Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Ban đêm gió lớn, bên sườn đồi là một rừng cây sâu âm u im ắng.

Giống như nếu đi vào vòng xoáy màu đen bên trong rừng, lập tức sẽ bị nó nuốt sống. Rừng rậm núi cao, gió lớn thổi qua, vạn cây đều chao đảo, như biển rộng cuốn gió lốc lên.

Trong tức khắc, tiếng vang ầm ầm không dứt, tuôn ra như sóng lật.

Đúng lúc này, trong rừng cây vắng vẻ truyền đến từng trận tiếng súng cùng tiếng mắng chửi......

Người ta nghe thấy đều sợ nổi da gà...

“Tăng tốc thêm đi, Dạ Mị chạy về phía trước, lần này nhất định phải bắt được cô ta.” Người nói chuyện chính là một thanh niên trên mặt có vết đao chém.

“A Thành, mặt của cậu là bị cô ta vẽ lên sao?”

“Móa nó, chờ lão tử bắt được ả, nhất định phải đem mặt ả vẽ cho nhão nhoẹt.” Thanh niên gọi A Thành nhổ nước miếng trên mặt đất.

Thời điểm bọn hắn vừa nói vừa chạy về phía trước, trong bụi cỏ bên cạnh có động tĩnh.

Có hai nữ hài tử từ bên cạnh chui ra.

Trong đó một nữ hài mặc dù chật vật, nhưng như cũ không che đậy được dung nhan tuyệt sắc của nàng.

Tóc đen như mực cuồn cuộn đổ thẳng xuống thắt lưng, mấy lọn tóc bên cạnh do chạy trốn mà dính lên trên mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khảm nạm một đôi con ngươi óng ánh, xán lạn như sao, đôi mắt lạnh lẽo như dòng suối trong veo trên tuyết sơn, lông mi mềm mại, khí chất trên người linh hoạt, kỳ ảo, lãnh ngạo. Môi không son mà đỏ thẫm, da thịt óng ánh trắng như ngọc, ở dưới bóng đêm tản ra ánh sáng dìu dịu.

Bên người nàng là một nữ hài da thịt trắng nõn, hai mắt thật to, thanh tú động lòng người.

“Tiểu Khả, nơi này quá nguy hiểm, bọn hắn chủ yếu là tìm mình, chúng ta tách ra chạy đi.” Cô gái xinh đẹp nhìn về phía cô gái thanh tú nói.

“Tốt, bất quá, trước khi đi, mình có lời phải nói cho cậu biết.” Tiểu khả cúi đầu, trong mắt lóe lên một ít hận ý rồi biến mất.

“Lời gì, trở về rồi nói......” lời còn chưa nói hết, cô không thể tin trừng lớn hai mắt nhìn về phía chủy thủ cắm ở trên lồng ngực của mình.

“Vì cái gì...” đau lòng nhìn về phía cô, từ nhỏ đến lớn là bằng hữu tốt nhất.

“Vì cái gì, ha ha, cậu thế mà hỏi mình vì cái gì, mình thích Lăng Tuyền như thế, vì anh ta cái gì mình cũng đều nguyện ý nỗ lực, thế nhưng anh ấy.., cậu biết anh ấy nói với mình cái gì không, anh ấy nói với mình, người anh ấy thích một mực chỉ có mình cậu, cho nên, mình muốn giết cậu, chỉ cần cậu không có ở đây, Lăng Tuyền nhất định sẽ quên cậu, sau đó phát hiện được sự tồn tại của mình, đúng, là như thế, không sai, giết cậu, giết cậu......” Ngày thường tiểu Khả dịu dàng ngoan ngoãn, giờ phút này tựa như như kẻ điên vừa khóc vừa cười, khuôn mặt biến đổi vô cùng dữ tợn xấu xí.

Lăng Tuyền, trong tổ chức cùng cô là cặp bài trùng, bình thường rất chiếu cố cô, gặp hành động nguy hiểm hắn đều sẽ đứng ra.

Thế nhưng, cho tới bây giờ cô đều không có ý nghĩ thế này, chỉ coi hắn là ca ca mà đối đãi.

Không nghĩ tới hôm nay vì cái lý do không đầu không đuôi, chị em từ nhỏ đến lớn sống nương tựa lẫn nhau, không chút mềm lòng mà giết cô, chỉ vì người cô( tiểu Khả) thích lại thích cô.

Ha ha, không nghĩ tới, bản thân không chết ở trong tay địch nhân, ngược lại lại chết trong tay chính chị em mà mình tín nhiệm nhất.

Trước khi té xỉu ngã xuống đất, cô âm thầm thề, một kiếp này là cô mắt mù mới nhìn người không rõ, mới có thể rơi vào kết cục này, nếu có kiếp sau cô tuyệt sẽ không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào.

Sau khi ngã xuống đất, Dạ Mị hai mắt nhắm lại, gió rét lạnh thổi qua, rừng cây giống như bị đông cứng lại, lại khôi phục vẻ yên tĩnh lúc ban đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui