Ngôi Làng Ma Quái

Kế hoạch đối với Quách Sinh là vẫn sẽ để anh ta thực hiện kế hoạch của mình, khi phát hiện súng không có đạn thì Tạ Lâm sẽ là người nắm lợi thế, nhìn kiểu gì thì Quách Sinh cũng không thế đánh tay đôi lại. Để tránh Quách Sinh làm phiền đến kế hoạch giải cứu Hạ Vĩnh Thành, nhóm buộc phải tạm trói nhốt anh ta lại trong hang. Về khẩu súng thì họ sẽ ném vào cho Ngạ Quỷ. Sau khi xong việc thì họ sẽ thả Quách Sinh ra.

Mặc dù về lý thì Quách Sinh đã phạm tội tàng trữ vũ khí và giết người không thành, nhưng do tính chất phức tạp của vụ việc nên họ không có ý định buộc tội anh ta.

Quách Sinh vẫn không mảy may hay biết mình đang giữ một khẩu súng rỗng. Anh ta theo chân Đường Mộc Nhi bước vào sâu trong hang. Anh ta nhận ra đoạn cuối của chặng đường giống với tấm bản đồ còn lưu giữ lại.

“Phía trước là căn phòng Lạc Thiếu Hoa từng dùng để luyện tập.” Đường Mộc Nhi nói và chiếu đèn pin vào thẳng cuốn sách.

“Ồ, ra là nơi này.” Quách Sinh nở nụ cười độc ác, may là không ai thấy được trong bóng tối thế này.


“Anh lên và lấy cuốn sách đi.” Triệu Giai Nhân đưa cho Quách Sinh vật thay thế. Cho dù anh ta có ý đồ không tốt, nhưng lý luận để con cháu trực tiếp lấy sách nghe vẫn thuyết phục, thế nên mọi người vẫn đồng tình về việc để Quách Sinh tự lấy nó.

“Tôi cầm đèn pin giúp anh cho, việc này cần hai tay mà.” Tạ Lâm nói, mục đích là để lấy đèn pin khỏi tay Quách Sinh, tại nơi này, ai nắm giữ ánh sáng thì sẽ nắm giữ quyền lực.

Quách Sinh đưa đèn pin cho Tạ Lâm, tay phải cầm chặt miếng gỗ. Anh ta nói “Mọi người lùi xa ra chút nhé. Cho nó thiêng liêng ấy mà.”

Mục đích chính của việc này là để sau khi bắn người thứ nhất, hai người kia sẽ không kịp tới xáp lá cà với anh ta. Quách Sinh đã tính toán sẵn, đầu tiên anh ta sẽ bắn Tạ Lâm, người đàn ông duy nhất trong nhóm, sau đó sẽ tới Triệu Giai Nhân, người cao lớn hơn, và cuối cùng là Đường Mộc Nhi.

Đặt tay phải lên quyển sách, anh ta tưởng tượng ra loạt cảnh phía sau. Đầu tiên là lấy cuốn sách ra bằng tay trái và đặt ngay vật thay thế vào bằng tay phải. Khi tay phải đã trống, anh ta lập tức cho vào túi áo bên trái lấy khẩu súng ra. Khi mọi người chưa kịp phản ứng thì sẽ lập tức bắn theo thứ tự đã định.

Quách Sinh cố gắng để nén nụ cười ngạo nghễ.

Nhưng đời không như mơ, vừa mới lấy cuốn sách ra, một con quỷ đã lập tức thoát ra và gặm nát linh hồn anh ta. Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm giật mình, theo bản năng niệm chú để khống chế con quỷ.


Nó bị bất động, nhưng Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm đều nhận thấy sắp không khống chế được nó nữa.

Khối gỗ từ tay Quách Sinh rơi xuống, Triệu Giai Nhân liền nhanh chân chạy tới nhặt lên và đặt vào vị trí của quyển sách.

Con quỷ liền bị hút trở lại phong ấn, Quách Sinh ngã ngửa ra đất. Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm cũng ngã sụp xuống đất vì vừa phải sử dụng quá nhiều pháp lực. Khi tỉnh tảo lại liền tới kiểm tra Quách Sinh.

“Anh ta chết rồi.” Lần này thì cô kiểm tra đúng ngực bên trái của anh ta.

“Thật đáng sợ.” Triệu Giai Nhân thấy tim mình vẫn còn đập thình thịch “Vậy là còn một cái bẫy cuối cùng nữa ư? Chẳng lẽ để lấy cuốn sách này nhất định phải có người hy sinh.”

Đường Mộc Nhi lắc đầu, cô đưa đèn pin ra sau tảng đá, trên đó có những chỗ mòn rất thích hợp để trèo lên, cô chỉ vừa mới để ý đến điểm này sau sự việc vừa rồi “Con quỷ này thoát ra khỏi phong ấn rất nhanh, nó sẽ phóng thằng về phía trước. Vậy nên chúng ta cần lấy sách vào tráo vật thay thế vào từ phía trên, sẽ đủ thời gian làm việc đó trước khi con quỷ kịp xoay lại. Có lẽ Lạc Thiếu Hoa cũng đã căn dặn việc này nhưng thông tin này đã bị mất khi truyền tai qua các đời.”


“Dù sao Quách Sinh cũng đã có ý định giết ba mạng người, sau khi sử dụng tà thuật thì chắc còn giết nhiều người hơn, xem như đây là bản án tử hình đến trước mà hắn tự chuốc lấy vậy.” Triệu Giai Nhân nói, cô cũng không vui vẻ gì khi có người chết, nhưng sự việc đã xảy ra chỉ có thể chấp nhận.

“Phải, trớ trêu thay là nếu Quách Sinh không có ý xấu thì có lẽ người chết là một trong ba. Có lẽ đây là ý trời.” Đường Mộc Nhi nói.

Trong bóng tối của hang động, cô nhìn thấy hồn ma của Quách Sinh vừa thoát ra khỏi xác, đang đau đớn vật vã vì bị gặm mất một cánh tay. Với một hồn ma yếu ớt thế này thì không cần đến trận pháp, Đường Mộc Nhi lấy ra một lá bùa và đọc chú siêu độ cho Quách Sinh.

“Nghĩ theo một cách nào đó thì anh ta cũng cứu mạng chúng ta, xem như đây là một cách trả ơn vậy.” Đường Mộc Nhi nói sau khi hồn ma của Quách Sinh siêu thoát, không phải chịu sự đau đớn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận