Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Hơn nữa, trong hoàng cung cô tịch thanh lãnh này, mặc kệ là chuyện tốt hay chuyện xấu cơ hồ đều không thể xưng là bí mật.
Cảnh xuân vừa vặn bắt đầu thì tin tức hoàng đế cùng hoàng hậu hoan ái trong ngự thư phòng đã lấy thế sét đánh không kịp che tai nhanh chóng lan tràn khắp hoàng cung Vị quốc.
Nhưng phàm là những cung điện có chủ tử thì chỉ trong chốc lát, hàng loạt những tiếng chén bát vỡ vang lên. Các vị cung chủ đều kinh ngạc bởi hành vi hoang đường của hoàng đế, lại càng thêm ghen tị một ngốc tử lại có thể có được vinh sủng như thế. Phải biết rằng, hoàng đế từ trước đến nay chưa bao giờ làm chuyện đó với đơn độc một vị phi tần nào. Mỗi ngày buổi tối, phải có ít nhất bốn năm vị cung phi đến Thanh Long cung thị tẩm. Mà vị ngốc tử hoàng hậu này cư nhiên lại có năng lực khiến hoàng thượng muốn một người. Như vậy thì hỏi làm sao không làm người khác kinh ngạc được chứ?
Mà hai người trong ngự thư phòng lại hoàn toàn chẳng biết gì đến việc này. Một lúc sau, Tư Không Diệp thấy Tiểu Đồng đã bị gây sức ép đến hoàn toàn vô lực thì hắn động tác mềm nhẹ giúp nàng mặc lại y phục. Lúc này, hắn không thể không thừa nhận ngốc tử này đối với hắn mà nói quả thật rất có lực hấp dẫn. Nàng đơn thuần, ngây thơ, hồn nhiên, tựa như một dòng suối nóng chậm rãi chảy vào trong lòng hắn, khiến thân thể vốn lạnh như băng của hắn trở nên ấm áp. Nhưng, hắn cũng không phải là loại người yêu người khác một cách lâu dài. Hắn là một đế vương. Trở thành một hoàng đế lưu danh thiên cổ mới là mục tiêu mà hắn muốn cố hắng phấn đấu.
Dù cho là bây giờ, hắn cũng sẽ không vì một ngốc tử mà buông tha ục tiêu này. Hắn không thể không thừa nhận chính mình có hảo cảm với ngốc tử này nhưng hắn cũng hiểu được ngốc tử này tuyệt đối không phải người hắn có khả năng chạm vào được. Bây giờ, nghiệp lớn còn chưa thành nhưng ngày mà hắn chính thức tự mình chấp chính chính là ngày hắn phải phế hậu. Hắn khi đó tuyệt đối không thể để một ngốc tử ở bên cạnh.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tư Không Diệp nhìn về phía Tiểu Đồng càng thêm phức tạp khó lường, một chút đấu tranh trong mắt rất nhanh liền biến mất.
Tiểu Đồng vẫn chú ý tới thần sắc Tư Không Diệp, nàng thoáng thấy có chút không đúng, nhưng lại không biết chỗ nào không đúng. Nàng khó khắn kéo phượng bào theo người, không thèm liếc mắt nhìn hắn nữa.
Tư Không Diệp lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, vài bước đã ra tới cửa đại điện, thoáng mở cửa điện, đi ra ngoài, rồi sau đó đóng cửa lại.
“Tiểu Toàn Tử,” Tư Không Diệp vừa bước khỏi cửa liền lạnh giọng nói.
“Có nô tài,” Tiểu Toàn Tử chạy thở hổn hển tới trước mặt Tư Không Diệp đáp lời, “Hoàng Thượng, có nô tài.”
“Hừ, ngươi đi chuẩn bị một chén thang dược đi, mau lên!” Tư Không Diệp nghiêm mặt ra lệnh. Cái gọi là thang dược, lại không nói rõ là thang dược gì.
“Dạ, nô tài tuân chỉ.” Tiểu Toàn Tử nhận lệnh, lập tức hiểu ý, xoay người rời đi.
Tiểu Đồng mặc quần áo xong, Tư Không Diệp liền đẩy cửa bước vào, thần sắc trong khoảnh khắc ở cửa đã từ lạnh như băng chuyển sang chút ôn nhu, ngữ khí cũng không lạnh như băng như đối với Tiểu Toàn Tử lúc nãy, “Yên Nhiên, ta đã cho gọi người sắc một chén dược cho ngươi, lát nữa nhớ phải uống nga, nó rất có lợi với thân thể ngươi.”
Tiểu Đồng thắt chặt đai lưng xong mới có chút miễn cưỡng đứng lên, nhưng nàng chỉ lảo đảo đứng một hồi rồi lại ngã xuống.
Tiểu Đồng lúc này chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, nhất thời tức giận, chớp ánh mắt ngẩng đầu nhìn Tư Không Diệp, ánh mắt trừng trừng, vẫn trong suốt như vũ. “Hoàng thượng, dược kia có đắng không?”
Ngoài miệng tuy hỏi vậy nhưng đáy lòng lại lạnh lùng cười nhạo, tên sắc lang hoàng đế này ăn xong không quên đem miệng chùi sạch sẽ.
“Dược đương nhiên là đắng rồi.” Tư Không Diệp nhẹ giọng nói, vài bước liền tới trước mặt Tiểu Đồng, hắn đương nhiên chú ý tới ngốc tử vừa rồi tựa hồ ngay cả khí lực đứng lên cũng không có. Cho nên, hắn không để ý mà hảo tâm giúp nàng một chút. Bởi hắn sợ sau này sẽ không còn nhiều thời gian được như thế này nữa. Hắn nếu ở vị trí như trước thì có thể hảo hảo chiếu cố nàng. Nhưng sau này, hắn tuyệt đối không thể để nàng bên người được nữa. Hắn, không cần một ngốc tử làm hoàng hậu của hắn.
Tư Không Diệp đưa tay ra, nâng Tiểu Đồng dậy, “Bất quá, Yên Nhiên phải ngoan ngoãn uống thì mới có thể tiếp tục làm hoàng hậu nga.”
Tiểu Đồng liền dựa vap2 Tư Không Diệp mà khó khăn đứng lên, mân mê cái miệng mình, nàng ra vẻ bất mãn than thở nói: “Làm hoàng hậu thật đáng ghét, phải uống dược đắng.”
Tư Không Diệp nghe vậy, đôi môi khẽ nhếch lên, ngốc tử này tựa như không thật sự ngốc a.
Tiểu Đồng dựa vào Tư Không Diệp đứng lên, khập khiễng bước đi đến cái ghế trong ngự thư phòng. Giờ phút này, trong lòng nàng, tên sắc lang hoàng đế này vô cùng oán phẫn, nàng rõ ràng là toàn bị hắn hại. Hỏi nàng sao có thể không oán, có thể không phẫn. Vì vậy, nàng quyết định, nhất định phải chỉnh hắn một chút để giải mối hận trong lòng nàng.
“Hoàng Thượng, miệng Yên Nhiên rất khô nga, ta muốn uống nước.” Tiểu Đồng cất tiếng, ngữ khí nồng đậm sự nũng nịu.
Tư Không Diệp kinh ngạc, sững sờ một lát, dùng ánh mắt rối rắm nhìn nàng. Trừ sư phụ ra thì chưa có ai dám mệnh hắn bưng trà đến. Nhưng chẳng lẽ lại muốn hắn giảng đạo lý cho ngốc tử? Đáp án thực quá rõ ràng.
Vạn bàn bất đắc dĩ, hắn mới phải đến bên cạnh bàn, lấy ra một cái ly, đưa ra trước mặt Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng trong lòng thầm cười trộm, biểu hiện trạng thái vừa lòng nhìn Tư Không Diệp, cầm lấy chén trà trong tay hắn, há mồm to, uống một ngụm. Đôi mi thanh tú nhíu lại, “Hoàng thượng, trà này đã lạnh, còn có thể uống sao? Yên Nhiên nghe Hoàn nhi tỷ tỷ nói uống trà lạnh thì thân thể sẽ không được tốt lắm. Phiền hoàng thượng cho Yên Nhiên một chén không quá lạnh cũng không quá nóng, được không? Tuy Tiểu Đồng luôn có tâm đùa giỡn nhưng vẫn chưa làm gì quá mức vì vậy nàng nửa đáng yêu, nửa đáng ghét nói.
Tư Không Diệp có chút không kiên nhẫn, nhưng cũng không có biện pháp khác a, chính mình sao lại muốn so đo với một ngốc tử chứ? Hắn có chút tức giận, giật lấy cái chén trong tay Tiểu Đồng, xoay người bước ra ngoài điện, tùy tiện chỉ vào một cung nữ, “Ngươi, đi lấy một ấm trà không quá lạnh mà cũng không quá nóng đến đây.”
Cung nữ nhận lệnh, vội vàng khom người đáp: “Nô tì tuân chỉ, nô tì đi ngay.”
Chỉ chốc lát sau, cung nữ cầm một ấm trà trong tay tới.
Tư Không Diệp tiếp nhận nước trà, sau đó lại tiến vào trong ngự thư phòng. Ngay cả chính hắn cũng không ý thức được, hắn hoàn toàn có thể ra lệnh cho cung nữ kia đưa ấm trà vào cho Tiểu Đồng mà không phải chính hắn tự mình làm việc đó.
Mắt thấy Tư Không Diệp thật cẩn thận bưng trà hồ tiến đến, Tiểu Đồng trong lòng vui sướng vạn phần, cảm giác có thể sai khiến hoàng đế làm cho tâm tình nàng vốn có chút oán hận giờ đã bớt đi nhiều. Lại một lần nữa tiếp nhận chén trà từ tay Tư Không Diệp, Tiểu Đồng mỉm cười uống hết.
Nhưng vừa uống xong, nàng liền nghe thấy âm thanh của Tiểu Toàn Tử từ ngoài cửa truyền vào, “Hoàng thượng, dược đã được chuẩn bị xong, có hay không ngay lập tức đem vào?”
“Tiến vào đi.” Tư Không Diệp không nhanh không chậm nói.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy cọt kẹt một tiếng, cửa điện mở ra, chỉ thấy Tiểu Toàn Tử từ ngoài cửa không nhanh không chậm tiến vào, cầm một chiếc khay trên tay, đó đúng là bát thang dược mà không lâu trước đây Tiểu Đồng đã từng uống.