Tây Hồ vào một buổi sáng sớm, khung cảnh vẫn thế bình yên phẳng lặng. Cảm tưởng như thế giới xô bồ đua chen ngoài kia không chút nào vương lại được ở nơi này
Trên một cái gế đá nằm dưới tán cây cổ thụ có một chàng trai đang nằm ngủ. chàng trai đó đích thị là Lý Vân Long. Chàng đang ngủ rất say trên khóe miệng còn vương nét cười, nét cười đắm đuối có mùi rượu nồng nàn.
Bỗng đâu một cô con gái xuất hiện ở phía cuối con đường. Cô gái mặc một chiếc váy màu thiên thanh ôm sát người, ôm sát lên những đường cong mềm mại quyến rũ của người thiếu nữ đương tuổi xuân thì.
Không may cho bất cứ ai có máu đàn ông trong người nhìn thấy, tất nhiên sẽ khiến cho lòng rạo rực không nguôi, về nhà nằm bên vợ vẫn không nguội… thì hỏng.
- Vì thế hỡi những cô gái đẹp ơi, chớ có ra đường nhiều quá.
Mái tóc dài đen huyền cô xỏa ngang qua vai nhẹ và mềm như mây . Những chàng gió phong lưu có vô tình bay qua cũng không khỏi dừng lại đùa nghịch một phen và vì thế mái tóc cứ bay lên rồi lại vương xuống như những bản nhạc đầy cảm xúc.
Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em
Tóc em từng sợi nhỏ
Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh.
Gió sẽ mừng vì tóc em bay.
Cho mây hờn ngủ quên trên vai
Vai em gầy guộc nhỏ.
Như cánh vạc về chốn xa xôi.
Nắng có còn hờn gen môi em
Mưa có còn buồn trong mắt trong.
Từ lúc đưa em về.
Là biết xa ngìn trùng…
• Trích bài hát Như Cánh Vạc Bay của Thánh nhạc sĩ Trinh Công Sơn .
Hai tay cô gái không cầm quạt hay cầm ô mà là hai bình rượu đầy, nó cứ lúc lắc đung đưa theo những nhịp chân cô. Cô bước tới bên chiếc gế đá rồi ngồi xuống.
Bàn tay cô khẽ vuốt ve khuôn mặt của Lý Vân Long, vuốt cho mái tóc dài rối loạn cho phẳng lại rồi nhấc nhẹ đầu chàng lên đặt lên đùi mình, cô không phải Hoa Ngọc Lan thì có thể là ai?
Bất ngờ Lý Vân Long nói:
- Ta có làm nàng khó xử không?
Hoa Ngọc Lan cười dịu dàng đáp:
- Với tất cả những chuyện chàng đã làm cho thiếp thì hai chuyện nhỏ này có là gì đâu.
Hoa Ngọc Lan hướng ánh mắt ra mặt hồ ngoài kia hỏi:
- Đã tìm thấy xác Diễm Mi chưa?
Lý Vân Long lúc lắc đầu đáp:
- Vẫn chưa?
Hoa Ngọc Lan thấy buồn, cô nghĩ lại thì thấy Diễm Mi thật tội nghiệp, số phận cô ta cũng không khác gì cha mình, bỗng đâu vương vào một âm mưu xấu xa, bỗng nhiên mất mạng.
- Số phận con người đôi khi giống như ngững con kiến bé nhỏ, bị người khác đùa nghịch trong lòng bàn tay.
Hoa Ngọc Lan lại hỏi:
- Vậy Thất phu nhân, nàng ấy bây giờ sao rồi?
Lý Vân Long chợt cười một cách bí hiểm đáp:
- Không hiểu nổi cái tên Vương Bình, ta chỉ nhờ hắn đi bảo vệ người đẹp không ngờ hắn quyết bảo vệ bằng được. Hắn mang nàng ta đi rồi, không biết là đã đi đâu.
Hoa Ngọc Lan cũng bật cười :
- Hóa ra hắn cũng không phải là người vô tình thật sự
- Có lẽ thế thật
Hoa Ngọc Lan nói một cách buồn bã:
- Thật ra nàng ta cũng là bị người khác lợi dụng
Lý Vân Long đáp:
- Chính vì thế ta cũng không hề ngăn cản hắn mang nàng ta đi, ở lại nàng ta chỉ còn con đường chết.
Hoa Ngọc Lan nhìn vào khuôn mặt điểm trai của họ Lý nói:
- Không ngờ chàng cũng là biết thương hoa tiếc ngọc nhỉ?
Lý Vân Long đáp:
- Thương chứ, sao lại không thương.
- Đồ quỷ háo sắc, Hoa Ngọc Lan bẹo vào má Họ Lý ,mắng yêu.
Mắng xong cô mở nắp hai vò rượu kê nhẹ vào môi chàng, chàng hé môi ra, rượu cứ thế chảy vào.
Lý Vân Long cứ thế thưởng rượu , Hoa Ngọc Lan cứ thế ngắm chàng, cả hai người có lẽ đang phiêu du trong một thế giới thần tiên.
Bất chợt Lý Vân Long nói:
- Món rượu là đã đạt rồi vậy thì còn giấc ngủ nữa, nàng hãy hát ru ta ngủ nhé.
Vậy là Hoa Ngọc Lan hát, nàng hát không thật hay nhưng sự dịu dàng và tình cảm của nó đủ để ru cho mọi người đàn ông , vĩnh viễn không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Hà nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ mái ngói thơm nâu…
Hết.
Lời kết cho tác phẩm.
Mình có ý định viết cuốn truyện này khi có dịp gé qua Hồ Tây chơi, thôi thì coi như là một món quà tặng Đại Lễ Ngàn Năm Thăng Long Hà Nội. Dù có hơi bị muộn mất rồi.
Trong tác phẩm còn nhiều sai sót đặc biệt là sử dụng nhiều các tác phẩm văn chương, bài hát thời hiện đai nhưng các bạn đọc hãy thông cảm.
Hãy cứ nghĩ như đó là những tác phẩm kinh điển của Việt Nam đáng để truyền lưu muôn đời.
Với lại đã là thế giới siêu thực, mơ mộng thì cần gì cứ phải phân rõ quá khứ, hiện tại hay tương lại.