mất mật, nhìn thi thể hai người kia thảm đến không giám nhìn, hắn chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh băng, run giọng nói: “Ngươi đồ yêu quái lòng dạ độc ác, ta vốn cho là ngươi chỉ là tính tình bướng bỉnh cường ngạnh, không phục giáo hóa, không nghĩ tới ngươi tâm địa rắn độc lại độc ác đến như vậy, liền đối với người vô tội lại có thể hạ độc thủ như vậy!”

“Ngươi nói cái gì!?” Ly Cảnh tức giận đến trước mắt tóe lên hàn quang, không khống chế được giận dữ mà lộ ra cường thế bức người, kéo lại Nam Cung Liễu, chỉ vào góc tường thi thể mắng: “Ngươi nhìn rõ ràng cho ta! Này hai hai thi thể kia là cải trang giả dạng đến hại ngươi, ngươi này đại ngu ngốc!”

“Ngươi còn muốn ngậm máu phun người!?” Nam Cung Liễu đỏ mắt trừng y, tuy rằng sợ sệt, vẫn là không cam lòng yếu thế mà rống lên trở lại: “Bọn họ tay không tấc sắt, làm sao hại người?”

Ly Cảnh thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài, có chút hối hận không lưu lại cây đao kia làm vật chứng, hảo tâm giúp hắn còn bị vu oan là ngậm máu phun người còn hùng hổ trách cứ y đòi vật chứng, nhẫn nhin của y cũng có giới hạn? Ly Cảnh vốn là tính khí kiêu ngạo, làm sao chịu được bị hiểu lầm như vậy? Y trừng mắt nhìn Nam Cung Liễu, cả giận nói: “Hỗn trướng! Ngươi ta từ đây một đao cắt đứt, ta nếu như tái để ý tới ngươi chính là bị chó cắn mù mắt, ta liền theo họ ngươi!”

Dứt lời, không đợi đối phương đáp lại, Ly Cảnh thở phì phò quay đầu bước đi, cửa phòng liền bị y một cước đạp nát, Nam Cung Liễu ngơ ngác đứng ở một chỗ trong vũng máu, muốn nói lại thôi, bước nhanh đuổi theo, thấp giọng gọi: “Ly Cảnh…”

Bóng đêm mê man, đều không còn nhìn thấy bóng dáng Ly Cảnh?

Nam nhân luôn tùy hứng làm bậy, rốt cục chính là cũng chán ghét kẻ vô vị lại vô dụng bất tài như mình rồi sao?

Những ngày qua cùng y dây dưa, bất quá là phù dung chớm nở, y cuối cùng bất quá vẫn là một người qua đường trong cuộc đời hắn, một cơ hội cũng đều không để lại cho ta, cứ như vậy dứt khoát mà đi.

Trăng sáng treo giữa trời, Nam Cung Liễu hoảng sợ luống cuống mà đứng ở trong sân, viền mắt có chút nóng lên, rưng rưng muốn khóc, hắn đứng ngẩn ngơ một hồi, dùng ống tay áo xoa lung tung một chút trên mặt, thất hồn lạc phách trở lại trong phòng.

Trong phòng mùi máu tanh xông vào mũi, Nam Cung Liễu vội vàng thu thập xong bao quần áo, bịt mũi chật vật chạy đi, ngồi sập xuống đất.

Mát mẻ gió núi phất qua hai gò má, làm cho đại não hỗn loạn thoáng thanh tỉnh một ít, để xuống hành lí, tìm một cái cái cuốc, ở trong sân đào lên một cái hố lớn.

Coi như hắn thật sự thích Ly Cảnh, nhưng yêu quái kia tùy ý thương tổn tính mạng người khác là sự thật không thể chối cãi.

Nam Cung Trĩ Liễu tại dưới ánh trăng đổ mồ hôi như mưa, âm thầm chửi rủa ý nghĩ muốn cứu vãn tình hình của chính mình.

Hắn làm sao có thể vì một chút yêu thích, liền không để ý thiên lý nhân quả, nuông chiều tính tình giết chóc tàn nhẫn kia?

Không ngừng nhắc nhở mình không được nhẹ dạ, nhưng mà ngực đau đớn lại làm cho hắn lệ rơi đầy mặt, đối Ly Cảnh thất vọng, bị y bỏ rơi oan ức, cùng với con đường mênh mông phía trước đan xen bao nhiêu sợ hãi  cùng ủy khuất vào nhau, ngũ vị tạp trần.

Hắn sống hai mươi hai năm, bình yên như nước, mà ngắn ngủi có mấy ngày, trong cuộc sống đã trải qua vô số sóng to gió lớn, nam nhân bốc đồng kia quấn lấy hắn đến khi hắn động tâm lại tùy thời mà vứt bỏ hắn, hoàn toàn không để đến ý nguyện của hắn.

“Tử yêu quái! còn nói cái gì gả cho… Nói so với xướng còn hay hơn…” Một bên cố sức đào hố lại như đang trút giận xuống mặt đất, một bên nói liên miên cằn nhằn mà chửi bới, trên mặt không biết là mồ hôi hay là nước mắt, Nam Cung Liễu cũng không biết đến mệt mỏi, cố hết sức mà vung lên cái cuốc.

Mới kết liễu một ngày nhân duyên, hắn liền thành một kẻ mãnh phu tục tằn, hắn làm sao có thể ôn hòa nhã nhặn!?

Đào đào lại đến tận sáng sớm, đến thời điểm ánh nắng chiếu xuống đầu mới đào xong cái hố to, Nam Cung Liễu tóc tai bù xù mà ngồi dưới đất thở gấp, ngồi xuống nghỉ ngơ một chút, hắn cố gắng ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, vào bên trong kéo thi thể đi ra.

Tử trạng hai người kia làm cho hắn lâm vào một trận mê muội, đọc thầm vài câu cầu khấn đại bi kinh, Nam Cung Liễu bi phẫn mệt mỏi, cũng không để ý đến dính trên người toàn máu cùng một thân mồ hôi, sử dụng hết khí lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra đem hai bộ thi thể kéo vào phần huyệt mà hắn đã đào.

Trong quá trình kéo lấy, nam thi thể cánh tay buông xuống, trong tay áo rơi ra một ống ngọc khéo léo, Nam Cung Liễu mắt sắc mà nhìn cái ống nhỏ kia, hắn đem thi thể ném vào mộ phần hầm, tò mò nhặt lên ngân ống, nhìn kỹ dưới, kinh hãi đến biến sắc.

ống ngọc bất quá chỉ to bằng ngón tay cái, khéo léo tinh xảo, một mặt giăng đầy mười mấy lỗ thủng, ống thân chứa vặn chụp, phần sau còn nạm một khối ngọc bích to bằng móng tay.

Nếu như giang hồ binh khí phổ ghi chép không có sai sót, như vậy trong tay hắn cái ống ngọc này, chính là ám khí năm đó ở trên giang hồ dấy lên một cỗ sóng to gió lớn: Thiên nhân triển tay áo.

Mà ám khí này, chính là xuất ra từ Bích Lan cung.

Tự khi nó xuất thế tới nay, không biết bao nhiêu vị tiền bối thanh danh hiển hách hào hiệp trượng nghĩa trong giang hồ mất mạg vì nó, gặp phải Thiên nhân triển tay áo, thật sự dù có lợi hại thế nào cũng phải bỏ mạng.

Ám khí bá đạo như vậy, làm sao lại xuất hiện trong tay một đôi phu thê bình thường trong núi?

Nam Cung Liễu kinh ngạc nhìn khối này ngọc bích, trên quần áo mồ hôi vừa mới tản đi lại lần thứ hai bị mồ hôi lạnh thẩm thấu, trong óc như chọc vào tổ ong vò vẽ, vang lên ong ong, thật vất vả kéo lại được mấy phần thanh minh, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói: “Ly Cảnh…”

Lẽ nào Ly Cảnh không có lừa hắn, vợ chồng này đúng là sát thủ giả trang!?

Hồi tưởng lại sự việc đêm qua, hai vợ chồng ân cần khoản đãi mình, lại vừa dùng qua cơm chiều đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, lẽ nào thật sự như Ly Cảnh nói: Nếu không có hắn xuất thủ cứu giúp, chính mình đã sớm chết rồi?

Tên kia là yêu quái tâm cao khí ngạo, bị chính mình hiểu lầm vẫn là không tính, còn chửi mắng y đến thậm tệ, trách không được y dưới cơn nóng giận mà phất tay áo rời đi.

Càng nghĩ càng là buồn bực cùng chán nản, Nam Cung Liễu nghi ngờ không thôi, hối hận đan xen, cố không để ý đến một thân mồ hôi dính đầy máu cùng với hai cỗ thi thể nằm ngang ở dưới huyệt lớn, nhấc lên bao quần áo, dắt ngựa, nhẹ nhàng dưới nắng sớm mà đi.

Tâm hoảng ý loạn, Nam Cung Liễu hối hận tâm can đều thắt lại, chưa từng có người không chê hắn bình thường vô dụng, kiên nhẫn cũng nhẫn nhịn mà che chở hắn, hắn lại không biết tốt xấu mà đem người kia tức giận bỏ đi, nhớ tới bộ dạng tức giận của Ly Cảnh thời điểm rời đi, hắn liền chỉ muốn đánh chính mình một trận này tên ngu ngốc đầu heo.

Không biết Ly Cảnh còn có nguyện ý hay không để ý tới chính mình, còn có nguyện ý hay không cùng mình…ở bên nhau?

Dọc theo đường đi ngóng trông tìm kiếm khắp nơi, chỉ hy vọng có thể tại trong núi xanh biếc nhìn thấy thân ảnh của người nọ, nhưng đáng tiếc Ly Cảnh tựa hồ là quyết tâm muốn cùng hắn chia tay, mặc hắn đem một đôi mắt đỏ ngầu đến co rút, nhưng cũng không tìm được một sợi tóc của đối phương.

Cứ như vậy ngơ ngơ ngác ngác đi một ngày, màn đêm buông xuống, Nam Cung Liễu ủ rũ cúi đầu đem con ngựa đứng ở một dòng suối nhỏ một bên, gặm hai cái bánh màn thầu, nhạt như nước ốc, không khỏi lại bắt đầu tưởng niệm đến Ly Cảnh.

Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, yêu quái kia rời khỏi chính mình, tất nhiên là như cá gặp nước, ung dung tự tại, hiện tại còn không biết là đang ở đâu vui đùa đến quên cả trời đất, nào còn nhớ đến mình trông ngóng y đến quặn lòng?

Càng nghĩ càng ủ rũ, Nam Cung Liễu cởi quần áo bẩn thỉu, nhảy vào trong con suối tẩy đi một thân bùn đất.

Mát mẻ suối nước giúp hòa hoãn bớt khó chịu trong ngực, Nam Cung Liễu ở trong nước tắm rửa hồi lâu, đem mình từ đầu đến chân đều rửa sạch, sau đó bò lên bờ, nhìn chung quanh một chút, trong thâm sơn này hiếm người đến, hắn cũng lười mặc quần áo thường, cứ như vậy trần như nhộng mà ngồi xổm ở bên bờ, đem quần áo dơ giặt sạch sẽ, mở ra phơi tại trên bãi cỏ.

Trăng sáng treo trên đầu, chiếu lên người khó có thể ngủ, Nam Cung Liễu vươn mình nằm nghiêng, mềm mại cỏ xanh cọ sát vào da thịt trần trụi, gây nên chút run rẩy nhỏ bé, gió đêm càng ôn nhu, xoa xoa nhẹ nhàng, trêu chọc lên người xuân tâm.

Trời đẹp như vâyh, làm cho hắn càng thêm tưởng niệm Ly Cảnh dung mạo mê người cùng cánh tay ấm áp, thực tủy biết vị thân thể đã bắt đầu hồi ức đối phương nhiệt tình âu yếm cùng sóng cuồng xâm chiếm.

Giống như là trúng tà, Nam Cung Liễu một bên thầm mắng mình không tiền đồ, một bên cuộn tròn lên hai chân, một tay xoa lồng ngực khô nóng không thôi, một cái tay khác, lặng lẽ mò về dưới hạ thân.

Nhắm mắt lại ảo tưởng đến hạ thân của minh đang được y xoa nắn, phân thân rất nhanh ngạnh nhiệt đứng thẳng lên, Nam Cung Liễu cắn chặt hàm răng, trầm thấp thở dốc, trong hôn mê, liền hậu huyệt đều từng trận co rút lại, sinh ra bị người cưỡng đoạt ảo giác.

Mỗi một tấc da dẻ đều nóng đến như phát hỏa, Nam Cung Liễu không nhịn được than nhẹ lên tiếng, mà mặt sau nóng rực không thôi nho nhỏ miệng huyệt, thật giống như thật sự kẹp lấy một đầu ngón tay đang thăm dò bên trong.

A?

Nam Cung Liễu trừng mắt nhìn, hắn hai cái tay đều ở trước người sờ loạn, mặt sau cái kia là ở đâu ra!?

Dưới sự kinh hãi, đột nhiên vươn mình ngồi dậy, lại đối diện đôi mắt cực kỳ quen thuộc, tròng mắt xanh sẫm, giữa trán là long văn tại dưới ánh trăng càng lộ vẻ yêu dị, hắn bất động ngây dại, lẩm bẩm ngập ngừng nói: “Ly Cảnh…”

Ngẩn ngơ chốc lát, mới đột nhiên phản ứng lại chính mình đang làm gì, Nam Cung Liễu chỉ cảm thấy oanh mà một tiếng, da mặt trắng noãn trướng đến đỏ bừng, hắn vừa thẹn vừa giận, dụng cả tay chân mà bò lên, hướng bao quần áo của hắn nhào tới.

Thật mất thể diện! Hắn cư nhiên ở nơi này làm loạn loại chuyện kia, nghĩ bộ dáng động dục của Ly Cảnh, khổ nhất chính là làm cái kia chuyện xấu còn bị bắt gặp!

Nam Cung Liễu chỉ cảm thấy giận dữ cùng xấu hổ muốn chết, trong lúc nhất thời liền quên mất chuyện hai người cãi nhau, chỉ lo há miệng run rẩy tìm kiếm y phục mặc vào.

Ly Cảnh đứng ở bên dòng suối, hai tay vòng qua ngực, lạnh lùng ra mệnh lệnh: “Lại đây.”

Nam Cung Liễu khoác lên kiện áo lót mỏng, đầu cũng không dám nhấc, đỏ mặt đi tới, Ly Cảnh mặt không thay đổi liếc mắt nhìn hắn, lại nói: “Cởi.”

“Ta…” Nam Cung Liễu đỏ mặt, há miệng muốn nói, đối diện ánh mắt lạnh như băng của Ly Cảnh, hắn biết mình đuối lý, chỉ lo lại làm tên yêu quái xấu tính kia lại sinh khí mà đi mất, vì vậy nhẫn nhịn xấu hổ, ngoan ngoãn đem áo lót cởi bỏ trên bãi cỏ.

Khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều không có một mảnh vải che thân, luống cuống mà đứng ở trước mặt Ly Cảnh, cảm giác được tầm mắt lạnh lùng kia tại trên người mình dao động, rõ ràng mà cay nghiệt, làm cho hắn cả người nổi da gà, tại nam nhân nhìn từ trên xuống dưới thân thể hắn không sót một mảnh.

Địa phương vừa rồi còn bộc phát dục vọng có chút nhuyễn xuống, buồn bã ỉu xìu mà cúi đầu, cùng chủ nhân của nó giống nhau làm cho người ta tức giận, lại khiến người ta không nỡ buông tay, Ly Cảnh con ngươi đảo một vòng, sinh ra chút ý niệm muốn đùa cợt người, y bước lên trước, ngón tay nhẹ nhàng gảy tiểu huynh đệ đã ủ rũ mà xìu xuống của Nam Cung Liễu, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Ngươi làm tiếp a, ta muốn xem.”

Khí tức ấm áp phất qua bên tai làm cho hắn không tự chủ mà phần eo như nhũn ra, mà mệnh lệnh ác liệt này lại làm cho hắn suýt chút nữa khóc lên, Nam Cung Liễu vẻ mặt quẫn bách, thấp giọng cầu xin: “Ta biết sai rồi, xin lỗi ngươi, ngươi liền… đừng như vậy tiếp tục bắt nạt ta…”

Ai nha… Ly Cảnh đầu óc nóng lên, nguyên bản kế hoạch cùng biện pháp muốn trừng phạt Nam Cung Liễu toàn bộ quăng đến sau đầu, y hiện tại chỉ muốn đem Nam Cung Liễu đè xuống, đại chiến ba trăm hiệp, để giải lửa giận của chính mình thêm dục hỏa.(ngươi mới nói còn để ý hắn chính là bị chó ăn mất mắt a Ly Cảnh ???? o.o)

Nam Cung Liễu nhìn ra hắn dao động, đánh bạo dính vào, vụng về ở trên người hắn cọ tới cọ lui, ý lấy lòng không nói cũng hiểu.

Ly Cảnh cười nhẹ một tiếng, một tay đặt lên bờ mông căng tròn của hắn, tách ra hai cánh mông, ngón tay thăm dò vào u huyệt, nhẹ nhàng nới rộng.

Cảm giác được lửa nóng trong huyệt nhỏ chặt chẽ siết lại ngón tay, mà Nam Cung Liễu chân đã run đến đứng không vững, cả người dựa ở trên người y, một mặt bất mãn đòi hỏi nhiều hơn, hậu huyệt co rút liên tục, Ly Cảnh rốt cuộc không kiềm chế nổi, một cái đẩy ngã hắn, thân thủ đặt hắn dươi thân.

Trong lúc nhất thời thiên lôi dẫn ra địa hỏa, hai người liền tại bên dòng suối dã chiến, Ly Cảnh xiêm y còn chưa cởi hết, Nam Cung Liễu đã quấn lấy, thân thể đói khát không kịp chờ đợi mở ra, không giữ lại chút nào, tại dưới thân y run rẩy.

Theo từng trận xoa nắn của y mà thấp giọng rên rỉ, đôi mắt đen ướt át một mảnh mơ hồ, đắm chìm trong dục vọng, bên trong thân thể lửa nóng chính là khát khao chờ mong bị y xâm phạm, khiến người máu huyết sôi sục, Ly Cảnh lấy ngón tay qua loa khuếch trương cho hắn mấy lần, sau đó nhấc lên hai chân Nam Cung Liễu hư nhuyễn vô lực, đem dục vọng chính mình đã chướng đến khó chịu đâm thật sâu vào cúc nhỏ.

“A… Đau…” Thật sự là quá vội vã, Nam Cung Liễu thân thể cứng một chút, ngón tay nắm lấy xiêm y Ly Cảnh, trên mặt hiện lên ẩn nhẫn cùng thống khổ.

Ly Cảnh bị hắn cắn đến chặt chẽ, tiến không được lui cũng không xong, không thể làm gì khác hơn là thử rút ra một chút, không nghĩ tới Nam Cung Liễu chân dài lại quấn lấy eo chính mình, vòng lấy eo y, mặt trướng đến đỏ bừng, tiếng như muỗi kêu mà nói: “Đừng… Đừng đi…”

Cho dù đau đớn cũng phải lưu y lại, lưu lại cự vật đang lấp kín trong cơ thể mình nhiệt tình cùng khát vọng, lưu lại người này duy nhất chịu yêu thương sủng ái chính mình.

Hắn là người không quá tham lam, bình sinh cũng không có gì ý đồ không an phận, thế nhưng giờ khắc này, hắn muốn Ly Cảnh, nghĩ muốn bên cạnh người này, nam nhân bừa bãi ngạo mạn.

Chưa bao giờ thói quen hướng người mở miệng cầu xin cái gì, cho dù là trong luvs này, hắn cũng không có cách nào đem ý nghĩ trong lòng tràn đầy khát vọng truyền đạt cho đối phương, không thể làm gì khác hơn là thân thủ ôm cổ Ly Cảnh, chủ động hôn lên môi của hắn.

Cảm xúc mãnh liệt làm nước mắt tràn ra viền mắt, mông lung trong con ngươi bao hàm yếu đuối cùng lo lắng khiến Ly Cảnh động dung, ánh mắt cầu xin thương xót cùng môi lưỡi vụng về, làm cho y đọc hiểu bất an của hắn, không khỏi một trận đau lòng.

Từ nhỏ đến lớn đều luôn cô đơn, là hài tử không được người yêu thương, sớm quên mất làm sao làm nũng, làm sao đưa ra yêu cầu.

Mà hắn, rất tình nguyện đem y ôm vào trong ngực, từng điểm từng điểm giáo dục hắn hưởng thụ một số lạc thú nho nhỏ.

Kết thúc một màn hôn nồng nhiệt, Ly Cảnh vẫn cứ duy trì tư thế hai người kết hợp, nhẹ nhàng hôn lên cằm của hắn, thấp giọng dụ dỗ nói: “Nói ngươi muốn ta.”

“Ly Cảnh…” Nam Cung Liễu khó chịu khóc lên, yêu quái này quả nhiên bụng dạ hẹp hòi, dĩ nhiên vào thời điểm như thế này lại chọc ghẹo người, hắn liền gấp tức đến nghẹn, uốn éo người muốn tránh ra, lại bị đối phương cánh tay như kìm sắt ôm chặt lấy eo, không thể động đậy.

Nhạy cảm bên trong càng ngày càng rõ ràng mà cảm giác được mật huyệt ngậm vật cứng đã nóng đến bỏng rát, hậu huyệt yếu mềm ngứa ngáy, làm cho hắn khó chịu lắc đầu, làm sao cũng không cách nào mở miệng nói ra loại kia lời mất mặt.

Càng là động chân tâm, thì càng lưu ý, sợ mình ở trước mặt hắn làm trò hề.

Ly Cảnh êm ái hôn môi cùng mí mắt của hắn, con ngươi xanh sẫm xinh đẹp lại ôn nhu cùng sủng nịch nhìn hắn, không dám hy vọng xa vời hắn sẽ nói câu kia, hạ thể liền đỉnh tiến vào một ít, vẫn là kiên nhẫn mà lừa hắn mở miệng: “Ngoan, liền nói một câu, chỉ cần ngươi nói, ta cái gì đều cho ngươi.”

Thanh âm trầm thấp, quả như ma chú giống nhau mê hoặc tâm thần người, Nam Cung Liễu tại trong ngực y run rẩy không thôi, khuấy động tình triều cuốn sạch chút lí trí còn dư lại, giãy dụa luôn mãi, cuối cùng thỏa hiệp, ở dưới thân y run giọng nói: “Ta muốn… Ngươi…”

Là cầu xin, cũng là cam kết, hắn không có thứ gì, chỉ có thân thể trúc trắc nhiệt tình cùng vụng về, Ly Cảnh nếu như nguyện ý muốn, hắn tất hoàn toàn cho y, không để lại mảy may.

Ly Cảnh động tác càng thêm ôn nhu, từ từ trừu động hạ thân, an ủi giống như mà thỏa mãn hắn bị bốc lên dục vọng thân thể, Nam Cung Liễu ngước đầu, trong cổ họng xuất ra sung sướng than thở, nắm lấy cánh tay Ly Cảnh, eo lay động nhỏ phối hợp đối phương ra vào.

Tiếng thở dốc càng ngày càng dụ hoặc cùng mê người, Ly Cảnh đợi thân thể của hắn thích ứng, hàm trụ eo thân, cuồng dã mà trừu động, một cái phóng thẳngđến nơi lửa nóng tiến thẳng vào nơi sâu nhất tận cùng, Nam Cung Liễu dưới thân y một trận khoái cảm đánh ập xuống toàn thân chấn động ngâm lên tiếng rên rỉ mê người, trên cành cây chim nhỏ đang ngủ đêm đều thức tỉnh bay lên, bến dưới trên cỏ là hai thân thể trần trụi quấn nhau, giao hòa đến triền miên, hồn nhiên vong ngã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui