Phía sau chúng tôi là con quỷ Tăng sư đó, nó gào thét lên kinh hồn rồi lao về chỗ cô đồng Loan đang đứng.
Cô Loan nhanh nhẹn rút lá bùa vàng ra khỏi túi rồi lẩm nhẩm gì đó.
1 phút sau cô Loan thổi mạnh, những dòng chữ đỏ trên bùa bốc cháy rồi tỏa ra một quầng lửa lớn, con quỷ bay lùi lại về phía sau.
Thật thần kì.
“Leo nhanh lên Hoài ơi! Nó đòi viên xá lị đấy!” Cô đồng Loan hét lên.
Ở phía trên miệng giếng sợi dây cáp vẫn được kéo lên bởi 1 lực khá mạnh.
Tôi gần như vừa đu lên dây vừa trèo bám lên thật nhanh.
Cô Loan ở ngay dưới tôi .
Tôi và cô Loan leo trèo được 1/3 quãng đường thì sợi dây trĩu nặng hẳn.
Chúng tôi gần như bị ghì xuống dưới.
Quay lại phía sau nhìn, tôi thất kinh.
Hàng trăm vong hồn của những vị sư đang bám lấy sợi dây cáp của chúng tôi để trèo lên.
Tôi hoảng hồn cố gồng hết sức để leo lên thật nhanh.
Ở trên mặt giếng lấp ló khuôn mặt ông trưởng làng.
Ông hét to vọng xuống: “Nhanh lên..nhanh lên…”
“Cô phải cắt dây!” Cô đồng Loan nói với tôi rồi loay hoay lục túi tìm con dao.
Đúng lúc đó thì tôi nhìn thấy Hiếu.
Cậu đang cố leo lên từ giữa những vong ma đang gào thét đu bám dây.
“Đừng cô ơi!…Hiếu kìa..đợi bạn ấy với..”
“Chờ tớ! Đợi tớ với!” Hiếu gọi vống lên.
“Leo lên đây mau lên!” Tôi mừng quýnh lên, chờ Hiếu leo lên.
May quá, tôi tưởng sẽ không được gặp lại cậu bạn ấy nữa.
Cô đồng Loan vẫn im lặng chẳng nói gì, rút từ phía trong chiếc túi bên hông ra một con dao lam sắc lẻm, chuẩn bị cứa vào sợi dây phía dưới.
“Cô! Cô làm gì thế! Còn Hiếu mà!!!” Tôi gào lên.
“Nãy chúng ta đã bỏ rơi cậu ấy rồi, giờ phải cứu lấy cậu ấy! Cô mà cắt dây, cháu không leo lên nữa đâu, nhất định không!” Tôi ương ngạnh nói.
Hiếu cũng nói với lên: “Hoài, đừng bỏ rơi tớ mà…Cứu tớ lên với…”
Cô Loan mặt mũi lạnh tanh, rắn đanh lại, rồi nói: “Đó không phải là Hiếu, Hoài ạ.
Hiếu bạn cháu không còn ở đây nữa…” Rồi tiếp tục dùng dao cứa vào sợi dây bên dưới.
“Cô nói cái gì thế!! Rõ ràng là bạn ấy mà ! Cô dừng lại đi!” Tôi hét lên.
“Tiếp tục leo lên đi!!! Mau lên!!!” Giọng bác Lãng từ trên kia tiếp tục vọng xuống.
Cô Loan vẫn nhẫn nại dùng dao cắt sợi dây phía dưới chân.
Khi thấy sợi dây đã gần đứt, Hiếu điên cuồng đeo bám lên, gọi tên tôi: “Hoài..Hoài…Hoài…” tròng mắt Hiếu chuyển dần sang màu trắng dã…: “Hoài…Hoài..Hoài..sao cậu làm thế với tớ…”
Tôi sững người lại rồi như nhận ra điều gì, tôi tiếp tục miệt mài leo lên.
Tách, sợi dây cáp đứt lìa.
Những tiếng gào thét trôi xa phía dưới.
Tuy nhiên ở hai bên vách tường, có những vong ma vẫn cào cấu leo lên theo chúng tôi.
“Mau lên mau lên…” Cô đồng Loan giục.
Chúng tôi leo thật nhanh lên trên, vừa leo vừa được kéo.
Khi miệng giếng đã gần tới, một vong ma bám được chân cô đồng Loan khiến cô phải khựng lại, rút lá bùa ra thổi lửa tiếp, trông cô có vẻ mệt mỏi.
“Cố lên cô ơi, sắp tới nơi rồi…” Tôi quay xuống động viên cô.
Tôi không muốn có thêm bất kì một sự hi sinh nào nữa.
Gần tới miệng giếng, đôi bàn tay chắc nịch của ông trưởng làng nắm lấy tay tôi kéo lên.
Tôi vội vàng giúp cô Loan leo lên tiếp.
Ở dưới đó, những hồn ma vẫn đang tìm cách leo lên.
Cô Loan vừa được kéo lên khỏi miệng giếng, đã vội với ngay lấy thanh kiếm nằm gần đó, khua lên rồi cứa qua tay khiến máu chảy ra.
Cô múa những nhát kiếm nhanh nhẹn trên miệng giếng, chiếc chuông nhỏ ở cán kiếm rung lên leng keng.
“MAI, CHỈ ĐỎ!” Cô Loan hét lên.
Cái Mai nhanh chóng rút từ trong túi ra một cuộn chỉ đỏ có kim tuyến vàng, cộng thêm cái kéo, đưa cho cô Loan.
Nó cầm lấy một đầu, cô Loan nhanh nhẹn cầm đầu kia nối thành các điểm vắt ngang mặt giếng, mỗi điểm nối đính bằng 1 lá bùa.
Bằng một phép màu thần kì nào đó những lá bùa ghim chặt những sợi chỉ đỏ xuống.
Những sợi chỉ đỏ lằng nhằng cuốn vào nhau chằng chịt trên mặt giếng.
Cô Loan đính một lá bùa to nhất cuối cùng vào giữa những điểm giao nhau.
“Xong, tôi đã phong ấn xong cái giếng này…” Cô Loan mệt mỏi ngồi thụp xuống.
“Nhưng để giải quyết triệt để…phải đốt hết viên xá lị kia, đưa những linh hồn oán giận này về nơi chúng cần tới…Ở trong ngôi làng linh hồn dân thường cũng có, ác quỷ cũng có…Chúng sinh cần sự an ủi để siêu thoát, ác quỷ cần xuống địa ngục.
Đó là nhiệm vụ còn lại của tôi…”
“Hiếu đâu? Thằng Hiếu đâu hả cô Loan???” Ông trưởng làng thắc mắc.
Tôi như người mất hồn, nói nghẹn ngào: “Hiếu ở dưới kia rồi…” rồi òa khóc thảm thiết.
“Sao…sao lại thế???” Ông trưởng làng thảng thốt.
“Do..do cháu cả..tất cả là do cháu.
Hiếu ở lại để cứu cháu…” Tôi vẫn nức nở nói.
“Do cháu, chú ạ…Cháu quá vô dụng, không cứu được cả 2 đứa…” Cô đồng Loan cất tiếng.
“Hoài, mong cháu đừng quá đau buồn.
Cô quả thực rất muốn cứu Hiếu…cháu đừng hiểu nhầm rằng cô không muốn.
Nhưng vật vừa nãy cháu nhìn thấy, chỉ là một con quỷ mượn thân xác không hồn của Hiếu để đánh lừa cháu thôi…Quả thực cô cũng đau xót lắm…” Cô Loan nói nghẹn ngào.
Tôi không trách cô.
Tôi chỉ cảm thấy đầy đau đớn và bất lực trước cuộc đời này.
Cô Loan đứng dậy, bảo tôi đưa viên xá lị trong túi cho cô, rồi nhờ ông trưởng làng kéo từ dưới đàn lễ lớn ra một chậu than đầy ắp.
“Chỉ còn cách hóa này thôi…hóa nó ra tro cho bằng được…”
“Cô ơi, nếu hóa xong thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Tôi hỏi.
“Vì oán khí đã dồn đẩy những bộ xương người lên hàng mét so với mộ huyệt gốc, nên giờ nếu như chướng khi biến mất thì có lẽ những thứ đó sẽ sụt xuống, nền móng của những ngôi nhà cũng như thế…Thế nên cô mới bảo người dân di dời sang chỗ khác..có lẽ là cả ngôi làng sẽ sụp xuống…”
‘Không được…cháu còn cần lấy lá thư của Hiếu…bạn ấy để trên bàn…” Tôi gần như hoảng loạn.
Nếu như những ngôi làng sụp xuống thì tôi có lẽ sẽ không bao giờ lấy được lá thư đó nữa…
“Cháu xin cô, cháu cần chạy qua nhà Hiếu ngay bây giờ…Cháu không biết nhà bạn ấy ở đâu…” Nước mắt tôi lại trào ra.
Hiếu giúp tôi nhiều như vậy mà thậm chí tôi còn chưa qua thăm nhà Hiếu một lần nào.
“Chú biết nhà Hiếu..” Chú Lâm cất tiếng… “Nhưng giờ là giờ của cõi u mê…không có Hiếu đi cùng, không có đồ vật của Hiếu, làm sao mà tìm được nhà nó giờ???”
Tôi cuống lên.
Bất chợt tôi nhận ra tôi vẫn cầm cái đèn pin Hiếu đưa cho tôi lúc đầu.
“Đây đây…đồ bạn ý mua có tính không ạ?”
Cô Loan thở dài: “Đi thật nhanh thôi, sắp qua 12 giờ đêm, mất giờ đẹp, mọi sự đều hỏng!!!”
Tôi cầm chặt chiếc đèn pin lao nhanh về phía trước không một chút ngần ngại.
Chú Lâm chạy nhanh ngay phía sau.
Hai người chúng tôi lao vào màn sương mù vây quanh.
Tôi dũng cảm hơn bao giờ hết.
Tôi muốn tìm được những lời nói sau cuối của Hiếu.
Hiếu không biết rằng ngôi làng sẽ bị phá hủy nên yên tâm để lại lá thư trong nhà…
Chạy miệt mài trong mê cung toàn sương mù, cuối cùng phía trước tôi hiện lên một ánh đèn xanh lá leo lét.
“Kia rồi…” Tôi hét lên.
Chú Lâm và tôi chạy về phía ánh đèn.
Đó là một ngôi nhà 2 tầng lụp xụp cũ kĩ, treo một chiếc đèn lồng màu xanh lá be bé.
“Đúng nhà Hiếu đây rồi…May mà không nhầm sang nhà cháu hay nhà chú…Đúng là ý chí con người mạnh thật đó…”
Cửa nhà Hiếu khóa im ỉm.
Tôi cứ đạp mạnh vào cánh cửa gỗ trong bất lực mà không được…
“Để chú..” chú Lâm nói rồi dồn hết sức đạp mạnh vào cánh cửa.
Sau vài lần đạp, chiếc bản lề tung ra, cánh cửa nghiêng ngả mở ra.
Tôi chạy ngay vào trong căn nhà cũ kĩ.
Đồ đạc bên trong đơn sơ nghèo nàn.
Tôi phi lên tầng 2, nơi chỉ có 2 căn phòng nhỏ.
Tôi tìm phòng Hiếu.
Nó là căn phòng bên trái lối cầu thang.
Tay tôi run run bật đèn lên.
Phòng ngủ của Hiếu gọn gang sạch sẽ, chăn gối đã được xếp gọn ở góc giường.
Trên chiếc bàn học trong góc cạnh cửa sổ la liệt những chiếc bút chì đang khắc dở hay đã khắc xong.
Tôi nhìn thấy 1 tờ giấy nằm ngay ngắn nằm trên bàn.
Tôi run run lại gần nhấc nó lên gấp gọn rồi nhét vào túi áo trong của áo khoác.
Nhớ ra thời gian đang gấp rút, tôi chạy ngay xuống dưới.
Chú Lâm vẫn đứng đợi tôi ở cửa.
Chúng tôi lại lao ngay ra màn đêm mịt mùng.
Chúng tôi chạy mãi mà không tìm thấy con đường dẫn ra sau làng đâu nữa.
Tất cả như một thứ mê cung không lối thoát.
Chúng tôi đang rất vội…
Thế rồi chúng tôi nhìn thấy những hồn ma đang vật vờ khắp các góc đường, ngõ ngách.
Họ chỉ tay về các hướng.
Họ đang chỉ đường cho chúng tôi.
Tôi nhanh nhẹn chạy theo hướng họ chỉ, chỉ một vài khúc quanh, ngọn núi cuối làng đã hiện ra.
Tôi mừng gần như phát khóc.
Tôi và chú Lâm lại lao vào bóng tối trong vết nứt, ngọn đèn pin soi sáng lối chúng tôi đi.
Cô Loan, Mai và ông trưởng làng nhìn thấy bóng chúng tôi từ xa thì mừng lắm, họ ngay lập tức đặt viên xá lị vào giữa lò than đang cháy rực hồng vừa thắp lên được một lúc.
Ngọn lửa cháy tí tách liếm lấy viên xá lị vẫn đang còn.
Cô Loan ngồi bên cạnh nhẩm chú, mong rằng nó cháy được thật nhanh.
Rồi sau đó cô Loan lại làm lễ cầu siêu, đốt hết tất cả những bộ quần áo giấy la liệt trên mâm.
Ngọn lửa hóa cháy rực cả một vùng.
Hình ảnh ma mị của cô đồng Loan nhảy múa trong ánh lửa khiến tôi chẳng bao giờ quên được.
Khi viên xá lị cháy hết, chúng tôi nghe thấy tiếng Ầm ầm phát ra từ phía ngôi làng.
Mặt đất rung chuyển như một trận địa chấn nhẹ…Tôi hơi lảo đảo.
Tiếng ầm ầm kéo dài khá lâu.
Mặt đất quanh chúng tôi cũng nứt ra.
Chậu than đốt viên xá lị bốc khói dữ dội.
Không biết tôi có hoa mắt hay không nhưng hình như trong đám khói đó, tôi nhìn thấy hình dáng những đứa trẻ mờ như làn khói đang bay lên trời.
“Ngôi làng sụp rồi….” Cô Loan thở dài.
“Dù tôi đã làm lễ cầu siêu cho họ thế nhưng tốt nhất chú vẫn nên báo cáo tất cả chuyện này lên cơ quan chức năng để tìm nơi chốn an nghỉ mới cho họ…Để ở đây thì khổ quá…Lên báo đài thì càng tốt.
Những người dân đã từng ở đây họ cần sự giúp đỡ.” Cô Loan nói.
Ông Lãng gật đầu.
Trong tai tôi nghe đầy những tiếng Haaa..
rất nhẹ trong không khí như có những thứ đang tan biến trong sương mù, y như lần tôi gặp Kẻ hỏi đường…
“Họ đang đi đấy…”
Xong xuôi cô Loan lại tiếp tục làm lễ nữa, những điệu múa kiếm dứt khoát và mạnh mẽ hơn.
Cô đốt hàng chục lá bùa màu đen cắm ở lưỡi kiếm.
“Những kẻ giữ làm điều tàn ác, hãy trả họ về chỗ họ nên ở để sám hối!!!!” Cô Loan hét lên.
Phía dưới chân tôi, đến lượt những tiếng chuyển động vang lên ầm ầm dưới giếng.
Chúng tôi đứng ra xa chiếc giếng đề phòng sự sụt lún.
Tôi cứ khóc không ngừng.
Tôi nhớ đến Hiếu vẫn đang nằm ở dưới đó….
Tôi nhìn thấy ánh sáng cam lóe lên từ mặt giếng.
“Quay mặt đi..Lửa địa ngục.
Nhìn thấy không tốt…” Cô Loan nói gọn lỏn.
Khi ánh sáng cam hết lóe lên sau lưng chúng tôi thì cũng là lúc cô Loan ngồi xuống rồi thở hắt ra, ôm ngực thở.
Cái Mai chạy lại đỡ thầy.
Cô Loan nhắm mắt rồi gục xuống.
‘Cô!” Tôi hoảng hốt.
“Không sao đâu chị.
Thầy em mệt quá thôi…”
Tôi để ý kĩ thấy ngực cô đồng vẫn đang phập phồng rất nhẹ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Chúng tôi ngồi bên nhau chờ trời sáng.
Khi những ánh sáng của ngày mới rọi xuống, Ông Lãng và chú Lâm dìu Loan bước phía trước, tôi và Mai bước theo sau, ra khỏi trảng cỏ.
Khung cảnh đập vào mắt chúng tôi khi vừa bước ra khỏi khe nứt thật là không thể tin nổi.
Sự đổ nát có ở khắp mọi nơi.
Cây cối đổ rạp, có rất nhiều những tòa nhà nứt nẻ, đổ vỡ.
Những mảnh vỡ văng khắp con đường làng.
Đường làng cũng lún xuống thành những đường rãnh rất sâu, hố tử thần.
Không khí vẫn vẩn đục bụi mù.
6 con người liêu xiêu leo trèo từng bước ra khỏi làng.
Cô Loan đã tỉnh lại nhưng vẫn còn yếu.
Mất hơn nửa tiếng mọi người mới ra được đầu làng.
Mọi thứ đã kết thúc thật rồi…
Có một tốp người đang đứng ở đầu làng, chờ đợi chúng tôi.
Họ là dân làng về xem sự việc, đang rất hoảng hốt với mọi thứ trước mắt.
Cô Loan thều thảo giải thích cho mọi người.
Một thanh niên đứng gần đầu ngập ngừng nói: “Thực ra chúng tôi tới đây hôm nay không phải để xem làng.
Không phải lúc sớm thế này…Tôi..chúng tôi muốn gặp ông trưởng làng…để báo tin…”
“Báo..báo gì…?” Ông Lãng lắp bắp.
‘Có..có người báo tin…thằng cả nhà bác…anh Lăng ấy..chết đuối rồi…”
Ông Lãng lảo đảo: “Sao lại thế được…”
“Đi thôi..đi về xem thế nào..” Đoàn người đau buồn nói.
Ông Lãng chẳng nói được câu nào vội vã cũng họ đi ngay.
Cô Loan thở dài: “E là vụ này cũng không đơn giản…”
Những người còn lại là tôi, Mai, chú Lâm và cô Loan bắt taxi đi từ làng về thành phố.
Điều tôi mong mỏi nhất là hiện giờ con em tôi ra sao.
Chú Lâm về nhà nghỉ còn 3 người vào bệnh viện.
Tôi mệt mỏi sau đêm gần như thức trắng, chạy không nổi, luyết quyến tìm về phòng bệnh.
Nhìn thấy tôi bước vào, lem luốc, mẹ tôi lao tới ôm chầm lấy tôi.
“May quá..con đây thật rồi..cả đêm qua mẹ không thể ngủ nổi, mẹ sợ con có chuyện gì.
Mẹ cầu nguyện cả đêm…”
Tôi cứ ôm lấy mẹ và khóc nức nở.
“Mẹ ơi…mẹ ơi..Hiếu mất rồi…” Mẹ tôi nghẹn ngào hỏi tại sao nhưng tôi không thể nói thêm được nữa.
“Em con khỏe hơn nhiều rồi…” Mẹ tôi nói.
Sáng nay nó có mở mắt gọi mẹ.
Nhưng giờ lại ngủ thiếp đi rồi.
Tôi nhìn thấy con em tôi đang nằm nghiêng trên giường, đúng cái dáng nó hay nằm ngủ.
Tôi vui mừng hơn.
Như vậy tôi đã cứu được em tôi.
“Mong là vía con bé sẽ về dần…” Nói rồi cô Loan lại gần, ngồi cạnh em tôi mà đọc: “Ba hồn bảy vía của Nhi ở đâu về ngay…Ba hồn bảy vía…” Cô cứ đọc như thế tầm 9 lần rồi mỉm cười bảo: “Ổn rồi, con bé sẽ khỏe lại thôi…”
Mẹ tôi rối rít nắm tay cô đồng Loan mà lắc mà cảm ơn.
Bà khóc lóc khiến cô Loan cứ phải trấn an.
Mẹ tôi định gửi cô Loan tiền nhưng cô quyết không nhận.
Cô cần xử lí công chuyện nên trong 1,2 ngày sẽ rời khỏi đây sau khi giải quyết nốt chuyện gì đó còn sót lại ở đây.
Tôi cũng bắt lấy tay cô mà cảm ơn.
Cô Loan có vẻ vẫn ái ngại tôi sau khi cô không cứu được Hiếu.
“Cô xin lỗi..rất xin lỗi…” cô nói và tôi lại lắc đầu: “Cô đã làm hết sức rồi, cô đã cứu được cả cái làng này…”
Sau đó cô Loan và Mai rời đi.
Tôi và mẹ ở lại bệnh viện chăm sóc cho cái Nhi.
Bầu trời ngoài kia đang nắng chói chang, một màu sắc rực rỡ sau bao tháng ngày tăm tối.
Không cần biết tàn dư sẽ được xử lý thế nào, ngay khi cái Nhi khỏe mạnh, 3 mẹ con tôi sẽ ngay lập tức thu dọn về nhà ông bà ngoại.
Mặc dù nhà ông bà ngoại rất bé chật, nằm sâu trong ngõ, mặc dù có thể tôi phải ngủ đất nhưng đó là nơi chốn yên bình duy nhất mẹ con tôi có thể tìm về sau bao biến cố.
Tôi kể lại cho mẹ tôi về hình ảnh tôi gặp đêm qua, về bố, ông nội và Thương.
Mẹ tôi cuối cùng cũng nói cho tôi về ông nội và Thương.
Sau khi gia đình chúng tôi rời khỏi đó, ông nội sống một mình, ông ốm bệnh và ra đi sau một cơn đột quỵ mà không có ai ở bên cạnh.
Còn Thương đã mất từ cái ngày mà tôi bị dân làng vây bắt.
Một người hàng xóm đã nói với mẹ tôi rằng Thương nằm ngủ trưa và mãi mãi không tỉnh dậy.
Con bé đã bị ốm mệt từ lâu, biểu hiện của một người bị hút dương khí quá nhiều.
Lúc tôi còn đang bị kẹt ở đình với bố mẹ thì Thương đã ra đi rồi.
Chiều tối bố mẹ Thương về mới phát hiện ra.
Thương mất trước khi ông thầy pháp kia làm lễ gán tôi nên họ không tha cho Thương…Bảo sao ngày hôm đó tôi không gặp được Thương…Nghe mẹ nói xong tôi đã khóc rất nhiều.
Họ vẫn luôn yêu thương và ở bên cạnh tôi, giữ lời hứa của mình suốt bao năm qua…
[…]
Sau khi Nhi xuất viện, tôi và mẹ thu dọn lại đồ đạc để chuẩn bị rời đi.
Đồ đạc ở ngôi nhà của bố tôi trong làng đã không còn khả năng thu hồi nữa…Mấy ngày hôm nay, báo chí đưa tin rầm rộ về 1 ngôi làng đột nhiên sụp đổ sau một đêm đồng thời dẫn theo những lời kể đầy thêu dệt của những người dân sống quanh đó…
Tôi đưa tay khoắng hộp bút cho vào thùng, không cẩn thận thế nào lại làm đổ nó ra ngoài.
Bút chì, tẩy, thước kẻ văng tung tóe dưới sàn.
Tôi vội vàng thu dọn.
Tay tôi chạm vào chiếc bút chì to đùng có khắc dòng chữ Chúc mừng sinh nhật Hoài nằm dọc thân bút.
Tim tôi như thắt lại.
Cổ họng tôi lại nghẹn lại như muốn khóc.
Ngay sau đêm đó, tôi đã đọc lá thư Hiếu để lại, chủ yếu là dặn dò về mẹ của cậu, cậu muốn để lại toàn bộ tiền tiết kiệm cho mẹ, đồng thời xin đưa mẹ cậu tới nhà bác của Hiếu sinh sống nếu như cậu xảy ra chuyện gì…Cậu cũng mong nếu có thể tìm thấy linh hồn của bố cậu thì cậu và mẹ sẽ rất an lòng…Tôi đã gặp mẹ Hiếu và cố gắng nói chuyện với bà.
Bà ốm yếu bệnh tật nên tôi không dám nói sự thật, chỉ dám nói Hiếu phải đi xử lý chút chuyện và mong bà trở về nhà chị bà sinh sống.
Tôi và mẹ đã đưa bà ra tận bến xe.
Ở đó sẽ có một người họ hàng đưa bà đi…Hiếu được dân làng tổ chức lễ tang trong thầm lặng với một chiếc quan tài rỗng không.
Đó là điều vô cùng đau xót mà tôi không chấp nhận nổi…
Tôi nhìn xuống chiếc bút chì, hòn tẩy hồng sau đuôi bút đã bắn ra mất, tôi cầm chiếc bút lên thì “Cạch” một tiếng, từ bên trong chiếc bút chì to rơi ra một vật dài dài.
Tôi phát hiện ra điều tôi đã bỏ lỡ bấy lâu nay…
Tay tôi run run cầm vật đó lên.
Đó là một chiếc bút chì thường vẫn nằm ẩn trong chiếc bút chì to kia mà tôi không hề biết.
Tôi đọc dòng chữ khắc trên chiếc bút chì đó:
YÊU EM TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN
Tôi bật khóc không thành tiếng.
Vậy là tôi đã bỏ lỡ lời giãi bày tình cảm của Hiếu từ lâu rồi… Tôi ôm ngực khóc như muốn tan chảy ra, nỗi day dứt giằng xé tôi…
Điều tôi mong muốn nhất lúc này…là được gặp lại Hiếu để có thể làm lại tất cả…
HẾT.