Tô Quyên sau khi tỉnh lại thì chỉ nhớ mình đã gặp hồn ma của Mạc Xuân Hoa rồi sau đó không rõ chuyện gì đã xảy ra. Triệu Giai Nhân giải thích rằng cô đã bị ma nhập, những chuyện xảy ra cụ thể thế nào thì không cần thiết phải biết. Tô Quyên cũng không có ý muốn biết, chỉ cần hiện tại đã an toàn là cô thấy vui rồi.
Sau vụ việc lần này, Tô Quyên càng sợ ma hơn, lần sau dù có là buổi sáng cô cũng không dám tới làng ma.
“Bỏ qua những chuyện không vui đi, hôm nào chúng ta đi chơi một buổi bình thường nhé.” Triệu Giai Nhân nói với Tô Quyên và cô ấy vui vẻ nhận lời.
Hạ Vĩnh Thành nói rằng mình sẽ đưa Triệu Giai Nhân và Tô Quyên về. Họ đi bộ tới chỗ gửi xe ban đầu.
Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm lên chiếc xe đang đậu trước bìa rừng của anh, may mắn là trong cả hai lần bỏ xe tại đây không gặp phải kẻ trộm nào cạy cửa xe, có lẽ cũng không ai có ý định bén mảng lại gần làng Bồng Lâm.
“Bây giờ chúng ta về Vạn Long nhé. Hay em có muốn ghé đâu không? Cũng không mấy khi tới Hồng Lâm.” Tạ Lâm hỏi.
“Em dự tính sẽ ở lại đây vài tuần, cái hang ở làng Hoa Lệ, nếu không thanh tẩy bọn Ngạ Quỷ thì đó sẽ là mối hiểm họa tiềm tàng.” Đường Mộc Nhi nói “Em sẽ gọi cho cô Trịnh để nhờ cô trông nhà giúp.”
“Bọn Ngạ Quỷ à? Đó sẽ là công việc khó khăn và nguy hiểm đấy.” Tạ Lâm nhận xét.
“Có lẽ mỗi ngày em chỉ đủ pháp lực để thanh tẩy một con thôi, đó là lí do em cần phải ở lại đây thời gian dài.” Ngạ Quỷ là một loại quỷ mạnh, nhiều thầy trừ ma còn không thể làm gì được nó. “Ngoài ra, thời gian này em còn muốn tìm hiểu thêm về thành phố này, có lẽ là thông qua Miêu Miêu, em có hẹn sẽ còn gặp lại bạn ấy. Cả cuốn sách tà thuật này nữa, em cần ghi lại những thông tin cần thiết trước khi tiêu hủy nó.”
“Có vẻ bận rộn nhỉ? Nếu cần giúp gì thì cứ nói anh nhé.” Tạ Lâm nói.
“Vâng, cảm ơn anh. Nhưng mà đó là chuyện của ngày mai. Bây giờ em muốn bung xõa. Chúng ta tìm chỗ nào vui chơi đi.”
“Được, anh nghe nói ở thành phố này có nhiều địa điểm thú vị lắm.” Tạ Lâm cười nói rồi phóng xe đi.
Trong lúc đó, Hạ Vĩnh Thành đang lái xe về Vạn Long. Tô Quyên và Triệu Giai Nhân ngồi ở ghế sau vui vẻ trò chuyện. Ban đầu Triệu Giai Nhân vẫn còn hơi gượng gạo vì hai ngày qua đã quen với bộ mặt này là của Mạc Xuân Hoa nhưng rồi cũng nhanh chóng làm quen lại ngay. Chủ đề cuộc nói chuyện là về cuộc sống thời gian qua, những điều này Mạc Xuân Hoa đã nói qua nhưng Triệu Giai Nhân vẫn lắng nghe lần nữa do đích thân bạn mình kể. Kế đến Tô Quyên lại kể về việc mình gặp ma.
“Tớ nghe về làng Bồng Lâm từ lâu rồi, tuy nhiên cứ nghĩ là chuyện vớ vẩn thôi. Giống như trường học hay bệnh viện ma ám ấy, vậy nên tớ đã muốn tham quan thử. Thật ra tớ đang ấp ủ ý định làm một blogger về chủ đề kinh dị. Nói rằng không tin là vậy, nhưng tớ vẫn thấy hơi sợ nên tới vào ban ngày, cứ ngỡ tới đêm mới có ma. Ai dè vừa vào là đã gặp ma ngay. Cô ta tuy hơi có tuổi nhưng đúng là một tuyệt sắc giai nhân, trẻ hơn chút nữa thì có lẽ còn hơn cả cậu. Sau lần gặp ma này có lẽ tớ nên dẹp ước mơ làm blog thôi.”
Câu chuyện của Tô Quyên khớp với những gì Mạc Xuân Hoa từng nói. Triệu Giai Nhân cũng tán thành việc không nên tiếp xúc với những vấn đề ma quỷ nữa. Theo sau đó là những lời chửi bới và trút giận lên Mạc Xuân Hoa, họ cực kì ghét ả ta, người gây ra mọi chuyện. Triệu Giai Nhân muốn nhắc tới cả Sử Bá và Tư Mã Luân nhưng Tô Quyên lại không biết hai kẻ đó nên cô tạm giữ trong lòng.
Trên đường đi, Hạ Vĩnh Thành có vẻ ít nói hơn mọi khi, Triệu Giai Nhân để ý đến điều đó. Cô đoán có lẽ do biến cố vừa rồi, trở thành người bị bắt khiến nhóm phải tốn sức giải cứu làm cho lòng tự trọng của anh bị tổn thương.
Đối với cô thì việc đó không có gì đáng xấu hổ cả nhưng đối với một người đàn ông luôn xông pha không ngại nguy hiểm thì đây có lẽ là sự sỉ nhục. Cô sẽ nói chuyện với anh sau khi Tô Quyên về.
Đến trung tâm mua sắm lúc trước, Tô Quyên và Triệu Giai Nhân xuống xe. Sau khi chào tạm biệt bạn mình, Triệu Giai Nhân chuyển sang ngồi bên ghế phụ.
“Hạ Vĩnh Thành, anh làm sao thế? Nãy giờ có vẻ anh không được vui.” Triệu Giai Nhân lên tiếng trước.
“Em đúng là tinh ý đấy. Anh đang có chút suy nghĩ, từ lúc tỉnh lại đến giờ vẫn không ngưng lại được.” Hạ Vĩnh Thành đáp.
“Có chuyện gì anh cứ nói ra với em, không phải chúng ta đã hứa không giấu nhau bất cứ gì sao? Đừng giữ tâm sự riêng mình như thế.” Triệu Giai Nhân nói.
“Anh sẽ nói với em, bây giờ chúng ta về nhà anh rồi nói nhé.” Hạ Vĩnh Thành đáp.