Ngốc Vì Yêu Em!

- À, thực ra thì tôi...chắc cô cũng biết, lâu nay tôi sống một mình, đầu năm học cô đến nhà tôi rồi mà..._Trương Vĩ Nhật Thành nói nửa úp nửa mở, trên môi là nụ cười âm hiểm làm tôi nhớ đến lúc mình phải làm ô sin không công cho hắn, bị hắn quay vòng vòng hồi đầu năm học, lửa giận lại bắt đầu nhen nhóm lên trong lòng.

- Rồi sao?_tôi hất hàm.

- Một mình tôi sống trong ngôi biệt thự rộng quá, hàng ngày lại bận đủ thứ chuyện nên không có thời gian dọn dẹp, đâu đâu cũng toàn là rác, y như thể cái ổ chuột. Đã thế còn không có ai nấu ăn, ngày ba bữa tôi toàn ăn mì gói thôi...

- Hừ, cậu than thở cái gì? Không phải cậu là con trai của chủ tịch tập đoàn Trương Thị sao? Cậu thiếu tiền để thuê ô sin à?

- Thì trước đó tôi cũng đã từng thuê mấy người rồi, Nhưng họ tay chân lóng ngóng, toàn làm tôi thấy khó chịu.

- Vậy thì về mà sống với bố mẹ cậu đi!

- Không, sống một mình mới thoải mái!

- Hơ, tôi chịu. Mà đó là chuyện của cậu chứ, liên quan gì đến tôi!_tôi nhăn mũi

- Sao không?_hắn lại tiếp tục cười thâm hiểm_Nói thẳng nhé! Tôi thấy "tay nghề" của cô rất khá,vì vậy...

- Cậu điên à? Ý cậu là muốn tôi làm ô sin không công cho cậu? Ở đó mà ảo tưởng sức mạnh đi! Tôi về lớp đây!

Tôi nói, quay ngoắt lưng toan bỏ đi thì bị Trương Vĩ Nhật thành gọi giật lại:

- Ê, cô đi rồi còn mấy tấm hình này thì sao? tôi đăng lên trang web của liên minh nhé?

Hả? Cái gì cơ? Hắn...

- Chuột Chết khốn kiếp! Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ qua rằng fan của tôi trong Kongo Stars không hề ít hơn cậu, nếu để mấy tấm hình này phát tán ra bên ngoài thì cậu cũng sẽ không tốt đẹp gì hơn tôi đâu!

- Tôi không biết, tùy cô vậy. Tôi vẫn phải đăng lên xem chuyện gì sẽ xảy ra mới được.

- Cậu dám?

Tôi lao đến với tay chụp mấy tấm hình trong tay Trương Vĩ Nhật Thành nhưng với hoài không tới:

- Đồ Chuột Chết! Cậu có chịu đưa đây không?

- không, sống cũng không đưa chứ đừng có nói là chết!

- Trương Vĩ Nhật thành!

- Tôi bảo không là không!

- Cậu trả đây!

- Còn lâu nhé lâu lên.

- Sao cậu đáng ghét thế hả? có tin là tôi sẽ giẫm chết cậu như giẫm chết một con chuột không hả?

- Cô thử giẫm xem có được không.

- Tên họ trương khốn kiếp! cậu tốt nhất là nên chết đi cho khuất mắt tôi!

- Tôi đâu phải thằng ngốc!

- G ừ, Trương Vĩ Nhật Thành, cậu chết đi!

Thời tiết nóng bức, trong khu nhà thi đấu bóng rổ có hai bóng người đang rượt đuổi nhau, tiếng cãi vã không ngớt vang lên trong không gian. Rượt đuổi như thế gần nửa tiếng đồng hồ, tôi và trương Vĩ Nhật thành mệt lả người cùng ngồi vật xuống sàn:

- Tô Vũ Uyên, tôi nói rồi, cô không thắng được tôi đâu, mau gật đầu đồng ý đi!_Nhật Thành mệt đến độ thở không ra hơi nhưng vẫn nhăn răng ra cười đắc thắng.

- Đồ tồi! Nói rõ đi, rốt cuộc thì cậu muốn cái khỉ gì hả?_tôi đưa tay vuốt ngực để điều hòa nhịp thở, trừng mắt lên nhìn Nhật Thành như thể muốn thiêu chết hắn.

- A, hợp đồng!

- Hợp đồng gì?_tôi trợn mắt, tên đáng ghét đó đang nói gì vậy cà?

- Chẳng phải tôi vừa nói với cậu là tôi đang cần ô sin còn gì!

- Hừ, cậu im đi, tôi không làm!

- Vậy thôi, không ép!_Nhật thành lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, rút cái điện thoại ra từ trong túi áo, lẩm bẩm_Để xem nào...

- Dừng lại!_tôi hét lên

Nhật Thành liền quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội, hừ, đồ cáo già này!

- Dừng cái gì cơ? Tôi Phải đăng...

- Cậu...rốt cuộc thì cậu có ý gì thế hả? Muốn gì cứ việc nói thẳng, đừng có mà đùa dai!

Trái lại với vẻ giận dữ bốc khói ngùn ngụt của tôi, điệu bộ Trương Vĩ Nhật Thành lại tưng tửng như không:

- Người hầu, kí vào hợp đồng đi!_ nói xong liền không biết lôi từ đâu ra một bản hợp đồng, bắt tôi đọc. Hix, đành vậy...

Cái gì thế này?

Tuyệt đối nghe lời, bảo gì làm đó?

Chép bài và làm bài tập dùm hắn?

Chuẩn bị đồ ăn trưa cho hắn?

Còn không được cãi lại, không được rời hắn nửa bước, đi đâu thì cũng phải báo các trước với hắn?

Đùa đấy à?

- Này, sao toàn mấy điều kiện có lợi cho cậu không vậy?

- Tất nhiên, tôi là chủ cơ mà!

- Thế còn cái vụ đi thưa về trình này thì sao hả?

...

Gần nửa tiếng sau, tôi đắc ý nhìn cái hợp đồng vừa mới được chỉnh sửa lại. Đại khái là ép được Chuột Chết thêm vào đó một số điều kiện có lợi cho tôi ấy mà, kiểu như không phải làm việc nặng,không phải làm những chuyện trái với lương tâm đ*o đức, rồi thì hắn không được dùng mấy tấm hình đó để bắt tôi phải chịu thua hắn trong việc học tập,...

Nhưng...tại sao chứ?Rõ ràng mục tiêu sống còn xưa nay của tôi là lật đổ Trương Vĩ Nhật Thành để giành vị trí số một cơ mà, sao lại có thể thê thảm đến mức này hả Trời?

Mặc cho tôi đứng chôn chân như tượng với hàng chục đốm lửa ma trơi trên đầu, Nhật Thành thản nhiên lấy ba lô bỏ ra ngoài, ra tới của còn ngoảng đầu lại cười một cách vô cùng gian xảo:

- Sau giờ tự học buổi chiều nhớ đến trước cổng trường đợi tôi.

- Để làm gì?

- Cùng tôi đến một nơi.

- Nhưng tôi có hẹn với Thắng Quân rồi.

- Tôi không biết, đây là mệnh lệnh.

- Mệnh lệnh? Cậu có quyền gì mà đòi ra lệnh cho tôi?

- Hợp đồng chính thức có hiệu lực kể từ khi cô kí vào.

- Hả?

- Nhớ đừng có mà bỏ về trước đấy nhé! Không thì tôi sẽ..._Nhật Thành buông một câu nói lấp lửng rồi ngay lập tức rời mất hút khỏi tầm mắt của tôi.

- AAA! TRƯƠNG VĨ NHẬT THÀNH! CẬU CHẾT ĐI!!!

THREE

Tôi bước lững thững trở về lớp với cái đầu không biết từ bao giờ đã hóa thành một lò lửa cháy bừng bừng. Trương Vĩ Nhật Thành! Đừng để tôi gặp cậu lúc này, không thì tôi sẽ lao vào cắn đứt cổ cậu ngay lập tức đấy biết chưa???

Giờ tôi phải làm thế này với Thắng Quân đây? Đã nói là sẽ đi chơi cùng cậu ấy, giờ lại phải thất hứa, lỡ Quân giận tôi thì làm thế nào? Đành phải làm kẻ tham sống...bán bạn vậy. Tôi đứng chần chừ trước cửa lớp một hồi lâu rồi cũng bước vào, ngồi xuống cạnh Thắng Quân, bên cạnh còn có cả tên Chuột Chết họ Trương đáng chết kia đang nằm ngủ như chết. Hừ,cái bản mặt này, chỉ nhìn thôi mà cũng đã muốn cho ăn đấm!

Lúc tôi còn chưa biết phải nói thế nào với Quân thì cậu ấy đã quay sang nhìn tôi với vẻ đầy áy náy:

- Vũ Uyên à, tớ có chuyện muốn nói...

- Ừ, cậu nói đi...

- Tớ xin lỗi nhưng chiều nay nhà tớ có buổi họp gia tộc, nên không đi cùng cậu được...

Hơ hơ...thế này chẳng phải là chết đuối vớ được cọc hay sao? Điều tôi muốn là thế này còn gì?

- Tớ hiểu mà, không sao đâu._tôi vờ buồn bã. Xin lỗi cậu, Thắng Quân à, lại phải lừa cậu...

- Không sao thật chứ?

- Thật, nhưng lần tới tớ nhất định sẽ ăn đến cháy túi cậu cho coi!

- Nhất định là thế rồi, thông cảm cho tớ nhé ngốc...

- Ừ!

Grừ, Tô Vũ Uyên, đã lừa người ta rồi còn đòi đền bù, mày đến tột cùng là cái "thể loại" gì thế hả?

......

Tan học,đợi khi mọi người đã về hết, tôi chán nản mang theo em ba lô gấu trúc tiến về phía cổng trường, bực bội hết chỗ nói.

- Cô làm trò gì ở trong đó mà lâu thế?_ Trương Vĩ Nhật Thành không biết từ đâu nhảy xổ ra làm tôi giật bắn mình.

- Tôi thích thế. Giờ chúng ta đi đâu?_thở dài sườn sượt.

- Chơi!

- Cái gì?

- Không nói nhiều! Đi thôi..._còn chưa kịp phản ứng gì thì tôi đã bị hắn nắm tay lôi lên một chiếc xe buýt

Tôi nhăn nhó:

- Này, cậu lôi tôi đi đâu thế hả?

- Tôi nói rồi, đi chơi! Cô không hiểu tiếng Việt à?

- Có cậu không hiểu tiếng người thì có! Đồ khùng! Tôi không muốn đi!

- Không được cãi lại.

- Gì?

- Điều khoản thứ hai của hợp đồng Niso đấy._Nhật Thành cười, tuy đẹp nhưng đểu hết chỗ nói.

- Hợp đồng Niso? Niso là cái gì?

- Osin!

Chết mất! Đành phải nghe theo hắn vậy.

Xe buýt từ từ chuyển bánh, Trương Vĩ Nhạt Thành cứ ngang nhiên ngồi xuống cạnh tôi, thực sự chỉ muốn đá cho hắn một phát gãy chân luôn nhưng không thể, cứ bị hành khách trong xe nhìn chằm chằm thế kia sao làm được chứ!

Chưa đầy mười phút sau, chiếc xe dừng lại ở trung tâm thành phố, tôi lại bị Nhật Thành kéo đi như tội nhân:

- Cậu...cậu làm cái quái gì thế?

- Đi nào!

- Đi đâu?

-..._hắn nhìn tôi với ánh mắt kì quái_Sao cô hay quên thế nhỉ? Đi chơi! Là đi chơi đó, nhớ chưa?

Nói rồi vờ như vô ý nắm tay tôi kéo đi, bàn tay to lớn và ấm áp từng che chở cho tôi vào cái đêm kinh hoàng trong ngôi biệt thự ma ám không hiểu sao lại khiến máu trong người tôi nóng bừng lên, còn tim thì đập loạn xạ...

- Này, cậu dẫn tôi đi đâu thế hả?

(còn tiếp>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui