Anh bạn mập A Tư thổ lộ : Bọn họ nói cậu là quỷ nghèo, hôm nay cũng dám ở căn tin ăn uống bỏ tiền, bọn họ nói cậu là một tên ki bo kẹt xỉ, trong nhà cậu phá sản đang nợ nần chồng chất, ai dính vào đều xui xẻo.
Lê Anh nghĩ : Dm , ai thiếu đạo đức đi tung tin đồn nhảm về cậu như vậy chứ.
Anh bạn A Tư lôi đống bánh lại về phía mình , tốc độ ăn nhanh hơn biểu lộ ra sự hưng phấn nội tâm.
- Họ còn nói cậu biến thái , gặp bạn học nữ nào nói chuyện cùng cậu , cậu đều muốn làm bạn trai người ta.
- Chỉ vậy thôi hả? - Lê Anh hỏi , tay cậu theo bản năng định cầm một miếng bánh ăn thì trống không , anh bạn A Tư đã kịp xử lý hết, miệng A Tư nhai nhồm nhoàm nói:- Hết rồi , mình chỉ nghe được vậy thôi.
- được rồi , cảm ơn.
Lê Anh tay phủi vụn bánh quy trên miệng , cậu nghĩ trong đầu, cũng không phải lời đồn có nội dung làm ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày, cậu thừa biết là đám người nào đó muốn hết giận nên nói này kia, bất quá tiền cũng tới tay, với lại nhờ mấy lời đồn kiểu này khiến cậu không bị ai làm phiền, thôi kệ.
Sau đó Lê Anh bắt đầu cuộc sống học sinh cuối cấp của mình.
Trừ việc học tập quá mệt, giới tính nữ trong trường học thì tránh né cậu thì mọi việc rất ổn.
Bẵng đi tới ngày ông cậu chuyển về ở cùng.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp , trời xanh mây trắng chim hót líu lo , trừ bản mặt âm u của hai vợ chồng ông cậu ra thì cũng có thể tính hôm nay là một ngày đẹp trời.
Trong phòng khách , không khí trở nên nặng nề, nói vui đùa thì : giống như hình thành hai thái cực , bên ngoài trời thì là dương, trong căn nhà thì là âm.
- Trần Tuấn, phòng của cháu có thể để các em dùng chung, dù sao cũng đều gần gần tuổi nhau , thêm bạn cũng thêm vui, cháu cũng lớn rồi nên biết suy nghĩ một chút, người thân gặp khó khăn nên chia sẻ cho nhau, đừng tính toán quá.
Vợ của ông cậu tức Dương Thị đang cố gắng thuyết phục Lê Anh nhường quyền sử dụng căn phòng riêng cho hai đứa con bà ta dùng chung.
Nói cho dễ hiểu là bà ta muốn nhồi ba đứa sàng sàng tuổi nhau vô ở chung trong căn phòng chỉ rộng mười hai mét vuông.
Với cách tính toán của bà ta thì lấy một ví dụ : là trường hợp ba đứa chơi thân đều cỡ mười bốn đến mười tám tuổi , tuổi chỉ ăn học , mà ở chung với nhau ấy , nói thật có khi ở riết mà mất hết tình bạn, các cụ nói rồi ' xa thơm gần thối', ở chung đụng như vậy kiểu gì chẳng có ngày gây gổ, có là bạn thân đến mấy cũng nhẹ thì không nhìn mặt nhau nữa, nặng có khi trở mặt thành thù.
Thử tưởng tượng lọ sữa rửa mặt mới mua mình thì dùng nâng niu , hôm sau vừa thấy đã bị bóp bẹp đầu méo mó dùng không thương tiếc, hay cái cảnh quần áo dơ của người ta móc chung với quần áo sạch của mình, rồi quần áo lót vứt bừa bãi, mất tiền, thất lạc đồ.
.
v.
.
v.
.
Huống chi hai đứa em họ của nguyên chủ Trần Tuấn cũng không hiền , hai đứa nó không ưa cậu , chúng còn khinh thường cậu ấy.
Dương Thị suy tính gì? Cũng không khó đoán.
Bà ta tính toán kiểu : À , nếu nó chịu được thì nó ở, còn không thì bỏ đi càng tốt, nhà cửa bớt chật chội.
Còn hai vợ chồng ông cậu nghiễm nhiên chiếm phòng ngủ của mẹ Trần Tuấn.
Căn nhà chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh.
Lê Anh nói : không được, nên chia đều ra, cháu không thích ở chung, huống chi chia riêng ra ngay từ đầu để sau này đỡ phiền toái.
Ông cậu đứng dậy nói : Mày trẻ ranh biết cái gì mà mở miệng chia riêng với không chia, nghe lời người lớn, bớt nói và làm theo thôi, bớt lanh chanh đi, càng lớn càng mất dạy, học cái hư cái xấu giống như đầu đường xó chợ cư xử với người trong nhà.
Lê Anh bình tĩnh nói : cái nhà này ngày trước ấy , mẹ của cháu nói bà ngoại chia cho mẹ cháu.
Chưa kịp nói tiếp thì ông cậu đã gầm lên rất kích động.
- Mày trẻ con biết cái gì mà nói, tao bảo mày ngoan ngoãn nghe lời, thì mày nên câm mồm và ngoan ngoãn, đừng có lôi cái gì mà của mẹ mày ,hay là bà ngoại cho ở đây.
Vợ của ông cậu cũng thêm mồm thêm miệng nói: Đúng đấy Trần Tuấn, chuyện nhà nhà cửa cửa cho ai về ai cũng không phải là chuyện một đứa trẻ nên nói.
Lê Anh cũng không bị họ làm cho sợ, cậu bình tĩnh đáp:- Thật ra thì cháu cũng không muốn nói đến chuyện nhà cửa cho ai về ai làm gì cho mất lòng, nhưng mà ở chung với hai đứa em họ trong căn phòng của cháu thì thật sự rất chật chội, cháu không ở như vậy được, nói nữa thì nếu cậu đã về đây ở thì cũng nên thông cảm cho cháu, vì cháu cũng thông cảm cho cậu mà , cháu đang phải tập trung vào việc học , không thể bị làm phiền được, đây là chuyện quan trọng cả đời của cháu, cháu muốn thi đại học, thôi thì như vậy đi để không mất tình cảm, cháu nghĩ phòng khách cậu có thể cải tạo lại cho hai đứa nó làm phòng riêng cũng được, bếp núc thì cơi nới ra ngoài hành lang, sẽ hơi mất mỹ quan một chút nhưng ai cũng dễ chịu.
Ha hả.
Nói sao về quyết định này của Lê Anh nhỉ , nếu vạt bay hết phòng khách ( kiêm bếp núc) để cải tạo thành một cái phòng riêng.
Thì mọi sinh hoạt đều xoay quanh nhà vệ sinh chỉ vẻn vẹn bốn mét vuông , đó sẽ là nơi tắm rửa , đầu ra của thức ăn, giặt dũ , thậm chí rửa rau rửa bát đũa.
.
v.
.
v.
.
Nói sao nhỉ.
Nếu trường hợp này rơi vào một hộ gia đình từ dưới nông thôn lên thành thị , thói quen sinh hoạt của họ không tinh tế như ở đô thị, có lẽ họ sẽ thấy chỉ là hơi chen chúc, họ chịu được thậm chí là thấy thoải mái.
Nhưng trường hợp này lại rơi vào một hộ gia đình giàu có,nhà cao cửa rộng, ăn sung mặc sướng quen rồi, như gia đình ông cậu của nguyên chủ Trần Tuấn thì sẽ là thảm họa.
Thực ra thì tiền nhiều đi đôi với chất lượng sinh hoạt phải ngang nhau là đúng, nhưng phải phù hợp hoàn cảnh của bản thân, chứ không phải đầu thì nghĩ trên mây , thân thì ở mặt đất.
Mà chốt lại một câu là từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo thì khó.
hiện tại ông cậu đã xuống xác rồi, còn khả năng gì nữa, tới mức phải quay về chơi xấu với người thân, tương lai chắc chắn sẽ tranh giành nhà cửa thì ông ta nên biết hiện tại phải làm gì và làm như thế nào để cho xứng với cái số tuổi ông ta trải qua chứ.
Nhưng theo Lê Anh nhìn thấy thì có vẻ ông cậu vẫn chưa định vị được bản thân đang ở đâu.
Vẫn còn u mê ta còn cái thượng đẳng dù ta không còn tiền nhưng ta còn là " ăn mâm trên với đại đa số.
Nếu là nguyên chủ Trần Tuấn ở trường hợp này , tất nhiên sẽ ngoan ngoãn bị ông cậu nhồi vô ở chung với hai đứa con của ông ta.
Nguyên chủ Trần Tuấn vốn dĩ tính cách mềm yếu, ông ta tất nhiên sẽ không vì Trần Tuấn ngoan ngoãn mà suy nghĩ dùm cho cậu ấy, bản tính ông ta vốn ích kỷ, cả gia đình ông ta đều ích kỷ, cái chết của nguyên chủ Trần Tuấn trong tương lai cũng là do ông ta gây ra.
Ông ta hận không thể ăn thịt , uống máu nguyên chủ Trần Tuấn.
Sinh hoạt chung với những con người này.
Cuộc sống ấy nó áp lực như thế nào chắc chẳng cần miêu tả nữa, vì chỉ vài dòng chữ cũng không đủ để ghi ra những cái uất ức , khuất nhục.
.