Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Edit: susublue

Đêm còn rất dài, tất cả đều tiếp tục....

Khi ánh nắng ngày mới xuyên qua cửa sổ vào trong phòng, Thượng Quan Tây Nguyệt giật lông mi, nhưng cũng không lập tức mở mắt, chóp mũi ngửi mùi hương quen thuộc, nàng không kìm lòng được dịch người về phía trước, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hạnh phúc.

Đêm nay nàng ngủ rất say sưa, chưa bao giờ cảm thấy an toàn như khi tựa vào trong ngực Bách Lý Thần, khi nàng nghe thấy tiếng cười phát ra từ lồng ngực Bách Lý Thần, hiếu kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào con mắt xinh đẹp đầy ý cười của hắn.

Thật ra Bách Lý Thần đã sớm tỉnh lại, nhưng hắn không muốn rời khỏi nữ nhân trong ngực mình, nên cứ nhẹ nhàng ôm lấy nàng như vậy, hắn cảm thấy không gì hạnh phúc bằng điều này, sáng sớm tỉnh lại ôm ấp âu yếm nữ nhân là một loại hưởng thụ.

Bách Lý Thần cúi đầu nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, phát hiện lông mi của nàng giật giật, dựa vào người hắn, hắn không khỏi cười thành tiếng, nàng như vậy giống một con thỏ trắng nhỏ đang tìm kiếm cảm giác an toàn, làm người ta thương yêu!

Giờ phút này, bốn mắt nhìn nhau, Bách Lý Thần nhếch môi mỏng: "Nương tử, nàng đã tỉnh, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Khuôn mặt tuấn tú khiến Thượng Quan Tây Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó hình như nghĩ tới điều gì mất tự nhiên nên dời mắt ra chỗ khác "Sao chàng tỉnh sớm như vậy!"

"Nương tử cứ ngủ ở trong ngực ta như vậy, ta ngủ không được..." Đáy mắt Bách Lý Thần lóe sáng, trên mặt có ý cười thản nhiên, giọng nói cũng như ẩn chứa ý gì khác.

Sau đó, không đợi Thượng Quan Tây Nguyệt trả lời, Bách Lý Thần đã quay đầu Thượng Quan Tây Nguyệt lại để nàng nhìn mình, hỏi lại một lần nữa "Nương tử, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Ngủ có ngon không....

Ngủ có ngon không....

Nghe thấy từ ngữ mập mờ này, mặt Thượng Quan Tây Nguyệt giãn ra, trên mặt đỏ ửng mất tự nhiên.

Tối hôm qua, nam nhân trước mắt này giống như không biết mệt mỏi, luôn giày vò nàng, làm hại bây giờ nàng đau lưng, còn không biết xấu hổ hỏi nàng tối hôm qua ngủ có ngon không.

"Ta ngủ có ngon hay không, không phải chàng rõ nhất sao..."Thượng Quan Tây Nguyệt kéo dài giọng nói, cắn răng nghiến lợi, khiến Bách Lý Thần cười khẽ không dừng được.

Sau đó Bách Lý Thần kéo nàng, chống trán "Nương tử, là ta không khắc chế được, cho nên mới khiến nàng mệt nhọc như thế, lần sau sẽ không như vậy nữa!"

Thượng Quan Tây Nguyệt hài lòng gật đầu, cũng không tệ lắm, có lỗi thì sửa, trẻ con dễ dạy, nhưng sau đó nàng phát hiện, hai người đều không có mặc quần áo, áo rách quần nát, hiện tại lại dính vào nhau như thế, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng lồng ngực ấm áp của Bách Lý Thần.


Thượng Quan Tây Nguyệt không được tự nhiên giật người, duỗi cánh tay trắng nõn ra muốn đẩy hắn cách xa mình một chút " "Bách Lý Thần, đừng phá nữa, ta muốn đứng lên...."

"Đừng nhúc nhích...."Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói đè nén của Bách Lý Thần, hắn cảm nhận được thân thể non mềm của Thượng Quan Tây Nguyệt không ngừng cọ sát vào thân thể của mình, làm hại hắn sắp không nhịn nổi nữa!

Thượng Quan Tây Nguyệt ngây ngẩn cả người, nàng cảm giác được có nhiều thứ đang thay đổi, nàng lập tức mơ mộng, thể lực của nam nhân này quá tốt đi, giày vò một đêm như thế mà vẫn còn có tinh thần sao?

Nhưng nàng cũng không muốn một lần nữa, nàng lại giật người, muốn tránh thoát ra.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác Bách Lý Thần lại không chịu buông tay, càng giãy dụa lại càng vị ôm chặt, hắn nhịn dục vọng đang kêu gào trong cơ thể, khàn khàn nói: "Nguyệt nhi, đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng như vậy một lại...."

Dứt lời, Bách Lý Thần hơi nhắm mắt lại.

Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không giãy dụa nữa, cứ để tùy ý hắn ôm, an tĩnh duỗi hai tay ra quấn quanh vòng eo rắn chắc của hắn, cũng nhắm hai mắt lại.

Chẳng biết lúc nào, hai người lại ngủ thiếp đi.

...

Đợi đến khi bọn họ thật sự rời giường, đã gần trưa rồi.

Sau khi tắm xong Thượng Quan Tây Nguyệt đứng dậy, tìm một bộ đồ màu đỏ mặc vào, dung nhan mê người, mép váy tung bay, dưới ánh mặt trời Thượng Quan Tây Nguyệt khiến cho người ta nhìn chằm chằm, đẹp đến mức khiến người khác động tâm!

"Thần, từ khi chúng ta tới nơi này còn chưa có đi dạo chơi đâu, hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo đi."Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu nhìn Bách Lý Thần đã đổi một bộ đồ đen, lúc ở đại lục Nhật Nguyệt đã nghe nói đại lục Tinh Thần rất phồn hoa, rất tươi tốt, đã tới đây, nếu không nhìn một chút, chẳng phải là đến không công rồi sao!

Bách Lý Thần gật đầu, chỉ cần Nguyệt nhi nói, cái gì cũng được!

Trên đường, tất cả mọi người đều nhìn đôi nam nữ xinh đẹp trước mắt, từ khi bọn họ sinh ra đến nay, chưa từng gặp qua người nào đẹp như vậy, giống như thần tiên.

"A, các ngươi nhìn đi, đây là cô nương nhà nào, bộ dáng đẹp như vậy."Bên cạnh có một nam nhân sáng hai mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt yêu kiều, diễn(daffnlle3/quydon trong lòng suy nghĩ nếu lấy nàng về nhà làm thê tử, hắn chết cũng cam tâm, thật quá đẹp!

Bách Lý Thần phát giác được ánh mắt thô tục của nam tử này, lập tức liếc xéo qua, phóng toàn bộ khí lạnh toàn thân ra ngoài, lặng lẽ nhìòahắn.

Nam tử vốn đang si mê thưởng thức vẻ đẹp của Thượng Quan Tây Nguyệt, đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, nhìn lại, thì ra là nam tử bên cạnh nữ tử đang nhìn mình, mặc dù trong mắt không có gợn sóng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không rét mà run.


Thì ra nữ tử là hoa đã có chủ, cũng đúng, người đẹp như vậy cũng chỉ có nam tử tuấn mỹ bên cạnh nàng mới xứng, người kia tiếc nuối nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt một lần cuối cùng, quay người bỏ đi.

"Nguyệt nhi, nàng nhìn đi, nhìn những nam nhân kia đều nhìn chằm chằm nàng, lần sau nàng đi ra ngoài nhất định phải mang theo mặt nạ."Bách Lý Thần ai oán nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, vì Nguyệt nhi quá đẹp, nên mới khiến những người không biết tự lượng sức này hô nhau đi đến.

Thượng Quan Tây Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Bách Lý Thần có tính trẻ con, giễu cợt: "Chàng còn nói ta, chàng nhìn những người kia đi!"

Bách Lý Thần nhìn theo ngón tay mảnh khảnh của Thượng Quan Tây Nguyệt, lập tức chau mày.

"Oa, hắn quá tuấn mỹ, không được, ta không chịu nổi nữa."Một nữ tử lấy hai tay che ngực si ngốc nhìn Bách Lý Thần, khóe miệng chỉ thiếu mỗi việc chảy nước miếng thôi.

"Ngươi nhìn đi, hắn đang nhìn ta, a a a, ta muốn xỉu, hắn lại có thể nhìn ta, chẳng lẽ ta mê người như vậy sao?"Nữ tử này khoa trương hơn, biểu cảm thở không nổi như người sắp chết, luôn vuốt ngực vừa đi vừa thuận khí.

"Mê người, ngươi thôi đi, tự mình đa tình, rõ ràng là đang nhìn ta...."

Thượng Quan Tây Nguyệt thấy ánh mắt những nữ nhân này nhìn Bách Lý Thần như đang tranh giành tình nhân, không khỏi bội phục sức hấp dẫn của hắn, xem ra người nên lo lắng không phải là hắn, mà chính là mình, phu quân của mình nổi tiếng như thế, chẳng lẽ không nên lo lắng sao?

Bách Lý Thần chán ghét không nhìn nữa, mặt những nữ nhân này thật sự quá xấu xí, không biết xấu hổ, thật không biết phụ mẫu bọn họ có dạy bọn họ lễ nghĩa liêm sỉ hay không nữa.

"Nguyệt nhi, bọn họ thật buồn nôn!"

Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ cười không nói gì, an tĩnh thưởng thức mọi thứ chung quanh, quả thật không sai, chỉ vẻn vẹn đầu đường thôi, cũng rộng rãi hơn đại lục Nhật Nguyệt, đồ được bán cũng tương đối quý giá hiếm hoi.

"Thần, chàng nhìn xem cái này thế nào."Thượng Quan Tây Nguyệt đi đến một gian hàng trang sức, cầm một cây trâm cài đầu lên nhìn một chút, sau đó hỏi Bách Lý Thần.

"Nguyệt nhi, chỉ cần nàng đeo, thứ gì cũng đẹp."Bách Lý Thần cầm cây trâm cài đầu, cài lên búi tóc của Thượng Quan Tây Nguyệt, hài lòng cười, sau đó ném một thỏi bạc cho người bán hàng.

"Ba hoa "Thượng Quan Tây Nguyệt thẹn thùng cười một tiếng, đưa tay lên sờ kẽ hở của cây trâm.

"Cám ơn, cám ơn hai vị, vị cô nương này thật là xinh đẹp tuyệt trần, nàng và công tử đúng là tuyệt phối, trời đất tạo nên."Người bán hàng nhìn thỏi bạc lớn trong lòng bàn tay, vui mừng không ngậm miệng được, mình bán hơn nửa tháng cũng không kiếm được số tiền này, xem ra đôi nam nữ trước mắt này là nhân vật lớn, khen bọn họ nói không chừng sẽ mua thêm vài món nữa.

Tuyệt phối sao?


Bách Lý Thần rất thích từ này, không khỏi hài lòng nhìn người bán hàng.

Thượng Quan Tây Nguyệt liếc mắt, lại nhìn thấy một cái vòng tay thủy ngân, cái vòng rất tinh xảo, hoa văn điêu khắc cũng rất tỉ mỉ, nàng vừa thấy đã thích.

"Cô nương, vòng tay này bảo vật của thị trấn này, gần như không đâu có, ngài chắc chắn sẽ không tìm thấy cái thứ hai, mà màu da ngài rất trắng, rất xứng với cái vòng này."Mắt người bán hàng thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn, lập tức linh hoạt giới thiệu.

Thật ra dù hắn không giới thiệu, nàng cũng chuẩn bị mua cái vòng tay này, Thượng Quan Tây Nguyệt cầm vòng tay trong tay, vừa chuẩn bị để Bách Lý Thần trả tiền, đột nhiên một cánh tay duỗi ra, ngang ngược cướp cái vòng tay trong tay nàng đi.

"Cái vòng tay này bản cô nương thích, hiện tại là của ta."Giọng nói bức ép này thu hút ánh mắt của Thượng Quan Tây Nguyệt, nhìn qua người Bách Lý Thần.

Một thiếu nữ mặc áo màu xanh da trời đang cầm vòng tay vừa rồi giựt tay nàng, dò xét cẩn thận, vẻ ngang ngược càn rỡ kia nhìn thôi cũng khiến người ta chán ghét.

Thượng Quan Tây Nguyệt thu lại sắc mặt bất mãn, giọng điệu lạnh nhạt "Vị cô nương này, vòng tay này là chúng ta chọn trước, làm phiền trả lại cho chúng ta."

Thiếu nữ kia nghe thấy có người dám phản bác mình, lập tức xụ mặt nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, khi nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Thượng Quan Tây Nguyệt, mắt đầy ghen tỵ, nàng ta hận không thể tiến lên xé nát mặt của nàng.

"Ngươi có biết cha ta là ai không, dám nói với ta như vậy."Thiếu nữ vênh váo tự đắc, tuyệt không cho rằng lôi cha của mình ra làm chỗ dựa là sai, ngược lại còn cảm giác đây là điều đương nhiên.

Ta mà quan tâm cha ngươi là ai sao!

"Chẳng lẽ lại là Lý Cương?"Thượng Quan Tây Nguyệt giễu cợt nàng, coi như cha ngươi là Lý Cương, có gì đặc biệt hơn người.

"Lý Cương "Thiếu nữ nghiêng đầu suy tư "Lý Cương là ai "

"Phốc phốc..."

Thượng Quan Tây Nguyệt cũng nhịn không được nữa, không ngờ nàng lại còn ngu ngốc hỏi Lý Cương là ai, buồn cười quá.

Thiếu nữ nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt dám cười nhạo mình, lập tức thẹn quá hoá giận, vung tay lên chưởng về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.

Mắt Thượng Quan Tây Nguyệt nghiêm trọng, lúc chuẩn bị tránh ra, lại phát hiện Bách Lý Thần cản ở trước mặt mình, chặn chưởng của nàng.

Nữ tử không kịp chuẩn bị, bị đánh lui về phía sau mấy bước, nàng tức giận mở mắt chuẩn bị chửi ầm lên, khi nhìn thấy khuôn mặt của Bách Lý Thần, nàng ngây người, diễn(daffnlle3/quysdo0n không có phản ứng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Bách Lý Thần.

"Ba "Một tiếng bạt tai vang lên, khiến thiếu nữ kia hồi thần lại.

Thượng Quan Tây Nguyệt không dám tin nhìn bàn tay của Bách Lý Thần, có quá thô bạo hay không, lại trực tiếp cho người ta một bạt tai như vậy, nguyên nhân chỉ bởi vì nhìn chằm chằm vào hắn.


"Ngươi.. Ngươi.. Ngươi lại dám đánh ta, ngươi có biết cha ta là ai hay không."Thiếu nữ che gương mặt bị đánh, tức giận chỉ vào Bách Lý Thần quát.

Tới, lại là câu này, Thượng Quan Tây Nguyệt bất đắc dĩ trợn to mắt "Ta nói cô nương này, ngươi đừng có hơi một tí liền lôi cha ngươi ra có được, có nữ nhi như ngươi, ta đoán hắn cũng không khá hơn chút nào."

Cũng phải, nuôi không dạy là lỗi của cha, nữ tử này lớn lối như thế, có thể nói là do phụ thân của nàng không dạy dỗ tốt nàng, nói không chừng cha con bọn họ là cùng một loại người.

"Ngươi dám bất kính với cha ta, ta muốn mạng của ngươi."Thiếu nữ không ý sự đau đớn trên mặt, lại phi thân về phía trước công kích Thượng Quan Tây Nguyệt.

Bách Lý Thần thấy có người dám đối xử với Thượng Quan Tây Nguyệt như thế, khi thiếu nữ sắp xông lên, đã ra tay cướp lấy vòng tay nàng ta đang nắm chặt trong tay, tiếp tục cho nàng một cái tát vang dội vào bên má còn lại, lần này đánh có chút nặng, trực tiếp đánh cho thiếu nữ ngã sấp trên mặt đất, dáng vẻ ngã gục, bụi bặm chung quanh bị vật nặng rơi xuống mà bay bồng bềnh giữa không trung.

Thượng Quan Tây Nguyệt kéo Bách Lý Thần lui về phía sau mấy bước, không muốn hít phải bụi đất.

Thiếu nữ nằm một hồi lâu trên mặt đất, mới chậm rãi đứng lên, ánh mắt ngoan độc trừng mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt "Đều là ngươi, hắn mới có thể đánh ta, hừ, ta nhất định sẽ không tha ngươi."Thiếu nữ khập khễnh đi xa.

Thượng Quan Tây Nguyệt đứng tại chỗ nhớ lại lời nàng ta vừa nói, cái gì? Đều vì ta? Ý nàng là đều do ta làm hại sao? Thật sự oan uổng mà, cũng không phải ta đánh ngươi, ngươi tìm ta làm gì, muốn tìm cũng phải tìm người đánh ngươi!

Nhưng nhìn ánh mắt nàng ta mến mộ Bách Lý Thần, ai, mới đến đã tìm kẻ địch cho mình rồi, mà kẻ cầm đầu lại là nam nhân này, Thượng Quan Tây Nguyệt nghĩ vậy liền thấy tức giận, trừng mắt liếc nhìn Bách Lý Thần hoàn toàn không biết gì cả.

"Ông chủ, cái vòng tay này ta mua."Bách Lý Thần móc bạc từ bên hông ra đưa cho người bán hàng đang trợn mắt há mồm.

Người bán hàng nhìn bạc trong tay, cảm thấy đã thu tiền của người khác, thì nên nhắc nhở bọn họ vài câu.

" "Hai vị, chắc các ngươi từ nơi khác tới đây!"

Thượng Quan Tây Nguyệt gật đầu "Không sai, thế nào."

"Khó trách.. Các ngươi có biết vị cô nương vừa rồi là ai không, nàng  ta chính là nữ nhi duy nhất của đại trưởng lão ở Học Viện Tinh Thần, lần này các ngươi đắc tội nàng, nhất định sau này sẽ không dễ chịu."

Đắc tội ai không đắc tội, hết lần này tới lần khác lại đắc tội tiểu tổ tông kia, ai mà không biết nàng ta phách lối, dù nàng đánh chết ai trên đường, cũng không ai dám đi ra lý luận, ai bảo nàng có phụ thân là trưởng lão.

Phải biết trong học viện trưởng lão đều rất được người ta tôn kính, không người nào dám khiêu khích uy nghiêm của hắn, nếu không chỉ cần hắn vừa ra tay, thì sẽ chết không thể nghi ngờ!

Học Viện Tinh Thần? Đại trưởng lão? Trùng hợp như vậy sao, xem ra thời gian gần đây sẽ không nhàm chán như vậy.

Sau chuyện này, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không có tâm trạng đi dạo nữa, trở về phòng.

Ngày hôm sau, Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần đi đến Học Viện phương Tinh Thần, diễn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận