Ngày hôm sau quân đội xuất phát ra phía bắc, dọc đường đi Tiêu Thư chứng kiến cảnh dân chúng lầm than người bị bỏ đói đang đứng đờ người ở bên lề đường, những con mắt vô hồn khi bị bỏ đói, họ tranh chấp giành giật từng miếng ăn một.
Năm nay chuột phá lúa hại người dân mất mùa, thuế ruộng đất tăng lên theo từng năm đã khiến họ cùng cực lại thêm việc giặc phía bắc tấn công khiến cho họ càng trở nên nghèo khổ.
Đức vua đương thời ngu dốt không giỏi việc triều chính bị văn võ bá quan chèn ép, loạn trong triều đình giặc đánh biên giới khiến cho đất nước rơi vào thế lầm than.
Điều khiến người khác để ý là Tiêu Thư không chút thương tiếc, nàng ta coi đây là việc tất yếu chẳng đáng bận tâm.
Thúc ngựa đi qua một ngôi làng nhỏ người dân thấy quan binh đi qua thì vội chạy trốn, có người gan to chặn trước xin ăn rồi lại chịu hậu quả thảm thương, họ chết dưới vó ngựa của những binh sĩ đó.
Sau đó gần một tuần quân binh đã đi tới, đội quân dựng trại tại một khu đất cách thành trì một đoạn, dân cư sinh sống đã được di tản đi đến những vùng khác lánh nạn chiến tranh có lẽ bởi vậy mà không gian có phần tĩnh lặng.
Vẫn như mọi tối mọi người tập trung ăn uống rồi tập trung huấn luyện ban đêm.
Quân Bắc Man tinh khôn hơn nhiều so với trước kia, chúng rất nhanh học được kế tập kích mà quân đội triều đình từng áp dụng với họ khiến một lượng lớn lương thảo bị đốt trụi...
Lão tướng quân nghe lại lời tường thuật mà không khỏi căm phẫn, cùng lúc đó Tiêu Thư lên tiếng hỏi "Quân đội Bắc Man đáng sợ thế ư?"
Một câu hỏi khiến cho đám tướng lĩnh không nhịn được mà cười vang lên.
Họ đều cho rằng có lẽ vị tiểu thư Liễu gia từ nhỏ theo cha dụng binh chắc có điểm hơn so với những thế gia tiểu thư khác nhưng họ đã sai nàng ta cũng ngu dốt như vậy, hoặc có thể còn ngu dốt hơn.
Tiêu Thư chẳng để tâm đến nụ cười chế diễu đầy châm biếm của đám người kia chỉ lẳng lặng đợi câu trả lời.
Liễu tướng có vài phần ngượng ngùng nhưng rất nhanh hiểu ra ý vị lời nói ấy, lão giải thích sơ lược qua về quân đội Bắc Man.
Đám tướng trong lều đều có vài phần khó hiểu, họ cho rằng cứ vậy mà đánh thì chỉ có nước vong quốc.
Từ đầu còn cho rằng Liễu tướng lợi hại cùng ái nữ không kém cạnh sẽ giúp ích nhưng có vẻ y đã có tuổi khônh còn như trước cùng với ái nữ có phần khác người kia, thật chẳng hi vọng nổi.
Sau hôm đó Tiêu Thư bàn bạc kế sách cũng lão Liễu trong lều tướng, cô bày ra một loạt kế sách cùng đường lối dụ địch...!Có những cái tên rất lạ lão tướng chưa nghe bao giờ nhưng về phương pháp có vẻ ổn.
Đại quân Bắc Man xâm chiếm biên giới lãnh thổ một phần vì nạn đói đang bủa vây cả Bắc quốc.
Có lẽ phải kể đến lãnh thổ Bắc quốc, đó là một mảnh thảo nguyên cùng sa mạc cằn cỗi diện tích sa mạc chiến hơn nửa lãnh thổ với hoạt động kinh tế nổi bật là du mục chăn nuôi.
Kĩ thuật chăn nuôi lạc hậu cùng cơ sở y tế kém hoặc không muốn nói là quá tệ.
Vì thiếu ăn nên Bắc quốc quyết định xâm chiếm lãnh thổ, với lý do đó mà binh lính Bắc quốc càng quyết tâm vì miếng cơm lót dạ..