Sau khi Bàng Phúc và đám lâu la rời khỏi miếu, không gian mới trở lại yên tĩnh.
Thư Dương thở dài, quay lại nhìn tượng Thần Võ tướng quân, giọng nói trầm thấp:
"Tướng quân, ngài thấy rồi đó, thế gian này không thiếu gì loại người như vậy."
Tiếng cười nhạt từ tượng thần vọng lên, pha chút giễu cợt:
"Ngươi vẫn chưa thấy gì đâu, tiểu tử.
Thế gian này còn nhiều thứ phức tạp hơn rất nhiều."
Thư Dương nhếch miệng cười, tự nhủ lòng mình phải cẩn trọng hơn với những kẻ như Bàng Phúc.
Nhưng hắn biết rằng, dù có khó khăn đến đâu, hắn vẫn sẽ kiên trì bảo vệ miếu và trách nhiệm được giao phó.
Dù thế gian có đầy rẫy cạm bẫy, hắn vẫn sẽ giữ vững niềm tin của mình, như một ngọn đèn nhỏ trong đêm tối, tỏa sáng một cách kiên định.
Bàng Phúc nằm lăn trên đất, tay chân run rẩy, mắt mở to, còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Thư Dương đứng trước mặt hắn, sắc mặt bình tĩnh, giọng nói đanh thép:
“Ngươi đúng là không biết điều.
Đây là miếu tướng quân, là nơi tôn nghiêm, không phải chỗ để ngươi giở trò bậy bạ.”
Bàng Phúc nghe vậy, sắc mặt vừa thẹn vừa giận, nhưng không thể phản bác.
Hắn thở dốc vài tiếng, rồi đứng dậy, cố gắng làm ra vẻ không hề hấn gì:
“Hừ, ngươi nghĩ rằng chỉ với vài chiêu vặt vãnh có thể dọa được ta sao? Ta là Bàng gia đại thiếu gia, ngươi biết hậu quả khi chống đối ta không?”
Thư Dương không hề nao núng, chỉ cười khẩy một cái:
“Thật không? Ta không quan tâm ngươi là ai hay quyền lực ra sao.
Nơi đây là của tướng quân, kẻ dám bất kính đều phải chịu hình phạt.”
Bàng Phúc tức đến đỏ mặt, muốn ra lệnh cho đám tay chân tấn công, nhưng lại chợt nghĩ đến cảnh Thư Dương dễ dàng hạ gục hắn chỉ bằng một cú đánh.
Hắn cắn răng, không cam lòng nhưng phải tạm thời nhượng bộ:
“Được rồi, ta sẽ rời khỏi đây.
Nhưng hãy nhớ, ngươi và cái miếu này sớm muộn gì cũng phải trả giá vì dám xúc phạm ta!”
Thư Dương không thèm đáp lại lời đe dọa của Bàng Phúc, chỉ lạnh lùng quay lưng đi, không để ý đến đám tay chân của hắn đang hậm hực đỡ chủ nhân đứng dậy.
Bàng Phúc loạng choạng rời khỏi miếu, lòng ngập tràn hận thù nhưng cũng có chút sợ hãi trước khí thế của Thư Dương.
Khi bọn chúng đã khuất dạng, Thư Dương thở dài, quay lại đối diện với tượng Thần Võ tướng quân.
Tiếng cười khinh thường từ tướng quân vang lên trong đầu hắn:
"Tiểu tử, ngươi vẫn còn quá mềm lòng.
Kẻ như Bàng Phúc sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định đâu."
Thư Dương cười nhạt, lắc đầu:
"Ngài yên tâm, ta biết phải làm gì.
Miếu này vẫn còn ngài, bọn chúng dù có mưu ma chước quỷ đến đâu cũng không thể làm gì được."
Tượng thần lặng im một lúc, rồi tiếp tục:
"Nhớ kỹ, trong thế gian này, không phải chỉ có sức mạnh là đủ.
Ngươi cần phải học cách sử dụng trí tuệ và lòng quyết tâm, nếu muốn tồn tại và bảo vệ miếu này."
Thư Dương gật đầu, lòng thầm quyết tâm sẽ tiếp tục kiên trì giữ vững sự tôn nghiêm của tướng quân miếu, dù có phải đối mặt với bao nhiêu kẻ thù đi nữa.
Không khí trong miếu trở nên ngột ngạt sau lời khoe khoang của Bàng Phúc.
Thư Dương nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn:
“Ngươi quả thật có gia thế, nhưng ngươi không biết rằng, nơi đây là đất của tướng quân.
Ai đến quấy rối thì đều phải trả giá.”
Lời nói vừa dứt, Thư Dương khẽ nhấc chân lên, đá nhẹ một viên đá dưới chân.
Viên đá bay vút đi, đánh thẳng vào đầu gối của Bàng Phúc khiến hắn ngã quỵ xuống đất.
Mặt hắn tái xanh, hai tay ôm lấy chân, đau đến nỗi không thốt nên lời.
Quản gia và những người đi cùng Bàng Phúc đều kinh hãi, nhìn nhau lo lắng.
Chúng không dám tiến lên, chỉ có thể đứng yên, lòng đầy bất an.
Thư Dương tiến tới gần Bàng Phúc, cúi người xuống, ánh mắt sắc bén:
“Ta hỏi lại ngươi lần nữa: Ngươi tới đây vì mục đích gì? Chỉ đơn giản là dâng hương hay còn có toan tính khác?”
Bàng Phúc hoảng sợ, mặt xám xịt, miệng lắp bắp:
“Ta… ta chỉ muốn dâng hương cho tướng quân, không có ý gì khác! Chỉ là… chỉ là thấy ngươi đẹp mắt nên muốn làm quen một chút mà thôi...”
Thư Dương nheo mắt, giọng nghiêm nghị:
“Nếu vậy, hãy nhớ rằng miếu này là nơi tôn nghiêm.
Nếu ngươi muốn dâng hương thì dâng hương, còn nếu có ý đồ bậy bạ, ta sẽ không ngần ngại trừng phạt ngươi.”
Bàng Phúc gật đầu lia lịa, không dám hé thêm lời nào.
Hắn cố gắng đứng dậy, dáng vẻ lúng túng và nhục nhã.
Hắn quay sang quản gia, ra hiệu cho đám người chuẩn bị rời đi.