Chương 35: Hồ Điệp
Dịch: Vivian Nhinhi
Dùng tơ hồn, thu một mảnh hồn phách nho nhỏ của Phượng Hoàng Tinh Quân lại, đặt trong linh thức, ta tiếp tục ngồi dưới gốc lê, nhíu chặt hai mày, lâm vào trầm tư.
Sống dưới nhân gian ngắn ngủi mấy trăm ngày còn dài hơn so với mấy ngàn năm trên Thiên Giới, đã thay đổi rất nhiều cách nhìn của ta đối với mọi thứ xung quanh.
Hài tử thoạt nhìn nhu thuận hiểu chuyện chưa chắc đã là người tốt. Có khả năng là sói đội lốt cừu, có khả năng là cừu bị sói điều khiển, hoặc cũng có thể là tim cừu đã bị tráo đổi bằng tim sói.
Ta cảm thấy biểu hiện của Phượng Hoàng Tinh Quân quá nhiệt tình, không dám hoàn toàn thành thật với nhau, đợi cân nhắc cẩn thận lại, y chưa chắc đã có thể tin tưởng, nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là y cho ta biết hai tin tức, một là Thương Quỳnh rất cần ta đến bổ hồn, hai là y với Tiêu Lãng và Thương Quỳnh không cùng một duộc.
Ta trung với Thiên Giới, quan hệ với Tiêu Lãng lại xấu như vậy, rõ như ban ngày, Thương Quỳnh không cần phái người đến dò xét cũng biết. Nếu ai chọc ả mất hứng ả chắc chắn sẽ khiến tổ tông mười tám đời của kẻ đó cũng sống không yên ổn, nhưng lại bỏ mặc ta sống thoải mái nhàn nhã ở Lê Hoa Viện này, chuyện này nếu như không có nguyên nhân rõ ràng thì không thể nào xảy ra được.
Đơn thuần là giữ thể diện cho món đồ chơi mà Tiêu Lãng yêu thích thôi sao?
Nhớ đến cặp mắt xinh đẹp lạnh như băng của ả trên bảo tọa, giống như cắn nuốt hết thảy khí phách vương giả, ta âm thầm lắc đầu, không nghĩ rằng ả coi trọng tình chị em hơn an nguy của Ma Giới, huống chi Tiêu Lãng còn có thể biến ta thành nguyên hình, khóa hồn phách lại mà đùa giỡn.
Thương Quỳnh là đang kiếm chế nanh vuốt, im lặng chờ đợi trong bóng đêm, đợi đầu của Nguyên Ma Thiên Quân đến tay rồi mới ra tay với ta, lợi dụng lực lượng của Nguyên Ma phá tan phong ấn của Thiên Giới, trèo lên đỉnh Tam Giới.
Khi Phượng Hoàng nhắc đến an nguy của sư phụ, biểu lộ rất không bình thường, giọng nói cũng cứng ngắc, giống như đang giấu diếm cái gì, khiến người ta không thể không sinh nghi.
Hai bên tranh phong, đều mong có lực lượng của ta, vậy thì ta liền theo bọn họ chơi đến cùng.
Có điều Phượng Hoàng Tinh Quân trước mặt tìm ta kết minh đối phó với hai chị em Thương Quỳnh, cũng là cho ta một cái thóp để nắm. Vạn nhất xảy ra điều gì, báo đến tai ma quân, y cũng sẽ phải theo ta xương cốt thành tro.
Mà Tiêu Lãng khí thế hung hăng càn quấy, nhục nhã thanh danh của sư phụ ta, thân thể của ta, thù này tất báo.
Tứ cố vô thân, bộ bộ kinh tâm.
Lựa chọn có rất nhiều, nhưng lựa chọn tốt nhất lại chỉ có một.
"Ngọc Dao tiên tử!" Xích Hổ tướng quân hét to, nghe như sấm sét.
Ta bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, còn không biết giải quyết thế nào,mắt nhìn bốn xung quanh thấy cửa hơi mở, hắn đứng bên ngoài, trong mắt không giấu được tàn khốc đang nhìn thẳng vào ta, giống như tóm được phạm nhân hung ác, vừa nhìn đã khiến người ta run rẩy rồi.
Xích Hổ tướng quân hồ nghi hỏi: "Cô ngồi dưới gốc lê không nhúc nhích đã ba canh giờ, đến tột cùng là đang suy tính cái gì?"
"Không có gì!" Ta nhìn sắc trời, mới phát hiện mình nghĩ có một vấn đề đã mất thời gian lâu như vậy, rất là xấu hổ, cuống quít đứng dậy vuốt vạt áo, hỏi thị nữ vì sao không đóng chặt cửa.
Hắn Loan nhìn cửa cổng lại nhìn ta, hình như cũng thấy khó hiểu: "Tiêu Lãng đại nhân có lệnh không được khóa cửa, nhưng nô tì đã đóng lại rồi mà, chắc là gió thổi cửa mở thôi.
Xích Hổ tướng quân khựng lại một lát, giải thích: "Lão tử phụng mệnh trông coi, sợ mẹ trẻ này quỷ kế đa đoan, mang lòng chày trốn nên lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm."
Lần đầu tiên có người bảo ta quỷ kế đa đoan, ta rất là cảm kích.
Hắc Loan cau mày: "Tướng quân, không được đâu? Bọn ta thì không sao, chứ nữ nhân nhân gian với Thiên giới không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện được."
"Ông nhổ vào, nhập gia tùy tục, có gì mà không được? Huống chi mẹ trẻ này bộ dạng cũng chẳng có gì hơn người, Tiêu Lãng đại nhân lại lệnh ta lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm nàng, nhìn vài lần cũng không mất miếng thịt nào, có cái gì đáng ngại?" Xích Hổ ngẩn người, thẹn quá hóa giận mà mắng ta vài tiếng, chuyển hướng chủ đề, chỉ vào ta nói: "Nàng ta vừa rồi mới ngồi yên suốt ba canh giờ, mắt nhìn phía trước, không động đậy tí nào, không phải tu luyện cũng không phải là ngủ, sau lưng lại động pháp lực, rất cổ quái."
Vừa nãy dẫn hồn phách cửa Phượng Hoàng về, động ba phần pháp lực lại bị phát giác.
Ta chột dạ lui về sau hai bước, trên mặt vẫn coi như trấn định.
Biểu cảm của Xích Hổ tướng quân rất khủng bố, giống như muốn tóm ta lôi đến cho Tiêu Lãng tra khảo.
Chỉ cần có tí gió thổi cỏ lay nào rơi vào tai tên hồ ly Tiêu Lãng kia, ta có đang nghĩ cái gì cũng không gạt được hắn.
Đang chần chờ, giọng nói của Phượng Hoàng kịp thời xuất hiện trong đầu, y không chút do dự ra lệnh: "Khóc!"
Thời khắc nguy cấp có người hỗ trợ, ta không buồn nghĩ, nghe theo mệnh lệnh, dụi dụi mắt bắt đầu gào khóc.
Hắc Loan đờ người ra nhìn, Xích Hổ trợn tròn mắt, đều sững sờ nhìn ta.
Phượng Hoàng cũng bị hù đến, chốc lát sau, y mắng ta bằng ngữ khí rất là ái ngại: "Cô thân là nữ tử, không thể khóc lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu một tí à? Không phải trẻ con ba tuổi, làm gì có cái kiểu khóc....không phong nhã như vậy?"
Ta bị mắng, vừa thấy oan ức vừa sợ, vừa khóc vừa ở trong linh thức hỏi: "Trước kia khi bị sư phụ phạt, ta đều khóc như vậy thôi. Làm thế nào để khóc tới lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu đây? Kính xin tiên sinh làm mẫu."
"Ôi giời, là sư phụ cô chiều hư cô rồi!" Phượng Hoàng lắc đầu liên tục, chết cũng không chịu làm mẫu.
Ta tưởng tượng ra thân thể suy nhược của y, cùng với cảnh mưa rơi trên rừng hoa lê ở Giải Ưu Phong, cả hai kết hợp lại, vô sự tự thông, thế là tiếng khóc thu nhỏ rất nhiều, chỉ nghẹn ngào lau nước mắt.
Xích Hổ tướng quân lắp bắp hỏi: "Đang êm đẹp, cô khóc cái gì?"
Phượng Hoàng lập tức ra lệnh, ta chỉ nói theo y, nức nở đáp: "Nhớ nhà..."
Nữ hài tử bị bắt đến, giam cầm trong cô độc vì nhớ nhà mà ngồi im lặng, cớ này dùng cũng hợp lý.
Xích Hổ hỏi lại: "Còn pháp lực?"
Ta tiếp tục lắp bắp theo lời Phượng Hoàng: "Trong phút chốc muốn gọi Thanh Loan bay về nhà, vươn tay ra lại không thấy ánh mặt trời, mới nhớ ra đây không phải Thiên Giới."
"Đúng rồi, ở đây đã cố gắng làm cho giống với Thiên Giới lắm rồi," Trên mặt Hắc Loan hiện ra chút không kiên nhẫn, rất nhanh khôi phục lại mặt mỉm cười ân cần, khuyên nhủ: "Tiên tử chớ khóc, coi chừng khóc tới hại thân thể. Cô xem viện này, thật là đẹp nha, Tiêu Lãng đại nhân phí không biết bao nhiêu tâm tư đâu. Khí hậu Ma giới vốn không tốt, sản vật khan hiếm, đất là trồng không lên được cây cỏ gì, để dẫn được ao nước ấm này để trồng cây, đã phải phái mấy ngàn người đào hơn mười dặm kênh, đặt ở bên ngoài, số công đấy có thể đổi được cả ngàn đầu heo đấy!"
Lục Uyên - vốn nghe thấy tiếng khóc mà vội vàng chạy tới, không hiểu mô tê gì, cũng chạy vào an ủi: "Đấy chính là bốn ngàn cái chân heo nướng đấy, đổi là ta cũng sướng chết, cô còn khóc cái gì?"
Thoạt nhìn nàng ta rất thèm thuồng.
Ma giới không phải là trân bảo vô số sao? Ta nghe thấy mà sững sờ, quên cả khóc.
Phượng Hoàng trong đầu giải thích: "Ma Giới dựa vào sự tiến cống của các tộc và cướp đoạt khắp nơi mà sống, nhưng nhiều tiền vàng lại thiếu đồ ăn."
Đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất khiến bọn chúng tâm tâm niệm niệm muốn xâm lấn Tam giới, cướp địa bàn.
Phượng Hoàng thấy ta lại ngẩn người, nhắc nhở: "Cô tốt xấu gì cũng là nữ tử, ngày thường không có việc gì thì ngắm gió trông mây rơi vài giọt lên, nhìn cỏ xem hoa ai oán viết vài câu thi từ, dựa cột thở ngắn than dài một hai câu, điềm đạm đáng yêu như bông hoa trắng, như thế mới có bộ dạng của con tin chứ? Đừng lúc nào cũng giương nanh múa vuốt giống như hổ cái, cũng đừng đờ đẫn ngốc nghếch như đầu gỗ, nam nhân thích nhất là bộ dàng này. Cô xem biểu hiện của tên kia kìa, mềm mại hơn bao nhiêu chưa?"
Ta theo lời hắn, nhìn vào hai mắt Xích Hổ tướng quân.
Bàn tay nắm đại đao của Xích Hổ khẽ buông lỏng, biểu lộ cũng nhu hòa chút ít, thấy ta nhìn hắn thì vội vàng dời mắt, nói cứng: "Vô dụng, chỉ biết khóc! Tiểu viện do Tiêu Lãng đại nhân tự mình xây dựng, so với cái chỗ rách nát trên Thiên Giới kia thì thiếu cái gì chứ?"
Ta rụt rụt vai, kiếm lung tung ra một cái cớ, "ủy khuất" nói: "Có hoa không có bướm, có cá không có chim, sao gọi là hoàn mỹ được?"
Xích Hổ hừ một tiếng, xoay người đi luôn.
Lục Uyên với Hắc Loan tò mò bảo ta kể cho nghe về mỹ thực trên Thiên Giới, nghe đến mê mẩn.
Một lát sau, một thứ màu đỏ từ trên trời rớt xuống đầu ta.
Ta vội vã vươn tay đón lại, là một con vẹt đầu đỏ đuôi xanh cực to, trông cũng khá xinh đẹp, lông vũ thì mất trật tự đang giãy dụa trong hoảng loạn.
Giọng nói thô lỗ của Xích Hổ tướng quân truyền đến: "Đấy là chim. Về sau cấm khóc sướt mướt trước mặt lão tử nữa!"
Sau đó là tiếng Viêm Hồ tức giận mắc: "Lão hổ chết tiệt, sao tự nhiên lấy vẹt của ta đi tặng người?"
Tiếp đến là tiếng gõ đầu bốp bốp rất nặng, Viêm Hồ nức nở nghẹn ngào hai cái sau đó không lên tiếng nữa.
Ta với vẹt bốn mắt nhìn nhau, sợ hết hồn.
Một lát sau, lại nghe thấy tiếng Xích Hổ ở ngoài cửa vọng vào: "Con chim này tên là Hồ Điệp" ( ) Ôi tôi yêu bạn Hổ quá, thế là đủ chim đủ bướm luôn )
Hồ Điệp vỗ vỗ cánh với ta.
Ta: "Tạ... tạ ơn tướng quân..."
Ta thất hồn lạc phách, chân không chạm đất mà ôm lấy Hồ Điệp chạy về phòng, bảo thị nữ chuẩn bị đồ ăn thức uống.
Phượng Hoàng như đang suy nghĩ gì.
Hồ Điệp ăn uống no say, rỉa rỉa lông, cũng không sợ sệt, cảm kích cọ cọ ta, vui mừng dùng giọng nam nhân, học vẹt nói lời cảm ơn: "Hảo dâm phụ, hảo dâm phụ! Có còn muốn nữa hay không? Muốn nữa không? Gia có cho ngươi sung sướng không? Có sung sướng không?"
Ta: "..."