Gõ cửa phòng, vị giám đốc kia kêu cô vào trong.
"Không biết giám đốc tìm em có việc gì không ạ?" Tiêu Thư mở lời hỏi.
Vị giám đốc này tuổi không lớn, chỉ hơn Tiêu Thư tầm ba bốn tuổi, tuy là nữ nhưng tài quản lí rất tốt là một người đáng kính trọng và cần học hỏi thêm.
Vị giám đốc lúc này mới nhập xong dữ liệu văn bản, cô kêu Tiêu Thư ngồi xuống chiếc ghế đối diện hai tay đan vào nhau nhìn Tiêu Thư rồi nghiêm nghị.
"Công ty có một vị đối tác quan trọng cần được tiếp đón, ngày mai vị đối tác đó sẽ cùng vợ tới đây bàn chuyện làm ăn.
Công ty giao chuyện này cho chị giải quyết, theo những gì chị quan sát thì em có khả năng làm việc rất tốt.
Nếu được thì hôm đấy em đi cùng chị được chứ?"
Biết đây là cơ hội tốt cần nắm bắt, Tiêu Thư không do dự mà đồng ý nhưng cũng cần khiếm tốn.
Sau khi xong việc thì cô tiếp tục trở lại làm việc.
Việc đầu tư kinh doanh trên nhiều sàn thương mại của Tiêu Thư tiến triển khá thuận lời.
Nhờ những chỉ bảo góp ý của Tần Ninh mà mọi việc ổn định hơn.
Vì có thể từ người này mà học hỏi thêm nhiều thứ nên cô vẫn duy trì liên lạc thường xuyên.
Đôi khi trong thời gian giải lao Tiêu Thư có hỏi thêm đồi điều, Tần Ninh cũng không ngại mà chỉ giáo.
Trong văn phòng Tần tổng đang bận đọc dự án thì điện thoại hiện lên thông báo, cô bạn nhỏ nhắn tin hỏi anh có rảnh không có thể nói chuyện mấy câu không.
Vào cái thời điểm mà nhân viên đã tan ca thì anh còn đang tăng ca thử hỏi xem có thời gian không.
Đang tính nhắn lại rằng mình đang bận để lúc nữa rồi nói chuyện nhưng nghĩ lại cô bạn nhỏ này rất thú vị.
Đối với Tần Ninh cô bạn này là một người khéo léo vui tính nhưng không mưu tính vụ lợi, có lẽ thật ra cô nàng còn chẳng biết anh là ai chỉ là thấy học hỏi được nên mới bám dính như vậy.
Nói chuyện với cô thì anh cảm thấy khá thoải mái, cô hiểu những gì anh nói và tiếp thu rất nhanh khác xa với một số nhân viên anh hay gặp.
Nói thật lòng thì anh muốn mời cô vào công ty nhưng qua những gì anh biết thì công ty hiện tại cho cô phúc lợi lớn khiến cho bạn nhỏ này khá hài lòng.
Thu dọn gọn giấy tờ trên mặt bàn, Tần Ninh đứng trước cửa kính gọi điện cho bạn nhỏ kia.
Đầu bên kia trả lời, giọng nói vẫn phảng phất sự trầm ổn nhưng cũng đầy lanh lợi.
"Chào anh, có làm phiền anh không vậy?"
"Không phiền, em có việc gì sao." Giọng nói của Tần Ninh trầm ổn rất dễ nghe.
"Cũng không có gì, chỉ là nhớ anh thôi." Tiêu Thư tiếp lời có chút đùa cợt.
"Nhớ anh?" Lúc này vẻ mặt anh đầy vẻ khó hiểu, cô bé này có vẻ khác thường.
Nhận ra sự khó hiểu trong lời nói của Tần Ninh Tiêu Thư biết anh ta không hiểu nên giải thích."Ha ha đùa chút thôi, dạo này anh thế nào công việc ổn định chứ?"
Lúc này Tần tổng mới được giải đáp, anh ta bình thản đáp "Cũng ổn, thế còn em."
"Không ổn chút nào, em cần lời khuyên gấp từ vị đại nhân là anh đây nè."
Nghe cái giọng điệu có chút mệt mỏi cùng than phiền của cô nàng Tần Ninh nghi hoặc "Sao thế?"
"Thì giám đốc bộ phận em tin tưởng cho em đi học tập, lần đầu nên bỡ ngỡ sợ sai sót gây ra thiệt hại lớn..." Sau đó Tiêu Thư bắt đầu kể sự việc...
Cuộc gọi kết thúc, có trong mình lời khuyên hữu ích Tiêu Thư nằm vật ra giường lười biếng kéo chiếc gối kê đầu rồi lên trang mạng tìm kiếm.
Trong khi đó Tần Ninh tiếp tục chạy đua với khối lượng công việc trong ngày.
Sáng hôm sau Tiêu Thư ăn mặc chỉnh chu hơn, đi làm cũng sớm hơn, cái sự lười biếng hàng ngày cũng dần dần tiêu tan.
Tầm hai giờ chiều vị đối tác kia đến sân bay Tiêu Thư cũng giám đốc ra tiếp đón.
Qua lời giới thiệu Tiêu Thư đoán ước chuyện không hay sắp xảy ra, chỉ là cô chưa chuẩn bị đầy đủ để đón tiếp nó.
Tối hôm đó Tiêu Thư trở về nhà với sự bất an, nếu làm không tốt thì nhiệm vụ sẽ thất bại.
Đối diện với nó không phải bất kì sự chỉ trích nào mà là một địa ngục, điều này khiến cho Tiêu Thư càng thêm sợ hãi.
Mỗi lẫn nhiệm vụ hoàn thành không tốt đối diện với Tiêu Thư chỉ là việc răn đe nhưng khi nhiệm vụ thất bại thì hoàn toàn khác, đó là việc phải trải qua hàng chục cực hình trong Cực lạc cung nơi âm u và đáng sợ cùng tiếng rít gào của tội nhân.
Sau khi cố trấn tĩnh lại tinh thần Tiêu Thư cắn răng vạch ra một loạt các phương án.
Chuyển đi cũng có rồi từ chức cũng có..
cuối cùng Tiêu Thư nhớ ra đối đầu với Thời Yến còn có Tần thị.
Chủ tịch hiện tại đang trực tiếp nhắm quyền của Tần thị là một người trẻ tuổi, nếu bám chân được anh ta thì khả năng thành công rất cao.
Theo trí nhớ của cô thì Tần Ninh cũng họ Tần, có thể là anh em họ hàng với vị họ Tần kia.
Nhắn tin hỏi dò về vị kia, Tiêu Thư chỉ nhận được tin nhắn ngắn ngủi với dấu '?'.
Về phía Tần Ninh, anh không biết bạn nhỏ kia có suy nghĩ tính toán gì, hỏi anh có quen mình không, sao lại không quen được chứ.
Tiêu Thư chỉ nói là muốn bàn chuyện hợp tác với anh ta, muốn nhờ anh hẹn hộ nhưng không rõ anh có quen hay không.
Tần Ninh cũng nhận lời, tối đấy anh tan ca sớm chuẩn bị sắp xếp mọi thứ.
Tầm chín giờ tối Tiêu Thư đã tới điểm hẹn, cô cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Người đàn ông này cô chưa nói chuyện bao giờ cũng không có nhiều thông tin không dễ lừa như tên ngốc Quách Sinh.
Tần Ninh cho người đóng giả làm bản thân tới bàn chuyện, anh ta chỉ đứng phía sau giải quyết.
Thấy dáng vẻ hấp tấp của cô nàng anh có vài phần nghi hoặc.
Không lòng vòng bắt chuyện Tiêu Thư vào ngay vấn đề, theo cách nói chuyện hợp tác mà cô bắt trước từ nhiều người với ước mong anh ta sẽ để ý tới..