Ngôi Làng Ma Quái

Đã giải quyết xong vấn đề, họ xuống từng dưới khách sạn để ăn tối rồi trở về phòng. Đường Mộc Nhi sau khi đọc lại những thông tin về lời nguyền và Minh Ngọc một lần nữa thì đi ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày mai.

Đến nửa đêm, cô giật mình tỉnh dậy, nhìn sang giường bên thì không thấy Triệu Giai Nhân đâu. Ra là cô ấy đang ngồi ngắm cảnh qua cửa sổ.

“Chị Giai Nhân.” Đường Mộc Nhi bước tới gọi.

“Chị làm em thức giấc à?”

“Không, em tự nhiên thức dậy thôi. Chị không ngủ được à?”

Triệu Giai Nhân gật đầu, Đường Mộc Nhi ngồi xuống bên cạnh cô. Từ khách sạn này có thể nhìn thấy khung cảnh thành phố buổi đêm rất đẹp, Đường Mộc Nhi nhớ rằng lần trước ở Bát Xuyên cả hai cũng ngắm cảnh thế này nhưng trước mặt họ là một nghĩa địa.

“Chị đừng lo, em đảm bảo chúng ta sẽ thành công mà.” Đường Mộc Nhi nói quả quyết.

Tại làng Bồng Lâm, Mạc Xuân Hoa đang nhìn ngắm bầu trời sao từ ban công nhà hát. Tư Mã Luân đứng phía sau ả.


“Tôi nhớ lúc trước cô không bao giờ chịu thức khuya cả, bảo là sẽ ảnh hưởng tới nhan sắc.” Tư Mã Luân nói.

“Thân xác này tôi cũng sắp không dùng nữa rồi. Việc gì phải lo lắng, tôi chỉ cần chuyển sang một thân xác khác đẹp hơn.” Mạc Xuân Hoa đáp. “Tư Mã Luân, anh có chắc kế hoạch của anh không vấn đề gì đấy chứ?”

“Chắc chắn. Lúc trước tôi đã tới làng Hoa Lệ một lần và nắm khá rõ nơi đó. Đám nhóc đó đã hỏi được Sử Bá về làng Hoa Lệ nên hẳn sẽ tới đó. Mới chỉ tầm một thế kỉ rưỡi, dù còn tồn tại hay không thì vẫn còn dấu tích dẫn đến đó.”

“Trong kí ức của con bé này có một thứ gọi là Internet, rất hữu ích trong việc tìm tài liệu, ngoài ra còn có các phương tiện rất hay ho, đi rất nhanh. Cái thứ gọi là xe hơi đó, tôi đã lái thử rồi, tuyệt vời lắm.”

“Tôi cũng đoán thế giới đã phát triển rất nhiều. Những kẻ bị cô lập đâu có biết được.” Tư Mã Luân nói.

“Anh cũng muốn biết thế giới bên ngoài như thế nào à?”

“Tất nhiên.”

Mạc Xuân Hoa im lặng một lúc rồi nói “Nếu bọn họ không nhận ra cái bẫy Ngạ Quỷ, chúng ta coi như mượn dao giết người thành công đúng không?”

“Phải, lúc đó thì cô phải đi tìm một thân xác khác để cướp rồi, nhưng bù lại chúng ta sẽ xử lý được hai kẻ trừ ma phiền phức kia.” Tư Mã Luân nói “Đó là trường hợp thứ nhất.”

“Nếu may mắn thì con bé và thằng nhóc kia sẽ vào hang với nhau và cho Triệu Giai Nhân đợi ở ngoài, rồi nó sẽ tới đây một mình nộp mạng. Được thế thì tốt nhỉ?”

“Cô quả là lạc quan đấy.”

“Vậy ngược lại thì sao? Nếu bọn chúng có thể khám phá ra mấu chốt của vấn đề thì sao, anh nghĩ tới chưa?”

“Cô vẫn không hiểu vì sao tôi bảo cô làm việc vừa nãy à?”


Mạc Xuân Hoa lắc đầu. Tư Mã Luân cười nói “Đây sẽ là vở kịch cuối cùng, vở kịch vĩ đại nhất. Và kết thúc sẽ có hậu.”

“Đừng lằng nhằng nữa, giải thích mau.”

Tư Mã Luân nói ra kịch bản của mình.

Sáng hôm sau, Đường Mộc Nhi thấy mình thức dậy trên giường, có lẽ cô đã ngủ quên và được Triệu Giai Nhân đưa về.

“Mộc Nhi, em dậy rồi à. Đánh răng rửa mặt đi, chúng ta ăn sáng rồi lên đường.” Triệu Giai Nhân nói, cô không rõ cô ấy ngủ lúc nào nhưng bây giờ trông rất tràn trề năng lượng.

Không lâu sau cả ba đều đã có mặt tại làng Bồng Lâm.

Bọn rối đã di chuyển trở lại, nhóm bọn họ theo đội hình cũ di chuyển đến nhà hát. Từ ban công, Tư Mã Luân và Mạc Xuân Hoa đang nhìn xuống bọn họ.

“Hắn ta ra khỏi phòng, vậy đúng là lãnh địa của hắn không chỉ nằm trong căn phòng đó.” Tạ Lâm nói.

“Và có lẽ hắn đã đoán trước được chúng ta sẽ nhận ra điều đó.” Đường Mộc Nhi tiếp lời “Tư Mã Luân đoán rằng chúng ta sẽ khám phá được các bí ẩn này, thế thì chắc chắn phải có kế hoạch đề phòng.”


“Mặc kệ kế hoạch của hắn là gì, chúng ta sẽ đập tan chúng.” Triệu Giai Nhân tự tin nói.

Do đã bắt đầu quen với cách di chuyển này, họ tới được nhà hát nhanh hơn so với lần trước. Hít thở một hơi thật sâu để lấy tinh thần, bọn họ đẩy cửa bước vào.

Phóng tầm nhìn xuyên qua ngã tư trước mặt, qua cánh cửa đang mở toang. Bọn rối trên khán đài đang đứng dày đặc tại khu vực trước sân khấu.

Và quan trọng nhất là, bọn chúng đang di chuyển.

“Em quên mất việc này, nếu lãnh địa của Tư Mã Luân bao trùm cả nhà hát, thì ngoài hai con rối trong phòng ra thì bọn rối trên khán đài cũng thuộc loại đặc biệt.” Đường Mộc Nhi nói.

Bọn rối nhìn về phía bọn họ, từng bước di chuyển tới. Đường Mộc Nhi lấy ra một lá bùa và niệm chú. Bọn rối liền bất động. Cô nói “Với pháp lực của em có lẽ chỉ giữ chân chúng được 15 phút thôi. Tạ Lâm, Giai Nhân, hai anh chị hãy mau tới các phòng để tìm kiếm Minh Ngọc.

Cả hai không nói thêm lời nào mất thời gian, lập tức nghe theo lời cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận